Misao vừa bước tới cửa nhà, liền thấy mấy quả đầu quen quen...nếu cô nhớ không nhầm thì là bọn cho vay nặng lãi. Cô đứng trước cửa nhà, nhìn vào nhà với đôi mắt hỏi: "Chuyện gì đây?" thì Mao lập tức chạy ra ngoài, nói với giọng đều đều:
- Cha lại mất việc rồi chị hai.
"Lần thứ 2 trong tuần" cô thở dài. Đóng tập lại, cô nhìn cha cô đang ngồi ủ rũ trong góc. Nếu không nhầm thì cô đã bị bọn cho vay nặng lãi viếng nhà hết 4-5 lần, đồ đạc trong nhà cứ thoải mái vào tay họ. Suốt rồi mẹ cô muốn li dị với cha cô cho rảnh nợ.
- Lần này lại việc gì nữa đấy, cha? - cô hỏi.
- Cha trót đầu tư vào dự án kia và...blah blah... - cha cô khóc sướt mướt.
Tóm lại là dự án "lợi nhuận tiền triệu" mà cha cô đầu tư vào không thành công, nên bị đuổi việc, thậm chí còn phải bồi thường cho công ty, bắt buộc cha cô phải mượn tiền gấp để trả...để rồi mọi chuyện thành như thế này đây. Cô nhìn 1 chút, rồi quay sang hỏi Mao:
- Mẹ đâu rồi?
- Mẹ dọn khỏi nhà đi về ngoại, em cũng bị mẹ bắt theo đây. - Mao chỉ đống đồ mà mẹ cô dọn ra.
- Misao con! Đừng rời khỏi cha mà con!! - ông già ôm lấy chân con gái mình, khóc lóc nài nỉ.
Cô nhìn cha cô, nhìn lại căn nhà của cô sắp bị rơi vào bàn tay ngu ngốc của cha cô, cô thở dài, đắn đo:
- Con sẽ ở lại, Mao, đi với mẹ đi em. - Misao xoa đầu Mao, đẩy con bé đi.
- Chị hai...chị cũng đi đi, em thấy căn nhà này cũng sẽ bị thế chấp thôi.
- Chị không thể đứng yên nhìn nhà mình thành ổ của bọn cho vay nặng lãi được.
Misao đã quyết thì sẽ làm, Mao cũng thấy, nên con bé cười, không cản cô nữa. Cha cô khóc sướt mướt ôm con gái mình, cô quay phắt lại, nói với khuôn mặt cứng đơ giận dữ:
- Không còn cách nào nên cha gọi anh hai về phải không?
- À...Kazuo-kun đấy à? - cha cô qua loa - Cha sợ...à cha sợ con cũng bỏ đi theo mẹ, nên...
- Làm ơn sau này quyết định việc gì thì cân nhắc kỹ đi, cha. - cô nổi điên lên.
- ...A....được...
"Thảo nào...đáng lẽ anh hai giờ phải ở Mỹ rồi, chỉ có cha gọi thì anh ấy mới phóng như bay về thôi." cô suy nghĩ, tìm cách nào để không thế chấp căn nhà mà vẫn trả được tiền cho bọn cho thuê nặng lãi.
Tia sáng tốt nhất ở đây là: Akira Tatsuki.
Nhưng thật tệ, cô không nghĩ tới anh chàng....
- Mi-sa-o bé bỏng của anh. - Kazuo chưa tha cho cô...
- Gì đấy? - cô hỏi, với giọng đều đều.
Giờ chỉ còn người đi chung với nhau trên con đường về nhà, không, chính xác là người. Hana đã về nhà rồi, thì chắc chắn chỉ còn...
- Sao thằng nhóc đẹp trai này lại đi chung với chúng ta!?
Vâng, nếu nói về biệt danh Kazuo tặng cho người đó thì biết người đó là ai rồi chứ nhỉ? Là Tatsuki của chúng ta, Misao đi đâu thì anh có đó, mặc kệ có ai để ý, anh vẫn theo đuôi cô như hình với bóng, mà không, có lẽ còn thắm thiết hơn vậy nữa kia. Họ đang nắm tay nhau đi trên con đường về nhà...
Cô cố gắng không trả lời câu hỏi của Kazuo, chỉ quay mặt đi, để Tatsuki xử lý, vì cô đã chấp nhận cái nắm tay của anh mà. Anh thấy, chỉ cười, siết chặt tay cô, vui vẻ hớn hở:
- Anh hai à, "em" chỉ theo bảo vệ cô gái này thì có sao?
- Đừng có gọi "cô gái này", đó là em gái tôi đó! Thằng nhóc này...có buông ra không!? - Kazuo nổi đóa lên.
Anh hai của cô nàng hất tay Tatsuki ra, thay vào đó là bàn tay của anh ta....Misao cũng không nói gì, có lẽ vì cô không còn rảnh rỗi để mà nổi điên lên với tụi con trai nhao nhao này rồi.
- Misao-tan, anh nữa anh nữa. - Tatsuki mỉm cười, tỏ vẻ muốn ôm.
- Bỏ ngay thằng kia! Mi có biết là em gái ta rất đáng yêu không?! - Kazuo đẩy ra.
- Biết. - Tatsuki lờ đi, thay vào đó là mân mê mái tóc của cô.
- Bỏ ra ngay, thằng nhóc này!
Sự ồn ào tới nỗi trong nhà còn nghe được tiếng của Kazuo, Tatsuki thì không phá nhiều, cũng không la hét nhiều. Nhiều người đi ngang cũng thấy phiền (à không, là vì người họ quá đẹp trai nên họ phải chú ý thôi) , cô im lặng chút, rồi họ càng ngày càng quá...cô liếc:
- Anh ồn quá đấy, thưa nii-san.
Rồi cô bỏ đi.
Để lại sự tàn theo mây khói của Kazuo...còn Tatsuki chỉ đứng đực người ra giữa đường:
- Em chưa bao giờ thấy em ấy giận như thế... - Tatsuki đáp....
- Misao...bé bỏng....