Rốt cuộc tiếng chuông kết thúc môn thi cuối cũng reo.
Không lâu sau, cửa trường liền ùa ra một đoàn học sinh vừa mới thi xong.
Trên mặt bọn họ phần lớn đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng vui sướng.
Dù phát huy thế nào, hôm nay bọn họ cũng tốt nghiệp cấp ba rồi!
Thư Giai Nhĩ nhón mũi chân, không lâu sau liền thấy Hoắc Triều đang cười đi tới chỗ cô, cô chưa kịp nói chuyện đã bị Hoắc Triều bế lên xoay mấy vòng.
Cụ bà lúc trước nói chuyện phiếm với Thư Giai Nhĩ mỉm cười hai người bọn họ.
Thư Giai Nhĩ cũng không hỏi Hoắc Triều thi thế nào, thi xong rồi thì thôi, chỉ cần chờ có kết quả là được.
Dù sao cô tin tưởng chắc chắn Hoắc Triều sẽ không thi tệ đâu! Đọc Full Tại
Sau khi thi xong, cô với Hoắc Triều, còn có Triệu Chi Phong, Hứa Trần đến khách sạn ở gần đó ăn cơm.
Tuy Thư Giai Nhĩ chưa thành niên nhưng nhân dịp ngày đặc biệt thế này, cô cũng mở một lon bia, nâng chén với bọn họ, vui vẻ cao giọng nói: “Tốt nghiệp vui vẻ!”
Rõ ràng sang năm cô mới tốt nghiệp nhưng giờ phút này, cô cũng cảm nhận được sự sung sướng của ba người bọn họ.
Khoảng ngày 24 tháng 6 cũng chậm rãi có điểm.
Ít nhiều gì trong lòng Thư Giai Nhĩ cũng rất tò mò điểm thi của Hoắc Triều cao hay thấp.
Ngày hôm nay, Thư Thương cũng không khỏi hỏi một câu: “Hôm nay có phải ngày có kết quả của anh rể không ạ?”
“Đúng vậy.”
Thư Thương ngẩng đầu nhỏ, rung đùi đắc ý hỏi: “Anh rể phát huy thế nào vậy?”
Thư Giai Nhĩ nghiêm túc nhớ lại một chút: “Hẳn là rất tốt?”
Ký ức của cô trở về đêm khi kết thúc kỳ thi đại học kia.
Anh mang theo mùi rượu nồng nặc hôn loạn, dùng sức ôm, còn nhẹ giọng nỉ non bên tai cô một câu “Bé Thư Nhĩ, anh thi xong rồi.”
Thấy anh như vậy, hết sức, nỗ lực, phát huy chắc không tệ lắm.
Buổi tối, Thư Giai Nhĩ định đi ngủ thì lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Cô xoa xoa mắt, cầm điện thoại nhìn thì thấy cuộc gọi của Hoắc Triều.
Cô lập tức ấn nối máy.
Hình như Hoắc Triều đang ở bên ngoài, tiếng xung quanh rất ồn ào, nhưng cho dù như vậy thì giọng của anh cũng rõ ràng truyền vào lỗ tai cô.
“Bé Thư Nhĩ, anh thi được hạng nhất.”
Thư Giai Nhĩ còn chưa kịp nói cái gì, Hoắc Triều liền tiếp thêm một câu: “Hạng nhất thành phố.”
Tuy giọng của Hoắc Triều rất bình tĩnh, nhưng Thư Giai Nhĩ vẫn nghe thấy sự vui sướng từ trong miệng anh.
Hạng nhất thành phố?
Vậy là thủ khoa của kỳ thi đại học rồi?
Tuy rằng cô biết Hoắc Triều phát huy không tồi nhưng cô không thể ngờ được Hoắc Triều lại có thể thi về được hạng nhất.
Dường như bên Hoắc Triều còn rất vội, Thư Giai Nhĩ trò chuyện vài câu với anh liền tắt điện thoại.
Sau đó cô mới an tâm đi ngủ.
Nam chính mà! Dù sao cũng không thể quá kém được.
Bây giờ nó chỉ là trường hợp nhỏ mà thôi.
Còn không phải chỉ là thủ khoa của thành phố thôi sao?
Chỉ là chuyện cỏn con thôi. Cô cảm thấy sau này Hoắc Triều chắc chắn sẽ càng ngày càng ưu tú.
Ngày hôm sau là thứ bảy, không cần lên lớp, Thư Giai Nhĩ sung sướng ngủ một giấc vô cùng ngon, rời giường đánh răng, rửa mặt, sau đó lại đến phòng khách ăn sáng.
Khi ăn xong, cô mới cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
Vừa liếc mắt một cái, cô mới biết WeChat của mình đã bùng nổ vì tin nhắn rồi.
