- Misao, em muốn gọi anh là....Tatsuki? - Tatsuki thật sự như trời đánh, không thở nổi hỏi lại cho kỹ càng.
- Nếu...nếu anh không muốn...thì...thì thôi... - Misao đỏ ửng mặt, cúi đầu lầm bầm vừa đủ nghe.
- Muốn! Anh muốn! Thật sự rất muốn! - mắt Tatsuki sáng lên, 2 tay bất giác nắm lấy 2 vai Misao, mỉm cười đến mức lộ ra cảm xúc thật, anh hào hứng kinh khủng!
Rồi đôi mắt vô phận của anh nhìn kỹ lại. Chiếc áo quá rộng nên khi anh nắm 2 vai cô, 1 bên áo tuột khỏi vai, lộ ra bờ vai bé nhỏ của cô. Dưới con mắt của anh, màu hồng hồng trên mặt cô cùng với cái cách quyến rũ này thật sự làm anh không ổn chút nào.
- Ta...Tatsu...Tatsuki. - cô tưởng anh muốn cô gọi tên nên nhẹ nhàng gọi anh, dùng hết sức hết can đảm gọi, nhắm tịt mắt không dám mở.
- Anh hận anh và em không sinh ra sớm hơn. - Tatsuki bảo, tay vuốt ve khuôn mặt cô.
Cô nghe vậy, mở mắt, thấy đôi mắt đầy cuồng si của anh nhìn cô chằm chằm, liền quay đầu đi thì bị anh gặm vành tai, thì thầm đầy tà mị như đang khiến cô càng ngày càng nóng hổi cả người:
- Nếu sinh sớm 1 chút, anh đã được quyền "ăn" em, hoàn toàn. - nói rồi anh quay đầu cô qua, bắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, hơi thở 2 người rất gần.
Đầu mũi khẽ chạm vào nhau, khiến cô như run lên, khuôn mặt nhờ bàn tay nóng ấm của anh, nhanh chóng hồng rõ ràng, chiếc môi bé nhỏ của cô khe khẽ mở ra, nhẹ nhàng tiếp thêm hô hấp.
Tatsuki nhìn vào đôi mắt quyến rũ của cô, hai bàn tay vuốt ve xuống cổ của cô, Misao run lên, cảm xúc lúc này lấn át lý trí, bình thường cô sẽ giáng cho anh 1 quyền trí mạng, nhưng lần này cô không làm được, đôi tay vô lực bất động.
- Em, có sẵn sàng, để anh gặm 1 chút? - Tatsuki để ý tới cái cổ cao mà trắng ngần của cô, khe khẽ hỏi.
Không đợi cô trả lời, anh chịu không nổi, môi chạm vào cổ cô.
Cắn 1 phát thật đau!
- A! - cô rất nhanh cảm thấy đau đớn, đến nỗi ngửi thấy mùi máu của chính mình xộc lên, cánh tay hồi lực, đấm vào bụng anh phát đến nỗi cô còn cảm thấy đau tay - Anh điên hả!? Định làm Ma cà rồng à!?
Anh bị đấm, nhưng cảm giác chỉ như muỗi cắn, hoàn toàn không thấm vào đâu. Tatsuki miệng còn vương hơi máu của cô, liếm nhẹ, cười khe khẽ:
- Nếu anh là Ma cà rồng, anh nhắm hẳn anh sẽ hút hết máu của em, rồi đem cái xác trắng bệch của em cất ở đâu đó để ngày nào cũng ngắm, ngắm người con gái anh hút hết máu đẹp tới nhường nào. - Tatsuki ngả đầu ra sau, nhìn trần nhà, nét cười càng lộ rõ.
- Anh! Anh cắn sâu quá! - cô thấy ít máu vương trên bàn tay, tức giận không nói thành lời.
- Là vì lúc nãy em không hề cản anh. - Tatsuki nhún vai, làm ra vẻ "anh hoàn toàn vô tội".
- Nhưng anh cũng biết chỗ mà dừng chứ! Anh điên hay sao vậy? - cô gần như gào lên.
Anh thở dài, định là chọc cô 1 chút mà sao cô giận như thế chứ? Liền đó, hôn nhẹ lên môi cô, rồi 2 tay anh khống chế 2 tay cô, cô vẫy vùng không được. Thấy hơi thở của anh gần với vết cắn, Misao rùng mình, hét lên:
- Anh định làm gì nữa?!
