Diêu Mật trải một xấp giấy trắng ra bàn, căn lề ngay ngắn, che mặt trên mặt dưới bằng những tấm vải thêu, rồi dùng kim đóng vải và giấy thành một quyển sách buộc chỉ.
Sử Tú Nhi đang vẽ một cách cứng nhắc, nâng mắt thấy Diêu Mật đóng một quyển sách, suy nghĩ một chút đã hiểu, nàng lấy ra một xấp giấy trắng, dùng bức tranh mới vẽ xong làm bìa, nhanh chóng đóng thành một quyển sách, sau đó mài mực, lật bìa ra viết.
Phạm Tinh cầm vải thêu trên tay, đã thêu được vài đường chỉ, theo đường thêu, một vài đóa hoa xuất hiện, lại liếc mắt nhìn Diêu Mật và Sử Tú Nhi, thấp thoáng thấy được các nàng đóng một quyển sách buộc chỉ, đang viết viết cái gì đó, bỗng nhiên đầu óc thông ra, nàng bỏ vải thêu, lấy kim đóng sách.
Người trên khán đài thấy các thí sinh có may vá những đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, có phấn khởi phác vẽ, đều rướn cổ lên nhìn, rồi bàn tán: “Ây, ba vị phu nhân tướng quân đang viết gì đó không biết? Sắp hết giờ rồi, các phu nhân có làm kịp không đây?”
Thoáng cái nửa canh giờ đã trôi qua, tiếng chiêng gõ vang lên, các thí sinh nộp sản phẩm mình làm cho quan viên, ghi danh vào sổ.
Quan viên ghi danh xong, lần lượt đọc tên từng thí sinh và giơ cao sản phẩm người đó làm ra lên, nói: “Nếu nhìn trúng vật nào, đi sang bên trái chỗ Biên thị vệ đăng ký tên, nếu cung không đủ cầu, sau khi thi xong thí sinh sẽ cân nhắc làm thêm một ít.” Hoàng thượng đã nhắc nhở, không bằng sau khi thi cùng thí sinh kí giấy ước, phàm là những sản phẩm các nàng ấy làm ra sẽ thông qua chúng ta bán đi, lợi nhuận chia năm năm.
Quan viên đọc đến tên Diêu Mật, giơ sản phẩm của nàng lên, không khỏi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, ông hắng giọng thì thầm: “Diêu Mật, sản phẩm ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’, có tranh có lời, tổng cộng tám trang, ai muốn mua hãy mau chóng ghi danh vào sổ.”
“Hả? ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’? Ta không nghe lầm chứ?” Người ở dưới nhất thời ồ lên rồi đồng loạt reo ầm: “Ha ha, nàng là phu nhân tướng quân mà, tướng quân nói mấy cái này với nàng rất bình thường. Trời ơi, ta muốn mua một quyển, muốn xem mấy lời tư mật Đại tướng quân tâm tình là như thế nào.”
“Ta cũng mua ta cũng mua, có tranh có lời, ngu gì mà bỏ lỡ?”
“Còn chần chừ gì mà không mua, nhất định phải mua quyển tư mật tình ngữ độc nhất vô nhị này.”
Tạ Đằng nghe quan viên nói xong thì cả kinh thiếu chút nữa rớt cả quai hàm, thấy ở dưới có một đống người đang ngờ nghệch bỗng lập tức ào một tiếng xông tới chỗ thị vệ đăng ký, sợ đăng ký chậm là không mua được. Ngay cả thí sinh tranh tài trên đài cũng ra hiệu cho người thân ở dưới đài mua một quyển. Tạ Đằng giận đến tái mặt, giật lấy sách buộc chỉ trong tay quan viên, mở ra nhìn, thấy mỗi trang vẽ một nam một nữ, bên dưới kèm theo chú thích, sắc mặt hắn càng lúc càng âm u, lật đến trang cuối cùng, thấy trên đó đề chữ ‘Tất cả tình ngữ này là hư cấu, xin đừng đi đối chiếu.’ thì sắc mặt mới trở nên tốt hơn, “phạch” mọt tiếng ném quyển tình ngữ lại cho quan viên rồi hung hăng trừng mắt với Diêu Mật cách đó không xa.
Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tụm lại một chỗ nói chuyện, nàng cảm giác được ánh mắt nguy hiểm quét tới, không cần nhìn cũng biết ngay đó là Tạ Đằng, nàng chỉ hừ hừ vài cái rồi nói với Sử Tú Nhi: “Cho hắn tức hộc máu luôn.”
Vì chưa thấy đọc đến sách của Sử Tú Nhi, nên Phạm Tinh hỏi: “Sử Tú Nhi, tỷ viết cái gì?”
Sử Tú Nhi che miệng cười nói: “Ta là ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân’.” Nói xong lại cúi xuống thì thầm bên tai Phạm Tinh: “Thật ra chỉ là tả cảnh sau khi Nhị tướng quân uống say, hái hoa tặng ta thôi. Nửa canh giờ ta chỉ viết được nhiêu vậy.”
Diêu Mật tiến tới nghe, nghe xong hiểu ý cười một tiếng, lại hỏi Phạm Tinh: “Còn muội? Muội viết cái gì?”
Phạm Tinh mắc cỡ đỏ mặt: “Ta viết ‘Ba bốn chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’, thật ra thì, mấy chuyện của tiểu đệ nhà ta ấy mà, chẳng qua là mượn tên tuổi Tam tướng quân.”
