- Ruri-chan, là cậu ấy kìa, Tatsuki-san ý. Đẹp trai nhỉ? Phải không?
Anh đi thong thả mà không để ý rằng những nữ sinh đang nhìn theo anh chằm chằm. Trong đó nổi bật nhất là 1 cô gái màu tóc nâu nâu, với đôi mắt to rõ long lanh đẹp rạng ngời, màu tím biếc. Mái tóc buột cao, môi đỏ, lông mi cong vút, và khuôn mặt đẹp hệt búp bê với làn da trắng hồng. Không nhầm thì đó là cô người mẫu nổi tiếng trong giới học sinh: Ayame Ruri.
- Anh chàng tóc vàng đó à? - cô nàng này mỉm cười 1 cái là trai theo rần rần.
- Trai trường Touhou đó, đẹp không? Nghe nói có cả 1 cơ cấu trai đẹp ở đó luôn, lần nào ghé sang xem sao. - vài người nhìn nhìn dáng Tatsuki, cười, rồi hưng hửng trên đôi mắt họ 1 hi vọng.
- Tớ nghĩ nam sinh trường mình vẫn là nhất chứ. - Ruri che miệng, cười khẽ.
- Ruri-chan đúng là người dễ tính mà. Nhưng mà cậu đi chung với Tatsuki-san chắc chắn chẳng khác gì đôi phượng hoàng, cực kì đẹp luôn.
- Không, tớ làm gì có diễm phúc ấy. - cô lại vẫy tay từ chối.
- Cứ khiêm tốn quá hà, nếu 2 người đi chung chắc chắn hợp lắm đó!
Ruri nhìn Tatsuki, anh đẹp trên từng góc độ, vả lại đúng chuẩn soái ca còn gì, tội cái rất là lạnh lùng.
Sau bóng tắt dần của ánh nắng, khóe miệng cô gái tạo nên nụ cười ma quái.
"Người thứ 26 liếm gót chân mình."
- Hana-san, tớ muốn đi học.
- Tớ mách mẹ cậu liền.
Cuộc nói chuyện ngắn gọn trong vòng câu, vâng, cô nàng ham học của chúng ta rất muốn quay về trường. Tatsuki cũng đang ở trong phòng Misao, lúc đầu cô nhìn anh, nhưng đôi mắt anh chắc sẽ đồng ý chăng? Mơ đi cưng, cô hiểu anh quá rõ. "Thằng cha đấy còn lâu mới cho mình đi học" nên câu hỏi đổi hướng sang Hana, và cô nàng trả lời gọn lỏn.
Cô cũng bệnh đâu có nặng, suy nhược cơ thể nghỉ vài ngày ở nhà rồi cũng ổn mà. Không ai chịu cho cô đi hết. Cô ở nhà đã quá đủ rồi, nghỉ ở nhà làm mất đi mớ kiến thức mà cô muốn có, rất bực mình.
- Igarato-chan, anh nghĩ được mà, Misao-tan có thể đến trường, xét trên hình thái thì cô ấy bình thường rồi.
Lời nói đó đánh dấu trên đôi môi của Tatsuki, anh đang ngồi nhìn chằm chằm khuôn phòng của Misao.
Bốn con mắt nhìn anh chằm chằm.
- Nhưng chắc gì mẹ cậu ấy cho, Akira-san?
- Cho mà, nếu thấy sức khỏe cô ấy ổn rồi thì phải để cô ấy ra ngoài vận động chứ.
Anh nắm tay Misao, cô rút tay ra, anh lại nắm, cô lại rút, anh nắm, cô rút...
"Tới khi nào hả người...?" Hana cười cười.
Mắt anh lóe sáng:
- Không nắm khỏi đi học.
--Cô thua anh--
- Oh, nếu Tatsuki-kun đã nói vậy thì mẹ đồng ý, miễn có Tatsuki-kun chịu trách nhiệm để mắt tới con là được rồi. Khổ thân cháu quá, Tatsuki-kun. Gặp phải bé Misao nhà này, cơ mà mong cháu giúp đỡ cho con bé nhé.
- Vâng, cứ để cháu lo.
Anh lại mở nụ cười xã giao đáng sợ trong mắt cô, tay trong tay, anh cầm không buông, tay cô đổ mồ hôi nãy giờ khi mà bé Mao cứ săm soi cái nắm tay "tình tứ mắc buồn nôn" của họ, mà chính xác hơn, cha cô không biết tại sao cũng ủng hộ luôn.
Cô moi sách ra đọc, anh dùng tay kia giựt cuốn sách ra, cười hiền:
- Hôm nay hẹn hò, như báo trước.
"Hả...?" cô nghe xong, mỏ hớ ra, mắt nhìn Tatsuki như muốn lòi ra ngoài.
"Khiêu chiến?" cô lại nghĩ (Em lạy chị .-. Khiêu chiến với hẹn hò khác nhau, chị à.)
- Nhìn mặt em bây giờ kì quá đấy, anh đùa thôi. - anh vỗ đầu cô, rồi buông tay nhau ra :)))
Anh giữ cặp cô.
Cô hùng hục bước ra khỏi nhà, đi trước.
Hana vỗ vai anh, toe toét bí hiểm:
- Soái ca.
"Hả...?" lần này đến lượt Tatsuki không hiểu.
Hẳn là anh không đọc ngôn tình.
---Sau lùm cây---
Ba bà chị bị tiếng sét ái tình của Kazuo không biết là anh đã rời đi, đứng chờ suốt dưới tán cây, son môi chỉnh sửa giả dạng gái ngoan hiền đợi anh suốt mấy tiếng đồng hồ.
Con lạy các má tình yêu, điên hết rồi.