Theo như địa điểm cũ, Sandra đang chờ Lucasta đến để nói rõ kế hoạch.
Két
Cánh cửa mở ra, công nương Lucasta vào trong cùng hầu gái thân cận.
Vẫn là cái nhìn đó, cái nhìn khinh bỉ của người trong giới quý tộc trao cho mấy kẻ thường dân.
Sandra ghét phải nghĩ đến và không muốn nhìn vào mắt cô ta.
Hầu gái trải tấm khăn vuông lên ghế cho Lucasta ngồi lên, thanh giọng cô ta có vẻ chán nản:
- Ta mong ngươi sẽ đưa một kết quả tốt đẹp đến cho ta.
Theo phép tắc thì Sandra vẫn là người thấp hơn, dù không thích nhưng cô vẫn thể hiện lòng tôn kính với người của hoàng gia.
- Thưa công nương, bá tước Nolanotis đã trở về cùng quân đội hoàng gia.
Còn mục tiêu thì...
- Ngươi đừng nói là ngươi không làm được, ta không ép ngươi phải đối mặt với bá tước.
Một cô gái với tính cách bình thường, không có bất cứ thứ gì gây hại cho người khác còn khiến cho đối phương cảm giác hạnh phúc, làm sao Sandra nỡ ra tay? Sandra nghiến răng:
- Như vậy chẳng khác nào đối mặt với bá tước.
Tuy tôi đã thành công đột nhập vào dinh thự đó nhưng tôi không chắc kế hoạch này sẽ thành công.
- VÔ DỤNG.
- Lucasta phẫn nộ hét lớn, cô ta bật dậy.
- CẢ ĐỐNG TIỀN TA ĐƯA CHO NGƯƠI THÌ ÍT NHẤT NGƯƠI PHẢI HOÀN THÀNH CHO TỐT.
- Tôi sẽ trả lại toàn bộ cho người, thưa công nương.
Dù gì kế hoạch cũng đã thành công một phần, Lucasta suy nghĩ rồi đưa ra một quyết định khác:
- Ta không cần số tiền đó nữa, bàn tay dơ bẩn của ngươi đã chạm vào chúng rồi.
Từ giờ ta không cần đến ngươi nữa, ta sẽ tự mình tiếp tục kế hoạch đó.
Nói xong, Lucasta quay đi, để lại Sandra ở lại một mình trong căn nhà hoang tối tăm.
Tay cô cuộn chặt, miệng lầm bầm:
- Vậy xem như tôi đã không còn làm cho cô nữa, từ nay tôi sẽ hết sức bảo vệ cho phu nhân bá tước Fay Nolanotis.
[…]
Dox đứng bên cạnh giường của nàng, không ngừng lo lắng khuyên nhủ:
- Phu nhân, người hãy ăn một chút đi ạ.
Đã bốn ngày người không ăn gì rồi...
- Ta muốn nghỉ ngơi một chút nữa, em đi đi.
Khi nào cần em thì ta sẽ gọi mà.
Nàng nằm trùm mền kín mít, mấy ngày qua nàng buồn chuyện của Jena.
Không những nhịn đói mà nàng còn tự tách phòng, đến ở phòng dành cho khách.
Nhưng khó lắm Dox mới năn nỉ nàng uống chút nước.
- Ta đã nói là ta không thể ăn được, khi nào đói thì ta sẽ ăn.
Không gian tĩnh lặng, nàng đã không còn nghe Dox trả lời, không biết em ấy ra ngoài từ khi nào nữa.
Nàng chỉ nhìn ra phía cửa rồi lại tiếp tục nằm lì ở đó.
Trong lúc đó, Dox lại chạy đến phòng làm việc của Ansel.
CỐC CỐC CỐC
- Vào đi.
Dox đẩy cửa vào, cúi người nói với giọng lo lắng:
- Thưa chủ nhân, phu nhân tiếp tục nhịn đói ạ.
Đã mấy ngày rồi, cứ như vậy thì phu nhân sẽ đổ bệnh mất.
Xin người hãy ghé qua nói vài lời ạ.
- Được rồi, ngươi đi chuẩn bị một ít nước ấm.
Ta sẽ đưa nàng ấy đến phòng tắm ngay.
Nghe vậy, hầu gái cũng trở nên phấn chấn hơn, cô nhanh chóng làm theo lời Ansel.
Còn ngài thì dẹp công việc qua một bên, hướng ngài đang tiến đến là căn phòng dành cho khách mà vợ mình đang ở trên đó.
Đứng trước cửa phòng, Ansel nói vọng vào trong rồi mở cửa:
- Buồn bã vài hôm là đủ rồi, đã đến lúc em phải trở lại với ta rồi đấy.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm ngặt của Ansel, nàng cứ tưởng ngài đang chán ghét nàng vì nàng chỉ biết lo chuyện bao đồng không đâu.
Nàng cúi mặt, nói lí nhí:
- Em xin lỗi, thưa ngài.
Ansel đau lòng khi thấy ánh mắt buồn bã của nàng.
Tiếp theo, ngài bá tước cúi xuống nhẹ nhàng trao một nụ hôn đầy sự yêu thương lên trán nàng.
Thấy ngài bế mình ra khỏi phòng, biết bao nhiêu người hầu đang nhìn hai người, nàng vì vậy mà xấu hổ úp mặt vào người ngài:
- Ngài...!ngài đưa em đi đâu vậy ạ?
- Đã đến lúc chúng ta phải thư giãn rồi, phu nhân của ta.
- Ansel mỉm cười.
Fay tròn mắt nhìn ngài:
"Mình đã tự ý tách phòng ngủ riêng và suy nghĩ về cái chết của Jena suốt một tuần, nhịn ăn bốn ngày.
Đã không thể làm tròn trách nhiệm của một phu nhân, một người vợ thật sự rồi mà ngài ấy lại không giận mình...!Mình đã đi xa quá rồi..."
Nàng nghĩ nàng phải làm gì đó để "chuộc lỗi", Fay đưa mắt nhìn chồng mình.
Ngài ấy đang tập trung cho những bước đi, cẩn thận khi xuống vài bậc thang.
Bất chợt, nàng đưa hai tay vòng qua cổ Ansel, không một chút e dè.
Nàng cố rướn người cao hơn một chút, trao cho Ansel một nụ hôn đầy yêu thương lên môi.
Lần đầu được vợ chủ động mà không e ngại, Ansel như đang sướng run lên.
Ngài dừng bước, liếc mắt nhìn cô vợ nhỏ:
- Hửm? Sao thế, vợ của ta?
Nàng lắc đầu:
- Ưm..
dạ...!không có gì đâu.
Vì độ đáng yêu của vợ mà trái tim của ai kia như muốn tan chảy.
Ansel cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn hai người, đúng như ngài nghĩ thì ánh mắt ấy chính là từ Sandra, hầu gái mới vào.
Khi Ansel nhìn, Sandra cũng bình tĩnh cúi mặt, cô ta cũng tự mình biết được rằng bản thân không phải là đối thủ của Ansel.