- Maitoki-san, cám ơn anh đã đưa em về nhà. - lúc này nụ cười của Hana vẫn còn tỏa nắng trên khuôn mặt đỏ ngây.
- Hử? Ừm! Có gì đâu. - anh chàng phẩy tay. - Thôi, anh về nhé.
Khi gót chân xoay đi, và dáng lưng ấy sắp rời xa, Hana đột nhiên lên tiếng:
- Maitoki-san!
Anh quay lưng lại, lúc này, ánh chiều hắt lên anh, trông anh chẳng khác gì 1 bức họa tuyệt trần, đôi mắt ấy nhìn cô, và nụ cười giương trên môi:
- Gì đấy?
Cô chỉ nghe tới đó, rồi trái tim thúc mách nhấc chân lên và lại chỗ anh ấy đi. Cô vội vã làm theo:
- Em thích anh!
Kazuo đứng đực người, 1 lúc, anh nhìn cô bằng đôi mắt khác, nó buồn thăm thẳm khiến cô cũng phải ngạc nhiên, anh cười:
- Nếu anh cũng tỏ tình được như em thì tốt quá.
Đó là 1 điều cực kỳ sock khi trả lời cô gái vừa nói thích mình như vậy. Điều đó làm nhói lên từng hồi trong con tim ngây thơ ấy, rồi cô đáp lại với khuôn mặt cúi xuống:
- Có phải...người đó là Misao-tan không?
- Phải, anh thực sự xin lỗi em. Anh không thể đáp trả lại tình cảm chân thành này được.
Cô khóc, lúc này là lúc cô sợ nhất.
- Vâng, em hiểu. - khuôn mặt ướt đấy ngước lên nhìn, cười vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra.
- Anh xin lỗi em. - Kazuo cúi đầu.
- Vâng, em ổn mà, đừng cúi đầu trước em nữa.
Hana đẩy người Kazuo lên, cô cười. Anh biết nán lại càng làm cô buồn thêm thôi, nên cũng chào tạm biệt rồi đi.
Hana đi vào nhà, cha mẹ cô thấy trai đẹp đưa về, định hỏi đấy là bạn trai con à nhưng cô đáp gọn lỏn:
- Con bị từ chối rồi, mẹ à.
Và rồi cô bỏ lên phòng, cố gắng không khóc, và chợt nhớ lễ hội sẽ diễn ra gần đây, nên vội vã chạy tới chỗ Misao mời cô đi cùng, cũng là để bày tỏ tâm sự buồn bã của mình.
Không ngờ lại gặp Kazuo, cô cứ ngỡ anh đã về khách sạn rồi.
Cái tình cảnh không mong muốn chi hết.
Misao an ủi cô, điều đó làm cô rất bất ngờ, cô đã nghĩ nếu không phải Kazuo thích Misao thì cô đã được nhận lời, nhưng không, lúc này đây, chính bờ vai của người bạn mà cô trót nghĩ xấu trong vài 2 phút đó là chỗ dựa tốt nhất cho suy nghĩ của cô. Vả lại, cho dù Misao có biết tình cảm của Kazuo đi chăng nữa, thì cái chủ chính lúc này là Hana phải biết làm gì để cô ấy có thể có được tình cảm của anh, chứ không phải ngồi đó tìm cách châm biếm chế giễu bạn bè hay trách móc bất kỳ ai.
Cô hiểu cho bản thân mình vào cả những người xung quanh.
Cho dù lúc này, bờ vai của cô bạn thân đã là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất nhưng...
Đó là chuyện chỉ riêng cô mới giải quyết được.
"Tớ vui vì tớ đã có người bạn như cậu, Misao.Tớ được thừa hưởng cái tính mạnh mẽ của cậu mất rồi."
- Misao, Igarato-chan mới tỏ tình với anh.
Misao đang đọc sách thì cuốn sách rớt bẹp xuống giường, cô toát mồ hôi, á khẩu, quai hàm như đánh đu trên mặt, cô nhìn anh với đôi mắt "Thật không đấy?" và rồi cố gắng nhặt quyển sách lên:
- Ưm...thật sao?
- Ừ, anh không biết phải trả lời con bé thế nào...vì ngày mai anh sẽ về Mỹ rồi.
Cô lại nhìn anh, với khuôn mặt buồn, và khẽ thở nhịp nhàng, cô hỏi:
- Anh đáp làm sao với lời tỏ tình của Hana-san?
- Anh từ chối rồi. - bàn tay lột vỏ cam.
Đang cố kiềm chế lắm, cô mới siết lấy quyển sách và hỏi tiếp:
- Hana-san có làm sao không?
- Con bé khóc, à không, khóc chút rồi cười. Đây nè, ăn đi Misao, anh lột...Sao em nhìn anh với ánh mắt kinh tởm vậy Misao!?