Khi quan viên giơ sản phẩm của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lên, mọi người lại tiếp tục sững sờ, sau đó cũng chạy như bay đến đăng kí mua, nhất thời quảng trường hỗn loạn, thiếu chút nữa không khống chế được, vẫn là nhờ Tạ Đằng dẫn binh lính đến quát vài tiếng, người xem mới ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Tin tức nhanh chóng truyền về cung, Huệ Tông hoàng đế nghe bẩm báo xong, dứng dậy nói với hoàng hậu: “Ha ha, cái gì mà tướng quân tình ngữ chứ? Chúng ta phải mua một quyển về xem mới được.”
Hoàng hậu cười không thôi, nói: “Diêu Mật đúng là cao thủ. Những quý nữ kia không phải ngăn cản, không cho nàng gả vào phủ tướng quân à? Nàng viết một quyển tình ngữ. Mặc kệ tình ngữ bên trong là thật hay giả, người đọc chắc chắn sẽ cho rằng, đó là những lời tướng quân đã nói với nàng ấy. Tướng quân phụ bạc nàng,trời đất không dung.”
“Được lắm, diệu kế.” Huệ Tông hoàng đế vỗ tay cười cười: “Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng rất khôn ngoan, những điều các nàng viết đều để cho người đọc nhìn ra, các nàng rất thân thiết với Nhị tướng quân và Tam tướng quân, những chuyện khi xưa của Nhị tướng quân Tam tướng quân, các nàng ấy biết tất. Quý nữ dựa vào cái gì mà không cho các nàng ấy gả?”
Đang trò chuyện, mật vệ lại đến báo: “Hoàng thượng, Diêu Mật, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thuận lợi vào vòng hai, nhưng các nàng ấy lại bỗng nhiên tuyên bố khắp đài là rút khỏi cuộc thi, không tham gia nữa.”
Huệ Tông hoàng đế ngẩn ra, lập tức hỏi: “Sách các nàng ấy có bao nhiêu người mua?”
Mật vệ bẩm: “Bẩm hoàng thượng, các nàng ấy niêm giá mười lượng bạc, có một nghìn người đăng kí trong danh sách muốn mua, đã thanh toán bạc.”
“Tốt lắm!” Huệ Tông hoàng đế vô cùng vui mừng, mười lượng bạc một quyển sách, các nàng ấy thật to gan, dám hét giá trên trời. Dân kinh thành đúng là lắm bạc, chỉ vài tờ giấy, vài câu yêu đương mà bỏ ra tới mười lượng bạc để mua. Mỗi quyển một nghìn người mua, ba người vị chi là ba nghìn , thu được ba vạn lượng, trong cung năm phần, các nàng năm phần, chắc ngợp trong đống tiền quá!
Mi mắt hoàng hậu giật giật, kiếm tiền cũng dễ quá há? Vậy nếu ta viết bản ‘Huệ Tông hoàng đế tình ngữ’, cũng kiếm được bộn tiền chứ phải ít?
Huệ Tông hoàng đế thấy vẻ mặt của hoàng hậu, nháy mắt ra hiệu, đừng chứ, trẫm còn quý lớp da mặt này lắm. Đừng vứt nó mà đổi bạc chứ!
Lại bàn đến đám quý nữ thấy tỷ muội Diêu Mật đột nhiên tuyên bố rút khỏi cuộc thi Bách Hoa thì ngạc nhiên không thôi, sớm đã có quý nữ tiến lên cản lại nói: “Diêu Mật, ngươi rút khỏi cuộc thi, là chứng tỏ buông tha cho vị trí phu nhân tướng quân sao?”
Diêu Mật thản nhiên liếc quý nữ này một cái, suy nghĩ một chút rồi xoay người bước lên đài, vỗ tay nói: “Các vị, Diêu Mật có chuyện muốn nói, thỉnh các vị lắng nghe, trả lại công bằng cho tiểu nữ.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng bước theo Diêu Mật lên đài, đứng một trái một phải bên DIêu Mật, cố gắng giữ bình tĩnh, tướng quân không ra mặt giúp các nàng, không có nghĩa là các nàng sẽ mặc cho quý nữ ức hiếp.
Lần đầu tiên đứng trước nhiều người như thế này, dù sao cũng hơi khẩn trương, lòng bàn tay Diêu Mật đổ đầy mồ hôi, nhất thời cơn giận lại bùng phát, khi bị người khác ức hiếp, càng im lặng càng khiến họ làm tới, phải nên đáp trả, để các nàng hiểu rõ, chúng ta không phải đồ vật mặc cho các ngươi muốn làm gì thì làm.
