Theo phản xạ, nàng lùi về một hai bước nhưng sau đó đã lấy lại bình tĩnh.
Điều nàng đang mong chờ nhất là biết được người nào muốn giết nàng đến vậy.
Vừa đúng lúc San đang đứng trước cửa phòng, bất ngờ gọi Fay:
- Phu nhân, sao người lại...?
Nghe gọi, nàng quay lại nhìn quản gia.
San nhớ lại lời dặn của ngài bá tước rằng không được để phu nhân tiếp xúc với Sandra, tất cả cũng là vì muốn nàng được an toàn.
Quản gia chạy vào chỗ Sandra đỡ cô đứng dậy rồi rối rít kiểm tra hay tay và trang phục của phu nhân bá tước.
Giọng của San có chút run vì lo lắng:
- Phu nhân, người không sao chứ ạ?
Fay lắc đầu, nàng nhìn Sandra với ánh mắt tò mò, nàng đang tự hỏi có phải suy đoán của nàng đã đúng?
- San, có chuyện gì xảy ra với...!Sandra De Smet vậy?
- Thưa phu nhân, mấy ngày trước Sandra được áp giải lên cung điện để xét xử cùng kẻ chủ mưu.
Nhưng phu nhân vẫn chưa biết sao ạ?
Đột nhiên tim nàng đập mạnh hơn, cảm giác sợ hãi cũng dâng đầy.
Nàng đã từng nghĩ Sandra chính là người đuổi giết nàng và khiến nàng sảy thai, nhưng Fay cũng đã cố gạt bỏ cái suy nghĩ ấy đi.
Nhưng lúc này nàng lại không tin được người đó lại đang ở trước mặt nàng.
Sandra không dám nhìn thẳng vào mắt Fay, cô ấy khẽ nắm vạt áo quản gia.
Hiểu ý, San thuyết phục phu nhân nên trở về phòng:
- Thưa phu nhân, người hãy về phòng nghỉ ngơi đi ạ.
Đang thờ thẫn nhớ về tai nạn lúc trước thì giọng của quản gia như kéo nàng về.
Fay không nói gì thêm, nàng nhanh chóng quay lưng đi, trong đầu nàng bây giờ chỉ biết đi càng nhanh càng tốt.
"Trước kia chỉ là có cảm giác rợn người và suy đoán, nghĩ bản thân có thể bình tĩnh khi sự thật được tiết lộ nhưng bây giờ thì không thể...!Mình...!cảm thấy sợ...!rất sợ..."
- Phu nhân...
Mãi suy nghĩ nên nàng đã không hề nghe Dox đang gọi mình.
Những bước chân nhanh thật nhanh và sau đó do bất cẩn mà bị vấp vào chân váy.
Cũng may khi đó ngài bá tước vừa trở về, kịp thời chạy đến và đỡ Fay, nếu không có ngài bá tước và chỉ một xíu nữa thôi là nàng sẽ thật sự tiếp đất bằng cơ thể mỏng manh này.
Ngài bá tước bực mình vì cái tính hậu đậu của nàng, một lực bế nàng lên.
Vì nhớ ra chuyện gì đó nên ngài bật cười:
- Em làm ta nhớ đến lúc chúng ta gặp lại nhau ở biệt thự nam tước Doruss.
- Xin lỗi ngài.
Ansel nhìn nàng:
- Nhưng ta lại rất yêu điểm này của em.
Nhưng em cũng phải cẩn thận vì sức khỏe của em vốn đã không được như những người khác.
- Dạ, em hiểu rồi.
Sợ vợ hiểu lầm ý của mình nên ngài bá tước hơi cúi đầu xuống hôn lên trán Fay:
- Ta không trách em đâu, đừng lo.
Mấy ngày sau, khi ngài bá tước đi vắng.
Người hầu bắt đầu xì xào to nhỏ với nhau nhưng họ đều im lặng khi thấy Fay đi qua.
Ngay cả Dox cũng không biết được họ đang bàn luận về chuyện gì.
Trong lúc đi dạo trong vườn, Fay bắt gặp hai hầu gái đang trò chuyện với nhau về chuyện đó, nàng cũng loáng thoáng nghe được hai chữ "quảng trường".
Nàng đứng sau lưng họ, bất ngờ hỏi:
- Ở quảng trường có chuyện gì sao?
Hai hầu gái giật mình, cúi mặt tiếp tục làm việc ngoài vườn, luôn miệng chối:
- Thưa phu nhân, không có gì đâu ạ...!người...!người đừng nghĩ gì nhiều ạ.
Để hai người đó không chạy đi chỗ khác, nàng đã tỏ ra vẻ nghiêm khắc:
- Nếu các ngươi không nói thì coi như không xem trọng ta.
- A...!phu nhân, xin đừng...
Cái vẻ bối rối sợ hãi này Fay cũng đã trải qua, nàng thật sự không muốn phải trở thành người mà mình từng ghét.
Fay thở dài rồi nhẹ giọng:
- Haiz, ta sẽ không phạt hai ngươi đâu.
Hãy nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra.
Hai hầu gái nhìn nhau, ban đầu rất sợ nhưng lúc sau lại nói ra hết chuyện mà người hầu ở đây đang bàn tán.
- Thưa phu nhân, cái người muốn hãm hại phu nhân đã bị trừng phạt rồi ạ.
Bị giam giữ một thời gian ngắn, người đó sẽ bị xử tử tại quảng trường ngay ngày hôm nay ạ.
- Thưa phu nhân, xin người đừng sốc khi nghe tên của kẻ chủ mưu ạ...
Cho dù họ có là ai đi chăng nữa thì có còn quan trọng hay không? Người trong gia tộc Doruss đã bị giết hết không còn một ai.
Hai hầu gái tỏ ra vẻ mặt khó hiểu với nàng nhưng họ phận là người làm thì có quyền gì kháng lại mệnh lệnh của chủ nhân đâu chứ.
Nàng bình thản nói:
- Ta hứa.
Chỉ có vậy thì một nữ hầu gái nói:
- Thưa phu nhân, người đó chính là ái nữ của đại công tước Clenment Law Nillan, công nương Lucasta Law Nillan ạ.
Nàng đã im lặng một lúc kể từ khi biết được kẻ chủ mưu là Lucasta, người hầu cúi chào nàng rồi rời đi từ lúc nào cũng không hay biết.
Dox nắm lấy cổ tay nàng hỏi:
- Thưa phu nhân, người có muốn đến quảng trường không ạ?
Đến đó để làm gì.
Đầu óc nàng trống rỗng, không biết nên căm hận và vui mừng khi biết ngày hôm nay kẻ ác bị hành hình.
Nàng thở dài:
- Đến đó thì có ích gì chứ, Dox?