Triển Chiêu bị cảm, buổi sáng rời giường đầu choáng váng nặng trĩu, giường của Bạch Ngọc Đường đã thu dọn ngăn ngăn nắp nắp, không nhìn ra rốt cuộc Bạch Ngọc Đường có ngủ hay không.
Triển Chiêu dùng đầu ngón tay day day thái dương, chậm rãi nhớ lại, ngày hôm qua…
Cho dù đã có thể nhớ rất nhiều chuyện, thế nhưng muốn nhớ lại, vẫn có chút khó khăn, bất quá Triển Chiêu vẫn thuận lợi nhớ được “chuyện hoang đường” xảy ra tối hôm qua.
Thấy giường Bạch Ngọc Đường ngăn nắp, Triển Chiêu lảo đảo đứng lên lấy cho mình cốc nước, tìm xung quanh không thấy hòm thuốc, chỉ có thể sờ sờ trong túi, còn có tiền, không thì ra ngoài mua ít thuốc đi.
Triển Chiêu thay quần áo ra ngoài, phát hiện trong hòm thư ở cửa có một tấm bưu thiếp, non xanh nước biếc, xa xa những đám mây trắng phủ lên dãy núi, phía trên có ba chữ “Cửu trại câu” lớn. Là Công Tôn gửi về, từ mấy câu ngắn gọn bên trong có thể thấy được tâm tình Công Tôn đã khá hơn nhiều: “Chiêu, Tứ Xuyên là một vùng tốt, Cửu Trại Câu là nơi rất tuyệt, nước nơi này từ trên núi chảy xuống tựa hồ có thể rửa sạch trái tim phủ bụi của tôi. Tôi bỗng rất muốn đi Tây Tạng, muốn ở nơi đó xem thử tim mình có phải yên bình thật hay không! Tôi nghĩ, chúng ta rất sớm sẽ có thể gặp rồi! Công Tôn Sách ngày 10 tháng 5”
Triển Chiêu nhìn chữ trong bưu thiếp vài lần, mới thật cẩn thận nhét nó vào trong túi, ra ngoài mua thuốc.
Uống thuốc, Triển Chiêu mơ hồ ngả xuống giường ngủ, mãi đến khi có người qua đẩy anh: “Miêu Nhi, tỉnh dậy, cậu sao vậy?”
Triển Chiêu dùng sức mở to mắt nhưng cũng chỉ mở được một khe nhỏ: “Ô… Mệt!”
Bạch Ngọc Đường sờ trán Triển Chiêu, rất nóng, thảo nào vừa rồi thấy hai má mèo con này đỏ bừng, vội vàng gọi điện cho Liễu Thanh: “Cậu tìm một bác sĩ qua đây đi, Miêu Nhi ốm rồi, hình như là cảm lạnh!”
Rất nhanh Liễu Thanh dẫn theo một bác sĩ râu dài qua truyền nước cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu ốm không muốn ăn cơm, cơm Bạch Ngọc Đường mang đến thuận tiện cho Liễu Thanh cùng vị bác sĩ gọi Âu Dương Xuân kia, ăn xong cơm đã là hai giờ chiều, Liễu Thanh đứng ở cạnh bàn thu dọn đồ ăn thừa, bỗng thân thể lay lay, Âu Dương là người đầu tiên kêu lên: “Động đất!”
Bạch Ngọc Đường một bước vọt vào phòng ngủ, chưa chạy tới bên giường Triển Chiêu, đã không rung nữa rồi. Để ngừa vạn nhất, Liễu Thanh nhấc giá truyền dịch, Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu đứng ở trên đường lớn, lúc này trên phố đã có rất nhiều người đứng, Triển Chiêu oán giận Bạch Ngọc Đường: “Cậu ngốc à, động đất không chạy ra ngoài, chạy vào trong làm cái gì!”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Tầng trên tầng dưới đều cấu tạo bằng thép, an toàn mà!”
