Misao đứng hình trước lời thú nhận ngọt ngào của anh, cô đờ người ra...rồi trong phút chốc, cô định hỏi lại..
- Misao-tan! - tiếng kêu thất thanh vang lên.
Cô bạn thần thánh của cô cũng tới, phá nát khung cảnh thơ mộng không ai nói thành lời được. Ôm cô chầm chập, khóc hết nước mắt, dụi dụi vào má cô:
- Cậu bị thương mà không nói với tớ gì hết! Tớ lo lắm biết không hả!?
- Tớ ổn mà. - cô xoa đầu cô bạn mình.
Anh bỏ ra ngoài, cô nhìn theo bóng anh. Chợt tới cửa, hình như quay lại, anh cười, đặt ngón tay lên môi:
- Suỵt.
Cô ngớ người...không ai để ý tới nó vì chỉ trong 1 khắc...anh bỏ đi.
"Tatsuki...Akira...anh ta muốn gì từ mình? Hả đàn anh...?" cô nhăn mặt, rồi rất nhanh chóng, cô trở lại trạng thái ban đầu, không còn tắc nghẽn suy nghĩ học tập nữa.
- Akira-san...sao anh ấy lại ở đây nhỉ? - cô bạn của cô chợt hỏi, khiến cô đứng hình lần 3.
- Tớ cứu anh ta. - Misao cố gắng tránh ánh mắt dò hỏi của Hana.
- Oh... - Hana cầm tay cô, cười - Có đau lắm không, Misao-tan?
Cô lắc đầu, rồi Hana nắm lấy tay kia của cô, nghiêm túc:
- Không học nữa nhé, chắc vài ngày nữa mới lành!
- Không. - cô trả lời ngay đơ.
=_= lỳ ghê...
Hana hết nước hết cái, dụ dỗ, đe dọa nhưng vẫn không dứt cô ra khỏi việc học được. Chán nản, bại trận, Hana đành nghe theo Misao, để yên cho cô học. Cô nghĩ có lẽ mọi chuyện tới đó đã kết thúc, ít ra lời nói của anh chỉ là cô nghe nhầm. Cô cũng không quan trọng nụ hôn đầu, nghĩ chỉ là anh vô tình thôi.
Nhưng vẫn chưa dứt ở đó.
Ngay ngày hôm sau, cô không còn yên ổn nữa.
Anh đi theo cô, bất chấp mọi nơi...vì biết cô chưa hiểu bất cứ điều gì hết.
- Sao anh phiền quá vậy?! - cô vừa chạy, vừa học, vừa nói.
- Anh thích em mà. - anh chạy theo sau, cười. - Với lại không phải Igarato-san đã nói với em rồi à? Tay em đang bị thương, nghỉ học xíu không được à?
Anh chắn chân, cô loạng choạng mém ngã thì anh vòng tay qua eo cô, cười:
- Anh nghiêm túc đó.
- ....Mau chết đi!! Lũ con trai biến thái!!!
Đó...vâng...rất vui...vì ngày nào anh cũng chơi đi chơi lại như vậy, và ngày nào cũng là tiếng la lối om sòm không ngán...
:))) ehehe...mị sẽ up từ từ từ từ....cho các chế tức điên chơi...
Cơ mà =_=....càng ngày càng thí nó ko còn zui rồi :)))
Anh đang đi, rất thoải mái vô tư lự, mặc cho phía sau trường có hơi bị nhiều cô tỏ tình với anh...mà anh không hề quan tâm, chỉ ngồi bẹp xuống ghế thôi.
- Tatsuki-san, em thích anh.
Anh nhìn đôi chút, rồi ngáp dài, dựa lưng vào thành ghế, đầu ngả ra sau.
