Ngày hôm sau, Tatsuki mất tích, mọi tin tức đều im bặt.
Inari, Kuro-chin, Hana, kể cả Nao đều rất ngạc nhiên trước sự mất tích vi diệu này. Mọi thông tin đều chặn đứng, ngay đến việc đơn giản nhất là lời nhắn nhủ cũng không có. Nói chung, anh giống như chưa hề tồn tại. Cuộc sống của anh lu mờ hẳn. Học sinh trong trường nghe được trụ cột hạng nhất đã rời bỏ khỏi bảng xếp hạng, cứ ngỡ rằng Misao sẽ chiếm hạng hai, nhưng...
Cô tuột dốc không phanh, trong một tuần rớt hẳn xuống hạng thứ 35. Hai tuần sau mới kéo lên hạng 3 được.
Misao không biết rằng mọi chuyện lại khủng khiếp đến như vậy, anh rời bỏ khỏi cô mà không nói tiếng nào. Anh mất tích không một dấu vết, kể cả căn phòng của anh cũng không còn vết tích đồ đạc gì nữa. Cô hỏi mọi người ở xung quanh, người ta cũng chẳng biết, những cô gái vây quanh cửa nhà anh mỗi sáng, đều quay sang hỏi Misao anh đang nơi nào.
Chiếc cốc, cái khăn, cánh cửa,... mọi thứ vẫn còn đó, nhưng quần áo của anh, sự sống của anh, đều im lìm.
Chiếc chìa khóa anh giao, lời anh dặn cô đến dọn dẹp phòng anh, anh sẽ trả lương...đều trong trí óc cô...nhưng mất rồi, anh biến mất.
Mao có gọi cho Thill, kể lại sự tình, nhưng hiển nhiên, Thill cũng không lường trước được việc gì đang xảy ra. Misao có bật máy bao nhiêu lần, cũng là mất tín hiệu, không biết anh đang nơi nào.
Những tuần sau đó...
Một lần, Nao đến tra hỏi Misao, xem cô đã giấu Tatsuki ở đâu.
- Vô ích, tôi không biết anh ta đang ở đâu, mà dù có biết, tôi cũng sẽ không nói.
- Mày!
- Trước đây, tôi nhu nhược, vì tôi sợ cô làm ảnh hưởng đến bạn bè tôi. Nhưng bây giờ, tôi không hề sợ cô. Có tiền, xinh đẹp, nhưng nhân cách thối rữa quá. Tôi xin phép không tiếp chuyện.
Cuộc nói chuyện chỉ bấy nhiêu, rồi Misao bỏ đi. Nao muốn gọi người đánh, mà lại chợt nhớ, trong khoảng thời gian Tatsuki không có bên cạnh, Misao đã và đang cố gắng làm những gì.
Anh biến mất....đã là điều khiến cô phải tự gượng dậy.
Phải tự tìm cho mình con đường mạnh mẽ.
Không có anh bên cạnh thì sao? Cô vẫn sống. Vẫn bừng sáng được. Cô và anh đã quyết định, mất đi một người, thì người kia vẫn phải làm tròn trách nhiệm cuộc đời không có nhau. Cô khóc? Khóc sao? Nước mắt chảy ra rất phí, sẽ không khóc nữa. Chỉ cần tin tưởng, anh dù ở đâu, vẫn sống tốt là được.
Những tháng sau này, Misao chỉ có học. Mãi quên mất nụ cười, hình dáng của anh, quên mất rằng có một người đứng dưới nhà đón cô đi học, quên mất hơi ấm bàn tay anh, quên mất những lời trêu ghẹo của anh.