Triển Chiêu tặng anh cái ánh mắt nói vớ nói vẩn, ngược lại cũng không trách móc gì nữa. Liễu Thanh ở một bên nói: “Bạch lão ngũ là muốn cùng cậu làm uyên ương đồng mệnh đó!”
Kỳ thật Triển Chiêu cũng không phải không biết tâm tư Bạch Ngọc Đường lúc đó, chỉ là thâm tình như vậy, là một người đàn ông, Triển Chiêu cảm thấy mình thật sự nhận không nổi. Chuyện nhớ được càng ngày càng nhiều, lo lắng của Triển Chiêu cũng càng ngày càng nhiều.
Đợi nửa giờ, không có động tĩnh gì, người trên phố cũng đều tự trở về rồi, Bạch Ngọc Đường dìu Triển Chiêu trở lại quán bar, Âu Dương rút kim tiêm vừa vặn truyền hết ra, Liễu Thanh mở TV lên: “Này là nơi nào động đất nhỉ, chúng ta ở đây cũng có thể cảm giác được!”
Trên TV đầy tin tức “động đất ở Vấn Xuyên”, đại não Triển Chiêu nhất thời trống rỗng, sau đó từ trong túi mình lấy ra một tấm bưu thiếp, sắc mặt tái nhợt: “Công Tôn… ở Tứ Xuyên!”
Bạch Ngọc Đường cùng Liễu Thanh lấy bưu thiếp, sau khi xem xong thì sắc mặt rất khó coi. Bạch Ngọc Đường an ủi Triển Chiêu: “Công Tôn nói muốn đi Tây Tạng, không chừng đã đi rồi, cái này đã gửi được hai ngày, hai ngày có thể đi rất xa rồi!”
Tay Triển Chiêu run mạnh: “Tôi phải đi Tứ Xuyên, tôi phải đi tìm Công Tôn!”
Liễu Thanh vừa gọi điện cho bạn, vừa nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều quá, sẽ không trùng hợp như vậy!”
Tối hôm đó trên cửa Memento treo biển “Tạm dừng kinh doanh”, bên cạnh bàn vây đầy người, Liễu Thanh cùng Trí Hóa lững thững đến muộn.
“Chúng tôi ngày mai đi theo nhóm cứu chữa đầu tiên đến Tứ Xuyên, các cậu yên tâm, chúng tôi sẽ hỏi thăm tin tức Công Tôn!” Liễu Thanh không kịp uống miếng nước liền vội vàng nói.
Triển Chiêu nhanh chóng nói: “Tôi cũng muốn đến Tứ Xuyên, được không?”
Trí Hóa vỗ vỗ anh: “Cậu đừng vội, thứ nhất cậu ốm không thích hợp đến đó, thứ hai, nếu Công Tôn thật sự đã đi Tây Tạng, sẽ gửi bưu thiếp về cho cậu, dù sao cũng phải có người nhận chứ!”
Bạch Ngọc Đường cũng nói: “Đúng vậy đó, hiện tại Tứ Xuyên dư chấn liên tục, có khi Công Tôn không sao, chính cậu lại xảy ra chuyện, vậy làm sao giờ?”
Đinh Triệu Huệ nói: “Cậu yên tâm, cảnh sát cũng muốn đến Tứ Xuyên, chúng tôi đều sẽ nghe ngóng tin tức Công Tôn!”
Triển Chiêu biết bọn họ nói rất có lý, chỉ đành nén tâm tình.
Mấy ngày kế tiếp, công ty Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Triệu Lan liên kết tổ chức viện trợ khu vực gặp nạn, quyên rất nhiều đồ, Đinh Triệu Huệ tự mình mang đồ đến Tứ Xuyên. Thế nhưng ở Tứ Xuyên vẫn chưa có tin tức gì, bưu thiếp từ Tây Tạng Triển Chiêu mỏi mắt chờ mong cũng không tới, tâm Triển Chiêu dần trầm xuống, anh biết Công Tôn mỗi khi đến một nơi nào trước tiên đều sẽ báo bình an cho anh, thế nhưng lâu như vậy vẫn không có tin tức…
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu càng ngày càng lo lắng, cũng càng ngày càng tiều tụy, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Mãi đến mười ngày sau, Liễu Thanh trở về để đem nhóm đồ cứu chữa thứ hai, dành thời gian đến Memento một chuyến.