Chợt, anh thấy cô nàng "ném giày" đi ngang qua. Nhìn bộ dạng trông mà tức cười, tay cầm tập, tay cầm viết, nhăn mặt nhó mày giải bài tập, lại đi đứng ngay thành cửa sổ. Có vẻ cô nàng không thấy anh, nhưng anh thấy cô, anh cười.
Cô có vẻ đẹp trông mà ngộ.
Anh nhìn cô, trông cô...có vẻ đẹp rất khổ sở...anh không biết mình có đúng không, nhưng...
Cô chợt đụng mắt anh, giật mình rồi nhíu mày, bỏ đi.
Anh cười. Cũng nhấc hông lên, bỏ đi.
- Sao anh không trả lời em...? - cô gái lúc nãy tỏ tình hỏi.
Anh chỉ quay đầu lại, nhìn lần nữa, rồi cười:
- Vì nếu tôi từ chối thẳng thừng, cô sẽ bị tổn thương đấy, cô gái.
- Vậy anh... - anh xen vào cắt ngang:
- Tôi từ chối.
Anh bỏ đi, dáng vẻ lưng thẳng, nghiêm túc cương nghị hết sức.
Đi ngang qua hành lang trường, anh lên cầu thang, chợt đi ngang qua "ném giày" anh liếc nhìn, mặc dù cô nàng đã cố hết sức tránh né ánh mắt soi mói của anh, nhưng vẫn không thể nào chịu được dù chỉ phút. Chợt:
- Coi chừng! - cô ôm anh nhảy vọt xuống cầu thang.
"Xoảng" nước văng tung tóe, dưới sàn đầy những mảnh thủy tinh, nhẩm chắc chắn đó là chậu cá, anh điếng người. May mà kịp né, không biết cái lọ thủy tinh đó rơi xuống thì còn ổn thế này không. Anh đứng ngay tầm đó, nếu không có cô kéo ra là chết rồi.
- Ổn chứ? - cô thở như để lấy lại tinh thần.
- Này... - anh quay sang cô, cầm tay, vết thương hở miệng đỏ ửng trên bàn tay chứng tỏ bị mảnh thủy tinh nhỏ nào đó găm vào rồi. Anh cầm máu cho cô - Y tế! Mau!
Anh bế thốc cô lên, vụt chạy như bay tới phòng y tế.
- Này.. - cô định nói, nhưng anh mắng lại:
- Im!
Cô nhăn mặt, thật sự mồm muốn chửi lại, mà không được, anh đã đưa cô tới phòng y tế. Mở soạt cửa, không thấy nhân viên y tế đâu. Anh đặt cô lên giường, rửa sạch vết thương bằng nước và xà phòng, cô rát, anh cầm tay cô:
- Không sao hết, ổn thôi.
Xong, anh bôi thuốc và băng lại vết thương. Cô chỉ ngồi đó nhìn anh...
Anh rốt cuộc muốn cái gì vậy?
- Xong rồi này. Ơ, tôi làm đau tới mức em khóc à?
Cô khóc. Trước giờ trong lớp cô có chảy máu thì cũng không ai quan tâm, bạn cô - Hana - học lớp khác, nên cũng không biết. Cô tự chăm cho bản thân. Ai tiếp xúc với cô cũng bảo là cô là đứa lầm lì trong lớp, dễ nổi nóng và nói chuyện với cô thôi là đủ để phát điên lên. Cô ít bạn, hay đúng hơn, cô không có người bạn thân nào trong lớp.
Cô có vẻ hạnh phúc, vì anh là người đầu tiên dám cầm tay cô và chữa trị cho cô.
"Chụt" anh bất ngờ đặt môi lên môi cô, nụ hôn hờ, đủ để cô cảm thấy bất ngờ.
- Anh xin lỗi...có vẻ anh bị em quyến rũ mất rồi... - anh nhìn cô với ánh mắt cuồng si.
Cô đứng hình...
Tiếng chim véo von vụt tắt, gió lay lá bay, nắng bị mây ôm lấy mất.
"Hả?"