Mặc bộ đồng phục mới của cửa hàng sửa chữa, vài người đi ngang, cười cười nhạo báng trước thái độ vững vàng của Misao...cô đã tới làm việc ngay sau khi nói với cha cô.
- Này, em có chắc là em làm nổi không?
- Vâng. - cô cũng không thay đổi.
Công việc quá nặng nhọc, mà cô thì chỉ là con gái, bù trừ lại là tiền lương khá cao. Cô quyết định làm ngay ngày Chủ nhật - ngày nghỉ để đi chơi mua tứ lung tung và tiêu tiền của 1 đứa con gái bình thường thì cô lại đi làm việc kiếm tiền.
Việc học phải dời sang 1 bên.
Đầu tiên vác bánh xe hơi....cô nhấc chỉ bằng tay rất gọn nhẹ, mặt tỉnh bơ...trước con mắt muốn rơi ra của các thanh niên trai tráng trong cửa hàng...
- Nó...nó nặng lắm mà! Sao em làm hay vậy!?
- À...không nặng lắm đâu ạ. - cô phẩy tay.
"Mà cũng nhờ những ngày bên cạnh tên biến thái nhũn não nên mới khỏe thế này." cô đặt 2 bánh xe lại thùng.
Chiếc Tivi trong tiệm bật lên, bắt đầu là tin thời sự, cô đang khuân vài phụ tùng xe hơi vào trong tiệm lại thì 1 bàn tay đỡ hộ cô, là 1 anh chàng, mũ sụp xuống, cô hơi rối và sợ. Anh cười:
- Ai lại để 1 cô gái như thế này nhấc nó chứ? - bằng nụ cười hiền từ...và chiếc mũ khuất mặt.
Cô vội lánh đi, cô sợ tiếp xúc với con trai...anh chàng lúc nãy mang lại cho cô cảm giác không tốt...
"Tin tiếp theo: Hôm nay lại có 1 vụ xâm hại phụ nữ trong cửa tiệm may mặc nhỏ và tại tiệm cafe tại khu vực quận 4, mong mọi người hãy nâng cao cảnh giác, vì cảnh sát vẫn chưa tìm ra thủ phạm, có thể thủ phạm vẫn còn ở gần đó. Xin nhắc lại: Mọi người hãy nâng cao cảnh giác!"
Không biết tại sao, nhưng anh chàng đó vừa khuân phụ tùng, vừa nhếch mép cười khi nghe xong tin tức nóng hổi ấy.
Và cũng thật xui xẻo cho cô, cô đã đi quá xa, không hề nghe TV nói gì....vì chỗ cô làm ở...
Quận 4.
Tiết
"Cạch" đóng tập rồi, Tatsuki không đến như mọi ngày, không quấy phá như mọi lần....điều đó khiến cô cứ nhìn ra cửa suốt, rồi lại quay đầu vào.
"Chậc, sao mình lại...?"
Tiết
Cửa mở toang hoác, trong lớp ồn ào nhao nháo, không ai để ý rằng Tatsuki cho đến giờ này vẫn chưa vào trường.
Misao lại nhìn xuống sân trường....đợi.
Tiết
Cô đã rất cố gắng học, nhưng đôi mắt buồn rầu cứ dán chặt vào cái cửa lớp, đôi tai như muốn nghe gì đó từ anh.
Anh chàng đã đi đâu rồi?
Giờ ăn trưa.
- Misao-tan.
Bóng dáng anh xuất hiện trước mặt cô, cách dùng từ ấy chỉ có anh mới làm, khiến cô chực tỉnh rất nhanh chóng, rồi ngước đầu lên...
Nhưng thật ra là Hana, cô nàng không thấy cô rời khỏi ghế nên đã đích thân tới lớp cô để cùng cô ăn trưa.
Đôi mắt lấp lánh lúc nãy thoắt biến mất...thay vào đó là sự buồn rầu đáng lần lúc nãy. Cô nhấc người dậy, đi cùng Hana, không hề mang theo tập sách như mọi hôm.
Tiết
Giờ thể dục.
- Ê, sao hôm nay Masaki-san có vẻ năng động gớm nhỉ?
- Chạy mấy vòng rồi mà vẫn chưa mệt....quỷ chắc?
Trong lớp mọi người đã để ý tới cái cảm xúc và cái mặt buồn buồn của cô nàng rồi, không ngờ thiếu Tatsuki làm cô trở nên mạnh mẽ đến mức không ai tưởng tượng nổi.
Tiết
Mọi thứ tưởng chừng vang lên tiếng động sụp đổ của cô nàng....Tatsuki đã nghỉ nguyên ngày học hôm nay.
Ra về
Hoàn toàn sụp đổ, mọi học sinh trong trường đã về hết. Chỉ còn Hana và cô trước cổng....
- Misao.
Xa xa thấy bóng dáng của anh chàng, vì ánh hoàng hôn bị tắt bởi bóng hình ấy, nên không thấy rõ mặt, anh chàng đang đứng quay lưng lại với hoàng hôn, mỉm cười, gọi cô.
- Chắc đó là Akira-san đó! - Hana mắt nhắm mắt mở, nhận dạng, nói cười.
- Không đâu, đó không phải hắn...=_= đời nào hắn dám gọi thẳng tên tớ chứ. - cô lấy tập ra học bài, sẵn tiện đi cái vèo qua mặt anh chàng xa xa kia...
Hana nhà ta đi lại, vỗ vai Kazuo - tức anh chàng xa xa...nói:
- Có vẻ kế hoạch làm Misao cảm thấy ổn hơn của chúng ta thất bại rồi...
- Anh chưa từng thấy con bé như thế lần nào... - Kazuo nhìn theo Misao.
- Vâng...em cũng vậy.
Sự cô đơn trong hình dáng của cô gái kia đã làm người bên đây cảm thấy quí trọng đối phương đang đứng kề bên.
Mong người sớm thành đôi.