- Ngoan, anh chỉ muốn giúp em. - liền đó, anh chàng đặt 1 nụ hôn sâu vào cổ cô.
- Uhm... - cô không cử động được, đành tức giận chịu trận.
Tatsuki hôn cho đến khi có 1 vết đỏ hằn lên cổ cô, tham lam tiếp tục phần cổ bên kia, 2 cánh tay siết chặt cô 1 chút nữa. Không ai biết được rằng anh cảm thấy thoải mái đến nhường nào.
- Biến thái...bỏ ra! - cô gằn giọng, lên gối ngay lồng ngực anh.
"Hự!" là con trai mà bị chơi chiêu đó còn gì chịu nổi. Đầu gối cô mà nỡ lòng nào cho vào ngay lồng ngực anh. Đau muốn chết...anh phải khuỵu người xuống, ôm chặt lấy nơi bị cô đá.
Misao thấy anh bỏ ra rồi, nhưng nhìn anh có vẻ rất đau, nên vội vàng chạy lại hỏi. Thiệt không ngờ, con người tham lam như anh thấy cô cúi người hỏi thăm lo lắng, liền nắm tay cô kéo xuống sàn, cho phép nằm trên lồng ngực mình, ôm chặt cô.
- Biến thái nhũn não, anh thật sự điên rồi! Anh có biết tôi lo cho anh không? Buông ra! - cô tâm phật khẩu xà, lo lắng đến mức muốn chết, vậy mà lại nỡ lòng nào đánh vào lồng ngực anh thêm vài phát, đòi nhảy ra khỏi vòng tay anh.
Tatsuki siết cô nằm trên người mình. Mỉm cười, dùng tay nâng cổ cô lên nhìn, 2 dấu hôn. Tuyệt, anh nghĩ đó là cách tốt nhất cho mọi người thấy cô gái này thuộc quyền sở hữu của anh.
- Em phải nhẹ nhàng, trái tim yêu em ngay lồng ngực của anh, nếu em đập vỡ nó thì anh biết phải làm thế nào? - anh xoa đầu cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc.
Misao nhăn mặt, định thốt lại 1 câu thì ngay lập tức, 1 đốm sáng, rồi 2 đốm sáng bừng ngoài cửa kính chắn phòng khách và ban công. Anh cùng cô đang ở hướng đối diện với nó. Cô thấy, đôi mắt sáng lên. Cả anh thấy, khóe môi cũng nhếch lên.
Pháo hoa bắn sáng rợp bầu trời. Đó từ lễ hội bắn lên.
Quả thực rất đẹp. Cô thấy liền nhảy khỏi vòng tay anh, dán bàn tay lên mặt cửa kính. Anh phát hiện thêm 1 điều, cô yêu pháo hoa. Thích đến nỗi còn hơn cánh tay rắn chắc của anh. Giờ anh liệt kê thêm thứ xứng làm "tình địch" của anh. Tuyệt đối sau này ôm cô sẽ ôm hết vào người, có pháo hoa cũng không được cho cô thấy, Misao của anh sẽ bỏ đi xem mất.
Tatsuki thở dài, khi mà thấy đôi mắt sáng bừng của cô, thấy cô vui, vậy là hạnh phúc với anh rồi!
Cửa kính mở ra, cô chạy ngoài ban công, gió mát lồng lộng, thổi vào tóc cô, mang 1 mùi hương ngào ngạt tới buồng phổi của anh. Nhanh chóng Tatsuki vòng tay ôm chiếc eo nhỏ ấy, lại tham lam tì cằm vào đầu cô, cô vì quá ham pháo hoa nên không để ý. Anh cùng cô nhìn pháo hoa mà lòng mỗi người mỗi cảm xúc. Một người thích thú, 1 người vì người mình yêu phá luật bởi:
Việc ra ban công là 1 điều cấm kỵ với anh.
Vì anh biết, Thill đã về, mà đã về thì chỉ có 1 lý do.
Thằng nhóc muốn anh trở về nhà.
Sắp vào tiết ...
Anh sang gặp Misao. Cô đã quen rồi, lúc nào anh chả vậy?? Lúc nào cũng thấy cái mặt tài tử của anh, cô phát ngán rồi...
- Nếu không có việc gì làm ơn về lớp. - cô nhăn mặt, không thèm nhìn anh, chăm chăm vào bài tập.
- Anh nhớ em.
