Lâm Vi Vi đột nhiên cảm thấy thế giới của mình huyền ảo như là tiểu thuyết. Tác giả nổi tiếng Giang Hiểu lại chính là học trưởng của cô, mà còn là hàng xóm lầu trên của cô, hơn nữa càng khiến người ta khó tin là Lâm Mục lại còn nói thích cô. Trong thời gian dài đầu óc cô trống rỗng, ngay cả chính mình cùng anh thế nào quyết định đến quán cà phê cũng không biết. Đợi cô hồi phục lại tinh thần thì Lâm Mục đang cười rạng rỡ hướng về phía cô. Lâm Vi Vi đỏ mặt cúi đầu xuống, giả vờ xem thực đơn.
“Đã làm em sợ phải không?”
“Không có…” Lâm Vi Vi nhẹ giọng, “Nói thật cũng không phải sợ mà là kinh ngạc. Loại chuyện trùng hợp này sẽ chẳng xảy ra trên người bình thường.”
“Thực ra cũng không coi là trùng hợp.” Ngón tay thon dài trắng nõn của Lâm Mục cầm chiếc thìa bạc thong thả khuấy cà phê, “Em không tò mò làm sao anh biết em à?”
“Sao anh biết được?” Lâm Vi Vi quả thật rất hiếu kỳ, làm sao anh biết cô thích Giang Hiểu khi cô chưa từng để lại lời nhắn trong suốt thời gian dài.
Anh hài lòng nhìn ánh mắt chờ mong của Vi Vi, “Anh biết em ở tiểu khu XX, anh biết điện thoại nhà em, anh biết tên truy nhập của em ở weibo, bởi vì bốn năm qua em chưa từng đổi tên truy nhập, bởi vì anh là hội trưởng hội học sinh, bởi vì, anh thích em.”
“Học trưởng…” Vi Vi kinh ngạc nhìn Lâm Mục. Cô có diện mạo thanh tú, tính cách điềm tĩnh, từ trung học đến đại học cũng có không ít người thổ lộ, nhưng chẳng có ai giống Lâm Mục khiến trái tim cô run rẩy. Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim mình đập nhanh, “Học trưởng, anh thích em điểm gì chứ? Em thậm chí…cũng chưa từng nói chuyện với anh.” Khi cô vào năm nhất thì anh đã năm thứ ba, lúc cô nhập hội anh đã bắt đầu lui ra sau giao cho hậu bối.
“Đừng nhìn anh như vậy, anh tin vào nhất kiến chung tình. Đương nhiên anh cũng là một anh chàng lãng mạn, em có cảm nhận được không?” Lâm Mục nhấp ngụm cà phê cười nói, “Anh vừa gặp đã thích em, lúc ấy anh không có khả năng miễn dịch đối với dáng vẻ khóc sướt mướt của em, sau đó anh cũng chú ý em nhiều hơn, chỉ là không cho em biết mà thôi.”
Lâm Vi Vi cụp mắt xuống, hai tay nắm chặt làm cho cô nhìn qua rất khẩn trương.
“Em đừng cảm thấy phức tạp, đây chỉ là anh yêu đơn phương mà thôi. Nếu em cảm thấy không thể chấp nhận, chúng ta có thể coi là bạn bè bình thường.” Lâm Mục thấy dáng vẻ khó xử của Lâm Vi Vi, anh cười khổ. Xem ra anh không có sức hấp dẫn như trong tưởng tượng của mình.
“Không phải…” Lâm Vi Vi ngẩng đầu, đối diện với hai con ngươi của Lâm Mục như bị điện giật rồi lại cúi xuống, “Em rất thích Giang Hiểu, em thích cách hành văn trong tiểu thuyết của anh ấy, anh là Lâm Mục cũng là Giang Hiểu. Đến lúc đó em không phân rõ ràng rốt cuộc em thích Giang Hiểu hay là Lâm Mục.”
“Vậy lúc em thích Giang Hiểu thì anh là Giang Hiểu, khi em thích Lâm Mục thì anh chính là Lâm Mục.” Anh nghiêm túc nhìn cô, “Em có thể cho anh một cơ hội không? Làm bạn gái anh có lợi lắm đấy, anh sẽ tiết lộ kết cục của ‘XXX’ cho em biết trước!” Lời nói của Lâm Mục vốn cảm động, câu cuối cùng hoàn toàn phá bầu không khí.
Lâm Vi Vi sửng sốt một chút rồi cười ra tiếng, làm cho hai người không còn gượng gạo như trước đó.
