...Câu mở đầu cho cái tình huống đã xảy ra ở tập trước là như vậy, và nó đánh dấu ngay từ miệng của Inari, cô nàng kia gọi cho cô ham học nói chuyện chơi, và bàn tán làm sao mà nó quay sang vấn đề của Tatsuki.
- Hả? - cô kia vẫn ngây thơ không hiểu chuyện.
- "Tớ nghĩ hai người rất là hợp mà, cứ tưởng 2 người đang quen nhau?" - cô kia vẫn rất tỏ vẻ ngây ngô.
- Không...chưa hề... - cô nàng muốn rụng rời. - Anh ta rất biến thái.
- "...Cậu sướng muốn chết còn gì?" - Inari thở dài, lẩm bẩm - "Đẹp trai, gốc gác không tệ, học nhất trường, sức khỏe tốt, còn có nhân cách tốt đang theo đuổi cậu đấy. Cậu không nghĩ như vậy là quá sức tưởng tượng rồi sao?"
- Không...tôi nghĩ là... - cô chưa kịp nói.
- "Tớ thấy cậu bôi son trét phấn lên cũng đẹp lắm, đâu có tệ, thử 1 lần lột xác mình thử coi....có khi anh ta chết đứng vì cậu quá đẹp." - tiếng cười khúc khích, rồi cúp máy.
..."Quái gì?" Misao nhìn màn hình đăm đăm, lát sau, học xong, cô chừa thời gian khoảng 10 phút nghĩ ngơi đầu óc.
"Mình đẹp à?" có lẽ bị đánh động tâm lý, cô nàng cũng tò mò không biết khuôn mặt mình thế nào khi úp 1 đống phấn đó lên mặt.
Ban đầu cô nghĩ cũng nên thử, xem cô thế nào.
Nhưng sau cô nghĩ lại, tại sao phải làm vì biến thái nhũn não?
Và rồi cô ngồi vào bàn học lần nữa, học bài...
Cô lẻn vào phòng mẹ mình, rồi lén la lén lút tới bàn trang điểm, kiếm son.
- Chị hai đang làm gì vậy? - Mao bất chợt lại gần lúc nào không hay.
- Oái! - cô giật thót, lùi lại phía sau, giấu cây son mới lấy được ra phía sau, lắp bắp:
- À...ừm...thôi chị đi nha!
Cô chạy tót lên tầng lầu, Mao thấy, nhưng thôi, con bé cười khẽ:
- Mong là chị ấy không ngốc tới mức trét son vào mắt mình...
Và cô đã làm y chang, cô trét son vào má mình.... (chôn nó ngay! Đừng để nó đẻ trứng!)
Vì đầu cô cứ đinh ninh con gái không xài gì ngoài son, hẳn họ sẽ trét bất kỳ đâu cũng được.
Cô đi xuống cầu thang, chợt cha cô đang uống cà phê trưa, liền cười khi thấy bóng cô:
- Con gái...con quỷ nào thế kia!! - cha cô gào lên khi thấy cái mặt của con gái yêu dấu mình bị tàn phá như chiến tranh giữa các loài thú.
- Cha...nói ai thế ạ? - cô quay sang quay dọc nhìn.
- Ai đã làm dung nhan con gái bé bỏng của tôi thành thế này hả trời!! - cha cô gào lên, vừa lấy khăn ăn lau cho cô.
- Cha...con làm đấy. - cô cúi đầu xuống đất.
- Hả?...Tại sao? - cha cô chưa gì đã ngưng tay, nhưng rồi mím môi, và tiếp tục lau.
Ông biết con gái mình làm vậy vì ai.
- Con gái bé bỏng, cha nói này.
- Bỏ từ "bé bỏng" đi, tởm quá ạ. - cô bực.
- Con của cha vốn dĩ rất xinh đẹp rồi, y như mẹ con vậy. - cha cô vừa lau cho cô, vừa cười - Nếu con muốn mình trở nên đẹp hơn, hãy hỏi mẹ con trước, không có gì phải ngại cả, con gái. Cha hiểu.
Cô để cha cô lau sạch vết son bằng khăn ướt cho cô, cô ngoan ngoãn chạy vào phòng mẹ.