Chuyện ba người các nàng tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn không phải trọng tâm, cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, nhưng Diêu Mật không gạt đi, chỉ lượt sơ qua, sau đó mới nói: “Chúng ta vì muốn né tránh quan phủ cưỡng ép phối hôn nên mới vào phủ tướng quân làm a hoàn, lúc làm a hoàn, được lão tướng quân xem trọng, nhận làm nghĩa tôn nữ. Đang sống vui vẻ, đột nhiên biên quan truyền tới tin tức, rằng ông cháu tướng quân phải ra chiến trường. Lão tướng quân liền làm chủ cho chúng ta và huynh đệ tướng quân bái lạy dưới ánh trăng, kết thành phu thê. Ngày tiếp theo, Đoan quận cương và La nhị gia cũng chứng kiến lão tướng quân uống trà do chúng ta kính và chính miệng nhận chúng ta làm cháu dâu. Khi ông cháu tướng quân ra trận, hơn nửa năm này, chúng ta ở phủ tướng quân chống đỡ như thế nào, mọi người đều biết. Hiện giờ, quý nữ kinh đô không cho phép chúng ta gả cho huynh đệ tướng quân, còn nhân cơ hội uy hiếp người Cố phủ, thậm chí phụ thân ta sinh bệnh, còn có quý nữ không cho đại phu đến Cố phủ chữa bệnh cho ông. Vậy mà các nàng lại nói, muốn các nàng tâm phục khẩu phục, chúng ta phải tham gia cuộc thi Bách Hoa, đoạt được giải quán quân mới có tư cách làm phu nhân tướng quân.”
Thấy Diêu Mật nói lớn giọng để âm truyền đi xa, giọng đã hơi khàn khàn, Sử Tú Nhi bèn tiếp lời: “Năm ngoái, huynh đệ tướng quân vốn là muốn nhờ bà mối đến cửa cầu hôn, mẫu thân của ta và các nàng cũng đã đặt của hồi môn, châu ngọc của thương nhân châu bảo, vậy mà, vừa nghe đến tên chúng ta, họ không dám bán ra lấy nửa món đồ. Sau này mới biết được, có quý nữ lệnh cho bọn họ, bắt bọn họ không được bán đồ trang sức cho chúng ta. Quá đáng hơn là còn tuyên bố rằng không cho người Cố phủ dùng cơm tất niên. Mãi đến khi chúng ta đồng ý tham gia Bách Hoa so tài, mọi chuyện mới tạm ổn. Chúng ta nhận lời tham gia cuộc thi Bách Hoa này, không phải là vì chúng ta sợ, mà là vì chúng ta không muốn liên lụy đến người Cố phủ.”
Phạm Tinh cũng dũng cảm nói: “Chúng ta tham gia so tài, bây giờ không muốn tiếp tục so nữa, muốn về nhà, lại có quý nữ ngăn cản không cho chúng ta đi. Mong mọi người bình xử, dưới chân thiên tử này, có phải chưa từng có vương pháp đúng không?”
Nơi này xảy ra chuyện, Tạ Đoạt Thạch rất nhanh đã nghe nói, ông vỗ tay tán thưởng: “Tốt lắm, không hổ danh là nghĩa tôn nữ của ta, không hổ danh là cháu dâu của ta.”
Tiểu Đao cười nói: “Lão tướng quân, ba vị phu nhân vừa nói xong, mọi người trong quảng trường liền bàn luận ầm ĩ, cuộc thi Bách Hoa thiếu chút nữa bị các phu nhân nhiễu loạn. Còn tướng quân thì ra hiệu cho Trần Vĩ và Trần Minh bảo vệ ba vị phu nhân rời khỏi quảng trường rồi đưa về Cố phủ. HIện giờ mọi người cũng không có lòng xem so tài, chỉ lo bàn tán trên trời dưới đất. Nhưng ai ai cũng ủng hộ ba bị phu nhân, cho rằng quý nữ không nên cầm gậy đánh uyên ương.”
Tạ Đoạt Thạch cười ‘Ha ha’, nói: “Dám ức hiếp cháu dâu ta, đây chính là kết cục.”
Tiểu Đao bội phục không thôi: “Lão tướng quân này, phu nhân của phủ tướng quân chúng ta lúc nào cũng mạnh mẽ, từ lão phu nhân, phu nhân năm xưa, đến tiểu thư, không hề thua kém đấng nam nhi. Ba vị phu nhân bây giờ còn càng lợi hại hơn.”
“Chứ còn gì nữa.” Tạ Đoạt Thạch vô cùng tự hào: “Ta tự mình chọn cháu dâu, sao có thể không hoàn hảo?”
Lúc này, tỷ muội Diêu Mật về Cố phủ, kể sơ lại chuyện xảy ra, đám người Phạm lão phu nhân vỗ tay không ngớt: “Tốt lắm, phải để cho mọi người bình xử.” Sợ nói thêm làm tỷ muội Diêu Mật mệt mỏi, nên để các nàng về phòng nghỉ ngơi, lại sai người đi nghe ngóng xem người bên ngoài nói như thế nào.
Diêu Mật kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh về phòng, sau khi đóng cửa phòng lại liền “AA” một tiếng, nói: “Trời ạ, chúng ta phát tài rồi. Có cả một nghìn người chi bạc mua sách buộc chỉ của chúng ta luôn!”
Sử Tú Nhi vỗ ngực nói: “Có bạc, có thân phận, gả làm gì chứ? Không lấy chồng. Những quý nữ kia muốn gả thì cứ lùa hết bọn họ vào phủ tướng quân đi. Tiện thể cho Tô Ngọc Thanh và các nàng ấy đấu luôn một trận.”
Phạm Tinh cao hứng nhất, cười đến mặt mày đều cong cong, nàng nói với Diêu Mật: “Tiểu Mật, chúng ta có bạc, cứ mua một tòa nhà mà ở, đừng làm phiền người Cố phủ. Chỉ ba chúng ta sống với nhau thôi!”
“Đúng đúng, cứ làm như vậy đi!” Diêu Mật cười hì hì: “Chúng ta đến xin hoàng thượng ban cho một tòa nhà và vài tên hộ vệ, vạn sự đại cát.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ôm chầm lấy Diêu Mật, nói: “Tiểu Mật mà bỏ được tướng quân sao?”
