Ra về, khuôn mặt Misao hớn hở hẳn, cô đang rất hạnh phúc, mà hạnh phúc không chỉ thể hiện ra bên ngoài, mà còn trong lời nói đầy sự thú vị gắn kết vui vẻ nữa. Cuối cùng mọi người trong lớp cũng bắt đầu quan tâm và để ý tới cô, hạnh phúc, hạnh phúc cực kỳ.
Cô đi về với Hana mà 2 người không ngớt nói cười, cô nàng thần thánh cũng thấy lạ, nhưng mà vui. Inari chạy lon ton theo phía sau, Misao cũng đã chấp nhận làm bạn với cô nàng. Cuối cùng, cô nàng ham học cũng biết cách chập chững bước vào trái tim của mình, biết nghe bản thân mình cần gì.
Còn phía Tatsuki thì...
Anh bị cho ra rìa sau khi Inari nhập hội.
Anh không trách gì nhiều, nhưng khi muốn lại gần Misao, thì cả 2 cô bạn kia đều tóm lấy 2 bên của Misao, liên tục đàm phán chủ đề của con gái, 3 người đi ngang hàng với nhau.
Tatsuki phải đi phía sau 3 người, mắt nhìn chằm chằm Misao.
Cô đang rất vui, anh biết, bởi thế, anh không muốn cô buồn.
Anh nhẫn nhục đợi chờ cái ngày được cô cho phép sánh bước.
Không nhầm thì từ cái ngày anh biết cô, đã qua 2 tháng rồi.
Mặc dù không nhiều chuyện xảy ra, nhưng không biết vì sao, anh cảm thấy cô càng ngày càng xa rời anh. Anh sợ 1 ngày nào đó, cô sẽ có 1 anh chàng khác làm cô ấy hạnh phúc, và rồi kéo tay cô ấy khỏi tay anh, để anh 1 mình, bơ vơ không biết mình phải làm gì.
Anh rất lo, anh không dám để cô kết bạn nhiều.
Nhưng nếu không, thì chẳng khác nào anh ích kỷ. "Lo chết mất" anh thường có cảm xúc buồn lo đó.
- A, anh là...Akira-san, chúng ta lại gặp nhau rồi, vui quá. Oái! - bất ngờ gặp nhau giữa ngã tư đường, ngay lúc sắp băng qua đường.
Ruri nắm áo anh kéo lại, để Misao và các người bạn của cô hồ hởi qua đường, không biết rằng đã có mặt cô. Cô nàng cười dễ thương, siết lấy áo Tatsuki:
- Xin lỗi, lúc nãy em loạng choạng, nên lỡ nắm đại... - cô nàng buông tay ra - Áo anh bị nhăn rồi, em xin lỗi anh nhiều.
Anh không quan tâm, nhìn Misao qua khỏi làn ranh giới nguy hiểm của xe cộ trước khi thấy đèn xanh, anh mới an tâm rời mắt khỏi cô. Anh lo, cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nhất là từ lúc cô mém bị cưỡng bức.
Ruri thấy điều đó, nghiến răng khẽ tạch lưỡi 1 cái. Sau đó lại ngước đầu lên nhìn anh, cười dịu dàng:
- Xin lỗi, lúc nãy anh tính đi qua đường phải không, em trót giữ tay anh lại rồi. - cô nàng cười nghiêng đầu.
- ...
Không có trả lời, mắt anh nhìn chằm chằm Misao, đợi cô đi khuất, và đợi đèn đỏ.
Ruri vẫn chưa bỏ cuộc, cô nàng lại vờ loạng choạng với đôi giày, ngã cái phịch vào người anh, cùng lúc ly nước ép trên tay tự dưng tạt vào áo anh. Cô nàng vờ hoảng, rồi đáp:
- Em xin lỗi! Em làm áo anh bị nhơ rồi, để em lau cho anh nhé.
"Bộp"
Anh hất tay cô ra, thậm chí còn không thèm nhìn lấy 1 lần, đáp trả:
- Không, cám ơn.
Rồi anh bỏ đi khỏi con đường dài, lúc mà đèn đỏ đã bật sáng.
Để lại đôi mắt chứa đầy phẫn uất liếc nhìn, và với chiếc khăn nhàu nát trong tay, sự giận dữ đã lên tột độ:
- Thật thú vị.
Đôi mắt khao khát cưa đổ Tatsuki lên đến đỉnh điểm.
"Chưa xong đâu, Akira Tatsuki." và nụ cười man dại trên môi.
Tatsuki đang ngồi nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, thì giọng nói cao thốt lên gọi giựt tâm hồn thơ mộng của anh lại:
- Akira-san! Có người muốn gặp này! - là anh chàng cao ráo gọi giựt anh, chỉ ra ngoài cửa lớp.
Trong phút chốc, Tatsuki hi vọng đó là Misao.
Anh lập tức quay sang nhìn người phá vỡ khung cảnh thơ mộng lúc đó. Trước mắt anh là cô gái đẹp cực kỳ, và đang mỉm cười vẫy tay ngoài cửa với anh.
Anh thở dài, quay đầu đi nhìn bầu trời xanh tiếp.
"Tại sao lại là Tatsuki chứ!" bao nhiêu đứa con trai trong lớp gào thét tâm can, cô gái đẹp đứng trước mặt anh mà anh chả thèm đếm xỉa làm gì, trong khi có người mong gần chết mà không được như anh.
"Hể? Có chàng trai có dũng khí không thèm nhìn mình sao?" Ruri rảo chân vào lớp khi được cánh con trai con gái trong lớp cho vào. Cô được kéo ghế ngồi kế Tatsuki. Nụ cười thơ ngây nở như búp hoa, cô gái này dịu dàng với giọng nói êm nhẹ:
- Chào anh, em là học sinh lớp dưới trường Mamuri.