“Việc này…” Liễu Thanh sắc mặt tiều tụy, từ trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ.
Triển Chiêu chần chờ mở ra, một chiếc vòng cổ màu bạc, mặt đeo phía dưới là một viên đạn: “Đây… Đây là… của Công Tôn!” Môi Triển Chiêu run nửa ngày mới nói ra được những lời này.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy, liếc mắt một cái liền nhận ra chính là chiếc vòng mấy ngày đi này luôn ở trên cổ Công Tôn, mặt đeo phía dưới trước kia không biết là một viên đạn.
“Cậu lấy cái này ở đâu? Công Tôn đâu?” Bạch Ngọc Đường thấy toàn thân Triển Chiêu phát run, vội vàng hỏi Liễu Thanh.
Liễu Thanh lắc đầu: “Tôi không gặp Công Tôn, đây là một cô bé mang tới, ngày đó động đất, chân của cô bé bị đè gãy, có một chàng trai rất đẹp cõng cô bé ra, lại muốn vào trường học cứu người, gỡ chiếc vòng này đi đến đưa cho cô bé, nói nếu anh ấy không trở lại, hãy đem chiếc vòng này gửi qua bưu điện đến quán bar Memento ở thành phố A.”
“Sau rồi sao!” Triển Chiêu nắm chặt hai tay.
“Cho đến khi đội cứu chữa của chúng tôi đi, cô bé kia luôn ở đó chờ anh ấy, thế nhưng anh ấy lại không trở lại…” Thanh âm Liễu Thanh rất thấp.
“Công Tôn… là đã chết rồi sao?” Thanh âm Triển Chiêu run đến nỗi dường như không nghe được anh hỏi cái gì.
“Tôi ngày đó trở lại, dùng máy dò mạng sống ở đó cũng không thấy nó vang! Nếu không phải anh đã rời đi, như vậy…” Liễu Thanh không dám nhìn Triển Chiêu. Bi thương phải chịu này quá lớn, một người đàn ông gần như cửu tử nhất sinh cũng chưa từng khóc, giờ phút này lại khóc giống như một đứa nhỏ.
Bạch Ngọc Đường dùng sức ôm Triển Chiêu vào lòng: “Miêu Nhi, Miêu Nhi, có lẽ không tệ như tưởng tượng, Công Tôn không sao cả!”
Triển Chiêu khóc rất lâu, nắm chiếc vòng ngơ ngác ngồi ở phía trước tấm kính, Liễu Thanh ngày mai phải đi bệnh viện kiểm tra đồ, ngày kia còn đến Tứ Xuyên, cho nên trở về. Bạch Ngọc Đường treo biển “Tạm dừng kinh doanh” lên, theo Triển Chiêu. Trong quán bar rất yên tĩnh, giống như Công Tôn còn ngồi trong quầy bar cúi đầu đọc sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu lộ ra một nụ cười lạnh lùng thản nhiên.
“Í?” Triển Chiêu bỗng nhiên bật ra tiếng.
Bạch Ngọc Đường vội vàng đi qua: “Sao vậy? Miêu Nhi”
Triển Chiêu cẩn thận nhìn viên đạn kia: “Đây là đạn thật của súng lục!”
“Đạn thật?” Bạch Ngọc Đường cẩn thận xem.
“Ừm!” Phương diện này Triển Chiêu biết rõ: “Hơn nữa đã mòn, là viên đạn cho súng lục SP2022!” Nói tới đây, Triển Chiêu dùng sức day day thái dương, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lát vội vàng hỏi: “Ngọc Đường, cậu lần đầu tiên thấy Công Tôn đeo vòng cổ này là lúc nào?”