Rồi...bách phát bách trúng, tim cô chính thức sụp cái "Rầm", nhưng bên ngoài vẫn còn chống cự được, anh mỉm cười. "Bình tĩnh...bình tĩnh...nhất định không dao động!" cô nuốt nước bọt. Anh chống tay xuống bàn cô, cúi người thì thầm:
- Tiết Thể dục đấy, không đi học hửm? - lời nói đầy ma mị nối tiếp - Hay muốn ở đây cùng anh?
Cô dựng đứng ăng ten ( :)))) v~ ăng ten), ngồi phốc dậy, cử động như người máy...nuốt nước bọt chạy vù ra ngoài. Cả lớp ngồi im re bất động, Inari cất giọng hỏi:
- Anh làm gì mà cậu ấy chạy luôn thế?
- Khục...khục... - anh thật sự không nhịn được cười.
- Lại chọc cái gì với cậu ấy rồi nhở? - toát mồ hôi, nghe giọng cười hắc ám là đủ biết.
- Chỉ chút...nhưng thật sự rất tức cười...khục... - anh ho vài cái, vờ như đang quên đi, cũng đang đợi cô quay trở lại phòng học.
"Bịch bịch bịch" tiếng bước chân nhanh chóng tới cửa lớp, liền dừng lại. Anh ngước mắt nhìn, khóe miệng tự nhếch lên, và rồi chưa kịp nói gì, cô bay lại, nắm cổ áo anh, lôi ra ngoài. Ở góc khuất cầu thang, cô gặn hỏi:
- Tên điên, có phải tiết Thể dục đâu!? - cô gào lên khe khẽ.
- Em thật sự tin à? Không...không ngờ được...khục... - anh thật sự đã không nhịn được cười tới nỗi nước mắt sắp trào ra ngoài.
- Anh! - cô không nhịn được tức, liền lấy tập đánh anh bộp bộp.
Đột nhiên anh cầm tay cô, áp khuôn mặt anh lại gần môi cô, quấn lấy bờ môi nhỏ nhắn ấy. "Không...không xong rồi..." cô cố rút tay cũng vô ích, cắn răng cắn lợi đẩy anh ra, nói:
- Thả ra...ưm...tên chết tiệt!
- Chưa đủ...thật sự là chưa đủ. - anh tới tấp tiến tới.
- Ưm...ưm... - môi bị khóa chặt, cô vùng vẫy, đạp anh ra.
"Nhiều hơn nữa...phải nhiều hơn nữa... " ngón tay khẽ lướt trên vai cô, rồi từ từ rung cảm tới sống lưng.
- Ưm... - cô không thể thở, môi cô cứ bị anh đáp lên, trơn trượt, rồi cứ thế khẽ phớt chỉ bên ngoài, chẳng hề tiến vào trong.
Nhưng rồi chân cô đứng không vững nữa, xụi lơ, may mà anh đỡ kịp...cô thừa dịp túm lấy thân anh, thụi cho đá vào bụng. Anh ôm bụng đứng không nổi, té xuống sàn, cô nhìn anh bằng ánh mắt "không thể nào ưa nổi", lạnh nhạt bảo:
- Nếu như thế còn lần sau, tôi sẽ cho đá vào bụng anh giống thế này!
- ...Ư...Cám ơn em...chút nữa anh không cản được rồi... - anh cười khe khẽ, ôm bụng đứng dậy.
- Hả? - cô nhìn anh.
"Rõ ràng lúc nãy đá mạnh lắm mà, sao lại...?" cô nhìn chằm chằm vào anh, toát mồ hôi. Nhưng anh nhẹ nhàng phủi bụi bay bụng, mỉm cười hôn lên má cô thêm cái:
- Mới học nên không có lực, nhưng thế này thì quá tốt. Em có thể tự bảo vệ mình rồi.
- Sao anh...sao anh biết!? - cô che má mình lại.
- Anh là bạn trai em, chuyện cỏn con này...làm sao anh không biết? - anh xoa đầu cô, rồi thửng thưng bước đi.
" giây" anh dự đoán y như thánh, cô sau giây đỏ bừng mặt...vội vã chạy vào phòng học không quên đạp vào bắp chân anh cái.
Có lẽ còn có người bá hơn, đứng trên cầu thang nghe lén nãy giờ...À...khỏi nói biết ai rồi nhỉ?
"May mà mình đi lấy đồ, không ngờ chứng kiến được chuyện hay thế này? Cơ mà...dục vọng thằng nhóc kia cao quá rồi. Hay lắm Masaki, em rất hay! Không sẽ có vụ mang bầu không rõ nguồn gốc tại lớp tôi rồi!"
