Tuy đi đường vòng khá an toàn vì không phải gặp thú dữ, nhưng điều này sẽ khiến cho cả đoàn mất thêm nhiều thời gian, nhìn Ansel đang phân vân, hoàng tử Roy nắm ngay điểm yếu cho Ansel:
- Hay là cậu muốn đẩy vợ cậu vào thế nguy hiểm nữa?
- Không bao giờ.
Câu trả lời này dứt khoát và nhanh hơn bao giờ hết, Roy cong môi mỉm cười, kiểu cười đắc chí:
- Thống nhất như thế nhé, không suy nghĩ nữa.
Cho dù là mất cả tuần cũng được.
Tôi không muốn cậu lâm vào thế nguy hiểm nữa đâu Ansel.
- Được thôi, ngày mai khi mặt trời vừa ló dạng thì chúng ta sẽ xuất phát.
Tôi sẽ thông báo cho mọi người.
Ngay khi cuộc trò chuyện kết thúc, Roy đứng dậy:
- Để tôi thông báo cho, dù sao tôi cũng là chỉ huy.
Cậu cứ nghỉ ngơi thêm đi.
- Cảm ơn nhé, Roy.
Hôm sau, mọi người đều thức dậy sớm và đã đến lúc phải trở về.
Theo thời gian tìm hiểu, khi tàu thuyền cập vào bến cảng thì cũng gần giờ chiều, họ sẽ kịp thời gian đến đó.
Fay phải ngồi trên chiếc xe ngựa lúc lắc, sau đó tiếp tục di chuyển bằng con thuyền lớn lênh đênh trên con sông lớn.
Nàng vừa ngắm nhìn dòng nước đang gợn sóng vừa hỏi Dox:
- Dox, lần trước chúng ta có đi tàu thuyền không?
- Có ạ, vì phu xe không thể đảm bảo an toàn cho người, không dám đi vào rừng nên phu xe đã quyết định đi đường vòng cho an toàn.
Lúc ấy phu nhân đã mệt nên thiếp đi suốt đoạn đường đó ạ.
- Thì ra là vậy...
Những ngày mệt mỏi trên xe ngựa cuối cùng cũng kết thúc, nàng đã được ngồi trên lưng ngựa cùng Ansel, thở phào khi nhìn thấy thành Xelillwan.
Một kỵ sĩ xuống ngựa, nói lớn với lính canh cổng ở bên tháp tường thành, người đó vừa đưa tấm khiên khắc huy hiệu hoàng gia cùng huy hiệu riêng của đoàn kỵ sĩ hoàng gia Davas:
- Chúng tôi là đội quân Davas, làm nhiệm vụ từ phương bắc trở về.
Xin hãy mở cổng thành.
Người lính bên trên lập tức nhận lệnh và cổng thành được mở ra.
Ansel cúi thấp người, thì thầm vào tai nàng:
- Chúng ta đã về nhà rồi, sắp tới chúng ta sẽ bận rộn lắm đấy.
Kèm theo đó là một nụ cười gian tà, chỉ là Fay chưa nhìn thấy nhưng cái hành động này khiến cho nàng cảm thấy xấu hổ.
Gương mặt đỏ bừng, cứ như thể nàng sẽ bốc khói bất cứ lúc nào.
- Ngài phải...!nghỉ ngơi chứ ạ?
- Tất nhiên là ta phải nghỉ ngơi rồi, nhưng em cũng phải ở cùng ta đấy.
Em sao thế?
- Dạ em có sao đâu.
- Vậy à, mặt em đỏ quá đó.
Ta còn tưởng em thấy ngại cơ, ha ha.
Đoàn quân đang tiến vào bên trong thành, không khí nơi đây vừa quen thuộc vừa ấm áp.
Phía xa, nàng nhìn thấy phần lầu của dinh thự Nolanotis, không hiểu sao trong lòng thấy vui nhưng cũng lo lắng và nàng có linh cảm xấu.
oOo
Khi nghe tin ngài bá tước Ansel - chủ nhân dinh thự trở về, mọi người nhanh chóng dừng việc và xếp thành hàng chào đón.
Nàng ngước mắt nhìn cánh cổng cao lớn, như đang thầm chào nó.
Ngài xuống ngựa trước, ân cần đưa hai tay lên đỡ phu nhân bé nhỏ của mình xuống.
- Để ta giúp em.
- Dạ, cảm ơn ngài.
Ban đầu, nàng có e dè vì người hầu họ còn đó, nhưng sẽ không còn cách nào khác đưa nàng xuống ngựa bằng cách này.
Cả hai và hoàng tử vừa đi tới, người hầu trong dinh thự đồng loạt cúi đầu:
- Kính chào hoàng tử, chủ nhân, phu nhân đã trở về.
Đoạn nàng đi qua họ, cảm nhận được một ánh mắt đáng sợ quen thuộc.
Từ gáy đến vùng xương cùng cụt của nàng chợt lạnh hết, rùng mình.
Ansel nhìn thấy vợ mình run lên, không suy nghĩ mà hỏi ngay:
- Em lạnh à?
- Dạ...? Ơ không...!chỉ là em...
Nàng quay đầu nhìn bên hàng nữ hầu và nỗi lo lắng ấy cũng vụt tắt, nó giống như là tình cờ nhưng sự việc ngày hôm đó chạy qua trong trí nhớ của nàng.
Nàng bước đến hỏi nữ hầu trưởng Ziin:
- Ziin à, thời gian qua cô có tuyển thêm hầu gái mới không?
Ziin bất ngờ với câu hỏi này, cô ta nghĩ có lẽ phu nhân rất nhạy bén, đến mức nhìn sơ qua cũng thừa biết người hầu đã thiếu hay nhiều thêm những ai.
Cô cúi đầu báo cáo:
- Thưa phu nhân, lúc người rời đi không lâu thì có một cô gái đến xin vào làm hầu gái.
Tôi đã gửi thư báo cho người nhưng vì hoàn cảnh của cô ta khá đáng thương nên tôi chưa kịp chờ câu trả lời của người.
Fay ngạc nhiên vô cùng, vì thời gian nàng ở phương Bắc chưa bao giờ nhận thư của ai trong dinh thự này gửi ra:
- Thư...?
- Thưa...!- Ziin cũng không biết rõ chuyện thư từ thế nào, người đưa thư cũng đã báo lại rằng thư đã được chuyển đến nơi rồi.
Cô hầu trưởng ngập ngừng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt giận dữ của Ansel thì cô ta đã thấy sợ rồi.
Ziin vội vã quỳ xuống, luôn miệng nói xin lỗi và cầu tha thứ.
Fay nhìn Ansel và đỡ Ziin dậy:
- Tôi không trách cô, thêm người cũng không sao mà.
- Cảm...!cảm ơn người, phu nhân.
Mấy ngày nay đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ nàng chỉ muốn được nghỉ ngơi trên chiếc giường mềm mại thân yêu mà thôi.