Bạch Ngọc Đường nhớ lại một chút, nói: “Trước kia chưa từng thấy, mãi cho đến trước khi Công Tôn cùng Triệu Trinh tách ra mới thấy!”
“Triệu Trinh?” Triển Chiêu mở to mắt: “Chết tiệt, tôi thế nào lại quên anh ta, mau, gọi điện thoại, bảo Triệu Trinh đến đây một chút, quên đi, nếu không tôi qua đó!”
Bạch Ngọc Đường thấy anh nói năng lộn xộn, vội vàng trấn an: “Cậu đừng vội, tôi không biết số của Triệu Trinh, hiện tại tôi gọi cho Đinh Triệu Lan, bảo anh ta hỏi Đinh Triệu Huệ!” Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại xong, một lần nữa ngồi xuống bên người Triển Chiêu: “Cậu nói cho tôi biết, cậu phát hiện cái gì rồi?”
Triển Chiêu vuốt nhẹ viên đạn kia: “Tôi đã quên nhiều thứ, cậu có thể nói cho tôi biết trước khi Công Tôn rời đi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì không? Chuyện quan trọng, cậu mau nói cho tôi biết!”
Bạch Ngọc Đường đành phải đem chuyện giữa Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường với Triệu Trinh nói cho Triển Chiêu, sau đó nói: “Miêu Nhi, việc này sớm đã qua, anh tôi cũng không oán giận Công Tôn …”
“Oán giận?” Triển Chiêu trên mặt lộ ra biểu tình lạnh lùng, khiến Bạch Ngọc Đường ngẩn ra.
“Miêu Nhi…”
“Cậu cũng gọi anh trai cậu tới, cho dù Công Tôn đi rồi, tôi cũng phải giúp Công Tôn đi một cách trong sạch!” Trong con ngươi Triển Chiêu lóe ra tia lạnh lùng nghiêm túc, giống như năm đó!
Triển Chiêu dùng đầu ngón tay day day thái dương, chậm rãi nhớ lại, ngày hôm qua…
Cho dù đã có thể nhớ rất nhiều chuyện, thế nhưng muốn nhớ lại, vẫn có chút khó khăn, bất quá Triển Chiêu vẫn thuận lợi nhớ được “chuyện hoang đường” xảy ra tối hôm qua.
Thấy giường Bạch Ngọc Đường ngăn nắp, Triển Chiêu lảo đảo đứng lên lấy cho mình cốc nước, tìm xung quanh không thấy hòm thuốc, chỉ có thể sờ sờ trong túi, còn có tiền, không thì ra ngoài mua ít thuốc đi.
Triển Chiêu thay quần áo ra ngoài, phát hiện trong hòm thư ở cửa có một tấm bưu thiếp, non xanh nước biếc, xa xa những đám mây trắng phủ lên dãy núi, phía trên có ba chữ “Cửu trại câu” lớn. Là Công Tôn gửi về, từ mấy câu ngắn gọn bên trong có thể thấy được tâm tình Công Tôn đã khá hơn nhiều: “Chiêu, Tứ Xuyên là một vùng tốt, Cửu Trại Câu là nơi rất tuyệt, nước nơi này từ trên núi chảy xuống tựa hồ có thể rửa sạch trái tim phủ bụi của tôi. Tôi bỗng rất muốn đi Tây Tạng, muốn ở nơi đó xem thử tim mình có phải yên bình thật hay không! Tôi nghĩ, chúng ta rất sớm sẽ có thể gặp rồi! Công Tôn Sách ngày 10 tháng 5”
Triển Chiêu nhìn chữ trong bưu thiếp vài lần, mới thật cẩn thận nhét nó vào trong túi, ra ngoài mua thuốc.
Uống thuốc, Triển Chiêu mơ hồ ngả xuống giường ngủ, mãi đến khi có người qua đẩy anh: “Miêu Nhi, tỉnh dậy, cậu sao vậy?”