Anh già không thể nào ngừng khen ngợi người họ.
"Nhưng...không chắc có thể bên nhau bao lâu đây? Mãi mãi...hay chỉ khắc?" anh già hứng thú khuân đồ vào phòng giáo viên, mỉm cười nhoi nhoi.
P/s: Mém quên mém quên! Xin lỗi các mem, bắt mọi người chờ tới bây giờ! Au thất trách! Thật xin lỗi! Xin lỗi! Đừng giận Au!...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
- Misao, em muốn gọi anh là....Tatsuki? - Tatsuki thật sự như trời đánh, không thở nổi hỏi lại cho kỹ càng.
- Nếu...nếu anh không muốn...thì...thì thôi... - Misao đỏ ửng mặt, cúi đầu lầm bầm vừa đủ nghe.
- Muốn! Anh muốn! Thật sự rất muốn! - mắt Tatsuki sáng lên, 2 tay bất giác nắm lấy 2 vai Misao, mỉm cười đến mức lộ ra cảm xúc thật, anh hào hứng kinh khủng!
Rồi đôi mắt vô phận của anh nhìn kỹ lại. Chiếc áo quá rộng nên khi anh nắm 2 vai cô, 1 bên áo tuột khỏi vai, lộ ra bờ vai bé nhỏ của cô. Dưới con mắt của anh, màu hồng hồng trên mặt cô cùng với cái cách quyến rũ này thật sự làm anh không ổn chút nào.
- Ta...Tatsu...Tatsuki. - cô tưởng anh muốn cô gọi tên nên nhẹ nhàng gọi anh, dùng hết sức hết can đảm gọi, nhắm tịt mắt không dám mở.
- Anh hận anh và em không sinh ra sớm hơn. - Tatsuki bảo, tay vuốt ve khuôn mặt cô.
Cô nghe vậy, mở mắt, thấy đôi mắt đầy cuồng si của anh nhìn cô chằm chằm, liền quay đầu đi thì bị anh gặm vành tai, thì thầm đầy tà mị như đang khiến cô càng ngày càng nóng hổi cả người:
- Nếu sinh sớm 1 chút, anh đã được quyền "ăn" em, hoàn toàn. - nói rồi anh quay đầu cô qua, bắt cô nhìn thẳng vào đôi mắt anh, hơi thở 2 người rất gần.
Đầu mũi khẽ chạm vào nhau, khiến cô như run lên, khuôn mặt nhờ bàn tay nóng ấm của anh, nhanh chóng hồng rõ ràng, chiếc môi bé nhỏ của cô khe khẽ mở ra, nhẹ nhàng tiếp thêm hô hấp.
Tatsuki nhìn vào đôi mắt quyến rũ của cô, hai bàn tay vuốt ve xuống cổ của cô, Misao run lên, cảm xúc lúc này lấn át lý trí, bình thường cô sẽ giáng cho anh 1 quyền trí mạng, nhưng lần này cô không làm được, đôi tay vô lực bất động.
- Em, có sẵn sàng, để anh gặm 1 chút? - Tatsuki để ý tới cái cổ cao mà trắng ngần của cô, khe khẽ hỏi.
Không đợi cô trả lời, anh chịu không nổi, môi chạm vào cổ cô.
Cắn 1 phát thật đau!
- A! - cô rất nhanh cảm thấy đau đớn, đến nỗi ngửi thấy mùi máu của chính mình xộc lên, cánh tay hồi lực, đấm vào bụng anh phát đến nỗi cô còn cảm thấy đau tay - Anh điên hả!? Định làm Ma cà rồng à!?
Anh bị đấm, nhưng cảm giác chỉ như muỗi cắn, hoàn toàn không thấm vào đâu. Tatsuki miệng còn vương hơi máu của cô, liếm nhẹ, cười khe khẽ:
- Nếu anh là Ma cà rồng, anh nhắm hẳn anh sẽ hút hết máu của em, rồi đem cái xác trắng bệch của em cất ở đâu đó để ngày nào cũng ngắm, ngắm người con gái anh hút hết máu đẹp tới nhường nào. - Tatsuki ngả đầu ra sau, nhìn trần nhà, nét cười càng lộ rõ.
- Anh! Anh cắn sâu quá! - cô thấy ít máu vương trên bàn tay, tức giận không nói thành lời.
- Là vì lúc nãy em không hề cản anh. - Tatsuki nhún vai, làm ra vẻ "anh hoàn toàn vô tội".