Cuộc sống cô vẫn hờ hững trôi như vậy, Misao bắt đầu biết kiên cường, biết mạnh mẽ, biết tự bản thân giải quyết mọi chuyện, lại tự học võ lên đai, tự xử lý những chuyện mà trước giờ cô cứ ỷ vào Tatsuki, biết thay đổi bản thân trở nên xinh đẹp, giật được cúp quán quân cuộc thi kiến thức trường. Sự thay đổi này hiện rõ nét nhất là khi bạn bè vây quanh cô càng ngày càng nhiều, nhiều học sinh nghĩ rằng cô có khả năng sẽ là người được Hội học sinh lựa chọn để đảm nhiệm.
Nhưng trái tim cô đến cách nào cũng không thể quên đi 1 điều, anh đã từng bên cạnh cô, mang cho cô hơi ấm, và rồi anh rời đi như một cơn gió.
- Misao-chan, đi thôi. - Hana giờ đã khỏe, những chấn thương không nặng lắm, còn có Kazuo đi bên cạnh nâng đỡ.
- Ừm.
Leo lên chiếc xe đạp, và rồi chạy đến trường với nụ cười.
Đang nằm ngủ im lìm, thì nghe tiếng nước róc rách, cuối cùng là cái rào mát lạnh từ đầu chảy xuống, làm cô gái đang ngủ vì thuốc mê cũng phải tỉnh dậy. Hana là người nhanh chóng nhận ra tình hình nhất, cô nhìn xung quanh, đây căn bản là căn phòng không đồ đạc, không dơ bẩn, thậm chí nền rất sạch sẽ. Nhưng đây không phải trọng điểm, Misao cùng cô đang bị trói dính trên cái cột tròn nhẵn bóng, nếu nói là dễ thoát thì là nói dối, chân bị trói, tay bị trói, rồi cả thân ướt nhẹp bị trói thẳng vào cột với tư thế đứng.
Hana nhìn trước mặt, cô gái xinh đẹp đang ngồi thưởng thức rượu vang nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang sợ hãi của cô, khóe môi cô gái nhếch lên nụ cười quỷ dị. Vô thức lắc đầu cho tỉnh lại. Đây không phải mơ! Hoàn toàn không mơ! Cô cùng Misao bị bắt cóc! Nhưng đầu óc rất mơ hồ không nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì...
Tới khi Misao hoàn toàn tỉnh lại, điều đầu tiên là nhìn chằm chằm vào cô gái xinh đẹp ngồi vắt chân cách họ không xa, đang nhìn người bằng ánh mắt thích thú.
Misao định mở miệng hỏi thì cô gái xinh đẹp nọ đã đứng lên tự giới thiệu bản thân:
- Tôi là Ayuwaki Nao, tôi học ở trường Mamuri, cô bạn của Masaki-san không biết tôi, nhưng với trí tuệ của Masaki-san hẳn còn biết tôi là ai chứ?
- Cô là người tỏ tình với tên đó dưới sân trường... - Misao yếu ớt lên tiếng.
- Hể? Thật tốt nha, còn nhớ kỹ như vậy nha. - cô gái kia che miệng cười, bộ dạng tà mị cuốn hút. Xung quanh không có người đàn ông hay mấy tên bảo vệ, chỉ có mình cô ta, nhưng rất khó xơi.
Misao ý thức được điều này, quan sát lần nữa. Căn phòng này hoàn toàn rỗng, rất sạch sẽ. Điều này khiến cô có chút đề phòng, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với số phận của cô đây?
- Masaki-san không cần phải sợ, cả Igarato-san nữa. Tôi bắt người tới đây chỉ để bàn chút công việc xem có trao đổi được không thôi mà.
- Trao đổi? Chúng tôi không có... - Hana chưa kịp nói xong, thì cô gái tên Nao ngắt ngang:
- Cô không có, nhưng bạn cô có, Igarato-san.
- Tôi? - Misao càng ngày càng thêm đề phòng.
Thấy bộ dạng không chút sợ sệt của Misao, khóe môi kia có chút cứng lại. Tự nghĩ đó là người Tatsuki thích, trong lòng căm phẫn đến tận cùng.