Triển Chiêu dùng sức mở to mắt nhưng cũng chỉ mở được một khe nhỏ: “Ô… Mệt!”
Bạch Ngọc Đường sờ trán Triển Chiêu, rất nóng, thảo nào vừa rồi thấy hai má mèo con này đỏ bừng, vội vàng gọi điện cho Liễu Thanh: “Cậu tìm một bác sĩ qua đây đi, Miêu Nhi ốm rồi, hình như là cảm lạnh!”
Rất nhanh Liễu Thanh dẫn theo một bác sĩ râu dài qua truyền nước cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu ốm không muốn ăn cơm, cơm Bạch Ngọc Đường mang đến thuận tiện cho Liễu Thanh cùng vị bác sĩ gọi Âu Dương Xuân kia, ăn xong cơm đã là hai giờ chiều, Liễu Thanh đứng ở cạnh bàn thu dọn đồ ăn thừa, bỗng thân thể lay lay, Âu Dương là người đầu tiên kêu lên: “Động đất!”
Bạch Ngọc Đường một bước vọt vào phòng ngủ, chưa chạy tới bên giường Triển Chiêu, đã không rung nữa rồi. Để ngừa vạn nhất, Liễu Thanh nhấc giá truyền dịch, Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu đứng ở trên đường lớn, lúc này trên phố đã có rất nhiều người đứng, Triển Chiêu oán giận Bạch Ngọc Đường: “Cậu ngốc à, động đất không chạy ra ngoài, chạy vào trong làm cái gì!”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày: “Tầng trên tầng dưới đều cấu tạo bằng thép, an toàn mà!”
Triển Chiêu tặng anh cái ánh mắt nói vớ nói vẩn, ngược lại cũng không trách móc gì nữa. Liễu Thanh ở một bên nói: “Bạch lão ngũ là muốn cùng cậu làm uyên ương đồng mệnh đó!”
Kỳ thật Triển Chiêu cũng không phải không biết tâm tư Bạch Ngọc Đường lúc đó, chỉ là thâm tình như vậy, là một người đàn ông, Triển Chiêu cảm thấy mình thật sự nhận không nổi. Chuyện nhớ được càng ngày càng nhiều, lo lắng của Triển Chiêu cũng càng ngày càng nhiều.
Đợi nửa giờ, không có động tĩnh gì, người trên phố cũng đều tự trở về rồi, Bạch Ngọc Đường dìu Triển Chiêu trở lại quán bar, Âu Dương rút kim tiêm vừa vặn truyền hết ra, Liễu Thanh mở TV lên: “Này là nơi nào động đất nhỉ, chúng ta ở đây cũng có thể cảm giác được!”
Trên TV đầy tin tức “động đất ở Vấn Xuyên”, đại não Triển Chiêu nhất thời trống rỗng, sau đó từ trong túi mình lấy ra một tấm bưu thiếp, sắc mặt tái nhợt: “Công Tôn… ở Tứ Xuyên!”
Bạch Ngọc Đường cùng Liễu Thanh lấy bưu thiếp, sau khi xem xong thì sắc mặt rất khó coi. Bạch Ngọc Đường an ủi Triển Chiêu: “Công Tôn nói muốn đi Tây Tạng, không chừng đã đi rồi, cái này đã gửi được hai ngày, hai ngày có thể đi rất xa rồi!”
Tay Triển Chiêu run mạnh: “Tôi phải đi Tứ Xuyên, tôi phải đi tìm Công Tôn!”
Liễu Thanh vừa gọi điện cho bạn, vừa nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều quá, sẽ không trùng hợp như vậy!”
Tối hôm đó trên cửa Memento treo biển “Tạm dừng kinh doanh”, bên cạnh bàn vây đầy người, Liễu Thanh cùng Trí Hóa lững thững đến muộn.
