"Akira Tatsuki!" cô nhanh chóng lấy lại hi vọng, cái anh chàng đẹp trai đứng trước mặt cô, không phải là hư ảo. Cái anh chàng ấy đã nhẹ nhàng đạp cánh cửa vèo khỏi chỗ đáng có của nó.
- Mày là thằng nào!? - người đàn ông to lớn đứng dậy.
- Misao-tan, em có sao không? - lúc đó Tatsuki đã chạy nhanh tới chỗ Misao nhà ta.
- Mày dám! - ông già định "thưởng 1 phát vào đầu" anh.
Anh chộp tay ông ta, hầm hầm liếc nhìn, tay che mắt Misao, chỉ như thế, làm người ta điếng người sợ hãi tột độ.
Lập tức cánh cửa bao vây hàng chục cảnh sát, chĩa súng, rồi nhanh chóng còng tay họ lại. Misao còn hơi choáng, thì Tatsuki hôn nhẹ lên trán cô, làm cô bình tĩnh lại:
- Không sao, mọi việc đã ổn rồi, em à.
Cái hôn không phải là giả, anh cởi trói cho tay cô được tự do, lập tức cái ôm nhoài người của cô làm anh không vững, nằm đè xuống đất, cô khóc nức nở như 1 đứa trẻ. Cô quá sợ, thật sự rất sợ khi không thấy ai đến cứu cô. Nhưng, anh thật sự là tia sáng lớn nhất lúc đó...
- Đáng sợ...đáng sợ quá... - cô không ngừng lặp lại từ đó trong cơn nức nở.
- Không sao, mọi việc đã ổn rồi, không sao. - anh xoa đầu cô nhẹ nhàng.
Rồi cô từ từ nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi.
- ....Vất vả cho em rồi, Misao-tan....
Anh đặt cái hôn vào tóc cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, mỉm cười hiền hậu.
Mà không biết rằng bao nhiêu cảnh sát nam nữ đang nhìn, suy nghĩ: :))))
"Ấm mắt và gato với cặp này ghê =="
- Misao - tan!!!
Lại cái tư thế đu cổ thần thánh của Hana, điều đó không làm cô bực, nhưng sáng nay lại đi học mình, tối qua thì phải làm mớ bài tập bù trừ cho nguyên Chủ Nhật không được nghỉ ngơi học tập. Nó khiến cô cảm thấy cô học như vậy là chưa đủ. Cô phải cố gắng hơn, để chạm được mốc của Tatsuki.
Rồi lại...anh không tới....trường.
Kazuo sáng nay đưa cô đi học. Hana cũng đang cố gắng làm cô vui sau cái mớ bòng bong chuyện gia đình, cô nàng thần thánh này vẫn chưa biết chuyện Misao đi làm.
"Tập trung học thôi" cô nhăn mặt, cố vùi đầu vào việc học.
Hana không nói gì, mà dù có nói thì Misao cũng sẽ bị làm phiền, cô nàng chỉ hờ hững cười:
- Nè Misao-tan, có lễ hội mùa thu đó, cậu có muốn đi không?
Misao đang cố hết sức tập trung, không trả lời, điều đó làm Hana buồn, mặc dù quen rồi.
- Hana-chan! - vài bạn nữ đàng kia vẫy tay.
- A! Đợi chút, tớ qua liền! - Hana mỉm cười chạy theo. - Xin lỗi...a...tớ...đi đây.
Biết thể nào Misao cũng không quan tâm, nên Hana chạy theo các bạn của cô, tươi cười trò chuyện đủ thứ.
"Không sao đâu, tớ ổn. Cậu cứ...đi cùng họ đi." Misao nhìn Hana đang xa khuất, không thốt nên lời được, cô chỉ thoáng chút buồn, rồi lại học tiếp.
Bóng dáng lấp ló phía sau hàng cây trước cổng, có anh chàng mũ sụp xuống, cười, bỏ đi với dáng vẻ nguy hiểm.