"A...con gái mình ngoan ghê...trừ lúc nó nổi điên thôi." ông cười
Sáng hôm sau, mẹ cô tô son bóng lên môi cô, và cô có vẻ thích thú. Mẹ cô khen cô xinh đẹp, chả khác bà lúc còn trẻ. Và bà lén lút bỏ son vào cặp cô, đương nhiên là cô không biết.
"Nếu sáng nay đi với biến thái, liệu mình có được khen không nhỉ?"
Tự dưng cô có suy nghĩ đó...và ngay lập tức cú đấm do chính cô bay vào mặt.
"Điên rồi à? Tại sao mình lại nghĩ như vậy?"
Cô toát mồ hôi hột, định bôi son môi đi, nhưng nhìn lại chính mình trong gương...
"Mình nghĩ là...chắc không đâu...có phải là gì của nhau đâu..."
Cô vác cặp đi học sớm.
Kết thúc hồi tưởng
"Đúng rồi...có phải là gì của nhau đâu nhỉ?" cô nhìn ra sân trường, buồn bã kéo xềnh xệch cái thùng rác đi....
(Không là gì của nhau là vì em đấy cưng ạ...)
- Misao-tan.
Giọng nói quá quen thuộc, cô dừng lại, Tatsuki nhặt những vỏ chai rơi lẹp bẹp dưới đất, cười, bỏ lại thùng rác và lau sạch tay bằng vòi nước gần đó:
- Em bất cẩn quá.
- A...xin lỗi. - cô định cám ơn rồi bỏ đi.
Anh đưa tay chặn lấy cô, và cười khẽ, kéo mái tóc cô sang 1 bên, anh đang áp cô vào hành lang. Khuôn mặt cô bây giờ đơ cứng, anh véo má cô, cô đỏ mũi, định quay đi.
- Quay sang xem nào. - anh với tay rút từ túi ra son bóng, và tay chạm vào má cô.
Nhẹ nhàng tô son cho cô, rất dịu dàng.
Đôi mắt cô mở to nhìn anh.
Những chú chim hót ngoài cây, và nắng hắt lên khuôn mặt anh. Anh đang rất hạnh phúc.
Tim cô thúc mách, đập liên hồi.
- Xong rồi. - nụ cười tỏa sáng của anh làm cô không thể dừng cảm xúc của mình được.
Và bờ môi ấy được điểm son rồi, liền mấp máy hỏi:
- Anh...có muốn làm bạn trai tôi không...?
Lời nói cùng cái níu áo ấy, đôi mắt cô trở nên long lanh, Tatsuki không thể không ngạc nhiên...
Những tiếng hót đã vang lên, nhẹ nhàng làm sao...
- Misao-tan.
Một ngày nào đó, các cô gái F.a sẽ rất hạnh phúc khi vào buổi sáng, vừa mở cửa sổ ra, lại thấy chàng đẹp trai mặc áo vest ngoài và áo sơ-mi thắt cà vạt (có mặc quần tây dài vừa cỡ nhé mấy má mấy cha :))) ), với khuôn mặt tươi cười điển trai, và đặc biệt gọi tên mình cách êm nhẹ. Hẳn các cô không cần cưa, để tự đổ. (Trường hợp của Dương Tịnh với Triệu Tôn lại thuộc hãng khác :))) xin đừng nhầm lẫn)
Trường hợp này thì khác.
- ...Anh rể, chị em đi từ sáng rồi. - thật ra là Mao mở cửa.
- À, cô ấy đi mấy giờ vậy? - anh chỉ đơ người khoảng giây thôi.
- Từ lúc giờ, chắc chị ấy phải trực nhật.
"Trực nhật cũng đâu cần phải tới sớm đến thế" anh ngáp dài, rồi lửng thửng bước vào trường với tâm trạng buồn chán.
- A, Akira-san cũng tới sớm thật nhỉ? - giọng nói êm êm nghe quen thuộc.
"Lại nữa..." anh quay người sang nhìn, rồi thở dài, bước tiếp mặc cho lời nói thứ tiếp tục vang lên:
- Anh có rất nhiều cô gái hâm mộ thật. - Ruri đấy chứ ai lọt vào đây?
- ... - anh không quan tâm, nhưng rồi cô níu tay anh.
- Coi chừng! Ôi trời, chút nữa giày anh bị dơ rồi.
Anh giật mình nhìn xuống, thấy vũng nước dơ sắp đạp lên, anh rút chân lại. Nếu không có Ruri, hẳn anh cũng đạp lên ướt cả ống quần.