“Vứt hắn sang một bên đi!” Diêu Mật ôm đầu Sử Tú Nhi, xoa xoa vài cái nói: “Ta quyết định rồi, đợi chúng ta có chỗ yên ổn, ta sẽ viết tiếp ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ – phần hai’ kiếm tiền dưỡng lão.”
Sử Tú Nhi tiếp lời: “Vậy ta viết ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân – phần hai’.”
Phạm Tinh cười tức bụng: “Ta đương nhiên là viết ‘Năm sáu bảy chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’.”
Diêu Mật trải một xấp giấy trắng ra bàn, căn lề ngay ngắn, che mặt trên mặt dưới bằng những tấm vải thêu, rồi dùng kim đóng vải và giấy thành một quyển sách buộc chỉ.
Sử Tú Nhi đang vẽ một cách cứng nhắc, nâng mắt thấy Diêu Mật đóng một quyển sách, suy nghĩ một chút đã hiểu, nàng lấy ra một xấp giấy trắng, dùng bức tranh mới vẽ xong làm bìa, nhanh chóng đóng thành một quyển sách, sau đó mài mực, lật bìa ra viết.
Phạm Tinh cầm vải thêu trên tay, đã thêu được vài đường chỉ, theo đường thêu, một vài đóa hoa xuất hiện, lại liếc mắt nhìn Diêu Mật và Sử Tú Nhi, thấp thoáng thấy được các nàng đóng một quyển sách buộc chỉ, đang viết viết cái gì đó, bỗng nhiên đầu óc thông ra, nàng bỏ vải thêu, lấy kim đóng sách.
Người trên khán đài thấy các thí sinh có may vá những đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, có phấn khởi phác vẽ, đều rướn cổ lên nhìn, rồi bàn tán: “Ây, ba vị phu nhân tướng quân đang viết gì đó không biết? Sắp hết giờ rồi, các phu nhân có làm kịp không đây?”
Thoáng cái nửa canh giờ đã trôi qua, tiếng chiêng gõ vang lên, các thí sinh nộp sản phẩm mình làm cho quan viên, ghi danh vào sổ.
Quan viên ghi danh xong, lần lượt đọc tên từng thí sinh và giơ cao sản phẩm người đó làm ra lên, nói: “Nếu nhìn trúng vật nào, đi sang bên trái chỗ Biên thị vệ đăng ký tên, nếu cung không đủ cầu, sau khi thi xong thí sinh sẽ cân nhắc làm thêm một ít.” Hoàng thượng đã nhắc nhở, không bằng sau khi thi cùng thí sinh kí giấy ước, phàm là những sản phẩm các nàng ấy làm ra sẽ thông qua chúng ta bán đi, lợi nhuận chia năm năm.
Quan viên đọc đến tên Diêu Mật, giơ sản phẩm của nàng lên, không khỏi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, ông hắng giọng thì thầm: “Diêu Mật, sản phẩm ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’, có tranh có lời, tổng cộng tám trang, ai muốn mua hãy mau chóng ghi danh vào sổ.”
“Hả? ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’? Ta không nghe lầm chứ?” Người ở dưới nhất thời ồ lên rồi đồng loạt reo ầm: “Ha ha, nàng là phu nhân tướng quân mà, tướng quân nói mấy cái này với nàng rất bình thường. Trời ơi, ta muốn mua một quyển, muốn xem mấy lời tư mật Đại tướng quân tâm tình là như thế nào.”
“Ta cũng mua ta cũng mua, có tranh có lời, ngu gì mà bỏ lỡ?”
“Còn chần chừ gì mà không mua, nhất định phải mua quyển tư mật tình ngữ độc nhất vô nhị này.”
Tạ Đằng nghe quan viên nói xong thì cả kinh thiếu chút nữa rớt cả quai hàm, thấy ở dưới có một đống người đang ngờ nghệch bỗng lập tức ào một tiếng xông tới chỗ thị vệ đăng ký, sợ đăng ký chậm là không mua được. Ngay cả thí sinh tranh tài trên đài cũng ra hiệu cho người thân ở dưới đài mua một quyển. Tạ Đằng giận đến tái mặt, giật lấy sách buộc chỉ trong tay quan viên, mở ra nhìn, thấy mỗi trang vẽ một nam một nữ, bên dưới kèm theo chú thích, sắc mặt hắn càng lúc càng âm u, lật đến trang cuối cùng, thấy trên đó đề chữ ‘Tất cả tình ngữ này là hư cấu, xin đừng đi đối chiếu.’ thì sắc mặt mới trở nên tốt hơn, “phạch” mọt tiếng ném quyển tình ngữ lại cho quan viên rồi hung hăng trừng mắt với Diêu Mật cách đó không xa.
Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tụm lại một chỗ nói chuyện, nàng cảm giác được ánh mắt nguy hiểm quét tới, không cần nhìn cũng biết ngay đó là Tạ Đằng, nàng chỉ hừ hừ vài cái rồi nói với Sử Tú Nhi: “Cho hắn tức hộc máu luôn.”
Vì chưa thấy đọc đến sách của Sử Tú Nhi, nên Phạm Tinh hỏi: “Sử Tú Nhi, tỷ viết cái gì?”
