Vì đây là lệnh nên cô cũng hiểu rằng không thể chống đối, lúc cô quay lưng bước ra ngoài Tiogal liền gọi to binh lính
- Người đâu, giải nam tước Doruss về ngục giam hoàng gia.
Lâu đài này ta sẽ cho người niêm phong canh giữ.
Người bên trong lâu đài bất kể là chủ hay người hầu sẽ không được ra ngoài, người bên ngoài không được vào bên trong.
Nghiêm cấm truyền thư bồ câu, tất cả phải ở trong lâu đài cho đến khi có chỉ thị từ đại hoàng tử.
Những người còn lại trong gia đình đều bất bình với mệnh lệnh này, binh lính của anh vào trong áp giải nam tước đi anh còn nói thêm
- Đưa ngài nam tước đi cho cẩn thận, nếu ngài nam tước trầy xước một chút thì ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.
- Thưa rõ.
/ Tất cả họ đều đồng thanh, hùng hồn đến sợ.
- Ai có ý kiến gì hay là không đồng tình với chỉ thị khi nãy của ta thì cứ việc bước đến đây.
Ta sẽ giải đáp thắc mắc bằng lưỡi kiếm này.
Tiogal rút kiếm ra, lưỡi kiếm sáng bóng có thể soi mặt người.
Tất cả bọn họ sợ hãi run lẩy bẩy, đồng loạt lắc đầu.
[…]
Lúc yên vị trên xe ngựa thì cô vô tình nhìn thấy ánh mắt của cha lóe ngang.
Ánh mắt của hận thù, chưa bao giờ thấy bậc cha mẹ nào lại ghét con cái đến như vậy.
Ông nói gì đó với mấy tên lính rồi dừng lại bên cửa sổ của xe ngựa.
Cô mong cha không hận cô quá nhiều
- Ngươi không phải là con gái của ta, người đàn bà lăng loàn đó chưa bao giờ yêu ta.
Ha, vậy mà khi xưa ta điên cuồng yêu bà ấy.
Mái tóc, đôi mắt hay thậm chí là đôi môi của ngươi đều không giống ta.
Ngươi là đứa con hoang...
Cái gì mà lăng loàn, cái gì mà không giống, Fay ấm ức nghĩ mình không thể im lặng nữa đành phải lên tiếng
- Cha dựa vào đâu mà nói mẹ như vậy, chẳng phải lúc xưa hai người rất yêu nhau sao? Lúc mẹ chọn không sống cùng cha là vì bệnh, cha cũng thường xuyên thăm mẹ đó thôi.
Mái tóc xoăn này chẳng phải rất giống cha hay sao? Vì ai mà con mới bị mọi người đặt cái tên "Medusa" như vậy chứ...
Nước mắt cô trực trào, trái tim quặng thắt khi nói hết những lời này.
Cô sợ cha sẽ buồn nhưng nghĩ đến chuyện xưa thì sao.
Họ không ngừng phỉ báng cô thì cha không xót hay sao? Khóc được một lúc thì cô cũng quên mất bản thân không được yếu đuối quá.
Fay ngồi ngay ngắn, lấy khăn tay lau nhẹ nước mắt rồi kiên định nói.
- Các ngươi đưa ngài nam tước đi đi.
Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.
- Vâng thưa công nương.
Fay dứt khoát kéo rèm cửa xuống.
Lần đầu tiên ông thấy hành động này của con gái, hình ảnh này khiến ông nhớ lại người vợ quá cố của mình.
Lần đầu hai người gặp nhau ở cảng Xilan vịnh Xilandoden cũng là ông ấy say ánh mắt của bà trước.
Ánh mắt kiên định nhìn về phương trời xa xôi, thần thái không khác gì các tiểu thư, công nương quý tộc.
Ông vẫn đứng bên cạnh xe ngựa, mỉm cười cúi mặt nói
- Lucia Zitta.
Đây là tên mẹ ruột của Fay, lần đầu tiên sau nhiều năm cô nghe thấy cha mình gọi tên mẹ.
Bản tính mềm yếu vì thế mà cô đã khóc, Tiogal đứng bên ngoài cũng không muốn vào xem tình hình.
Cứ như thế anh trở lại ngựa, tung hí dẫn đầu đoàn binh đi về phía cung điện.
Đi gần đến lâu đài Nolanotis thì Tiogal dừng lại, anh bước đến xe ngựa hỏi Fay
- Đường đến cung điện rất xa, có thể mất khoảng hai đến ba ngày.
Công nương ngồi xe bốn tiếng rồi, chỉ còn một lúc nữa là về đến lâu đài Nolanotis.
Công nương về nghỉ ngơi nhé?.
harry potter fanfic
- Còn...còn cha...
- Công nương yên tâm, ngài nam tước sẽ được đưa đến cung điện an toàn.
Cô gật đầu rồi cả đoàn tiếp tục chặng đường còn lại.
[…]
Xe ngựa dừng trước cửa sảnh trước của lâu đài Nolan.
Bốn người hầu xếp thành hai hàng để chào đón Fay, cha cô bất ngờ khi thấy điều này.
Khi cô đứng bên trên bậc thềm, quay đầu lại nhìn cha.
Đột nhiên khoảnh khắc ấy đi qua nhanh hơn, trong phút chốc đoàn binh đã rời khỏi tầm nhìn của Fay.
Một nữ hầu đứng phía sau nhẹ nhàng hỏi
- Thưa công nương, người có muốn dùng một ít trà không ạ?
- Ừ, cho tôi một ít trà.
Người hầu lui xuống bếp liền chuẩn bị cho cô tách trà.
Lần đầu có người nói chuyện lễ phép với cô như vậy quả thật không quen cho lắm.
Vùng đất và thị trấn này cũng có lời đồn về nàng, nhưng những nữ hầu ở đây không cư xử vô lễ giống nữ hầu tại gia tộc Doruss.
Lâu đài này suy cho cùng rất lớn, hơn lâu đài Doruss nhiều.
Đang ngắm nhìn những hoa văn trên thành lang cang, tay vịn, chùm đèn trên trần thì người hầu đem tách trà đến đặt lên bàn.
- Thưa công nương, trà đến rồi.
Người có thấy lâu đài này đẹp không?
- Rất đẹp...
Người hầu tự hào nói thêm
- Tất cả những chi tiết hoa văn trong lâu đài là ý tưởng của phu nhân bá tước Nolanotis, là mẹ của ngài bá tước Ansel Nolanotis ạ.
Những chi phí để chi tiêu cho sửa chữa, trang trí lâu đài phần lớn là đồng vàng của chủ nhân ạ.
- Ý cô nói là Ansel Nolanotis?
- Thưa đúng vậy ạ, ngài ấy khi mười bốn đã tập võ kiếm với các vị hoàng tử.
Năm chủ nhân mười bảy thì đã ra chiến trường, chiến công đầu tiên của ngài là năm mười tám.
Đã được thưởng rất nhiều đồng vàng.
Fay nâng tách trà lên thổi nhẹ vào tách trà cho bớt nóng rồi nhẹ nhàng húp một ít.
Đã khát rồi tiếp tục hỏi người hầu
- Vậy ngài ấy đã được ban hôn mấy lần rồi? Hay vừa rồi là lần đầu?