- Nhưng anh cũng biết chỗ mà dừng chứ! Anh điên hay sao vậy? - cô gần như gào lên.
Anh thở dài, định là chọc cô 1 chút mà sao cô giận như thế chứ? Liền đó, hôn nhẹ lên môi cô, rồi 2 tay anh khống chế 2 tay cô, cô vẫy vùng không được. Thấy hơi thở của anh gần với vết cắn, Misao rùng mình, hét lên:
- Anh định làm gì nữa?!
- Ngoan, anh chỉ muốn giúp em. - liền đó, anh chàng đặt 1 nụ hôn sâu vào cổ cô.
- Uhm... - cô không cử động được, đành tức giận chịu trận.
Tatsuki hôn cho đến khi có 1 vết đỏ hằn lên cổ cô, tham lam tiếp tục phần cổ bên kia, 2 cánh tay siết chặt cô 1 chút nữa. Không ai biết được rằng anh cảm thấy thoải mái đến nhường nào.
- Biến thái...bỏ ra! - cô gằn giọng, lên gối ngay lồng ngực anh.
"Hự!" là con trai mà bị chơi chiêu đó còn gì chịu nổi. Đầu gối cô mà nỡ lòng nào cho vào ngay lồng ngực anh. Đau muốn chết...anh phải khuỵu người xuống, ôm chặt lấy nơi bị cô đá.
Misao thấy anh bỏ ra rồi, nhưng nhìn anh có vẻ rất đau, nên vội vàng chạy lại hỏi. Thiệt không ngờ, con người tham lam như anh thấy cô cúi người hỏi thăm lo lắng, liền nắm tay cô kéo xuống sàn, cho phép nằm trên lồng ngực mình, ôm chặt cô.
- Biến thái nhũn não, anh thật sự điên rồi! Anh có biết tôi lo cho anh không? Buông ra! - cô tâm phật khẩu xà, lo lắng đến mức muốn chết, vậy mà lại nỡ lòng nào đánh vào lồng ngực anh thêm vài phát, đòi nhảy ra khỏi vòng tay anh.
Tatsuki siết cô nằm trên người mình. Mỉm cười, dùng tay nâng cổ cô lên nhìn, 2 dấu hôn. Tuyệt, anh nghĩ đó là cách tốt nhất cho mọi người thấy cô gái này thuộc quyền sở hữu của anh.
- Em phải nhẹ nhàng, trái tim yêu em ngay lồng ngực của anh, nếu em đập vỡ nó thì anh biết phải làm thế nào? - anh xoa đầu cô, dịu dàng vuốt ve mái tóc.
Misao nhăn mặt, định thốt lại 1 câu thì ngay lập tức, 1 đốm sáng, rồi 2 đốm sáng bừng ngoài cửa kính chắn phòng khách và ban công. Anh cùng cô đang ở hướng đối diện với nó. Cô thấy, đôi mắt sáng lên. Cả anh thấy, khóe môi cũng nhếch lên.
Pháo hoa bắn sáng rợp bầu trời. Đó từ lễ hội bắn lên.
Quả thực rất đẹp. Cô thấy liền nhảy khỏi vòng tay anh, dán bàn tay lên mặt cửa kính. Anh phát hiện thêm 1 điều, cô yêu pháo hoa. Thích đến nỗi còn hơn cánh tay rắn chắc của anh. Giờ anh liệt kê thêm thứ xứng làm "tình địch" của anh. Tuyệt đối sau này ôm cô sẽ ôm hết vào người, có pháo hoa cũng không được cho cô thấy, Misao của anh sẽ bỏ đi xem mất.
Tatsuki thở dài, khi mà thấy đôi mắt sáng bừng của cô, thấy cô vui, vậy là hạnh phúc với anh rồi!
Cửa kính mở ra, cô chạy ngoài ban công, gió mát lồng lộng, thổi vào tóc cô, mang 1 mùi hương ngào ngạt tới buồng phổi của anh. Nhanh chóng Tatsuki vòng tay ôm chiếc eo nhỏ ấy, lại tham lam tì cằm vào đầu cô, cô vì quá ham pháo hoa nên không để ý. Anh cùng cô nhìn pháo hoa mà lòng mỗi người mỗi cảm xúc. Một người thích thú, 1 người vì người mình yêu phá luật bởi:
Việc ra ban công là 1 điều cấm kỵ với anh.
Vì anh biết, Thill đã về, mà đã về thì chỉ có 1 lý do.