Hôm nay chúng tôi đã đi chơi rất nhiều nơi. Anh ấy đã khiến tôi bật cười rất nhiều lần. Bây giờ, tôi đang đi dạo công viên cùng anh. Không khí khá lạnh, gió thổi từ cơn lạnh buốt vai. Thọc tay vào túi áo khoác, anh chợt đứng lại nhưng có điều gì đó muốn nói với tôi anh mấp máy môi.
- Nhã Uyên à.... anh thích em.
Tôi.. tôi có nghe nhầm không? Anh ấy đang tỏ tình với tôi sao? Tôi khá bất ngờ với lời nói được thốt ra từ miệng anh. Lúc này đầu óc tôi trở nên trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Mười sáu năm trời, đây là lần đầu tiên có một người con trai ngỏ ý thích mình. Cảm giác thật kì lạ, tim tôi cứ đập loạn cả lên không lí do. Tôi hơi ngập ngừng.
- Chuyện này... chẳng phải chúng ta chỉ mới biết nhau thôi sao. Em không nghĩ là...
Nói đoạn, anh Phong đưa ngón trỏ lên môi nhẹ lắc đầu. Ánh mắt anh nhìn tôi thật sự khác lạ, nó như ánh mắt khao khát chiếm hữu thứ gì đó.
- Không có gì là không thể cả. Anh cho em một ngày để suy nghĩ. Dù em không thích anh nhưng anh chắc chắn một điều anh sẽ đeo đuổi em đến khi em thích anh.
Tôi không nói gì thêm, cả đoạn đường anh đưa tôi về nhà tôi chỉ im lặng mà suy nghĩ về mọi thứ. Anh đã nhiều lần thử bắt chuyện trước nhưng tôi không phản ứng lâu lâu chỉ ậm ờ vài từ ngắn ngủi. Hôm nay có quá nhiều chuyện khiến tôi phải bân khuân. Hắn đã giúp tôi thoát khỏi những người tối qua còn bảo tôi phải cẩm thận với hai người là anh Phong và em gái anh ta nhưng cô ấy là ai thì tôi không biết. Anh Phong hôm nay đã ngỏ lời tỏ tình với tôi sau vài ngày quen biết nhau. Aiis.. thật khiến tôi phải khó xử mà.
---_-_-_----
Hôm nay anh Phong lại hẹn tôi đi mua sắm ở khu trung tâm. Tôi cũng muốn đi vì hôm nay tôi sẽ lựa thời cơ mà trả lời anh. Vào trong khu mua sắp tôi hoàn toàn quên sạch những chuyện mình đã định sẵn. Kéo tay anh chạy khắp nơi xem từ cửa hàng này đến cửa hàng khác. Xem thế thôi chứ đồ ở đây mắc cực kì lấy tiền đâu ra mà mua cơ chứ.
- Em thích cái váy này không?
- Thích lắm.
Tôi gật đầu lia lịa nhưng vội lắc đầu ngay sau khi xem giá của nó. Ôi trời 843.000, thà tôi mua ở chợ còn hơn. Anh ta nhanh tay đưa cho chị nhân viên bán hàng mặc kệ tôi đang lắc tay từ chối dữ dội.
- Mắc lắm đó.
- Có là bao đâu chứ.
Cứ thế anh chọn cho tôi cả đống đồ bắt tôi thử. Thay từ bộ này sang bộ khác đến mệt cả người. Thấy anh nhiệt tình như vậy tôi cũng không còn ngại. Lúc sau chúng tôi đi ăn kem ở tầng hai. Tôi vui vẻ ăn hết ly này đến ly khác như một đứa bé vô tư. Cảm thấy anh đang nhìn tôi chằm chằm, ngậm chiếc muỗng có dính kem vị matcha tôi ngước lên nhìn anh.
- Anh sao thế?
Anh im lặng lấy trong túi áo khoác một hộp bằng nhung màu đỏ rất đẹp. Lấy ra trong hộp một sợi dây chuyền hình tinh cầu trong suốt, anh đứng lên đi vòng ra sau ghế đeo sợi dây lên cổ tôi. Hơi bất ngờ, tôi cầm mặt dây chuyền lên xem rồi ngước lên nhìn anh.
- Thế nào, đẹp chứ?
- Em không dám nhận đâu.
Định toang gở sợi dây chuyền ra thì anh đã kịp ngăn lại.
- Em cứ nhận đi. Cho dù em không đồng ý lời tỏ tình của anh thì cũng hãy xem như đó là món quà kỉ niệm.
Tôi chỉ mỉm cười rồi cảm ơn anh. Ăn xong ly kem, anh dẫn tôi đi vòng quanh khu trung tâm. Tôi thì đang mải mê ngắm nhìn những mặt hàng bằng sứ là quà lưu niệm bé bé xinh xinh. Một giọng nói chua chát đến khó nghe vang lên từ sau. Tôi và anh Phong quay ra sau nhìn người đã phát ra âm thanh gắt tai ấy.
- Nhã Uyên, dạo gần đây không gặp ha. A! Đây là bạn trai cậu sao. Trông cũng ổn đó.
