Buổi tối, cô ăn cơm cùng gia đình mà đầu liên tục chạy những con chữ, cô không nói bất cứ điều gì mà ngoài học, học và học. Số kiến thức cô biết được làm mẹ và cha cô phải kinh hồn. Họ thậm chí còn không hiểu cô đang muốn nói gì ngoài nguyên tử, phân tử và protein...
Thực chất, cô không nói được cảm xúc của bản thân. Từ nhỏ cô vốn đã khép mình vào 1 ô trống nào đó rồi nhìn thế giới xung quanh bằng con mắt học hỏi, mà không thể cảm nhận.
Cô chỉ muốn nói "Cơm ngon quá!" nhưng hóa ra lại thành vấn đề nguyên tử, phân tử của hạt cơm...điều đó khiến cô rất khổ sở, vì mỗi lần muốn bộc lộ cảm xúc, cô ngại ngùng, thậm chí là khó khăn, rồi bỏ qua ngay.
Ăn xong, cô không nói được gì, chỉ là rửa tay rồi lên phòng học tiếp.
- Chị hai... - cô em gái của cô, Mao, 12 tuổi.
Con bé năng động hơn cô, tóc buột cao, đôi mắt luôn sáng hừng lên màu rất đẹp, con bé có vóc dáng nhỏ thó như chú thỏ con.
- Chị giúp em bài này nha chị? - Mao thường hay sang hỏi cô khi gặp bài tập khó.
Cô lúc đó đầu óc chạy nhạy hơn bình thường, mà em cô giống như cô, cũng học rất tốt, đứng đầu bảng điểm liên tục. Cô lại xem, rồi sau 1 hồi giảng giải, con bé cười:
- Vâng!
Cô cũng muốn được như con bé, nhưng mà sao khó khăn quá...không làm được, cô không cười 1 cách tự nhiên với ai được. Chỉ có khi 1 mình hoặc ai đó đủ làm cô an tâm cô mới dám cười.
Con bé nhìn cô 1 chút, rồi gỡ chiếc kẹp trên tóc, kéo áo chị hai xuống, rồi xước lên mái tóc cô. Con bé cười:
- Chị em thật là đẹp!
Cô ngạc nhiên, rồi trong lòng vang lên niềm hạnh phúc, cô không kiểm soát được bản thân, cô cười.
Con bé thấy, bảo cô cúi người xuống, rồi hôn lên trán cô:
- Ngủ ngon nha chị! Nhớ đừng thức khuya quá! - rồi con bé chạy về phòng.
Cảm giác này mới ấm áp làm sao....
Cô đỏ bừng mặt, có lẽ vì hạnh phúc quá. Em gái cô hiếm khi nào thế này lắm, và cô cũng chẳng để ý về việc này. Trong gia đình, Mao là người hiểu chị nhất.
Mà cô đâu biết, trong cuốn tập của cô, ngay trang mà cô sắp lật sang viết tiếp, có 1 tờ giấy nhỏ dán lên:
"Ngủ ngon, mèo con."
Đến khi cô phát hiện ra thì anh đã ngủ mất tiêu rồi....
"Tên khốn nạn Akira!!!"
Bí mật thứ : Tatsuki có mái tóc hơi nhuốm vàng nhé, nhưng không phải cháy tóc =_= cũng chẳng phải nhuộm, đoán đi.
Đến giờ tan học, Misao khư khư cuốn tập, vừa làm vừa nghe Hana nói lung tung đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Thật sự lắng nghe là %, còn làm bài là %. Hana biết tính cô bạn mình, nên đôi khi thấy cô bạn đắn đo suy nghĩ, liền nói nhỏ lại, không dám làm phiền đoàn toàn chất xám đang chạy.
- Hana-san, sao cậu không nói tiếp? - Misao ngước đầu lên, nhìn.
- Tại cậu chăm chú quá, tớ không thể chen vào được.
- Tớ vẫn đang nghe mà. - cô chợt cười, lúc này, cô rõ đẹp.
đốm sáng lóe lên sau lưng cô, ngay lập tức, cô quay phắt người lại, nhăn nhó hừng hực. Mặc dù trong đó đông người, thế mà vẫn thấy cái đầu vàng chóe của Tatsuki được, cô nhăn mặt:
- Akira-san...anh muốn gì từ tôi đây? - với khoảng cách mét, cô thật sự sợ anh sau vụ thu âm.
- Chụp ảnh em. - anh khẽ cười, cùng với chiếc máy ảnh trên tay.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt không chút thiện cảm =_=...cô tự nghĩ có lẽ cô nên giết quách tên này. Sau cái vụ cứu hắn, cô bị bám đuôi cách không cần thiết. Học cũng có, nghỉ ngơi cũng có, vệ sinh cũng có, ăn uống cũng có, việc quan trọng cũng có, không quan trọng cũng có =_=
Cô có nên đọc sách về những cách giết người mà không bị bắt vào tù không nhỉ?
Cô phát sợ khi thấy cái mặt anh mọi lúc mọi nơi, điều đó làm tính ghét con trai ngày càng đậm.
Thấy cô có vẻ mặt rất ư là thú vị: mắt nhíu lại, môi trề ra, lông mày cụp xuống khiến anh trong rất mắc cười, anh lấy máy ảnh định chụp lại khoảnh khắc vô cùng hài hước ấy.
Cô đấm phát chiếc máy chụp bay vèo về nơi thiên đường....
- Anh rốt cuộc muốn cái gì từ tôi? - cô nổi điên rồi đấy, tay nắm đấm, giọng gằn từng chữ như không thể thốt ra toàn bộ mà phải kiềm chế lại.
Hana đứng giữa, toát mồ hôi, vuốt giận nhưng càng vuốt càng thấy máu nóng trỗi lên, nên thôi.
- Chậc... - Tatsuki gãi đầu, anh chỉ muốn làm quen với cô nàng thú vị này, nhưng có vẻ mọi chuyện đi xa rồi, anh khẽ cười:
- Anh muốn em thuộc về anh, mèo con ạ.
"Lỡ xa rồi cho nó xa luôn đi" xong, anh thoải mái trải bước trên con đường mòn hẹp....
Chắc nhẩm anh đang cười khúc khích vì thái độ tiếp theo của cô nàng, đúng như anh nghĩ, chỉ vài phút khi anh bước đi...âm thanh tuyệt vời vang lên rung động cỏ cây:
- Đồ ngốc Akira!!!
Chiều hôm đó vang lên tiếng chuông nhà thờ không xa...