- Ngắn gọn thôi: Tôi muốn cô chấm dứt với Tatsuki-san, tôi sẽ thả cô ra.
Misao nhìn Nao, đôi mắt nhíu lại, tự hỏi chuyện này liên quan tới Tatsuki? Hay là cô nghe nhầm? Không đúng, chính xác chỉ có Tatsuki. Vậy...chẳng lẽ cô gái này...cũng thích Tatsuki?
- Nếu không thì sao? - cô đã đặt ra câu trả lời thiết thực nhất, chuyện gì cũng có mặt trái của nó, nhất quyết không được lùi bước.
- Ai da, thế thì cô phải chịu thiệt rồi nha. - Nao che miệng cười, lấy từ trong túi ra cái điều khiển, mỉm cười - Tôi không phiền nếu để Igarato-san chịu giúp Masaki-san đâu.
Nói xong, cô gái chĩa vào chiếc cột của Hana, ấn nút điều khiển, khóe môi cười càng đậm.
- A!! - cả người Hana như run bần bật, tóc có chút dựng lên rồi hạ xuống. Khiến Misao ở cột kế bên trừng mắt.
Kích điện! Cây cột này có điện chạy qua sao?
- Hửm? Mới có lần đã chịu không nổi? Tôi chỉ mới tăng mức độ mạnh chút xíu thôi đó! Haiz, thật tiếc nha. Nếu Masaki-san còn không chịu quyết định thì cô sẽ bị vậy dài dài đó Igarato-san. - cô gái kia thấy thật vui mắt, liền ấn tiếp, khiến tiếng hét thống khổ Hana càng to.
Misao vùng vằng, không thể thoát ra để cứu bạn...càng nhìn Hana bị hành hạ càng thêm đau lòng dữ dội, cô gào lên:
- Tại sao lại là Hana-san? Cậu ấy không có tội tình gì hết!
- Hửm? Ai da, bây giờ tôi là người cầm điều khiển, biết sao bây giờ? Tôi lại không thích hành hạ cô nha. Chỉ có điều...cô đồng ý chấm dứt với Tatsuki, tôi sẽ thả người ra, được không nè? - Nao càng ấn nút, càng hối thúc tiếng hét của Hana thêm dữ dội, làm ảnh hưởng đến suy nghĩ băn khoăn của Misao, càng thêm ép buột.
- Được! Làm ơn thả chúng tôi ra! Tôi sẽ không ở bên Tatsuki nữa!! Làm ơn! - Misao không thể chịu nỗi nữa, tiếng hét của Hana ngày càng yếu rồi, e rằng cô không ra quyết định chắc chắn Hana sẽ chết mất.
Hana như bất tỉnh, tạm thời không nhận thức được gì nữa. Nao nghe xong, gật đầu, cảm giác thật hả hê. "Đúng là đồ ngu, nếu là tao thì tao sẵn sàng để bạn tao chết chứ không bao giờ buông tay anh ấy." Nao cất cái điều khiển, mỉm cười:
- Tất cả đã được ghi âm và quay máy, lát nữa sẽ có người thả người ra. À...quên nữa, người không được nói gì về chuyện này đâu nhé. Nếu dám nói ra, việc này vẫn mãi mãi trường tồn không dứt. Ngày-tốt-lành nhé! Nhớ lấy lời tôi nói nếu không muốn liên lụy tới người khác nhé, bye~
Nói xong, Nao hứng khởi đi điều chỉnh lại sự việc, chỉnh sửa lại đoạn thu âm đưa Tatsuki để hoàn toàn cắt đứt mọi thứ từ mối tình này. Nhưng mà cô gái này lại quên mất, có nụ cười đằng sau âm mưu của cô nàng, nụ cười quái đản.
Một nụ cười như thể gián tiếp nói rằng sẽ giết chết cô ả.
P/s: Ú hu hu, dính nước đã đành, còn bị điện giật!! Con tui!!! Sao mi đối với con tui ít ác quá vậy hả!!?