Mao đã tới trường, mà trường của Mao gần nhà hơn so với trường của Misao, Tatsuki đi sau cô, rồi nhích lên chút nữa, nhích lên chút nữa...mặc dù cô đang học nhưng ngửi được cái mùi của anh là cô phát điên lên:
- Tránh xa ra! - cô vừa nói vừa nhăn mặt.
"Tách" anh chụp thêm 1 tấm ảnh....rồi te te đi tiếp.
- Muốn chết lắm à, Akira-san? - cô nắm áo anh kéo lại, mặt hầm hầm sát khí.
- Tại Misao-tan dễ thương quá chứ bộ. - anh bĩu môi.
- Im đi! Và đừng có gọi tên tôi như vậy!? Tôi chỉ chấp nhận mỗi Mao hay Hana-san gọi như vậy thôi! - cô phát hỏa.
- Thế...anh chỉ cần "đặc biệt" hơn họ là được gọi tên em, nhỉ?
Anh nắm lấy tay cô, đôi mắt anh gán chặt vào mắt cô, như thiêu đốt....cô bực bội bỏ tay ra. Misao bỏ đi 1 mạch tới trường, anh bám theo.
Hana đứng đợi Misao ngay cổng trường, thấy cô, cô nàng Hana mừng quýnh lên, ôm lấy cổ cô mà đu. Nhưng chợt thấy Tatsuki theo sau...cô đứng hình, rồi nhìn Misao, lại nhìn Tatsuki, Misao hỏi:
- Gì vậy Hana-san? - nhưng thấy biểu cảm của cô bạn thần thánh, lại quay phắt sang 1 câu hỏi khác - Cậu lại nghĩ cái giống gì giữa tớ và tên này hả?
- Hai người...thân nhau quá ta! - Hana cố nén 1 nụ cười bí hiểm. - Akira-san, chào buổi sáng!
- À, chào Igarato-san, tôi bắt đầu thích cái suy nghĩ của em rồi. - họ bắt tay nhau.
"Cái quái gì xảy ra giữa buổi sáng của mình vậy?" Misao đứng hình, rồi giựt phắt bàn tay của Hana ra, nhăn mặt:
- Đừng có đụng vào Hana-san, đồ biến thái nhũn não!
"Biến thái nhũn não?" mọi người xung quanh đó nhìn chằm chằm, tai nghe không hề sót chữ nào.
Anh thật sự bị sock khi nghe 1 cô gái anh thích chửi như thế, cô bỏ te te vào lớp cùng với Hana....
"Biến thái nhũn não...Phụt..." anh nhịn cười không được, đành ôm bụng cười hô hố, mọi người hỏi sao anh cười, thì anh đáp rất hài:
- Biệt danh hay đấy chứ!
Vâng, lúc đó mọi người hỏi anh có uống thuốc chưa...
- Chào buổi sáng, Misao-tan.
Cô lại bị chào hỏi cách không cần thiết...khi mà tên Tatsuki lại gần cô, và chỉ chào mỗi cô....cô thấy rất là bực bội...nhất là lúc sáng sớm, tinh thần cô rất thoải mái.
Và cũng là lúc cô mới vừa mở cửa sổ phòng ngắm nhìn mọi thứ xung quanh...câu nói của Tatsuki như đấm vào mặt cô. Cô đóng sầm cửa sổ lại ngay lập tức, tin là nó là mơ, cô mở ra lần nữa:
- Không phải mơ đâu, là anh đây. - Tatsuki vẫn đứng trước nhà, vẫy tay chào - Anh sang đón em.
Cô đóng cửa ngay tức khắc, quả thật cô đang rất khó chịu từ tối hôm qua. Cô từ khi thấy tờ giấy chúc ngủ ngon của anh khiến cô tức giận không thể nào ngủ được, như muốn học nhiều hơn để đánh bại anh. Nhưng vì em gái Mao bé bỏng dặn cô phải ngủ sớm, cô đành phải nghe theo, nằm xuống ngủ.
Cô mơ, về cái thế giới toàn là số và chữ.
Để rồi sáng hôm sau, anh đứng trước cửa nhà chờ cô dậy, đón đi học.
Cô soạn cặp, đinh ninh rằng anh sẽ bỏ đi ngay thôi. Không tin rằng anh đang thích cô, cô thoải mái vô tư lự, thay đồ, ăn sáng mặc cho Mao hỏi đấy là ai, cô chỉ bảo là:
- Người xấu.
Nhưng anh chàng đẹp trai đứng trước nhà, không thể là người xấu trong khi anh đứng đợi cô suốt nửa tiếng.
- Ra đường cẩn thận kẻ xấu nhé, Mao.
- Vâng.
"Chị hai có vẻ không thích anh đẹp trai đó nhỉ?" Mao gặm đầu đũa chút, rồi mỉm cười, chìa cho chị hộp bentou (bác gu gồ ợ), cười cười:
- Em có làm chút đồ ăn cho chị, sáng cha với mẹ đi làm sớm, không làm cho chị được. - nói rồi, con bé dẹp dọn, vác cặp đi ngay.
Mao ra ngoài cổng, nhìn gần thấy Tatsuki đẹp trai dữ dội, nhưng bản tính con bé rất bình thường, có lẽ lây chị tính ghét con trai, dù chỉ chút xíu.
- Anh là ai? - con bé cười.
- Anh là Akira Tatsuki, bạn trai của Misao-tan. Còn em? - Tatsuki rất bình thản trả lời.
- Còn em là Masaki Mao, em gái của chị Misao. Anh có phải kẻ xấu không? - con bé nhìn chằm chằm.
- Em giống chị nhỉ? - anh cười - Anh không phải kẻ xấu, chỉ là người thích nuôi mèo. Rất vui được làm quen. - anh chìa tay ra.
- Em kết anh rồi đấy. - con bé cười, rồi bắt tay lia lịa với Tatsuki.
- Hai người làm cái trò gì trước cổng đấy? - bất ngờ Misao đi ra, cùng với gương mặt hầm hầm khi Tatsuki nắm tay Mao, gằn từng chữ - Bỏ tay con bé ra, tên đồi trụy! - tức thì kéo Mao ra khỏi Tatsuki.
- Cậu ghen đấy à? - Tatsuki cười, bám theo.
- Im đi! Tên biến thái! Tôi gọi cảnh sát bây giờ! - cô liếc sang.
Nắm tay Mao, kéo đi, cô cùng con bé tới trường trong buổi sáng ồn ào có người....
"Mừng quá, chị hai...hình như thay đổi...chút xíu rồi."