Đầu tôi đau buốt, cố gắng lắm mới ngồi dậy được. Cả người tôi ê ẩm cả lên khi phải nằm trên đất cứng. Gì? Đất ư? Tôi hoảng hồn nhìn xung quanh, bây giờ tôi mới nhận ra tôi đang ở trong một căn phòng kín. Mùi hôi bốc lên từ căn phòng cũ trở nên nồng nặc. Nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay, những cây kim không hề chuyển động. Nó đã bị hỏng rồi sao? Tôi phải làm sao đây, mọi người vẫn còn ở đây không, hay là đã về hết? Không thể nào. Chắc chắn họ sẽ nhận ra sự thiếu vắng của tôi chứ. Chạy đến cửa chính, tôi dùng hết sức đập mạnh vào cửa. Tiếng la hét kêu cứu của tôi vang vọng bên trong căn phòng.
Đã hơn 2 tiếng rồi vẫn chưa thấy ai cả, tôi ngồi xuống đất. Bây giờ tôi chẳng còn chút sức lực nao nữa cả. Tay tôi đang chảy máu rất nhiều, từng giọt nước mắt đang dần tuôn trào. Giọng tôi khàn đi, chẳng thể thốt nên lời. Bỗng cái tiếng gọi mà tôi đang mong đợi đã ở rất gần đây.
- Nhã Uyên.. cậu đang ở đâu?
- Cứu với, tôi ở trong này.
* Bên ngoài, Hải Đăng nghe được tiếng kêu cứu phát ra từ căn nhà cũ kĩ. Từ từ tiếng đến cánh cửa, tiếng kêu cứu từ bên trong lại cất lên. Lúc này, cậu đã chắc chắn bên trong là Nhã Uyên. Vội đi tìm người giúp vì cửa đã bị khóa lại bằng ổ khóa và đầy vòng xích nên cậu chẳng thể làm gì được.*
Hắn đã đến, cảm ơn vì hắn đã đến. Tôi ngồi phịch xuống nền đất lạnh. Tay chân tôi tê dại không thể cử động được nữa. Hơi thở dần dồn dập hơn vì trong này rất ngột ngạt. Khung cảnh trước mắt tôi mờ ảo, dần tôi chẳng còn nhìn thấy được gì nữa. Điều tôi cảm nhận cuối cùng là vòng tay ấm áp của cậu bế tôi lên.
----_-_-_---
* Trong bệnh viện, bên ngoài là những người bạn thân thiết của Nhã Uyên và các giáo viên đang rất hồi hộp, lo lắng cho cô. Cậu cũng vậy, nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh, ngôi im lặng tại hàng ghế chờ. Dù bề ngoài là như vậy, thế nhưng ai biết được, trong lòng cậu giờ đang rất rối bời, cậu đang trách bản thân tại sao không tìm thấy Nhã Uyên sớm hơn, cậu trách mình tại sao không bảo vệ được cô gái nhỏ bé ấy. Đèn phòng cấp cứu tắt, người bác sĩ già bước ra. Mọi người đều chạy đến tập trung về phía bác sĩ.
- Ai là người nhà bệnh nhân?
Cô giáo Chi bước lên trước mặt người bác sĩ.
- Tôi là giáo viên của em Uyên. Em ấy bây giờ thế nào rồi bác sĩ?
- Bàn tay do va đập mạnh nên thương tích hơi nhiều nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Ngoài ra, do thiếu hụt đường huyết trong máu nên đã gây ngất xỉu. Ngày mai là có thể xuất viện.
Tất cả giờ đã đỡ lo lắng hơn, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Do bây giờ vẫn chưa thể vào thăm bệnh nhân, nên cô đã kêu mọi người về bớt. Chỉ có An An và Hải Đăng vẫn ở lại.
Cả hai ngồi ngoài ghế chờ mà chỉ im lặng, mỗi người có một suy nghĩ riêng mà chỉ họ mới biết. Chợt An An hỏi một câu, làm Hải Đăng khó xử
- Có phải cậu thích Nhã Uyên?
-...
- Nếu cậu không trả lời thì thôi vậy.... Thực ra, Nhã Uyên cũng thích cậu. Nhưng nó sợ, gia cảnh của nó sẽ khiến hai người không thể đến với nhau cho nên ngoài mặt thì là dửng dưng thế thôi nhưng khi nghe cậu đã có hôn ước.. nó đã đau biết nhường nào.
-...
- Cậu ăn gì không? Tiện tôi đi mua cháo cho Nhã Uyên.