- À...cám ơn... - lúc này anh mới bắt đầu nói chuyện.
- Không sao, thường thì có cô gái đi chung với anh nhỉ? Cô ấy đâu rồi? - cô buông tay anh ra.
- Em ấy vào trường rồi. Tại sao cô biết? - anh chợt nhận ra hàm ý trong câu nói.
- Em có quan sát mà. Hôm qua em có thấy cô ấy trong tiệm sách. Công nhận rất dễ thương!
- ...Tất nhiên. - anh nhếch môi cười.
"Thịch" tim Ruri rung động, tuy anh không nhìn thẳng vào mắt cô, nhưng nụ cười chỉ nhìn nửa khuôn mặt của anh đủ khả năng cưa đổ mọi cô gái. "Anh ta cười trông đẹp trai thật..." cô che khuôn miệng mình lại. Hình như cô rõ mới nghe tiếng rung động của trái tim. Anh có sức hút mãnh liệt khi cười.
Anh băng qua đường, còn Ruri đứng đợi xe đưa tới trường, trường cô xa hơn nhiều.
Dáng lưng cao ráo, mái tóc vàng óng ánh trước gió nắng, chỉ như thế, hút tất cả con mắt của mọi người đi đường, kể cả học sinh hay giáo viên, bất kỳ ai cũng bị anh thu hút.
Đôi mắt của cô dán chặt vào anh, và bàn tay siết chiếc cặp lại, cô đứng đực người nhìn anh đi xa, cho khuất mới thôi.
- Cảm giác này...chẳng lẽ...mình thích anh ta rồi sao?
Ruri hờ hững nhận ra rung động của chính bản thân mình.
Thấy chưa Misao!!! Em cứ như vậy quài trong khi người ta mới gặp là người ta nhận ra rồi kìa!! Cứ tàn tàn thế này thì toi hết!!!
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- "Không phải cậu đã thích anh ta rồi sao?"
...Câu mở đầu cho cái tình huống đã xảy ra ở tập trước là như vậy, và nó đánh dấu ngay từ miệng của Inari, cô nàng kia gọi cho cô ham học nói chuyện chơi, và bàn tán làm sao mà nó quay sang vấn đề của Tatsuki.
- Hả? - cô kia vẫn ngây thơ không hiểu chuyện.
- "Tớ nghĩ hai người rất là hợp mà, cứ tưởng 2 người đang quen nhau?" - cô kia vẫn rất tỏ vẻ ngây ngô.
- Không...chưa hề... - cô nàng muốn rụng rời. - Anh ta rất biến thái.
- "...Cậu sướng muốn chết còn gì?" - Inari thở dài, lẩm bẩm - "Đẹp trai, gốc gác không tệ, học nhất trường, sức khỏe tốt, còn có nhân cách tốt đang theo đuổi cậu đấy. Cậu không nghĩ như vậy là quá sức tưởng tượng rồi sao?"
- Không...tôi nghĩ là... - cô chưa kịp nói.
- "Tớ thấy cậu bôi son trét phấn lên cũng đẹp lắm, đâu có tệ, thử 1 lần lột xác mình thử coi....có khi anh ta chết đứng vì cậu quá đẹp." - tiếng cười khúc khích, rồi cúp máy.
..."Quái gì?" Misao nhìn màn hình đăm đăm, lát sau, học xong, cô chừa thời gian khoảng 10 phút nghĩ ngơi đầu óc.
"Mình đẹp à?" có lẽ bị đánh động tâm lý, cô nàng cũng tò mò không biết khuôn mặt mình thế nào khi úp 1 đống phấn đó lên mặt.
Ban đầu cô nghĩ cũng nên thử, xem cô thế nào.
Nhưng sau cô nghĩ lại, tại sao phải làm vì biến thái nhũn não?
Và rồi cô ngồi vào bàn học lần nữa, học bài...
Cô lẻn vào phòng mẹ mình, rồi lén la lén lút tới bàn trang điểm, kiếm son.
- Chị hai đang làm gì vậy? - Mao bất chợt lại gần lúc nào không hay.
- Oái! - cô giật thót, lùi lại phía sau, giấu cây son mới lấy được ra phía sau, lắp bắp:
- À...ừm...thôi chị đi nha!
Cô chạy tót lên tầng lầu, Mao thấy, nhưng thôi, con bé cười khẽ:
- Mong là chị ấy không ngốc tới mức trét son vào mắt mình...
