Sáng hôm sau, khi Fay vừa mở mắt dậy thì thấy mình vẫn ở trong vòng tay của người chồng mới cưới.
Tối qua nàng có lỡ uống nhiều rượu, thêm việc tửu lượng cũng kém nên đến bây giờ đầu còn nhức.
Fay khẽ tay lên xoa đầu thì ngài bá tước khẽ nói:
- Ta đã chuẩn bị cho em một ly nước, uống vào sẽ khá hơn đó.
- A, ngài dậy rồi ạ? Do em làm ngài thức giấc đúng không ạ?
- Không đâu, ta đã dậy từ rất sớm rồi.
Ta đã cho người chuẩn bị thức ăn sáng, chỉ cần chờ em xuống và dùng bữa cùng ta thôi.
Ngài bá tước cầm chuông và lắc vài lần, ba bốn nữ hầu vào phòng sửa soạn cho Fay:
- Chào buổi sáng thưa phu nhân.
Lần đầu được nghe gọi "phu nhân", nàng thích thú đến đỏ mặt.
Nghe giọng của những nữ hầu này thật lạ, nàng ngước nhìn quan sát và không thấy Dox, vì nhìn mãi không thấy Dox đâu nên tò mò hỏi Ansel:
- Thưa ngài, Dox đâu rồi ạ?
Ngài bá tước ngồi ở ghế bên cạnh:
- Ta nghe Ziin báo lại, mẹ cô ấy ở nhà bị bệnh nên đã xin nghỉ phép vài ngày rồi.
Đi từ tối qua rồi.
Thiếu vắng Dox, nàng buồn biết bao nhiêu, vừa là bạn vừa là người chăm sóc chu đáo cho nàng vậy mà bây giờ Dox đi không nói với Fay lời nào.
Thật sự mà nói rằng dù cho những người hầu này có làm tốt hơn Dox hay nhiều hơn cũng không bằng.
Mỗi sáng thức dậy, vừa lắc chuông một hồi thôi thì Dox đã mở cửa đi vào, cười nói líu lo giống như giữa hai người không có bức tường giữa chủ nhân và nữ hầu.
Sau khi người hầu đã thay y phục cho nàng, Ansel dìu vợ mình xuống phòng ăn.
Ban đầu bước đi còn chưa ổn định, phần bụng nàng còn ê ẩm vì đêm dùng sức quá nhiều.
Hình ảnh chủ nhân và phu nhân tình tứ bên nhau khiến cho người hầu cảm thấy hạnh phúc.
Thức ăn được bày biện thịnh soạn trên bàn, Fay không thể rời mắt, nàng bối rối hỏi nhỏ:
- Ngài bá tước, hôm nay có khách đến ạ?
- Không có, những thức ăn trên bàn đều là chuẩn bị cho em.
Ta đã sai đầu bếp làm món nàng thích và thêm nhiều món khác nữa.
Cả ngày hai người đều ở bên cạnh nhau, đến tối đi dạo cùng nhau ngắm sao trên bầu trời đêm ở vườn hoa.
Fay chợt nhớ đến nhiệm vụ mà đức vua đã lệnh:
- Vậy là ngày mai ngài phải lên đường rồi sao?
- Nàng có buồn không?
Fay nhẹ cười, nàng lắc đầu rồi đưa tay vén lọn tóc ra sau vành tai:
- Không đâu ạ, ngài đi thực hiện nhiệm vụ mà.
Rồi ngài sẽ trở về...!ở đây còn có Ziin và Dox bầu bạn với em nữa.
Ngài cứ yên tâm mà đi nhé.
Ansel dừng bước, ngài ôm Fay thật lâu.
- Ta sẽ thường xuyên gửi thư về cho em, một tuần một bức thư.
- Dạ.
Ngày hôm sau, khi Fay tỉnh giấc thì ngài bá tước đã rời đi rồi, Fay đưa tay qua chạm lên mảng dra ấy, nó đã nguội lạnh, chẳng còn một chút hơi ấm người.
Không gian trong căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có mỗi nàng.
Fay đưa tay lên dụi mắt, nàng ngồi dậy, đưa tay lên đỉnh đầu và vươn vai.
Một mình trong phòng, nàng thẫn thờ suy nghĩ.
Ngài bá tước...!có lẽ đã bắt đầu chuyến đi đến phương bắc rồi.
Fay cố gắng đưa với lấy chiếc chuông ở bên cạnh giường, nàng lắc nó để gọi người hầu.
Leng keng
Ziin và hai nữ hầu khác vào trong, cung kính cúi người chào chủ nhân của họ:
- Chào buổi sáng, thưa phu nhân.
Họ đem theo chậu nước và khăn nhỏ cho Fay lau mặt.
Vừa sửa soạn nàng vừa hỏi nữ quản gia Ziin:
- Ziin, ngài bá tước đi từ khi nào vậy?
- Thưa phu nhân, ngài đi từ rạng sáng cùng với San và đoàn quân của ngài ấy rồi ạ.
Bình thường khi nàng ngủ thì vẫn có thể nghe thấy những tiếng động xung quanh, nhưng hôm nay thì nàng đã ngủ đến sáng:
- Ngài bá tước đã chuẩn bị như thế nào vậy Ziin? Tôi không thể nghe thấy tiếng động hay tiếng nói chuyện.
- Dạ phu nhân, ngài ấy dậy từ rất sớm và đến phòng làm việc để chuẩn bị rồi ạ.
Vì giáp của ngài ấy được cất giữ ở đó.
Fay chợt nhớ ra bộ giáp được cất cẩn thận trong tủ kính, phía sau ghế sofa trong phòng làm việc của ngài.
Đến giờ nàng vẫn chưa có cơ hội nhìn ngài vận giáp đó tận mắt, có lẽ nó rất rườm rà và nặng.
Đôi mắt nàng trĩu xuống, vừa xa chồng một chút thôi mà đã thấy nhớ nhiều đến vậy rồi, Ziin cầm lược nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.
- Phu nhân đừng lo, nhiệm vụ của ngài ấy chỉ là đến khảo sát và xem tình hình người dân ở phía bắc thế nào thôi.
Người đừng lo lắng quá.
Biết Ziin đang an ủi mình, Fay ngước nhìn và mỉm cười.
Nàng biết rõ như vậy mà, trong lòng vừa nhớ vừa bất an.
Trước giờ, nàng luôn có một cuộc sống cô độc, không hẳn là bình yên nhưng mà nàng đã quen với điều đó rồi.
Năm nay, được ngài bá tước đưa về dinh thự Nolanotis để sống cùng nên nàng quen dần với hình bóng của ngài bá tước.
Một tuần đã trôi qua, Dox vẫn chưa quay lại dinh thự, Fay cũng chỉ đi ra đi vào sảnh và vườn hoa, chẳng còn tiếng cười hay những lời nói líu lo của nàng.
Buổi chiều, Fay đang dùng trà ở ngoài vườn, nữ quản gia đứng bên cạnh.
- Ziin.
- Phu nhân có việc gì sai bảo ạ?
- Chị đoán xem khi nào ngài bá tước sẽ trở về?