Sử Tú Nhi che miệng cười nói: “Ta là ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân’.” Nói xong lại cúi xuống thì thầm bên tai Phạm Tinh: “Thật ra chỉ là tả cảnh sau khi Nhị tướng quân uống say, hái hoa tặng ta thôi. Nửa canh giờ ta chỉ viết được nhiêu vậy.”
Diêu Mật tiến tới nghe, nghe xong hiểu ý cười một tiếng, lại hỏi Phạm Tinh: “Còn muội? Muội viết cái gì?”
Phạm Tinh mắc cỡ đỏ mặt: “Ta viết ‘Ba bốn chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’, thật ra thì, mấy chuyện của tiểu đệ nhà ta ấy mà, chẳng qua là mượn tên tuổi Tam tướng quân.”
Khi quan viên giơ sản phẩm của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lên, mọi người lại tiếp tục sững sờ, sau đó cũng chạy như bay đến đăng kí mua, nhất thời quảng trường hỗn loạn, thiếu chút nữa không khống chế được, vẫn là nhờ Tạ Đằng dẫn binh lính đến quát vài tiếng, người xem mới ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Tin tức nhanh chóng truyền về cung, Huệ Tông hoàng đế nghe bẩm báo xong, dứng dậy nói với hoàng hậu: “Ha ha, cái gì mà tướng quân tình ngữ chứ? Chúng ta phải mua một quyển về xem mới được.”
Hoàng hậu cười không thôi, nói: “Diêu Mật đúng là cao thủ. Những quý nữ kia không phải ngăn cản, không cho nàng gả vào phủ tướng quân à? Nàng viết một quyển tình ngữ. Mặc kệ tình ngữ bên trong là thật hay giả, người đọc chắc chắn sẽ cho rằng, đó là những lời tướng quân đã nói với nàng ấy. Tướng quân phụ bạc nàng,trời đất không dung.”
“Được lắm, diệu kế.” Huệ Tông hoàng đế vỗ tay cười cười: “Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng rất khôn ngoan, những điều các nàng viết đều để cho người đọc nhìn ra, các nàng rất thân thiết với Nhị tướng quân và Tam tướng quân, những chuyện khi xưa của Nhị tướng quân Tam tướng quân, các nàng ấy biết tất. Quý nữ dựa vào cái gì mà không cho các nàng ấy gả?”
Đang trò chuyện, mật vệ lại đến báo: “Hoàng thượng, Diêu Mật, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thuận lợi vào vòng hai, nhưng các nàng ấy lại bỗng nhiên tuyên bố khắp đài là rút khỏi cuộc thi, không tham gia nữa.”
Huệ Tông hoàng đế ngẩn ra, lập tức hỏi: “Sách các nàng ấy có bao nhiêu người mua?”
Mật vệ bẩm: “Bẩm hoàng thượng, các nàng ấy niêm giá mười lượng bạc, có một nghìn người đăng kí trong danh sách muốn mua, đã thanh toán bạc.”
“Tốt lắm!” Huệ Tông hoàng đế vô cùng vui mừng, mười lượng bạc một quyển sách, các nàng ấy thật to gan, dám hét giá trên trời. Dân kinh thành đúng là lắm bạc, chỉ vài tờ giấy, vài câu yêu đương mà bỏ ra tới mười lượng bạc để mua. Mỗi quyển một nghìn người mua, ba người vị chi là ba nghìn , thu được ba vạn lượng, trong cung năm phần, các nàng năm phần, chắc ngợp trong đống tiền quá!
Mi mắt hoàng hậu giật giật, kiếm tiền cũng dễ quá há? Vậy nếu ta viết bản ‘Huệ Tông hoàng đế tình ngữ’, cũng kiếm được bộn tiền chứ phải ít?
Huệ Tông hoàng đế thấy vẻ mặt của hoàng hậu, nháy mắt ra hiệu, đừng chứ, trẫm còn quý lớp da mặt này lắm. Đừng vứt nó mà đổi bạc chứ!
Lại bàn đến đám quý nữ thấy tỷ muội Diêu Mật đột nhiên tuyên bố rút khỏi cuộc thi Bách Hoa thì ngạc nhiên không thôi, sớm đã có quý nữ tiến lên cản lại nói: “Diêu Mật, ngươi rút khỏi cuộc thi, là chứng tỏ buông tha cho vị trí phu nhân tướng quân sao?”
Diêu Mật thản nhiên liếc quý nữ này một cái, suy nghĩ một chút rồi xoay người bước lên đài, vỗ tay nói: “Các vị, Diêu Mật có chuyện muốn nói, thỉnh các vị lắng nghe, trả lại công bằng cho tiểu nữ.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng bước theo Diêu Mật lên đài, đứng một trái một phải bên DIêu Mật, cố gắng giữ bình tĩnh, tướng quân không ra mặt giúp các nàng, không có nghĩa là các nàng sẽ mặc cho quý nữ ức hiếp.
Lần đầu tiên đứng trước nhiều người như thế này, dù sao cũng hơi khẩn trương, lòng bàn tay Diêu Mật đổ đầy mồ hôi, nhất thời cơn giận lại bùng phát, khi bị người khác ức hiếp, càng im lặng càng khiến họ làm tới, phải nên đáp trả, để các nàng hiểu rõ, chúng ta không phải đồ vật mặc cho các ngươi muốn làm gì thì làm.