- Cà phê.. cám ơn
An An đứng dậy hướng về phía cầu thang mà đi. Hải Đăng vẫn ngồi đó, suy nghĩ về câu nói của An An.. *
Đầu tôi đau buốt, cố gắng lắm mới ngồi dậy được. Cả người tôi ê ẩm cả lên khi phải nằm trên đất cứng. Gì? Đất ư? Tôi hoảng hồn nhìn xung quanh, bây giờ tôi mới nhận ra tôi đang ở trong một căn phòng kín. Mùi hôi bốc lên từ căn phòng cũ trở nên nồng nặc. Nhìn lại chiếc đồng hồ trên tay, những cây kim không hề chuyển động. Nó đã bị hỏng rồi sao? Tôi phải làm sao đây, mọi người vẫn còn ở đây không, hay là đã về hết? Không thể nào. Chắc chắn họ sẽ nhận ra sự thiếu vắng của tôi chứ. Chạy đến cửa chính, tôi dùng hết sức đập mạnh vào cửa. Tiếng la hét kêu cứu của tôi vang vọng bên trong căn phòng.
Đã hơn tiếng rồi vẫn chưa thấy ai cả, tôi ngồi xuống đất. Bây giờ tôi chẳng còn chút sức lực nao nữa cả. Tay tôi đang chảy máu rất nhiều, từng giọt nước mắt đang dần tuôn trào. Giọng tôi khàn đi, chẳng thể thốt nên lời. Bỗng cái tiếng gọi mà tôi đang mong đợi đã ở rất gần đây.
- Nhã Uyên.. cậu đang ở đâu?
- Cứu với, tôi ở trong này.
Bên ngoài, Hải Đăng nghe được tiếng kêu cứu phát ra từ căn nhà cũ kĩ. Từ từ tiếng đến cánh cửa, tiếng kêu cứu từ bên trong lại cất lên. Lúc này, cậu đã chắc chắn bên trong là Nhã Uyên. Vội đi tìm người giúp vì cửa đã bị khóa lại bằng ổ khóa và đầy vòng xích nên cậu chẳng thể làm gì được.
Hắn đã đến, cảm ơn vì hắn đã đến. Tôi ngồi phịch xuống nền đất lạnh. Tay chân tôi tê dại không thể cử động được nữa. Hơi thở dần dồn dập hơn vì trong này rất ngột ngạt. Khung cảnh trước mắt tôi mờ ảo, dần tôi chẳng còn nhìn thấy được gì nữa. Điều tôi cảm nhận cuối cùng là vòng tay ấm áp của cậu bế tôi lên.
----_-_-_---
Trong bệnh viện, bên ngoài là những người bạn thân thiết của Nhã Uyên và các giáo viên đang rất hồi hộp, lo lắng cho cô. Cậu cũng vậy, nhưng cậu vẫn cố bình tĩnh, ngôi im lặng tại hàng ghế chờ. Dù bề ngoài là như vậy, thế nhưng ai biết được, trong lòng cậu giờ đang rất rối bời, cậu đang trách bản thân tại sao không tìm thấy Nhã Uyên sớm hơn, cậu trách mình tại sao không bảo vệ được cô gái nhỏ bé ấy. Đèn phòng cấp cứu tắt, người bác sĩ già bước ra. Mọi người đều chạy đến tập trung về phía bác sĩ.
- Ai là người nhà bệnh nhân?
Cô giáo Chi bước lên trước mặt người bác sĩ.
- Tôi là giáo viên của em Uyên. Em ấy bây giờ thế nào rồi bác sĩ?bg-ssp-{height:px}
- Bàn tay do va đập mạnh nên thương tích hơi nhiều nhưng chỉ là vết thương ngoài da. Ngoài ra, do thiếu hụt đường huyết trong máu nên đã gây ngất xỉu. Ngày mai là có thể xuất viện.
Tất cả giờ đã đỡ lo lắng hơn, ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Do bây giờ vẫn chưa thể vào thăm bệnh nhân, nên cô đã kêu mọi người về bớt. Chỉ có An An và Hải Đăng vẫn ở lại.
Cả hai ngồi ngoài ghế chờ mà chỉ im lặng, mỗi người có một suy nghĩ riêng mà chỉ họ mới biết. Chợt An An hỏi một câu, làm Hải Đăng khó xử
- Có phải cậu thích Nhã Uyên?
-...
- Nếu cậu không trả lời thì thôi vậy.... Thực ra, Nhã Uyên cũng thích cậu. Nhưng nó sợ, gia cảnh của nó sẽ khiến hai người không thể đến với nhau cho nên ngoài mặt thì là dửng dưng thế thôi nhưng khi nghe cậu đã có hôn ước.. nó đã đau biết nhường nào.
-...
- Cậu ăn gì không? Tiện tôi đi mua cháo cho Nhã Uyên.
- Cà phê.. cám ơn
An An đứng dậy hướng về phía cầu thang mà đi. Hải Đăng vẫn ngồi đó, suy nghĩ về câu nói của An An..