“Vậy có phải anh sai Lộ Tây đến nhà em quấy rối không hả!” Lâm Vi Vi có chút tức giận, “Nó luôn làm nhà em rối loạn.”
“Đúng vậy, là anh sai nó.” Lâm Mục thừa nhận hành vi phạm tội, “Bởi vì anh muốn có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp với em.”
“Bốn năm trước sau khi em dọn đi, anh luôn chờ đợi một cơ hội. Anh nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày em trở lại nơi này, anh phải giành cơ hội trước tiên trở thành hàng xóm của em.”
“Em không phát hiện chữ cái trên những chậu hoa anh tặng em là ghép vần sao?”
“Vậy em thật là hơi ngốc, nhưng anh không chê đâu.”
Lâm Mục đồng ý cho Lâm Vi Vi một ngày suy nghĩ, sau khi về nhà cô chạy thẳng đến ban công đem chậu hoa mà Lâm Mục tặng xếp thứ tự theo thời gian. “Anh thích em rất lâu rồi.”
Vi Vi đem ghép vần cả hàng thì đọc được những lời này, khoé mắt cô hơi ươn ướt.
WO chậu thứ nhất quỳ thiên trúc, ý nghĩa loài hoa này là hạnh phúc ở bên cạnh em.
XI chậu thứ hai bạc hà, ý nghĩa loài hoa này là mong muốn gặp lại em.
HUAN chậu thứ ba hoa lan tử la, ý nghĩa loài hoa này là vẻ đẹp và tình yêu vĩnh hằng, anh rất thích em.
NI chậu thứ tư cúc ba tư, ý nghĩa loài hoa này là thuần khiết.
HEN chậu thứ năm hoa mắc cỡ, ý nghĩa loài hoa này là ngượng ngùng.
JIU chậu thứ sáu trầu bà, ý nghĩa loài hoa này là trông chừng hạnh phúc.
LE chậu thứ bảy hoa tú cầu, ý nghĩa loài hoa này là hy vọng.
Lâm Vi Vi đỏ mắt mà gõ cửa nhà của Lâm Mục ở lầu trên, “Em có gì tốt khiến anh để trong lòng như vậy.”
“Em đến đúng lúc quá, anh đã chuẩn bị chậu hoa thứ tám.” Lâm Mục xoay người từ phía sau bưng ra một chậu hoa hồng còn chưa tới kỳ hoa nở, “Không nhiều không ít vừa vặn mười một cành.” Lâm Mục cười.
(*) 11 hoa hồng: Thế gian này chỉ có mình em.
“Đã làm em sợ phải không?”
“Không có…” Lâm Vi Vi nhẹ giọng, “Nói thật cũng không phải sợ mà là kinh ngạc. Loại chuyện trùng hợp này sẽ chẳng xảy ra trên người bình thường.”
“Thực ra cũng không coi là trùng hợp.” Ngón tay thon dài trắng nõn của Lâm Mục cầm chiếc thìa bạc thong thả khuấy cà phê, “Em không tò mò làm sao anh biết em à?”
“Sao anh biết được?” Lâm Vi Vi quả thật rất hiếu kỳ, làm sao anh biết cô thích Giang Hiểu khi cô chưa từng để lại lời nhắn trong suốt thời gian dài.
Anh hài lòng nhìn ánh mắt chờ mong của Vi Vi, “Anh biết em ở tiểu khu XX, anh biết điện thoại nhà em, anh biết tên truy nhập của em ở weibo, bởi vì bốn năm qua em chưa từng đổi tên truy nhập, bởi vì anh là hội trưởng hội học sinh, bởi vì, anh thích em.”
“Học trưởng…” Vi Vi kinh ngạc nhìn Lâm Mục. Cô có diện mạo thanh tú, tính cách điềm tĩnh, từ trung học đến đại học cũng có không ít người thổ lộ, nhưng chẳng có ai giống Lâm Mục khiến trái tim cô run rẩy. Cô đặt tay lên ngực, cảm nhận trái tim mình đập nhanh, “Học trưởng, anh thích em điểm gì chứ? Em thậm chí…cũng chưa từng nói chuyện với anh.” Khi cô vào năm nhất thì anh đã năm thứ ba, lúc cô nhập hội anh đã bắt đầu lui ra sau giao cho hậu bối.