Chuyện ba người các nàng tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn không phải trọng tâm, cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, nhưng Diêu Mật không gạt đi, chỉ lượt sơ qua, sau đó mới nói: “Chúng ta vì muốn né tránh quan phủ cưỡng ép phối hôn nên mới vào phủ tướng quân làm a hoàn, lúc làm a hoàn, được lão tướng quân xem trọng, nhận làm nghĩa tôn nữ. Đang sống vui vẻ, đột nhiên biên quan truyền tới tin tức, rằng ông cháu tướng quân phải ra chiến trường. Lão tướng quân liền làm chủ cho chúng ta và huynh đệ tướng quân bái lạy dưới ánh trăng, kết thành phu thê. Ngày tiếp theo, Đoan quận cương và La nhị gia cũng chứng kiến lão tướng quân uống trà do chúng ta kính và chính miệng nhận chúng ta làm cháu dâu. Khi ông cháu tướng quân ra trận, hơn nửa năm này, chúng ta ở phủ tướng quân chống đỡ như thế nào, mọi người đều biết. Hiện giờ, quý nữ kinh đô không cho phép chúng ta gả cho huynh đệ tướng quân, còn nhân cơ hội uy hiếp người Cố phủ, thậm chí phụ thân ta sinh bệnh, còn có quý nữ không cho đại phu đến Cố phủ chữa bệnh cho ông. Vậy mà các nàng lại nói, muốn các nàng tâm phục khẩu phục, chúng ta phải tham gia cuộc thi Bách Hoa, đoạt được giải quán quân mới có tư cách làm phu nhân tướng quân.”
Thấy Diêu Mật nói lớn giọng để âm truyền đi xa, giọng đã hơi khàn khàn, Sử Tú Nhi bèn tiếp lời: “Năm ngoái, huynh đệ tướng quân vốn là muốn nhờ bà mối đến cửa cầu hôn, mẫu thân của ta và các nàng cũng đã đặt của hồi môn, châu ngọc của thương nhân châu bảo, vậy mà, vừa nghe đến tên chúng ta, họ không dám bán ra lấy nửa món đồ. Sau này mới biết được, có quý nữ lệnh cho bọn họ, bắt bọn họ không được bán đồ trang sức cho chúng ta. Quá đáng hơn là còn tuyên bố rằng không cho người Cố phủ dùng cơm tất niên. Mãi đến khi chúng ta đồng ý tham gia Bách Hoa so tài, mọi chuyện mới tạm ổn. Chúng ta nhận lời tham gia cuộc thi Bách Hoa này, không phải là vì chúng ta sợ, mà là vì chúng ta không muốn liên lụy đến người Cố phủ.”
Phạm Tinh cũng dũng cảm nói: “Chúng ta tham gia so tài, bây giờ không muốn tiếp tục so nữa, muốn về nhà, lại có quý nữ ngăn cản không cho chúng ta đi. Mong mọi người bình xử, dưới chân thiên tử này, có phải chưa từng có vương pháp đúng không?”
Nơi này xảy ra chuyện, Tạ Đoạt Thạch rất nhanh đã nghe nói, ông vỗ tay tán thưởng: “Tốt lắm, không hổ danh là nghĩa tôn nữ của ta, không hổ danh là cháu dâu của ta.”
Tiểu Đao cười nói: “Lão tướng quân, ba vị phu nhân vừa nói xong, mọi người trong quảng trường liền bàn luận ầm ĩ, cuộc thi Bách Hoa thiếu chút nữa bị các phu nhân nhiễu loạn. Còn tướng quân thì ra hiệu cho Trần Vĩ và Trần Minh bảo vệ ba vị phu nhân rời khỏi quảng trường rồi đưa về Cố phủ. HIện giờ mọi người cũng không có lòng xem so tài, chỉ lo bàn tán trên trời dưới đất. Nhưng ai ai cũng ủng hộ ba bị phu nhân, cho rằng quý nữ không nên cầm gậy đánh uyên ương.”
Tạ Đoạt Thạch cười ‘Ha ha’, nói: “Dám ức hiếp cháu dâu ta, đây chính là kết cục.”
Tiểu Đao bội phục không thôi: “Lão tướng quân này, phu nhân của phủ tướng quân chúng ta lúc nào cũng mạnh mẽ, từ lão phu nhân, phu nhân năm xưa, đến tiểu thư, không hề thua kém đấng nam nhi. Ba vị phu nhân bây giờ còn càng lợi hại hơn.”
“Chứ còn gì nữa.” Tạ Đoạt Thạch vô cùng tự hào: “Ta tự mình chọn cháu dâu, sao có thể không hoàn hảo?”
Lúc này, tỷ muội Diêu Mật về Cố phủ, kể sơ lại chuyện xảy ra, đám người Phạm lão phu nhân vỗ tay không ngớt: “Tốt lắm, phải để cho mọi người bình xử.” Sợ nói thêm làm tỷ muội Diêu Mật mệt mỏi, nên để các nàng về phòng nghỉ ngơi, lại sai người đi nghe ngóng xem người bên ngoài nói như thế nào.
Diêu Mật kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh về phòng, sau khi đóng cửa phòng lại liền “AA” một tiếng, nói: “Trời ạ, chúng ta phát tài rồi. Có cả một nghìn người chi bạc mua sách buộc chỉ của chúng ta luôn!”
