Cả hai đang nói chuyện thì nhìn thấy một tia sáng trắng vàng phát ra mạnh mẽ, từ trong phòng lọt ra khe cửa là luồng ánh sáng ma pháp của Fay.
Tiếng la hét của con gái ông cũng đã nguôi ngoai, Sivaz từ từ áp tai sát cánh cửa để nghe ngóng tình hình.
BÊN TRONG CĂN PHÒNG.
Sau khi ông Sivaz ra ngoài, nàng bắt đầu hít thở và nhắm mắt lại để thi triển ma pháp, ánh sáng trắng vàng từ từ lóe lên và bao phủ cả căn phòng.
Ánh sáng này quá chói, vì ở sau phục vụ cho Fay một thời gian nên Dox cũng quen dần với chuyện này.
Như có sự chuẩn bị, Dox cầm dải khăn màu xanh tối màu che lên đôi mắt mình.
Không biết từ khi nào mà tiểu thư Sivaz đã không còn la hét nữa.
Dox, giật mình khi Fay gọi:
- Dox, em mở cửa ra cho thương gia Sivaz vào được rồi.
- Dạ.
Lạch cạch
Dù đã mở cửa nhưng người cha này vẫn còn sợ hãi, ông rón rén đi vào, đôi mắt nhìn con gái.
Vết thương bên tay đã lành lặn hoàn toàn, Fay căn dặn vài điều:
- Tiểu thư đã được điều trị khỏi hoàn toàn, ông hãy để tiểu thư nghỉ ngơi một chút.
Khi nào tiểu thư tỉnh dậy thì chỉ cần một ly nước ấm là ổn.
Ông Sivaz xúc động đến nỗi nước mắt lăn dài lúc nào không hay.
Còn nhớ vết thương đó nặng đến độ cô bé không thể nhích một ngón tay lên nổi.
Ấy vậy nhờ có ma pháp chữa trị của phu nhân bá tước nên bên tay cô bé như lúc chưa bị gãy.
Ông không ngừng cảm ơn Fay, còn phu nhân của ông thì đang chuẩn bị rất nhiều trang sức tặng cho nàng, vốn dĩ số trang sức ấy để bán nhưng vì sức khỏe của con gái nên có tặng Fay bao nhiêu ông cũng không tiếc.
Sắc thái trên gương mặt nàng nhợt nhạt hơn khi nãy một chút, Dox thì thầm:
- Phu nhân, sắc mặt người không được tốt cho lắm.
Chúng ta nên về thôi ạ.
- Ta không sao đâu, ta sẽ ở lại một chút để xem tình hình của tiểu thư Sivaz.
Vợ ông Sivaz vội chạy vào phòng con gái với hộp nữ trang trên tay.
Bà mở ra, bên trong rất nhiều trang sức lấp lánh hợp thời.
- Thưa phu nhân, để tỏ lòng biết ơn với người.
Chúng tôi không có gì nhiều, chỉ có số trang sức đá quý này...!mong phu nhân nhận chúng ạ.
Từ lúc Fay trị bệnh bằng ma pháp cho người dân, nàng không có ý định phải thu phí điều trị vậy nên số trang sức này nàng không muốn lấy.
Nàng dứt khoát từ chối bà:
- Cảm ơn phu nhân Sivaz, trước giờ ta không bao giờ nhận bất cứ vật chất gì từ người bệnh cả.
Khi còn ở biệt thự Doruss, tất cả số nữ trang này đối với nàng thật xa xỉ nhưng niềm hạnh phúc mới là thứ cao sang thật sự.
Con gái ông Sivaz tỉnh dậy sớm hơn nàng dự tính, đôi mắt cô bé có màu nâu vàng không giống cha mẹ.
Cô bé nhìn Fay mỉm cười và bàn tay nhỏ nhắn ấy nhẹ nhàng chạm vào bụng nàng, nàng có thể thấy được đôi mắt cô bé như đang long lanh, thều thào nói rất khẽ:
- Là một sinh linh khỏe mạnh...
Dù cô bé chỉ thều thào nhưng thanh âm cũng đủ để cho những người trong phòng cùng nghe thấy, vị thương gia sợ con gái mê sảng, phu nhân bá tước trách phạt nên vội vàng ngăn:
- Con bé này, con đang xúc phạm đến phu nhân đấy.
Mau xin lỗi người đi.
Thưa phu nhân, vì ma pháp của con bé còn yếu nên đôi khi nó nói mấy điều không đúng lắm ạ.
Chuyện nàng sảy thai đã bị đồn và lan rộng cả thủ đô.
Lúc được chẩn đoán rằng sức khỏe đã yếu đi và khó mang thai, Fay đã rất buồn nhưng nàng vẫn luôn tin rằng điều kỳ diệu sẽ đến với nàng.
Fay muốn nghe rõ và kỹ hơn điều mà cô bé nói, nàng tò mò hỏi lại:
- Có thể là ta nghe nhầm nhưng ta muốn nghe em nói điều đó thêm một lần nữa.
- Dạ...!- Đôi mắt cô bé trĩu xuống như đang né tránh cha, nhưng khi Fay nắm tay thì cô bé mới chịu nói lại:
- Thưa phu nhân, em cảm nhận được sinh linh...!ở bên trong người...!tuy nhỏ nhưng sinh linh ấy có vẻ sẽ rất khỏe ạ.
Nói mới nhớ, cách đây gần một tuần thì nàng và ngài bá tước đã cùng thức trắng đêm để yêu thương nhau.
Hiện tại thì bụng Fay vẫn phẳng lì, một chút biểu hiện cũng không có, lời nói của cô bé không có dẫn chứng nào thuyết phục hơn.
Đã đến lúc phải trở lại biệt thự, Fay vuốt nhẹ đuôi tóc cô bé:
- Thì ra là vậy, cảm ơn em nhé.
Nhớ nghỉ ngơi đầy đủ, tạm thời em đừng cử động tay nhiều quá nhé.
Nàng đứng dậy nói lời chào:
- Đã đến lúc ta phải về rồi, ở biệt thự Nolanotis còn nhiều việc đang chờ ta.
Vị thương gia Sivaz rối rích cảm ơn nàng, còn nhanh chân ra cửa tiễn nàng.
Trên xe ngựa, nàng cứ không ngừng nghĩ về lời nói đó, bàn tay của nàng vô thức chạm vào bụng dưới như đang cố gắng cảm nhận.
Dox im lặng nhìn phu nhân, cô lên tiếng để hóa giải bầu không khí ngột ngạt này:
- Thưa phu nhân, khi về đến nhà, em sẽ pha cho người một ít trà và bánh ngọt ạ.
Nàng như vừa thoát ra cơn mơ, ấp úng trả lời nữ hầu cận:
- À...!ừm, cảm ơn em.