Misao nắm đầu thằng anh mình lôi ra ngoài, hồi trên tầng thượng ăn trưa với cô, cô nàng tội nghiệp có nói về Kazuo là cô này hiểu được chút gì đó rồi, không ngờ...
- Sao anh có thể bắt người tuyệt vời như Hana-san phải khóc vì anh? - cô hét lên (coi ai đang nói kìa == cưng cũng đang làm đau về thể xác lẫn tinh thần của Kazuo đó cưng à)
Bất chợt Hana từ đâu xuất hiện, cô nàng đứng sững người ở đó khi thấy Misao và Kazuo. Chỉ đứng đó, rồi hình như đấu tranh dữ lắm, cô mới mở nụ cười:
- Chào anh, em sang thăm Misao-tan.
Tình cảnh gì đây? Cái tình cảnh gì đây? Chuyện tình tay ba, à không, giống em thích anh mà anh thích nó thì đúng hơn, mà nó không thích anh. Vả lại cũng mới tỏ tình.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Maitoki-san, cám ơn anh đã đưa em về nhà. - lúc này nụ cười của Hana vẫn còn tỏa nắng trên khuôn mặt đỏ ngây.
- Hử? Ừm! Có gì đâu. - anh chàng phẩy tay. - Thôi, anh về nhé.
Khi gót chân xoay đi, và dáng lưng ấy sắp rời xa, Hana đột nhiên lên tiếng:
- Maitoki-san!
Anh quay lưng lại, lúc này, ánh chiều hắt lên anh, trông anh chẳng khác gì 1 bức họa tuyệt trần, đôi mắt ấy nhìn cô, và nụ cười giương trên môi:
- Gì đấy?
Cô chỉ nghe tới đó, rồi trái tim thúc mách nhấc chân lên và lại chỗ anh ấy đi. Cô vội vã làm theo:
- Em thích anh!
Kazuo đứng đực người, 1 lúc, anh nhìn cô bằng đôi mắt khác, nó buồn thăm thẳm khiến cô cũng phải ngạc nhiên, anh cười:
- Nếu anh cũng tỏ tình được như em thì tốt quá.
Đó là 1 điều cực kỳ sock khi trả lời cô gái vừa nói thích mình như vậy. Điều đó làm nhói lên từng hồi trong con tim ngây thơ ấy, rồi cô đáp lại với khuôn mặt cúi xuống:
- Có phải...người đó là Misao-tan không?
- Phải, anh thực sự xin lỗi em. Anh không thể đáp trả lại tình cảm chân thành này được.
Cô khóc, lúc này là lúc cô sợ nhất.
- Vâng, em hiểu. - khuôn mặt ướt đấy ngước lên nhìn, cười vui vẻ như chưa từng có gì xảy ra.
- Anh xin lỗi em. - Kazuo cúi đầu.
- Vâng, em ổn mà, đừng cúi đầu trước em nữa.
Hana đẩy người Kazuo lên, cô cười. Anh biết nán lại càng làm cô buồn thêm thôi, nên cũng chào tạm biệt rồi đi.
Hana đi vào nhà, cha mẹ cô thấy trai đẹp đưa về, định hỏi đấy là bạn trai con à nhưng cô đáp gọn lỏn:
- Con bị từ chối rồi, mẹ à.
Và rồi cô bỏ lên phòng, cố gắng không khóc, và chợt nhớ lễ hội sẽ diễn ra gần đây, nên vội vã chạy tới chỗ Misao mời cô đi cùng, cũng là để bày tỏ tâm sự buồn bã của mình.
Không ngờ lại gặp Kazuo, cô cứ ngỡ anh đã về khách sạn rồi.
Cái tình cảnh không mong muốn chi hết.
Misao an ủi cô, điều đó làm cô rất bất ngờ, cô đã nghĩ nếu không phải Kazuo thích Misao thì cô đã được nhận lời, nhưng không, lúc này đây, chính bờ vai của người bạn mà cô trót nghĩ xấu trong vài 2 phút đó là chỗ dựa tốt nhất cho suy nghĩ của cô. Vả lại, cho dù Misao có biết tình cảm của Kazuo đi chăng nữa, thì cái chủ chính lúc này là Hana phải biết làm gì để cô ấy có thể có được tình cảm của anh, chứ không phải ngồi đó tìm cách châm biếm chế giễu bạn bè hay trách móc bất kỳ ai.
Cô hiểu cho bản thân mình vào cả những người xung quanh.
Cho dù lúc này, bờ vai của cô bạn thân đã là chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất nhưng...
Đó là chuyện chỉ riêng cô mới giải quyết được.
"Tớ vui vì tớ đã có người bạn như cậu, Misao.Tớ được thừa hưởng cái tính mạnh mẽ của cậu mất rồi."