[Ninh Manh: Tai nhỏ, đại ca đậu thủ khoa a a a a a!!!] Đọc Full Tại
[Ninh Manh: Thủ khoa! Thủ khoa đấy! Trường của chúng ta đã bao lâu không đào tạo được thủ khoa thành phố rồi?]
[Ninh Manh: Tai nhỏ, sao cậu còn chưa trả lời tớ vậy? Cậu còn có tâm trạng để ngủ à?!! Cậu vẫn không tỉnh sao?]
Thư Giai Nhĩ mím môi, tình cảnh này có bao lớn đâu chứ.
Sau này nam chính là người làm việc lớn, bây giờ những chuyện đó đâu là gì?
Cô tiếp tục kéo đến lịch sử trò chuyện ở dưới.
[Ninh Manh: Rất nhiều phóng viên phỏng vấn anh ấy a a a a a a a a!!! Bọn họ hỏi bí quyết học tập của anh ấy là gì, cậu biết anh ấy nói như thế nào không?]
[Ninh Manh: Anh ấy nói, bí quyết chính là… học tập tốt vì bạn gái!!!]
[Ninh Manh: Ha ha ha ha ha, phóng viên sợ ngây người! Thật sự sợ ngây người đó, cứ đứng sững sờ ở một chỗ.]
[Ninh Manh: Đúng rồi, phóng viên nói, ngoại trừ điều này, thật sự không còn bí quyết khác sao?]
[Ninh Manh: Ha ha ha ha, sau đó đại ca nói, có, trong lòng thường thường nhớ đến bạn gái thì sẽ có động lực học hành!!! Ha ha ha ha ha, đại ca không hổ là đại ca, thật sự không theo lối thường mà.]
[Ninh Manh: Sau đó!! Phóng viên hỏi tương lai anh ấy có mục tiêu gì? Ha ha ha ha.]
[Ninh Manh: Đại ca liền nói, muốn cho bạn gái cuộc sống tốt nhất. Phóng viên lại sợ ngây người một lần nữa, cười nói cả ba câu đều không rời khỏi bạn gái, hôm nay thật sự không trò chuyện nổi nữa.]
[Ninh Manh: A a a, đại ca lên hot search! Hotsearch về anh ấy nhiều quá!! Còn liên quan đến cậu nữa!!]
Ninh Manh gửi ảnh chụp màn hình và vài video ở dưới.
Trong video chính là đoạn ngắn Hoắc Triều được phóng viên phỏng vấn.
Sau khi Thư Giai Nhĩ click mở liền thấy không khác với việc Ninh Manh kể lại lắm, lời nói của Hoắc Triều và những lời Ninh Manh vừa thuật lại cho cô không khác nhau là bao.
Phóng viên bị Hoắc Triều làm sửng sốt hết lần này tới lần khác, cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Sau khi xem video xong, Thư Giai Nhĩ nâng khóe miệng, click mở hot search.
Lần đó đã được lên hot search, Hoắc Triều vì cô mà mua gà rán và trà sữa cho cả trường. Còn có sự tiết lộ của người biết rõ nội tình, Hoắc Triều vì sinh nhật cô mà đi mượn du thuyền, cho cô một bữa tiệc sinh nhật vô cùng phô trương. Có thêm người khác tiết lộ rằng, lúc trước Hoắc Triều vì chúc mừng hai người bọn họ ở bên nhau mà phát kẹo mừng cho cả trường.
Cư dân mạng ở dưới toàn bình luận thương tâm không dám nhìn thẳng.
[Đây hẳn là tình yêu đích thực nhỉ?]
[Nếu không thì sao?]
[Trẻ con yêu đương mà thôi, còn có 4 năm đại học đấy, nếu học nghiên cứu sinh thì thêm hai ba năm nữa, xem đến lúc đó bọn chúng còn cùng nhau không.]
[Lầu trên, giọng điệu này của cậu có vẻ ghen tị quá nhỉ?]
[Hu hu hu, cảm giác được chàng trai rất cưng chiều cô gái.]
[Nhìn thấy không, thủ khoa nói lớp 10 11 cậu ấy không thiết tha học tập, lên lớp 12 mới tranh đua vì bạn gái.]
[Tình yêu khiến người ta ê răng.]
Lúc này, Thư Thương cũng tỉnh ngủ, cậu bé mang dép lê chạy lạch bà lạch bạch tới, vẻ mặt mơ hồ hỏi: “Anh rể thi thế nào rồi ạ?”
“Hạng nhất thành phố.”
“Ừm, hạng nhất thành phố…… Cái gì? Hạng nhất thành phố ư?!”
“Đúng vậy.”
Thư Giai Nhĩ đã rất bình tĩnh, Thư Thương thấy chị cậu bé như vậy, nói: “Chị, sao chị lại bình tĩnh vậy?”
