Ta sẽ không dừng nói cho đến khi em chấp nhận cho ta tắm cùng.
- Hứ, ngài đang ức hiếp em...!vậy thì ngài vào luôn cho rồi...
- Ngoan lắm.
Ansel không kìm được mà cười lớn, ngài ôm vợ mình trấn an.
Đúng là ngài có cảm thấy có lỗi khi trêu chọc vợ mình bối rối.
- Nhưng ngài hãy quay lưng qua kia đi, em c ởi đồ vào trước rồi đến ngài.
Nàng có chồng rồi mà khác gì gái chưa chồng đâu, khi nào nàng mới hết xấu hổ với chồng mình đây? Ansel cũng nghe theo quay lưng lại, sau một hồi vẫn chưa nghe tiếng nước, ngài quay mặt lại lén nhìn thì bắt gặp Fay cũng nhìn mình.
Dù gì bốn mắt cũng đang nhìn nhau nên nàng nhỏ nhẹ nhờ vả:
- Ansel, ngài...!có thể nào tháo dây...!giúp em được không?
- Khi nãy em còn có ý đuổi ta nữa đấy.
Váy ngoài hiện đang ở dưới chân của Fay, trên người nàng chỉ còn mỗi áo lót Corset và váy trắng ngắn.
Khi nàng quay lưng, Ansel cũng nhìn thấy dây nơ, ngài cầm lấy đuôi dây và kéo nhẹ xuống.
Eo nàng nở nhẹ, giống như vừa được thả lỏng sau nhiều năm giam cầm vậy.
Ansel nhíu mày:
- Ta không hiểu sao lại thắt chặt cái này để làm gì? Rồi lúc có thai nàng cũng siết vào?
- Dạ không ạ, vì nó là đồ lót nên em phải mặc, Dox sẽ cột dây nhưng không siết chặt như bình thường nên ngài đừng lo.
Hai tay nàng che chéo trước ngực rồi bước vào bồn nước ấm.
Ansel cũng bước vào nhưng ngài ngồi phía sau vợ mình, bàn tay của ngài múc nước từ bồn rưới nhẹ lên vai Fay.
Nhìn hõm cổ của nàng khoét sâu vào như vậy thật là đáng giận, đối với ngài thì hoàn cảnh cũng đâu có khó khăn.
Không đến nổi thiếu ăn mà nàng lại ốm yếu đến vậy.
Ansel cúi xuống, ngài hôn lên hõm cổ trắng ngần, nhìn thấy nàng rùng mình, điều đó khiến cho ngài càng thêm hưng phấn.
Ansel dùng lưỡi lim nhẹ làn da ngọt ngào, một lần rồi hai lần, không giữ được mà mt nhẹ.
- Ư....!ngài bá tước....!em, nhột....!aaaaaa...
Dường như các dây thần kinh của nàng nhạy hơn, nàng cảm nhận được có một luồng điện chạy dọc từ nơi đó xuống lòng bàn chân, mấy ngón chân cứ co quắp lại.
Làn nước sóng sánh khẽ động mỗi khi nàng rùng mình, tay Ansel vòng ra phía trước ôm chặt vợ mình.
- Fay à, em hôn ta đi.
Ánh mắt, hơi thở, đôi môi của ngài khiến cho nàng không thể từ chối hay né tránh.
Nàng nghĩ đó là lệnh nên nghe theo, dù có hơi rụt rè nhưng nàng cũng đã hôn lên môi Ansel.
Bàn tay của ngài vuốt lên phần ngực, được ngâm trong nước ấm nên nó vừa mềm vừa mịn.
Đang cao trào thì chợt có tiếng gõ cửa.
Chắc là nữ hầu rồi, ngài định lớn tiếng quát thì người gõ cửa bên ngoài đã lên tiếng rồi.
- Bá tước phu nhân, ta muốn gặp nàng một chút.
Khi nhận ra đó là giọng của hoàng tử Enoch Corbin, ngài bá tước không vui mấy, lòng bàn tay ngài nắm chặt, đã thế còn nghiến răng.
Nàng sợ ở đây sẽ xảy ra một cuộc chiến nên vội vàng từ chối:
- Xin ngài tha tội, thần nữ cảm thấy không khỏe nên...
- Nàng không khỏe chỗ nào? Ta có thể vào xem một chút không?
Vừa nói rồi, ngài hoàng tử cầm tay nắm cửa vặn như điên ở bên ngoài.
Nếu không có Ansel, nàng không khóa cửa cẩn thận thì có lẽ nàng sẽ trở thành bữa ăn của hoàng tử Enoch Corbin.
Với sự kiên nhẫn, chai lì của Enoch đã khiến cho Ansel thầm chửi:
- Mẹ kiếp, cái tên bin thái này...!nàng không cần lên tiếng nữa.
Để ta.
Fay gật đầu yên lặng, nhường chỗ cho Ansel nói chuyện với hoàng tử nước láng giềng, nếu nàng càng nói thì mọi chuyện sẽ đi càng xa.
- Không cần ngài lo đâu thưa hoàng tử Corbin, đã có ta ở đây chăm sóc cho vợ mình rồi.
Nàng đang cần nghỉ ngơi nên mong ngài có thể thông cảm.
Sau khi Ansel lên tiếng trả lời, ở bên ngoài đã im lặng được một lúc rồi đáp lại:
- À, ta xin lỗi vì đã làm phiền đến bá tước phu nhân.
Ta mong nàng sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi thật tốt, không bị ai làm phiền.
Ngài hoàng tử nói vậy nhằm ý xỏ xiên bá tước Ansel, Enoch quay lưng rời khỏi căn phòng.
Ansel cuối cùng cũng nhịn được cơn tức giận ấy, nếu kiện nhịn được thì hai vương quốc sẽ bổ ra chiến tranh.
Ngài đưa tay lên mặt vuốt xuống mà than phiền:
- Ngay từ đầu ta đã cảnh báo em về hoàng tử của vương quốc Dalziel.
Bây giờ thì hay rồi, thấy cũng đã thấy rồi em cũng không trốn đi đâu được nữa.
- Nhưng mà hôm ấy...!
Nàng đang trả lời, cố gắng biện minh cho mình nhưng chợt khựng lại.
Fay cúi mặt luôn miệng nói xin lỗi:
- Em xin lỗi, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với em thì em sẽ chịu trách nhiệm, em sẽ không làm phiền đến ngài.
Giọng điệu nhẹ nhàng, đầy sự hối lỗi nhưng Ansel đang cảm giác như nàng vừa xin lỗi vừa cầm dao đâm vào lồ ng ngực mình.
Ansel bế vợ mình đứng dậy, ngài lấy ngay khăn tắm rồi lau mình cho vợ trước.
Nhìn ngài giận lẫy mà mắc cười, Fay kìm nén không cho bản thân phì cười.
Ansel bực dọc:
- Làm sao không phiền đến ta? Em nói nghe hay nhỉ? Ta là chồng và ta có bổn phận phải bảo vệ em.