Hôm nay tôi xuất viện, An an và Hải Đăng đã ở lại cùng tôi đến hôm nay, còn những người khác thì đã về trước từ chiều hôm qua. Cũng tại tôi mà mọi người phải vè trễ hơn dự định, tại tôi mà Hải Đăng phải đă phải gọi xe riêng của gia đình cậu để rước bả ba về. Tôi cảm thấy rất có lỗi với mọi người.
- Thật phiền hai người quá. _ tôi nói trong sự ngại ngùng.
- Điên à! Bạn bè không mà còn khách sáo. Nếu là tao thì mày cũng sẽ làm giống như tao thôi.
Tôi mỉm cười nhìn nó và nhìn Hải Đăng đang phụ bác lái xe cho các balo vào cốp. Tôi thực sự phải cảm ơn họ rất nhiều.
* Đang sắp xếp balo vào cốp xe, Hả Đăng nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn dòng chữ tên người gọi đến, cậu lén lén lút lút đi ra xa chổ Nhã Uyên và An An đang đứng.
- Thế nào?
-...
- Tốt. Tôi giao nhiệm vụ cho cậu cắt hết các hợp đồng làm ăn với tập đoàn Hoàng Thị. Chuyện còn lại tôi sẽ lo.
-...
Đợi cho bên kia đầu dây nói thêm vài câu gì đấy, rồi cúp máy. Đôi mắt cậu ánh lên những tia sắc lẹm, gương mặt cậu trở nên tức giận, nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh vào bức tường trắng. Cậu chuyển hướng nhìn về phía Nhã Uyên.
- Tôi nhất định sẽ khiến cho những au đụng đến cậu không được yên thân. *
Cậu ta nói chuyện điện thoại khá lâu, tôi và An An đã lên xe trước. Lúc sau cậu đi tới, leo lên xe, quay xuống chúng tôi.
- Xin lỗi, có một người bạn lâu ngày không gặp gọi đến nên nói chuyện hơi lâu.
- Không sao đâu, bây giờ thì về thôi.
An An nói xong cũng là lúc xe dần chuyển bánh. Chiếc xe đi ngang biển, tôi luyến tiếc nhìn về phía cửa sổ. Đây là chuyển du lịch định mệnh của tôi, một chuyến đi vui có, sợ hãi có, mệt mỏi có.. vầ bây giờ thì nó đã được kết thúc rồi. Cùng với Hải Đăng và An An
( gần đây sắp thi nên chẳng còn ý tưởng gì nữa cả. Xin lỗi mọi người.)
-
Hôm nay tôi xuất viện, An an và Hải Đăng đã ở lại cùng tôi đến hôm nay, còn những người khác thì đã về trước từ chiều hôm qua. Cũng tại tôi mà mọi người phải vè trễ hơn dự định, tại tôi mà Hải Đăng phải đă phải gọi xe riêng của gia đình cậu để rước bả ba về. Tôi cảm thấy rất có lỗi với mọi người.
- Thật phiền hai người quá. _ tôi nói trong sự ngại ngùng.
- Điên à! Bạn bè không mà còn khách sáo. Nếu là tao thì mày cũng sẽ làm giống như tao thôi.
Tôi mỉm cười nhìn nó và nhìn Hải Đăng đang phụ bác lái xe cho các balo vào cốp. Tôi thực sự phải cảm ơn họ rất nhiều.
Đang sắp xếp balo vào cốp xe, Hả Đăng nhận được một cuộc điện thoại. Nhìn dòng chữ tên người gọi đến, cậu lén lén lút lút đi ra xa chổ Nhã Uyên và An An đang đứng.
- Thế nào?
-...
- Tốt. Tôi giao nhiệm vụ cho cậu cắt hết các hợp đồng làm ăn với tập đoàn Hoàng Thị. Chuyện còn lại tôi sẽ lo.
-...bg-ssp-{height:px}
Đợi cho bên kia đầu dây nói thêm vài câu gì đấy, rồi cúp máy. Đôi mắt cậu ánh lên những tia sắc lẹm, gương mặt cậu trở nên tức giận, nắm chặt nắm đấm, đấm mạnh vào bức tường trắng. Cậu chuyển hướng nhìn về phía Nhã Uyên.
- Tôi nhất định sẽ khiến cho những au đụng đến cậu không được yên thân.
Cậu ta nói chuyện điện thoại khá lâu, tôi và An An đã lên xe trước. Lúc sau cậu đi tới, leo lên xe, quay xuống chúng tôi.
- Xin lỗi, có một người bạn lâu ngày không gặp gọi đến nên nói chuyện hơi lâu.
- Không sao đâu, bây giờ thì về thôi.
An An nói xong cũng là lúc xe dần chuyển bánh. Chiếc xe đi ngang biển, tôi luyến tiếc nhìn về phía cửa sổ. Đây là chuyển du lịch định mệnh của tôi, một chuyến đi vui có, sợ hãi có, mệt mỏi có.. vầ bây giờ thì nó đã được kết thúc rồi. Cùng với Hải Đăng và An An
( gần đây sắp thi nên chẳng còn ý tưởng gì nữa cả. Xin lỗi mọi người.)
-