“Chúng tôi ngày mai đi theo nhóm cứu chữa đầu tiên đến Tứ Xuyên, các cậu yên tâm, chúng tôi sẽ hỏi thăm tin tức Công Tôn!” Liễu Thanh không kịp uống miếng nước liền vội vàng nói.
Triển Chiêu nhanh chóng nói: “Tôi cũng muốn đến Tứ Xuyên, được không?”
Trí Hóa vỗ vỗ anh: “Cậu đừng vội, thứ nhất cậu ốm không thích hợp đến đó, thứ hai, nếu Công Tôn thật sự đã đi Tây Tạng, sẽ gửi bưu thiếp về cho cậu, dù sao cũng phải có người nhận chứ!”
Bạch Ngọc Đường cũng nói: “Đúng vậy đó, hiện tại Tứ Xuyên dư chấn liên tục, có khi Công Tôn không sao, chính cậu lại xảy ra chuyện, vậy làm sao giờ?”
Đinh Triệu Huệ nói: “Cậu yên tâm, cảnh sát cũng muốn đến Tứ Xuyên, chúng tôi đều sẽ nghe ngóng tin tức Công Tôn!”
Triển Chiêu biết bọn họ nói rất có lý, chỉ đành nén tâm tình.
Mấy ngày kế tiếp, công ty Bạch Ngọc Đường cùng Đinh Triệu Lan liên kết tổ chức viện trợ khu vực gặp nạn, quyên rất nhiều đồ, Đinh Triệu Huệ tự mình mang đồ đến Tứ Xuyên. Thế nhưng ở Tứ Xuyên vẫn chưa có tin tức gì, bưu thiếp từ Tây Tạng Triển Chiêu mỏi mắt chờ mong cũng không tới, tâm Triển Chiêu dần trầm xuống, anh biết Công Tôn mỗi khi đến một nơi nào trước tiên đều sẽ báo bình an cho anh, thế nhưng lâu như vậy vẫn không có tin tức…
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu càng ngày càng lo lắng, cũng càng ngày càng tiều tụy, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Mãi đến mười ngày sau, Liễu Thanh trở về để đem nhóm đồ cứu chữa thứ hai, dành thời gian đến Memento một chuyến.
“Việc này…” Liễu Thanh sắc mặt tiều tụy, từ trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ.
Triển Chiêu chần chờ mở ra, một chiếc vòng cổ màu bạc, mặt đeo phía dưới là một viên đạn: “Đây… Đây là… của Công Tôn!” Môi Triển Chiêu run nửa ngày mới nói ra được những lời này.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy, liếc mắt một cái liền nhận ra chính là chiếc vòng mấy ngày đi này luôn ở trên cổ Công Tôn, mặt đeo phía dưới trước kia không biết là một viên đạn.
“Cậu lấy cái này ở đâu? Công Tôn đâu?” Bạch Ngọc Đường thấy toàn thân Triển Chiêu phát run, vội vàng hỏi Liễu Thanh.
Liễu Thanh lắc đầu: “Tôi không gặp Công Tôn, đây là một cô bé mang tới, ngày đó động đất, chân của cô bé bị đè gãy, có một chàng trai rất đẹp cõng cô bé ra, lại muốn vào trường học cứu người, gỡ chiếc vòng này đi đến đưa cho cô bé, nói nếu anh ấy không trở lại, hãy đem chiếc vòng này gửi qua bưu điện đến quán bar Memento ở thành phố A.”
“Sau rồi sao!” Triển Chiêu nắm chặt hai tay.
“Cho đến khi đội cứu chữa của chúng tôi đi, cô bé kia luôn ở đó chờ anh ấy, thế nhưng anh ấy lại không trở lại…” Thanh âm Liễu Thanh rất thấp.
“Công Tôn… là đã chết rồi sao?” Thanh âm Triển Chiêu run đến nỗi dường như không nghe được anh hỏi cái gì.