Thư Giai Nhĩ khó hiểu nhìn cậu bé một cái: “Nếu không thì sao?”
“Anh rể được hạng nhất thành phố đấy!”
“Chị biết, chị nói với em mà.”
Thư Thương:……
Không hổ là chị của cậu bé, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng vững như Thái Sơn, trách không được khiến anh rể của cậu bé kiên quyết giữ thật chặt.
Nhìn anh rể của cậu bé như thế thì phỏng chừng cả đời này cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của chị gái.
Gần đây, giới thượng lưu của thành phố có hai chuyện lớn đến nỗi ai cũng biết.
Chuyện đầu tiên, con trai nhỏ của nhà họ Hoắc thi được thủ khoa thành phố, trường học danh giá vì anh mà đánh nhau vỡ đầu, sau đó người ta lại tới nói một câu, bạn gái của tôi thích chỗ nào thì tôi sẽ đến chỗ đó
Chuyện thứ hai, bạn gái của con trai nhà họ Hoắc là đứa con gái bị ôm sai của nhà họ Thư.
Hai việc này gộp lại một chỗ khiến mọi người được ăn dưa* không ít.
*Ăn dưa: hóng chuyện
Có điều thứ khiến mọi người ngạc nhiên vẫn là chuyện con trai nhà họ Hoắc thi được thủ khoa thành phố.
Hào quang của Hoắc Trì nhà họ Hoắc quá mức loá mắt, khiến cho mọi người đều bỏ Hoắc Triều qua một bên.
Lúc trước mọi người không hiểu biết về Hoắc Triều nhiều lắm, cho rằng anh là một tên phá gia chi tử không học vấn không nghề nghiệp. Trên thực tế, trước kia anh đúng là vậy, nhưng người ta vì bạn gái mà thay hình đổi dạng.
Không thể không nói, sức mạnh của tình yêu đôi khi rất vĩ đại.
Cuối cùng dưới sự kiến nghị của Thư Giai Nhĩ thì Hoắc Triều chọn Đại học Q. Trước khi khai giảng đại học thì bố Hoắc mở tiệc rượu cho Hoắc Triều, chiêu đãi không ít bạn bè người thân.
Lúc Thư Giai Nhĩ tham gia tiệc chuyển cấp của Hoắc Triều thì nhận được WeChat của Thư Nhu.
[Thư Nhu: Em gái, có chuyện lớn rồi!]
Thư Giai Nhĩ bị giọng điệu này của Thư Nhu chọc cười, phối hợp hỏi:[Chuyện lớn gì?]
[Thư Nhu: Thư Nhĩ mang thai rồi!]
Lúc Thư Giai Nhĩ nhìn thấy tin nhắn này thì sửng sốt một chút.
Thư Nhĩ… mang thai?
Cô ta mới bao lớn chứ?
Còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà cô ta đã mang thai rồi ư?
[Đứa con là của ai? ]
[Thư Nhu: Hình như là một người tên Minh Khiêm. Chị nghe lén thấy Thư Nhĩ gọi điện thoại với người này rất nhiều lần.]
Minh Khiêm.
Phó Minh Khiêm?!
Không phải anh ta có vợ chưa cưới rồi sao?
Thư Giai Nhĩ sẽ không nghi ngờ tình báo của Thư Nhu.
Cho nên bây giờ Thư Nhĩ không chỉ mang thai khi chưa kết hôn mà cô ta còn làm người thứ ba sao?
Thật ra Thư Giai Nhĩ cũng không cảm thấy quá kinh ngạc, thậm chí cô còn có một cảm giác quả nhiên là vậy.
Cô biết Thư Nhĩ sẽ không cam chịu làm người bình thường, nhưng cô hoàn toàn không ngờ Thư Nhĩ sẽ chọn cách này tới.
Xem ra Thư Nhĩ thật sự đi tới đường cùng nên chỉ có thể nghĩ ra loại hạ sách này.
[Sao chị lại phát hiện được?]
[Thư Nhu: Chị chăm chú quan sát cô ta thôi, gần nhất cảm xúc của cô ta không đúng lắm, hơn nữa khi ăn lại đột nhiên nôn khan một trận, sau khi chị nghi ngờ trong lòng thì càng quan sát cô ta chặt chẽ hơn. Sau đó hôm nay chị nhặt được que thử thai cô ta ném đi.]
[Chị đừng ném.]
[Thư Nhu: Đương nhiên là vậy rồi! Đây chính là điểm yếu của Thư Nhĩ trong tay chị, sao có thể ném chứ!]
Lập tức trong lòng Thư Giai Nhĩ liền nảy ra một ý.
Chuyện Thư Nhĩ làm người thứ ba chắc chắn sẽ không ầm ĩ đến mức ai cũng biết, ít nhất, bây giờ cô ta chắc chắn sẽ không dám cho bất kỳ kẻ nào biết.
