- Mi-sa-o bé bỏng của anh. - Kazuo chưa tha cho cô...
- Gì đấy? - cô hỏi, với giọng đều đều.
Giờ chỉ còn 2 người đi chung với nhau trên 1 con đường về nhà, không, chính xác là 3 người. Hana đã về nhà rồi, thì chắc chắn chỉ còn...
- Sao thằng nhóc đẹp trai này lại đi chung với chúng ta!?
Vâng, nếu nói về biệt danh Kazuo tặng cho người đó thì biết người đó là ai rồi chứ nhỉ? Là Tatsuki của chúng ta, Misao đi đâu thì anh có đó, mặc kệ có ai để ý, anh vẫn theo đuôi cô như hình với bóng, mà không, có lẽ còn thắm thiết hơn vậy nữa kia. Họ đang nắm tay nhau đi trên con đường về nhà...
Cô cố gắng không trả lời câu hỏi của Kazuo, chỉ quay mặt đi, để Tatsuki xử lý, vì cô đã chấp nhận cái nắm tay của anh mà. Anh thấy, chỉ cười, siết chặt tay cô, vui vẻ hớn hở:
- Anh hai à, "em" chỉ theo bảo vệ cô gái này thì có sao?
- Đừng có gọi "cô gái này", đó là em gái tôi đó! Thằng nhóc này...có buông ra không!? - Kazuo nổi đóa lên.
Anh hai của cô nàng hất tay Tatsuki ra, thay vào đó là bàn tay của anh ta....Misao cũng không nói gì, có lẽ vì cô không còn rảnh rỗi để mà nổi điên lên với tụi con trai nhao nhao này rồi.
- Misao-tan, anh nữa anh nữa. - Tatsuki mỉm cười, tỏ vẻ muốn ôm.
- Bỏ ngay thằng kia! Mi có biết là em gái ta rất đáng yêu không?! - Kazuo đẩy ra.
- Biết. - Tatsuki lờ đi, thay vào đó là mân mê mái tóc của cô.
- Bỏ ra ngay, thằng nhóc này!
Sự ồn ào tới nỗi trong nhà còn nghe được tiếng của Kazuo, Tatsuki thì không phá nhiều, cũng không la hét nhiều. Nhiều người đi ngang cũng thấy phiền (à không, là vì 2 người họ quá đẹp trai nên họ phải chú ý thôi) , cô im lặng 1 chút, rồi họ càng ngày càng quá...cô liếc:
- Anh ồn quá đấy, thưa nii-san.
Rồi cô bỏ đi.
Để lại sự tàn theo mây khói của Kazuo...còn Tatsuki chỉ đứng đực người ra giữa đường:
- Em chưa bao giờ thấy em ấy giận như thế... - Tatsuki đáp....
- Misao...bé bỏng....
- Misao bé bỏng!! - Kazuo định bay lại ôm chầm lấy Misao.
"Bộp" Tatsuki chặn ngay lại, với bàn tay nhẹ nhàng đẩy anh hai của cô ra. Hana đứng phía sau Misao, khẽ gật đầu chào...Kazuo khẽ cười, gật đầu chào cái.
Hana đỏ tấy mặt, và không cần cưa, cô nàng tự đổ cái rụp..."Đẹp...đẹp quá..."
Misao "miễn dịch" với con trai, cô lờ đi, Tatsuki cũng không quan tâm, cũng lờ đi, Kazuo kéo cổ Tatsuki lại, cười:
- Thằng nhóc đẹp trai này...sao đi gần Misao bé bỏng của anh thế hả!?
"Đồ phiền phức." Tatsuki in thẳng điều đó vào trong con mắt nhìn của anh. "Cậu mới đúng, thằng nhóc đẹp trai" Kazuo nhìn ngược lại, đôi mắt trừng trừng hực lửa máu lên. Hana mê mẩn nhìn anh hai của Misao, đi bám bám theo cô, cười:
- Quả thật anh hai cậu rất đẹp trai!
- Ừ. - Misao chỉ gật đầu, rồi cắn viết, cô đang gặp rắc rối trong lúc giải bài tập. - Hana, chỗ này giải làm sao? Tớ cố gắng lắm rồi.
Hana đứng họng...vì cô nhìn vào đề cũng không hiểu nó muốn nói cái gì nữa, huống chi là trả lời...cô lắp bắp gượng gạo:
- À...tớ làm sao mà hiểu nổi...khi mà tớ còn không học giỏi như cậu được?.. - thấy ánh mắt khó khăn, đôi lông mày nhíu lại rất dữ dội của cô bạn...Hana không nói được gì hơn..chợt cô nhớ là còn Tatsuki phía sau, cô định quay đầu lại xin trợ giúp.
- Em làm sai rồi, phải như thế này chứ. - Tatsuki từ phía sau Misao từ lúc nào không hay, chìa cho Misao tờ giấy chi chít chữ - Mới năm hai mà đòi làm bài của năm ba, em công nhận rất là giỏi đó.
Misao bị dán tờ giấy lên trán, nổi điên...hét lên:
- Im đi, biến thái nhũn não! - thế mà cũng đọc tờ giấy.
- Đáng yêu thật đấy. - anh cười, đến nỗi những cô gái đi quanh anh cũng phải ngước nhìn, anh là sự tỏa sáng bất ngờ.
- Im đi, đồ ngốc!! - cô nhăn mặt, anh cười cười, đi chung, mắt chằm chằm vào khuôn mặt cô.
"........." Đúng như anh đoán, nhìn quá lâu vào cô khiến mặt cô đỏ tấy lên và rồi cô sẽ cố gắng lấy tập che khuất khuôn mặt ấy, anh cảm thấy cái sự muốn được bên cạnh cô nó lớn đến mức nghẹt thở.
Anh trước giờ chưa yêu ai.
Nên bây giờ khi đã để tâm tới người rồi, có ra sao, anh cũng sẽ bên cô, mãi mãi.
Trong lúc Kazuo và Hana không để ý, anh ghé sát tai cô, thì thầm như nhắc nhở:
- Anh thích em, mèo con của anh à.
Giật mình, cô ngại ngùng quay lại, định mắng, nhưng anh đi trước cô vài bước rồi, đã vậy còn chìa tay muốn nắm. Cô nhẫn nhịn, đỏ tai, đầu bay hết chữ, nắm lấy tay anh, nói:
- Tên biến thái...nhũn não...
- Tay em ra mồ hôi nhiều quá đấy.
- Im đi!
Anh mỉm cười, siết lấy tay cô, nhanh chóng bước, khiến cô cảm thấy như ngạt thở vì hạnh phúc.
Họ cùng nhau đi về trong chiều hoàng hôn rực rỡ.
Còn về phần Hana nhà ta thì...cô nàng cố gắng đánh lạc hướng của Kazuo, để dành thời gian cho người Misao và Tatsuki ở bên nhau...cám ơn vì sự hi sinh cao cả này.
P/s: Đáng lẽ Au không định cho bạn trẻ tiến tới nhanh như vậy, mà tại vì thấy tội đứa con Tatsuki quá :)))