Vừa nghe hỏi tên quản gia nào thì cô liền ngây người suy nghĩ:
" Cái quái gì? Cái dinh thự này có đáng là bao mà nhiều quản gia vậy à? Có trời mới biết chứ ta làm gì có thông tin, chết tiệt.
Cái ả thuê mình cũng khốn thật.
"
- Ta không nhớ nhưng mà....
Lúc này có một nữ hầu đi ngang tít bên trong, có cơ hội, Sandra hét lớn:
- Kìa, chị ơi...!chị ơi, em nè...
Tên lính canh kia cũng vì thế mà ngoảnh mặt ra phía sau nhìn, Sandra nhanh chân chạy tít vào chỗ nữ hầu ấy.
Cô ta nắm chặt tay nữ hầu giả vờ van xin, thì thầm mong được giúp đỡ:
- Xin hãy giúp tôi, tôi muốn được vào đây làm để có cái ăn nên đã nói chị là chị tôi.
Xin hãy giúp tôi.
- A..
ơ...
Chưa kịp phản ứng thì Sandra nấp ngay sau lưng nữ hầu, người lính canh đã đứng trước mặt cô gặng hỏi:
- Em của ngươi à?
Nhìn thấy nữ hầu có vẻ ấp úng, Sandra vội vàng lên tiếng.
Nếu bị tóm thì chỉ có chết, bên ngoài cổng đã có thêm hai tên lính canh nữa rồi:
- Đúng vậy, nếu không tin ngươi cứ hỏi chị ấy tên của ta đi.
Cô quay sang thì thầm:
- Sandra.
Nữ hầu cũng lắng tai nghe rồi tự tin trả lời:
- Là Sandra...!Có cần gọi Ziin quản gia kiểm chứng không?
- Hừm, được rồi.
Các ngươi cứ vào đi.
Chờ lính canh trở lại cổng, Sandra liền tách ra với nữ hầu.
Trong lòng vừa vui như mở hội, vừa biểu lộ cảm xúc khinh miệt.
" Tất cả những người ở đây đều dễ dàng bị ta lừa gạt.
Ngây thơ thật "
Sandra bắt đầu xây dựng một câu chuyện khiến cho mọi người thương hại mình:
- Ta vốn là đứa trẻ mồ côi, được gia đình họ hàng nuôi nấng khôn lớn nhưng khi đủ tuổi đi làm thì họ ép tôi phải kiếm tiền và giúp họ.
Trước kia tôi thường làm những công việc như phục vụ quán rượu, quán ăn, phụ giúp lò bánh mì.
Nhưng số tiền họ cần khá cao nên tôi muốn làm việc gì đó nhiều tiền hơn, tôi đã muốn làm ở đây lâu rồi nhưng chưa có cơ hội.
Hôm nay được các cô giúp thì thật hạnh phúc.
- Ôi, thật tội nghiệp! Sao họ có thể đối xử với cô như vậy?
Sandra dần làm thân được với tất cả nữ hầu trong dinh thự.
Nữ hầu khi nãy quay sang nói với cô:
- Hoàn cảnh của cô như vậy thật đáng thương, ta nghĩ Ziin sẽ đồng ý chấp nhận cô thôi.
Tạm thời cứ dùng cùng phòng với tôi, vì chủ nhân và phu nhân đã đi vắng nên công việc hiện tại chỉ là dọn dẹp nơi này mà thôi.
- Họ đã đi đâu sao?
Đây chính là lúc thích hợp để thu thập thông tin.
Nữ hầu khác trả lời:
- Chủ nhân đã đến vùng đất phương Bắc hơn nửa năm rồi, nghe đâu là việc chính sự.
Còn phu nhân cũng đã đến đó nhưng chỉ mới đi hơn một tuần thôi.
Vùng đất phương Bắc rộng lớn biết bao nhiêu, thế mà mục tiêu của cô ta đã chạy được đến đó rồi.
Ngài bá tước Ansel Nolanotis không phải là đối thủ của cô, nói cách khác đúng hơn là Sandra không đủ trình độ để đấu lại bá tước.
Cô ta trầm tư suy nghĩ rồi kiếm cớ mệt và đói nên xin về phòng.
- Tôi muốn mượn phòng nghỉ một lát, đi cả ngày trời chẳng có gì bỏ bụng cả, có lẽ ngủ một lát sẽ tốt hơn.
- Căn phòng ở khu nhà phía đông bên cạnh, cô cứ chọn đại một phòng.
Tôi sẽ đem một ít bánh mì cùng với sữa đến cho cô bỏ bụng.
Một nữ hầu đang lau dọn thì nghe Sandra than vãn, cô liền ngỏ ý giúp Sandra.
Sandra cũng không thể ngờ rằng người hầu nơi này còn được cung cấp một dãy nhà riêng để ở cùng.
Xem ra chủ nhân dinh thự này là một trong hai kiểu như cô nghĩ:
" Cái tên bá tước ấy phóng khoáng thế sao? Một là nhu cầu sai vặt của người trong dinh thự này nhiều và cao nên cần người hầu ở lại.
Hai là họ thật sự phóng khoáng và tốt bụng? Hừ, chắc không phải là cái thứ hai đâu ".
[…]
Sau khi được người hầu pha nước trong bồn và nàng đang chuẩn bị tắm.
Ngài bá tước bước vào phòng rồi khóa cửa cẩn thận, Fay giật mình quay lại nhìn.
Nàng nhẹ thở phào:
- Ngài vào mà không nói em tiếng nào.
Nhìn thấy nàng đang chật vật đưa tay ra sau lưng mình tháo dây cột, nhìn bộ dạng này của nàng có giống với một chú sóc nhỏ không chứ? Ngài tiến đến gần rồi giúp nàng tháo dây, tay ngài bá tước chạm vào hai bên eo.
Chúng nhỏ thật, chắc nàng phải đau lắm.
- Em tắm à? Ta cũng muốn tắm cùng.
- S-Sao ạ? K-Không...
Ấy vậy mà ngài nhiệt tình cởi giúp nàng cái tay áo, Fay vội giữ chặt rồi quyết liệt phản đối, hai má nàng đã đỏ lên.
Ansel cũng cởi áo khoác rồi ném lên giường, ngài vội tháo các nút trên áo.
- Đâu phải là chưa thấy gì? Đã có con với nhau mà em còn ngại sao? Hay là em đã ghét ta rồi?
- Không phải ạ...!em....
Càng nhìn thấy vẻ bối rối của nàng thì ngài bá tước lại càng thích thú, muốn trêu chọc vợ mình nhiều hơn nữa.
- Cũng lâu rồi ta chưa âu yếm em sau đêm tân hôn.
À, cái đêm tân hôn ấy, em còn nói cơ thể ta là tuyệt nhất.
Lẽ nào em chán rồi hả Fay?
- Aaaa...!không phải đâu ạ...!ngài đừng nói nữa.
Ansel vừa cởi được ba nút trên áo mình, ngài để lộ phần ngực và hai múi bụng trên.
Vừa thấy, Fay bối rối dùng tay che mắt mình lại.