- ... - anh im re, thậm chí còn không thèm nhìn cô.
"Không sao, không đứa con trai nào mà lại có thể lơ đi mình từ - phút được hết." cô nàng vẫn cố trấn tĩnh bản thân, và cười:
- Em có thể làm quen với anh không?
-... - anh ngáp, rồi nhìn ra ngoài, theo dõi trận bóng phía bên kia sân trường.
"Cái tên này..." cô vẫn cố bình tĩnh, nhưng những giọng nói công phá suy nghĩ lúc này của cô:
- Tatsuki-san vậy đó, cậu ấy không có hứng thú thì cậu ấy không trả lời đâu Ruri-chan, thậm chí nhìn còn chẳng thèm nhìn cơ mà.
"A, là cái loại thấy mình đẹp rồi lên mặt đấy à? Không hứng thú? Haha, chắc chẳng khác gì những tên cố làm giá rằng ta đây rất đẹp và không quan tâm tới những gì người khác nói."
- Ma...Masaki-chan, chào... - tiếng gọi từ ngoài vào, tuy rất nhỏ nhưng đủ để lỗ tai anh tiếp nhận.
- Làm...làm ơn cho tôi gặp biến thái...à không...Akira-san...
"Misao" anh đứng phốc dậy khi tiếng Misao đang gấp rút tinh thần của anh, anh không quan tâm có Ruri hay ru ngủ gì gì đó đang ngồi nói chuyện với anh. Anh phóng khỏi cửa, và chạy tới ngay.
Cô đứng ngoài cửa, cùng với cô nàng năng động - Inari - mà chính xác hơn, là bị Inari đeo bám...
- ...Ai..Ai đây? - Tatsuki nhìn cô gái, gật đầu chào.
- Izanami Inari! Yo! Chào đàn anh! - cô nàng kia bay lại đấm phát vào vai anh chàng, khiến anh muốn rớt khớp.
Với tình hình này thì không thể nói chuyện bằng miệng được, họ giao tiếp bằng mắt.
"Không cần nói, anh hiểu rồi."
"Cám ơn, tôi cũng mong là anh hiểu vấn đề của tôi."
Anh nhăn nhó nhói lên từng hồi khi bị bàn tay rắn như sắt ấy đập vào vai mình, anh nhịn lại, rồi bắt đầu hỏi Misao:
- Em sang đây có việc gì?
- Giáo viên nhờ tôi đưa cho anh tấm thẻ này, và mớ tệp này. - Misao đưa số sách tập cho Tatsuki, cô cảm thấy khó khăn khi Inari bên cạnh.
- Cám ơn em. Còn gì nữa không? - anh nhận lấy, rồi cười.
- Không. - cô quay đi.
Anh định giữ cô lại, nhưng Inari ôm eo cô giữa dòng người đông nghịt, và kêu:
- Oa, nhỏ và mềm thật cơ! - (rõ năng động thật :))) )
- Bỏ ra...nhột! Này, đã bảo là bỏ ra mà! - cô cố đẩy cô nàng năng động đó ra.
Tatsuki nhìn người đùa với nhau giữa chốn đông người, với đôi mắt thiếu thiện cảm khi châm chọc vào Inari, thậm chí anh còn chưa được động vào chỗ nhạy cảm đó trên cơ thể Misao. Ghen đấy.
Ruri vẫn đang ngồi trong lớp, và tức giận khi bị anh quăng cục lơ vào mặt, cô nàng cố gắng chịu đựng. Nhưng có nên không, khi mà sự tuyệt hảo trong cô đang sụp đổ?
Cô trước giờ chỉ có con trai cúi đầu, không hề cúi đầu trước ai.
Nhưng còn tên vô cảm này? Vô ích rồi, cô không làm gì được anh ta trong ngày đầu tiên gặp mặt được, không thể cưa đổ hay lần, mà là phải dài hạn mới mong đổ được.
- Bỏ tay khỏi Misao-tan ngay.
Giọng nói trầm của Tatsuki khiến mọi người rợn lạnh, Ruri quay đầu lên nhìn, thì cảnh tượng lúc này là:
Tatsuki đang nổi điên lên với Inari, và nắm tay cô gái năng động đó, thật chặt, với đôi mắt ghen tuông lồng lộn.
Đôi mắt đó không chỉ làm Misao cảm thấy đáng sợ, mà còn khiến Inari phải đứng hình.
Nó cũng làm cho Ruri hứng thú.
"A...ra là điểm yếu ở đây." khóe môi lại hiện lên nụ cười tinh ranh, đôi mắt đó nhanh chóng lấp đầy bởi hình ảnh của Tatsuki lúc này.
- Ruri-chan, em đi à?
- Vâng, em có số công việc, tạm biệt các anh chị, lần sau em tới có được không ạ? - cô ngay lập tức giấu nụ cười quỷ quyệt đó vào trong, thể hiện sự dễ thương ra ngoài.
- Đương nhiên, chỗ này luôn chào đón em.
- Vâng, cám ơn mọi người. - cô cúi người chào.
"Trước hết phải hạ con nhỏ tên Misao đó cái đã, rồi sẽ từ từ chiếm lấy Tatsuki, hoàn hảo."
Bàn tay gọn thon che khuất nụ cười tinh ấy lần nữa.
"Anh sẽ là của tôi, nhanh thôi."
Cuối cùng cũng lộ cái đuôi cáo già ra rồi hở em gái? :)))? Cơ mà chụy thích em, cứ thế tiếp tục đi cưng à.