“Đừng nhìn anh như vậy, anh tin vào nhất kiến chung tình. Đương nhiên anh cũng là một anh chàng lãng mạn, em có cảm nhận được không?” Lâm Mục nhấp ngụm cà phê cười nói, “Anh vừa gặp đã thích em, lúc ấy anh không có khả năng miễn dịch đối với dáng vẻ khóc sướt mướt của em, sau đó anh cũng chú ý em nhiều hơn, chỉ là không cho em biết mà thôi.”
Lâm Vi Vi cụp mắt xuống, hai tay nắm chặt làm cho cô nhìn qua rất khẩn trương.
“Em đừng cảm thấy phức tạp, đây chỉ là anh yêu đơn phương mà thôi. Nếu em cảm thấy không thể chấp nhận, chúng ta có thể coi là bạn bè bình thường.” Lâm Mục thấy dáng vẻ khó xử của Lâm Vi Vi, anh cười khổ. Xem ra anh không có sức hấp dẫn như trong tưởng tượng của mình.
“Không phải…” Lâm Vi Vi ngẩng đầu, đối diện với hai con ngươi của Lâm Mục như bị điện giật rồi lại cúi xuống, “Em rất thích Giang Hiểu, em thích cách hành văn trong tiểu thuyết của anh ấy, anh là Lâm Mục cũng là Giang Hiểu. Đến lúc đó em không phân rõ ràng rốt cuộc em thích Giang Hiểu hay là Lâm Mục.”
“Vậy lúc em thích Giang Hiểu thì anh là Giang Hiểu, khi em thích Lâm Mục thì anh chính là Lâm Mục.” Anh nghiêm túc nhìn cô, “Em có thể cho anh một cơ hội không? Làm bạn gái anh có lợi lắm đấy, anh sẽ tiết lộ kết cục của ‘XXX’ cho em biết trước!” Lời nói của Lâm Mục vốn cảm động, câu cuối cùng hoàn toàn phá bầu không khí.
Lâm Vi Vi sửng sốt một chút rồi cười ra tiếng, làm cho hai người không còn gượng gạo như trước đó.
“Vậy có phải anh sai Lộ Tây đến nhà em quấy rối không hả!” Lâm Vi Vi có chút tức giận, “Nó luôn làm nhà em rối loạn.”
“Đúng vậy, là anh sai nó.” Lâm Mục thừa nhận hành vi phạm tội, “Bởi vì anh muốn có một cuộc gặp gỡ tốt đẹp với em.”
“Bốn năm trước sau khi em dọn đi, anh luôn chờ đợi một cơ hội. Anh nghĩ sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày em trở lại nơi này, anh phải giành cơ hội trước tiên trở thành hàng xóm của em.”
“Em không phát hiện chữ cái trên những chậu hoa anh tặng em là ghép vần sao?”
“Vậy em thật là hơi ngốc, nhưng anh không chê đâu.”
Lâm Mục đồng ý cho Lâm Vi Vi một ngày suy nghĩ, sau khi về nhà cô chạy thẳng đến ban công đem chậu hoa mà Lâm Mục tặng xếp thứ tự theo thời gian. “Anh thích em rất lâu rồi.”
Vi Vi đem ghép vần cả hàng thì đọc được những lời này, khoé mắt cô hơi ươn ướt.
WO chậu thứ nhất quỳ thiên trúc, ý nghĩa loài hoa này là hạnh phúc ở bên cạnh em.
XI chậu thứ hai bạc hà, ý nghĩa loài hoa này là mong muốn gặp lại em.
HUAN chậu thứ ba hoa lan tử la, ý nghĩa loài hoa này là vẻ đẹp và tình yêu vĩnh hằng, anh rất thích em.
NI chậu thứ tư cúc ba tư, ý nghĩa loài hoa này là thuần khiết.
HEN chậu thứ năm hoa mắc cỡ, ý nghĩa loài hoa này là ngượng ngùng.
JIU chậu thứ sáu trầu bà, ý nghĩa loài hoa này là trông chừng hạnh phúc.
LE chậu thứ bảy hoa tú cầu, ý nghĩa loài hoa này là hy vọng.
Lâm Vi Vi đỏ mắt mà gõ cửa nhà của Lâm Mục ở lầu trên, “Em có gì tốt khiến anh để trong lòng như vậy.”
“Em đến đúng lúc quá, anh đã chuẩn bị chậu hoa thứ tám.” Lâm Mục xoay người từ phía sau bưng ra một chậu hoa hồng còn chưa tới kỳ hoa nở, “Không nhiều không ít vừa vặn mười một cành.” Lâm Mục cười.
(*) 11 hoa hồng: Thế gian này chỉ có mình em.