Nếu cô ta lựa chọn con đường không có đường lui này thì Thư Giai Nhĩ đoán chừng cô ta đã dự định được ăn cả ngã về không, sinh đứa nhỏ này ra.
Đứa nhỏ này… là ván bài mà Thư Nhĩ dùng toàn bộ đánh cuộc để trở về thế giới thượng lưu.
Một khi đã như vậy, không bằng cô giúp Quý Nhu một phen. Dựa theo tính cách cao quý hào nhoáng của Quý Nhu, nếu biết Thư Nhĩ có con với Phó Minh Khiêm thì cô ta sẽ có phản ứng gì đây?
Thư Giai Nhĩ không phải nguyên chủ, cũng chưa từng bị bán đến mỏ than đào quặng.
Nhưng cô nghĩ, mùi vị này chắc chắn không dễ chịu. Mỗi một ngày ở nơi đó đào than đá, hẳn đều tràn đầy khó khăn khổ sở, khiến người ta khó có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng Thư Nhĩ vì lợi ích riêng của mình, giấu nhẹm đi chuyện mình không phải con gái ruột của nhà họ Thư, thậm chí còn ác độc bán nữ phụ đến nơi mỏ than hẻo lánh.
Nếu bây giờ cô làm nữ phụ thì đương nhiên cô sẽ rửa hận cho nữ phụ.
Thư Giai Nhĩ rũ mắt, đã có quyết định trong lòng.
Ngày hôm sau, cô lén tìm một văn phòng thám tử tư, sau đó kêu văn phòng thám tử này tiết lộ tin tức cho Quý Nhu.
Vậy thì không bao lâu sau, Quý Nhu sẽ biết chuyện Thư Nhĩ có con của Phó Minh Khiêm.
Thông qua mấy ngày nay, Thư Giai Nhĩ cũng có chút hiểu biết với Quý Nhu.
Đại tiểu thư này, là loại không chứa hạt cát nào trong mắt. Sự kiêu ngạo của cô ta cũng sẽ không cho phép cô ta để Thư Nhĩ tồn tại.
Nếu cô ta biết chuyện này thì không khiến Thư Nhĩ lột nửa lớp da, cô ta sẽ không bỏ qua.
Có điều chỉ ba ngày sau, Thư Giai Nhĩ liền lấy được tin tức mới nhất từ tay Thư Nhu.
Quý Nhu dẫn một đám vệ sĩ từ phía nam thành phố mà đến Giang Thành nhà họ Thư* đang sống, “giết” thẳng tới cửa.
Cô ta và cha mẹ Thư bị Quý Nhu làm mất mặt tát vô số cái, đứa con đương nhiên cũng không giữ được.
Bởi vì sinh non nên sức khỏe của Thư Nhĩ tụt dốc nặng nề, phải tốn không ít thời gian chăm sóc. Việc học đương nhiên cũng bị tụt xuống.
Chuyện này vô cùng ầm ĩ. Mọi người trong khu chung cư đều biết con gái nhà họ Thư* mới chuyển đến là loại không có gia giáo, không chỉ làm người thứ ba mà còn mang thai khi chưa tốt nghiệp cấp ba, mang thai không bao lâu đã bị người ta tìm lại đây mà đánh tới sinh non.
Người nhà họ Thư* mất hết mặt mũi.
Cha mẹ Thư* ném mặt mũi, chán nản nhanh chóng dọn ra khỏi khu chung cư ngay trong đêm.
Theo như lời Thư Nhu, vì chuyện này mà cha mẹ Thư* rất có ý kiến với Thư Nhĩ, chẳng những tịch thu thẻ ngân hàng của Thư Nhĩ mà còn hạn chế điện thoại của cô ta, không cho cô ta liên lạc với thế giới bên ngoài nữa.
Đoán chừng sau này bọn họ sẽ để ý cô ta chặt hơn, không cho cô ta làm bậy nữa.
Một thời gian rất lâu sau đó, bởi vì chuyện này mà Thư Nhĩ bặt vô âm tín, có lẽ cô ta vẫn chưa gượng dậy nổi, cuối cùng không có tinh thần vùng lên nữa.
Lúc Thư Giai Nhĩ biết tin tức này cũng im lặng rất lâu.
Cô không trực tiếp động tay vào Thư Nhĩ nhưng cô là người đẩy chuyện lên cao trào. Có thể nói, kết cục này của Thư Nhĩ cũng có “công lao” của cô bên trong. Nếu không có cô quạt gió thêm củi, Thư Nhĩ không bị thua nhanh và thảm hại như vậy.
Thư Giai Nhĩ thở dài một hơi.
Cô chiếm thân thể của nữ phụ nhưng cô cũng đã giúp nữ phụ báo thù.
Cho nên, cô và nguyên chủ không ai nợ ai cả.