Hôm nay chúng tôi đã đi chơi rất nhiều nơi. Anh ấy đã khiến tôi bật cười rất nhiều lần. Bây giờ, tôi đang đi dạo công viên cùng anh. Không khí khá lạnh, gió thổi từ cơn lạnh buốt vai. Thọc tay vào túi áo khoác, anh chợt đứng lại nhưng có điều gì đó muốn nói với tôi anh mấp máy môi.
- Nhã Uyên à.... anh thích em.
Tôi.. tôi có nghe nhầm không? Anh ấy đang tỏ tình với tôi sao? Tôi khá bất ngờ với lời nói được thốt ra từ miệng anh. Lúc này đầu óc tôi trở nên trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì nữa. Mười sáu năm trời, đây là lần đầu tiên có một người con trai ngỏ ý thích mình. Cảm giác thật kì lạ, tim tôi cứ đập loạn cả lên không lí do. Tôi hơi ngập ngừng.
- Chuyện này... chẳng phải chúng ta chỉ mới biết nhau thôi sao. Em không nghĩ là...
Nói đoạn, anh Phong đưa ngón trỏ lên môi nhẹ lắc đầu. Ánh mắt anh nhìn tôi thật sự khác lạ, nó như ánh mắt khao khát chiếm hữu thứ gì đó.
- Không có gì là không thể cả. Anh cho em một ngày để suy nghĩ. Dù em không thích anh nhưng anh chắc chắn một điều anh sẽ đeo đuổi em đến khi em thích anh.
Tôi không nói gì thêm, cả đoạn đường anh đưa tôi về nhà tôi chỉ im lặng mà suy nghĩ về mọi thứ. Anh đã nhiều lần thử bắt chuyện trước nhưng tôi không phản ứng lâu lâu chỉ ậm ờ vài từ ngắn ngủi. Hôm nay có quá nhiều chuyện khiến tôi phải bân khuân. Hắn đã giúp tôi thoát khỏi những người tối qua còn bảo tôi phải cẩm thận với hai người là anh Phong và em gái anh ta nhưng cô ấy là ai thì tôi không biết. Anh Phong hôm nay đã ngỏ lời tỏ tình với tôi sau vài ngày quen biết nhau. Aiis.. thật khiến tôi phải khó xử mà.
---_-_-_----
Hôm nay anh Phong lại hẹn tôi đi mua sắm ở khu trung tâm. Tôi cũng muốn đi vì hôm nay tôi sẽ lựa thời cơ mà trả lời anh. Vào trong khu mua sắp tôi hoàn toàn quên sạch những chuyện mình đã định sẵn. Kéo tay anh chạy khắp nơi xem từ cửa hàng này đến cửa hàng khác. Xem thế thôi chứ đồ ở đây mắc cực kì lấy tiền đâu ra mà mua cơ chứ.
- Em thích cái váy này không?
- Thích lắm.
Tôi gật đầu lia lịa nhưng vội lắc đầu ngay sau khi xem giá của nó. Ôi trời ., thà tôi mua ở chợ còn hơn. Anh ta nhanh tay đưa cho chị nhân viên bán hàng mặc kệ tôi đang lắc tay từ chối dữ dội.bg-ssp-{height:px}
- Mắc lắm đó.
- Có là bao đâu chứ.
Cứ thế anh chọn cho tôi cả đống đồ bắt tôi thử. Thay từ bộ này sang bộ khác đến mệt cả người. Thấy anh nhiệt tình như vậy tôi cũng không còn ngại. Lúc sau chúng tôi đi ăn kem ở tầng hai. Tôi vui vẻ ăn hết ly này đến ly khác như một đứa bé vô tư. Cảm thấy anh đang nhìn tôi chằm chằm, ngậm chiếc muỗng có dính kem vị matcha tôi ngước lên nhìn anh.
- Anh sao thế?
Anh im lặng lấy trong túi áo khoác một hộp bằng nhung màu đỏ rất đẹp. Lấy ra trong hộp một sợi dây chuyền hình tinh cầu trong suốt, anh đứng lên đi vòng ra sau ghế đeo sợi dây lên cổ tôi. Hơi bất ngờ, tôi cầm mặt dây chuyền lên xem rồi ngước lên nhìn anh.
- Thế nào, đẹp chứ?
- Em không dám nhận đâu.
Định toang gở sợi dây chuyền ra thì anh đã kịp ngăn lại.
- Em cứ nhận đi. Cho dù em không đồng ý lời tỏ tình của anh thì cũng hãy xem như đó là món quà kỉ niệm.
Tôi chỉ mỉm cười rồi cảm ơn anh. Ăn xong ly kem, anh dẫn tôi đi vòng quanh khu trung tâm. Tôi thì đang mải mê ngắm nhìn những mặt hàng bằng sứ là quà lưu niệm bé bé xinh xinh. Một giọng nói chua chát đến khó nghe vang lên từ sau. Tôi và anh Phong quay ra sau nhìn người đã phát ra âm thanh gắt tai ấy.
- Nhã Uyên, dạo gần đây không gặp ha. A! Đây là bạn trai cậu sao. Trông cũng ổn đó.