Chân mày ngài nhíu lại một cách khó chịu khi nghĩ về Sandra, một trong số những sát thủ từng được đào tạo như một kiếm sĩ thực thụ.
Chợt ngài nhìn qua cô vợ nhỏ nhắn này mới nghĩ không biết những lúc ở cùng Sandra, liệu nàng có bị ả ta làm gì tổn hại đến tinh thần hay không.
Ngài bắt lấy tay nàng kéo về phía mình, hai tay ngài bá tước vòng qua eo vợ siết chặt.
Ansel dụi mặt mình vào hõm cổ, mớ tóc của nàng xõa xuống tỏa ra mùi hương quen thuộc, với Ansel thì nó là mùi hương gây nghiện.
Hơi thở của ngài khiến cho nàng cảm thấy nhột, Fay đỏ mặt, nàng nhẹ đẩy Ansel:
- Ansel...!em nhột quá.
Thả em ra...
- Không, ta muốn ôm nàng như vầy.
Nàng đành phải giữ nguyên tư thế này, nằm trên người chồng mình một lúc.
Ansel từ từ thả nàng, ân cần kê gối lên đầu nàng, hai má ngài chợt đỏ ửng:
- Fay, hôm nay ta lại muốn "độc chiếm" lấy em rồi.
- Thì em vẫn là vợ của ngài mà.
Có vẻ như nàng, con người đôi khi lại trở nên ngây ngô này vẫn chưa biết ý của ngài.
Ansel tiếp tục tiến tới, mũi ngài chạm vào hõm xương quai xanh, tham lam hít nhẹ một hơi.
Sau đó là một lời trách yêu, một tay thì khẽ kéo dây áo ngủ.
Ansel thủ thỉ:
- Ta nghe nói dạo này em lại kén ăn rồi.
Vì sao thế?
Nhận ra Ansel đang muốn gì, nàng sẽ đáp ứng, ngoan ngoãn nghe lời không chống trả, chỉ là mấy hành động dạo đầu này khiến cho nàng rùng mình vì nhột.
Fay không kìm được cảm xúc của mình, nàng run nhẹ hai bên vai, vừa rn rỉ vừa trả lời:
- Vì...!ưm...!em không thể...!ăn nhiều...!haaa...!Nhột quá Ansel, ngài đừng làm...!vậy nữa.
- Fay, ta yêu nàng, nhiều lắm.
- Em cũng vậy, em yêu ngài nhất.
Fay hôn lên trán ngài.
Bàn tay ngài đưa vào trong lớp áo mỏng, da chạm da, có chút sợ hãi nên Fay nhắm mắt.
Ngài, người sắp không thể kìm chế được hành động của mình lại thốt ra một câu như thể uy tín lắm:
- Ta biết em còn đau nhưng ta không thể chịu đựng thêm nữa, ta đã nhẫn nhịn quá nhiều lần.
Ta sẽ nhẹ nhàng, lấy danh nghĩa bá tước để mà hứa với nàng.
Vốn biết ngài bá tước lúc nào dịu dàng, đối tốt với mình nên nàng sẽ không từ chối.
Nàng tiếp nhận nụ hôn từ Ansel, lưỡi của ngài đưa vào khoang miệng nàng như thể đang tung hoành ở đó.
Say đắm, đê mê, nàng sắp không còn nhận thức được mọi thứ xung quanh nữa, nàng chỉ đang tập trung vào việc này.
Khi đôi môi rời nhau, Fay mới biết Ansel đã cởi trang phục ra từ khi nào rồi.
Làn da chắc chắn, các đường gân quanh cơ bắp tay, cơ vai nổi lên, nàng tò mò chạm vào nó, vuốt nhẹ qua:
- Hẳn là ngài đã có những khoảng thời gian luyện tập cực khổ.
Khi Ansel chưa kịp nói gì thì bất chợt nàng chống một tay lên giường giúp cho cơ thể nàng hơi nhớm lên.
Nàng khẽ hôn lên cơ bắp bên bả vai và ngực trái Ansel, đôi mắt nàng ngước nhìn người chồng:
- Em vừa hôn lên thứ trên cơ thể ngài nhưng nó đã thuộc về em...!là trái tim này.
Mấy ngón tay nhỏ nhắn vuốt qua tạo sự kch thích cho Ansel.
Ngài cũng vui vẻ nhưng điều này lại khiến cho ngài bất ngờ không ít.
Ansel giữ ngay tay nàng:
- Là ai đã dạy cho em? Mấy cái chuyện này...?
- Em...!không có ai cả, nhưng mà em làm vậy...!Ansel không thích ư? Vậy thì em sẽ không làm thế nữa...
Chính nàng cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, phải chăng là quá yêu ngài? Hay là một phần bản năng còn lại trong cơ thể nàng thúc giục nàng phải làm thế?
Đồi diện với ánh mắt buồn tủi của Fay, ngài không muốn nàng phải dừng lại, bất ngờ Ansel thốt lên:
- Thích.
- D-Dạ?
- Ta thích lắm...!Bởi vì nàng là phu nhân trời ban cho ta nên cho dù nàng có làm gì ta thì...!ta cũng thích.
Mới mấy ngày trước thôi, căn phòng này thật vắng vẻ.
Phu nhân bá tước thì tách phòng tự trách vì bản thân nàng mà một người đã phải chết, Ansel lại bận rộn với những báo cáo về cuộc đàm phán vừa rồi, không thể khuyên nhủ nàng đàng hoàng được.
Bây giờ thì căn phòng của họ đã trở về thực trạng vốn có của nó, có tiếng cười, có cả hơi thở của tình yêu.
Căn phòng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
[…]
Sáng hôm sau, vì công việc nên Ansel rời đi từ rất sớm.
Nhận lệnh từ đức vua nên mọi người đều phải đến cung điện ngay lập tức.
Dox, người hầu của nàng luôn túc trực ngoài cửa phòng, đợi nghe chuông mới đi vào.
Dox cầm thau nước vừa ấm cùng tấm khăn lau mặt:
- Phu nhân ngủ ngon chứ ạ?
- Ừm, cảm ơn em.
Tối qua hai người đã có một đêm đầy lãng mạn, Fay dùng một tay giữ chăn che cơ thể mình, nàng nhìn khoảng trống bên cạnh mình vừa nói chuyện với Dox:
- Em có thấy ngài bá tước đâu không?
- Sáng sớm nay chủ nhân nhận được thư triệu tập của nhà vua nên đã gấp rút đi đến cung điện rồi ạ.
Ngài ấy có nhờ em nhắn với phu nhân rằng ngày mai ngài ấy sẽ về sớm.
Nàng có chút hụt hẫng, nhớ đến hôm đàm phán với hoàng tử nước láng giềng.
Liệu hôm ấy nàng đã gây ra chuyện gì hay không? Tự nhiên khi không nhà vua lại cho gọi gấp rút như vậy.