Và cô đã làm y chang, cô trét son vào má mình.... (chôn nó ngay! Đừng để nó đẻ trứng!)
Vì đầu cô cứ đinh ninh con gái không xài gì ngoài son, hẳn họ sẽ trét bất kỳ đâu cũng được.
Cô đi xuống cầu thang, chợt cha cô đang uống cà phê trưa, liền cười khi thấy bóng cô:
- Con gái...con quỷ nào thế kia!! - cha cô gào lên khi thấy cái mặt của con gái yêu dấu mình bị tàn phá như chiến tranh giữa các loài thú.
- Cha...nói ai thế ạ? - cô quay sang quay dọc nhìn.
- Ai đã làm dung nhan con gái bé bỏng của tôi thành thế này hả trời!! - cha cô gào lên, vừa lấy khăn ăn lau cho cô.
- Cha...con làm đấy. - cô cúi đầu xuống đất.
- Hả?...Tại sao? - cha cô chưa gì đã ngưng tay, nhưng rồi mím môi, và tiếp tục lau.
Ông biết con gái mình làm vậy vì ai.
- Con gái bé bỏng, cha nói này.
- Bỏ từ "bé bỏng" đi, tởm quá ạ. - cô bực.
- Con của cha vốn dĩ rất xinh đẹp rồi, y như mẹ con vậy. - cha cô vừa lau cho cô, vừa cười - Nếu con muốn mình trở nên đẹp hơn, hãy hỏi mẹ con trước, không có gì phải ngại cả, con gái. Cha hiểu.
Cô để cha cô lau sạch vết son bằng khăn ướt cho cô, cô ngoan ngoãn chạy vào phòng mẹ.
"A...con gái mình ngoan ghê...trừ lúc nó nổi điên thôi." ông cười
Sáng hôm sau, mẹ cô tô son bóng lên môi cô, và cô có vẻ thích thú. Mẹ cô khen cô xinh đẹp, chả khác bà lúc còn trẻ. Và bà lén lút bỏ son vào cặp cô, đương nhiên là cô không biết.
"Nếu sáng nay đi với biến thái, liệu mình có được khen không nhỉ?"
Tự dưng cô có suy nghĩ đó...và ngay lập tức cú đấm do chính cô bay vào mặt.
"Điên rồi à? Tại sao mình lại nghĩ như vậy?"
Cô toát mồ hôi hột, định bôi son môi đi, nhưng nhìn lại chính mình trong gương...
"Mình nghĩ là...chắc không đâu...có phải là gì của nhau đâu..."
Cô vác cặp đi học sớm.
Kết thúc hồi tưởng
"Đúng rồi...có phải là gì của nhau đâu nhỉ?" cô nhìn ra sân trường, buồn bã kéo xềnh xệch cái thùng rác đi....
(Không là gì của nhau là vì em đấy cưng ạ...)
- Misao-tan.
Giọng nói quá quen thuộc, cô dừng lại, Tatsuki nhặt những vỏ chai rơi lẹp bẹp dưới đất, cười, bỏ lại thùng rác và lau sạch tay bằng vòi nước gần đó:
- Em bất cẩn quá.
- A...xin lỗi. - cô định cám ơn rồi bỏ đi.
Anh đưa tay chặn lấy cô, và cười khẽ, kéo mái tóc cô sang 1 bên, anh đang áp cô vào hành lang. Khuôn mặt cô bây giờ đơ cứng, anh véo má cô, cô đỏ mũi, định quay đi.
- Quay sang xem nào. - anh với tay rút từ túi ra son bóng, và tay chạm vào má cô.
Nhẹ nhàng tô son cho cô, rất dịu dàng.
Đôi mắt cô mở to nhìn anh.
Những chú chim hót ngoài cây, và nắng hắt lên khuôn mặt anh. Anh đang rất hạnh phúc.
Tim cô thúc mách, đập liên hồi.
- Xong rồi. - nụ cười tỏa sáng của anh làm cô không thể dừng cảm xúc của mình được.
Và bờ môi ấy được điểm son rồi, liền mấp máy hỏi:
- Anh...có muốn làm bạn trai tôi không...?
Lời nói cùng cái níu áo ấy, đôi mắt cô trở nên long lanh, Tatsuki không thể không ngạc nhiên...