“Tôi ngày đó trở lại, dùng máy dò mạng sống ở đó cũng không thấy nó vang! Nếu không phải anh đã rời đi, như vậy…” Liễu Thanh không dám nhìn Triển Chiêu. Bi thương phải chịu này quá lớn, một người đàn ông gần như cửu tử nhất sinh cũng chưa từng khóc, giờ phút này lại khóc giống như một đứa nhỏ.
Bạch Ngọc Đường dùng sức ôm Triển Chiêu vào lòng: “Miêu Nhi, Miêu Nhi, có lẽ không tệ như tưởng tượng, Công Tôn không sao cả!”
Triển Chiêu khóc rất lâu, nắm chiếc vòng ngơ ngác ngồi ở phía trước tấm kính, Liễu Thanh ngày mai phải đi bệnh viện kiểm tra đồ, ngày kia còn đến Tứ Xuyên, cho nên trở về. Bạch Ngọc Đường treo biển “Tạm dừng kinh doanh” lên, theo Triển Chiêu. Trong quán bar rất yên tĩnh, giống như Công Tôn còn ngồi trong quầy bar cúi đầu đọc sách, ngẫu nhiên ngẩng đầu lộ ra một nụ cười lạnh lùng thản nhiên.
“Í?” Triển Chiêu bỗng nhiên bật ra tiếng.
Bạch Ngọc Đường vội vàng đi qua: “Sao vậy? Miêu Nhi”
Triển Chiêu cẩn thận nhìn viên đạn kia: “Đây là đạn thật của súng lục!”
“Đạn thật?” Bạch Ngọc Đường cẩn thận xem.
“Ừm!” Phương diện này Triển Chiêu biết rõ: “Hơn nữa đã mòn, là viên đạn cho súng lục SP2022!” Nói tới đây, Triển Chiêu dùng sức day day thái dương, dường như đang suy nghĩ gì đó, một lát vội vàng hỏi: “Ngọc Đường, cậu lần đầu tiên thấy Công Tôn đeo vòng cổ này là lúc nào?”
Bạch Ngọc Đường nhớ lại một chút, nói: “Trước kia chưa từng thấy, mãi cho đến trước khi Công Tôn cùng Triệu Trinh tách ra mới thấy!”
“Triệu Trinh?” Triển Chiêu mở to mắt: “Chết tiệt, tôi thế nào lại quên anh ta, mau, gọi điện thoại, bảo Triệu Trinh đến đây một chút, quên đi, nếu không tôi qua đó!”
Bạch Ngọc Đường thấy anh nói năng lộn xộn, vội vàng trấn an: “Cậu đừng vội, tôi không biết số của Triệu Trinh, hiện tại tôi gọi cho Đinh Triệu Lan, bảo anh ta hỏi Đinh Triệu Huệ!” Bạch Ngọc Đường gọi điện thoại xong, một lần nữa ngồi xuống bên người Triển Chiêu: “Cậu nói cho tôi biết, cậu phát hiện cái gì rồi?”
Triển Chiêu vuốt nhẹ viên đạn kia: “Tôi đã quên nhiều thứ, cậu có thể nói cho tôi biết trước khi Công Tôn rời đi rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì không? Chuyện quan trọng, cậu mau nói cho tôi biết!”
Bạch Ngọc Đường đành phải đem chuyện giữa Công Tôn cùng Bạch Cẩm Đường với Triệu Trinh nói cho Triển Chiêu, sau đó nói: “Miêu Nhi, việc này sớm đã qua, anh tôi cũng không oán giận Công Tôn …”
“Oán giận?” Triển Chiêu trên mặt lộ ra biểu tình lạnh lùng, khiến Bạch Ngọc Đường ngẩn ra.
“Miêu Nhi…”
“Cậu cũng gọi anh trai cậu tới, cho dù Công Tôn đi rồi, tôi cũng phải giúp Công Tôn đi một cách trong sạch!” Trong con ngươi Triển Chiêu lóe ra tia lạnh lùng nghiêm túc, giống như năm đó!