Ông ấy chẳng nói gì thêm, chỉ hừ một cách giận dữ rồi thôi.
Nàng nghĩ nếu tiếp tục đi thì những người khác cũng không bán cho nàng, Fay đành phải giao cho người hầu:
- Dox, chúng ta về thôi.
Ta sẽ nhờ những người hầu mua giúp.
- Dạ.
Trên đường về, nàng cứ không ngừng suy nghĩ về thái độ và cuộc nói chuyện của những người ở ngoài chợ.
Càng nghĩ thì cành thấy khó chịu, vài ngày sau nàng quyết định hỏi những người làm trong biệt thự Nolanotis nhưng ai cũng lắc đầu không biết, đặc biệt là khi nàng hỏi đến thì họ đều nhìn nhau, chần chừ một hồi mới cúi mặt lắc đầu.
Fay bắt đầu nghi ngờ mọi người đang giấu nàng điều gì đó.
Nàng đến phòng làm việc tìm Ansel:
- Ansel, mọi người đã giấu em chuyện gì đó...
- Nàng đang nói đến điều gì?
- Cách đây một hai ngày, em có ra chợ và thấy mọi người đều bàn tán về em.
Nhưng lần này hình như họ đang có ý chì chiết em.
Em hỏi người hầu thì ai nấy cũng có ánh mắt kỳ lạ.
Ansel đứng dậy, ngài ra khỏi bàn làm việc và bước đến bên cạnh Fay, ôm nàng khuyên nhủ vài lời:
- Hay là em tạm thời đừng đi đâu nữa.
Ở đây cho đến khi nào mọi chuyện ổn, khi họ không còn bàn tán về em.
Muốn nhờ người chồng này cũng không được, nàng giả vờ nghe theo:
- Dạ...!Em nghe theo ngài.
Nàng ra khỏi phòng và ngay lập tức tìm quản gia nhờ chuẩn bị chiếc xe ngựa cho nàng thì San liền từ chối:
- Phu nhân, chủ nhân có lệnh không được để người ra ngoài trong một thời gian.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
.
Thoát Xác, Lỡ Ngã Vào Lòng Anh
.
Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án
.
Dư Tình Nan Liễu
=====================================
Nàng không lường trước được Ansel đã ra lệnh nhanh đến vậy.
Fay âm thầm tìm người chăn ngựa trong biệt thự, đưa ông ấy một ít đồng vàng, nhiêu đó đủ cho ông ấy trang trải ba tháng.
- Ông hãy nói cho ta biết về những tin đồn ngoài kia...
Chưa nói hết câu thì ông ấy trả lại túi tiền cho nàng.
- Thưa phu nhân, xin người đừng làm vậy.
Tôi không biết gì đâu ạ.
Nói xong thì ông ấy tiếp tục cào đống rơm, làm cho nó phủ đầy chuồng ngựa.
Thấy nàng vẫn chưa đi, có vẻ nàng đã thất vọng nhiều lắm.
Ai cũng giấu nàng kể cả ngài bá tước.
Ngay lúc này, Dox từ ngoài chạy đến chuồng ngựa vì thấy Fay, cô ấy thở hổn hển, gấp gáp muốn nói với nàng điều mà nàng đang tìm kiếm, Dox th ở dốc:
- Phu nhân...
Nhìn thấy Dox giống như nàng vừa tìm được một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Đôi mắt Fay sáng lên, vội vàng nắm váy lên cao để nàng bước nhanh không bị vấp.
Nàng kéo tay Dox ra khỏi cửa chuồng ngựa:
- Đi thôi.
Sau khi lên phòng, Dox phải quan sát thật kỹ mới dám đóng cửa.
Gương mặt hầu gái vô cùng căng thẳng, Dox ngồi xuống bên chân phu nhân, nắm tay nàng:
- Thưa phu nhân, em đã nghe ngóng được một chút...!về chuyện họ đã bàn tán mấy ngày qua.
Chuyện là...!là...
Bây giờ thì Dox cũng hiểu vì sao những người hầu khác trong biệt thự này đều có thái độ giấu giếm Fay.
Họ cũng không tiết lộ cho Dox biết vì cô lúc nào cũng ở bên cạnh phu nhân.
Lòng bàn tay Dox bắt đầu rỉ mồ hôi, cứ ấp a ấp úng không dám nói.
- Nói đi, dù kết quả có như thê nào thì ta cũng sẽ chấp nhận.
- Thưa...!nam tước Doruss...!nam tước...!ngài ấy...
- Cha ta thế nào? Ông ấy được thả về và tất cả tài sản đều bị tịch thu?
- Thưa phu nhân, mọi chuyện không chỉ có thế đâu ạ...!Thật ra ngài nam tước Doruss đã bị sát hại...!ngay trên đường về...
Tim nàng bỗng chốc hẫng hụt đi và rồi lại đập nhanh hơn, hai tay nàng run lên, không thể nói được gì.
Dox tiếp tục kể:
- Thi thể của ngài ấy được tìm thấy trong rừng nhưng đầu đã lìa khỏi cổ...!Sau đó biệt thự Doruss cũng chìm trong biển máu cùng ngày hôm đó...
Nhiêu đây là quá đủ, nàng sốc, nghĩ đến cảnh tượng cha nàng chết không toàn thây và cả biệt thự ấy toàn là máu và xác người khiến nàng buồn nôn.
Fay đưa tay bịt miệng mình và kìm nén không cho những chất dịch trong dạ dày trào ngược lên.
Dox không kể nữa, cô lo lắng cho phu nhân, vuốt nhẹ sống lưng từ trên xuống để nàng cảm thấy ổn hơn.
- Phu nhân, người có sao không ạ? Em sẽ đi lấy nước cho người.
- Ừm...!cảm ơn em.
Ai lại làm chuyện này?
Liệu người tiếp theo có phải là nàng hay không? Đôi chân nàng run rẩy như thể đã không còn chút sức lực nào để đi.
Đến bữa tối, trên bàn ăn đã được người hầu bày biện các món từ khai vị đến tráng miệng.
Fay, nàng đang ngồi chờ người chồng luôn bận rộn với công việc.
Tâm trạng nàng không hề vui, đôi mắt nàng trĩu xuống nhìn mấy cái nĩa trên bàn.
Bình thường nàng sẽ cười thật tươi và hết lời khen ngợi cho bếp trưởng và người làm trong bếp, nhưng nay thì khác, nàng không có tâm trạng để cười.
Bụng nàng không hề đói nhưng tâm trí lại ép nàng phải ngồi ở đây.
Cạch
Ansel đẩy cửa đi vào thu hút ánh nhìn từ Fay, nàng ngẩng mặt nhìn ngài.
Mới nhìn nhau mấy giây thôi mà Ansel đã nhận ra vợ của mình đang không được vui.
Ansel qua chỗ ngồi và đồng thời hỏi nàng:
- Em sao vậy? Nhìn em có vẻ không vui.