Sử Tú Nhi vỗ ngực nói: “Có bạc, có thân phận, gả làm gì chứ? Không lấy chồng. Những quý nữ kia muốn gả thì cứ lùa hết bọn họ vào phủ tướng quân đi. Tiện thể cho Tô Ngọc Thanh và các nàng ấy đấu luôn một trận.”
Phạm Tinh cao hứng nhất, cười đến mặt mày đều cong cong, nàng nói với Diêu Mật: “Tiểu Mật, chúng ta có bạc, cứ mua một tòa nhà mà ở, đừng làm phiền người Cố phủ. Chỉ ba chúng ta sống với nhau thôi!”
“Đúng đúng, cứ làm như vậy đi!” Diêu Mật cười hì hì: “Chúng ta đến xin hoàng thượng ban cho một tòa nhà và vài tên hộ vệ, vạn sự đại cát.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ôm chầm lấy Diêu Mật, nói: “Tiểu Mật mà bỏ được tướng quân sao?”
“Vứt hắn sang một bên đi!” Diêu Mật ôm đầu Sử Tú Nhi, xoa xoa vài cái nói: “Ta quyết định rồi, đợi chúng ta có chỗ yên ổn, ta sẽ viết tiếp ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ – phần hai’ kiếm tiền dưỡng lão.”
Sử Tú Nhi tiếp lời: “Vậy ta viết ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân – phần hai’.”
Phạm Tinh cười tức bụng: “Ta đương nhiên là viết ‘Năm sáu bảy chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Diêu Mật trải một xấp giấy trắng ra bàn, căn lề ngay ngắn, che mặt trên mặt dưới bằng những tấm vải thêu, rồi dùng kim đóng vải và giấy thành một quyển sách buộc chỉ.
Sử Tú Nhi đang vẽ một cách cứng nhắc, nâng mắt thấy Diêu Mật đóng một quyển sách, suy nghĩ một chút đã hiểu, nàng lấy ra một xấp giấy trắng, dùng bức tranh mới vẽ xong làm bìa, nhanh chóng đóng thành một quyển sách, sau đó mài mực, lật bìa ra viết.
Phạm Tinh cầm vải thêu trên tay, đã thêu được vài đường chỉ, theo đường thêu, một vài đóa hoa xuất hiện, lại liếc mắt nhìn Diêu Mật và Sử Tú Nhi, thấp thoáng thấy được các nàng đóng một quyển sách buộc chỉ, đang viết viết cái gì đó, bỗng nhiên đầu óc thông ra, nàng bỏ vải thêu, lấy kim đóng sách.
Người trên khán đài thấy các thí sinh có may vá những đường kim mũi chỉ như rồng bay phượng múa, có phấn khởi phác vẽ, đều rướn cổ lên nhìn, rồi bàn tán: “Ây, ba vị phu nhân tướng quân đang viết gì đó không biết? Sắp hết giờ rồi, các phu nhân có làm kịp không đây?”
Thoáng cái nửa canh giờ đã trôi qua, tiếng chiêng gõ vang lên, các thí sinh nộp sản phẩm mình làm cho quan viên, ghi danh vào sổ.
Quan viên ghi danh xong, lần lượt đọc tên từng thí sinh và giơ cao sản phẩm người đó làm ra lên, nói: “Nếu nhìn trúng vật nào, đi sang bên trái chỗ Biên thị vệ đăng ký tên, nếu cung không đủ cầu, sau khi thi xong thí sinh sẽ cân nhắc làm thêm một ít.” Hoàng thượng đã nhắc nhở, không bằng sau khi thi cùng thí sinh kí giấy ước, phàm là những sản phẩm các nàng ấy làm ra sẽ thông qua chúng ta bán đi, lợi nhuận chia năm năm.
Quan viên đọc đến tên Diêu Mật, giơ sản phẩm của nàng lên, không khỏi ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, ông hắng giọng thì thầm: “Diêu Mật, sản phẩm ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’, có tranh có lời, tổng cộng tám trang, ai muốn mua hãy mau chóng ghi danh vào sổ.”
“Hả? ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ’? Ta không nghe lầm chứ?” Người ở dưới nhất thời ồ lên rồi đồng loạt reo ầm: “Ha ha, nàng là phu nhân tướng quân mà, tướng quân nói mấy cái này với nàng rất bình thường. Trời ơi, ta muốn mua một quyển, muốn xem mấy lời tư mật Đại tướng quân tâm tình là như thế nào.”
“Ta cũng mua ta cũng mua, có tranh có lời, ngu gì mà bỏ lỡ?”
“Còn chần chừ gì mà không mua, nhất định phải mua quyển tư mật tình ngữ độc nhất vô nhị này.”
Tạ Đằng nghe quan viên nói xong thì cả kinh thiếu chút nữa rớt cả quai hàm, thấy ở dưới có một đống người đang ngờ nghệch bỗng lập tức ào một tiếng xông tới chỗ thị vệ đăng ký, sợ đăng ký chậm là không mua được. Ngay cả thí sinh tranh tài trên đài cũng ra hiệu cho người thân ở dưới đài mua một quyển. Tạ Đằng giận đến tái mặt, giật lấy sách buộc chỉ trong tay quan viên, mở ra nhìn, thấy mỗi trang vẽ một nam một nữ, bên dưới kèm theo chú thích, sắc mặt hắn càng lúc càng âm u, lật đến trang cuối cùng, thấy trên đó đề chữ ‘Tất cả tình ngữ này là hư cấu, xin đừng đi đối chiếu.’ thì sắc mặt mới trở nên tốt hơn, “phạch” mọt tiếng ném quyển tình ngữ lại cho quan viên rồi hung hăng trừng mắt với Diêu Mật cách đó không xa.
Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh tụm lại một chỗ nói chuyện, nàng cảm giác được ánh mắt nguy hiểm quét tới, không cần nhìn cũng biết ngay đó là Tạ Đằng, nàng chỉ hừ hừ vài cái rồi nói với Sử Tú Nhi: “Cho hắn tức hộc máu luôn.”
Vì chưa thấy đọc đến sách của Sử Tú Nhi, nên Phạm Tinh hỏi: “Sử Tú Nhi, tỷ viết cái gì?”
Sử Tú Nhi che miệng cười nói: “Ta là ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân’.” Nói xong lại cúi xuống thì thầm bên tai Phạm Tinh: “Thật ra chỉ là tả cảnh sau khi Nhị tướng quân uống say, hái hoa tặng ta thôi. Nửa canh giờ ta chỉ viết được nhiêu vậy.”
Diêu Mật tiến tới nghe, nghe xong hiểu ý cười một tiếng, lại hỏi Phạm Tinh: “Còn muội? Muội viết cái gì?”
Phạm Tinh mắc cỡ đỏ mặt: “Ta viết ‘Ba bốn chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’, thật ra thì, mấy chuyện của tiểu đệ nhà ta ấy mà, chẳng qua là mượn tên tuổi Tam tướng quân.”
Khi quan viên giơ sản phẩm của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh lên, mọi người lại tiếp tục sững sờ, sau đó cũng chạy như bay đến đăng kí mua, nhất thời quảng trường hỗn loạn, thiếu chút nữa không khống chế được, vẫn là nhờ Tạ Đằng dẫn binh lính đến quát vài tiếng, người xem mới ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.
Tin tức nhanh chóng truyền về cung, Huệ Tông hoàng đế nghe bẩm báo xong, dứng dậy nói với hoàng hậu: “Ha ha, cái gì mà tướng quân tình ngữ chứ? Chúng ta phải mua một quyển về xem mới được.”
Hoàng hậu cười không thôi, nói: “Diêu Mật đúng là cao thủ. Những quý nữ kia không phải ngăn cản, không cho nàng gả vào phủ tướng quân à? Nàng viết một quyển tình ngữ. Mặc kệ tình ngữ bên trong là thật hay giả, người đọc chắc chắn sẽ cho rằng, đó là những lời tướng quân đã nói với nàng ấy. Tướng quân phụ bạc nàng,trời đất không dung.”
“Được lắm, diệu kế.” Huệ Tông hoàng đế vỗ tay cười cười: “Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng rất khôn ngoan, những điều các nàng viết đều để cho người đọc nhìn ra, các nàng rất thân thiết với Nhị tướng quân và Tam tướng quân, những chuyện khi xưa của Nhị tướng quân Tam tướng quân, các nàng ấy biết tất. Quý nữ dựa vào cái gì mà không cho các nàng ấy gả?”
Đang trò chuyện, mật vệ lại đến báo: “Hoàng thượng, Diêu Mật, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh thuận lợi vào vòng hai, nhưng các nàng ấy lại bỗng nhiên tuyên bố khắp đài là rút khỏi cuộc thi, không tham gia nữa.”
Huệ Tông hoàng đế ngẩn ra, lập tức hỏi: “Sách các nàng ấy có bao nhiêu người mua?”
Mật vệ bẩm: “Bẩm hoàng thượng, các nàng ấy niêm giá mười lượng bạc, có một nghìn người đăng kí trong danh sách muốn mua, đã thanh toán bạc.”
“Tốt lắm!” Huệ Tông hoàng đế vô cùng vui mừng, mười lượng bạc một quyển sách, các nàng ấy thật to gan, dám hét giá trên trời. Dân kinh thành đúng là lắm bạc, chỉ vài tờ giấy, vài câu yêu đương mà bỏ ra tới mười lượng bạc để mua. Mỗi quyển một nghìn người mua, ba người vị chi là ba nghìn , thu được ba vạn lượng, trong cung năm phần, các nàng năm phần, chắc ngợp trong đống tiền quá!
Mi mắt hoàng hậu giật giật, kiếm tiền cũng dễ quá há? Vậy nếu ta viết bản ‘Huệ Tông hoàng đế tình ngữ’, cũng kiếm được bộn tiền chứ phải ít?
Huệ Tông hoàng đế thấy vẻ mặt của hoàng hậu, nháy mắt ra hiệu, đừng chứ, trẫm còn quý lớp da mặt này lắm. Đừng vứt nó mà đổi bạc chứ!
Lại bàn đến đám quý nữ thấy tỷ muội Diêu Mật đột nhiên tuyên bố rút khỏi cuộc thi Bách Hoa thì ngạc nhiên không thôi, sớm đã có quý nữ tiến lên cản lại nói: “Diêu Mật, ngươi rút khỏi cuộc thi, là chứng tỏ buông tha cho vị trí phu nhân tướng quân sao?”
Diêu Mật thản nhiên liếc quý nữ này một cái, suy nghĩ một chút rồi xoay người bước lên đài, vỗ tay nói: “Các vị, Diêu Mật có chuyện muốn nói, thỉnh các vị lắng nghe, trả lại công bằng cho tiểu nữ.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng bước theo Diêu Mật lên đài, đứng một trái một phải bên DIêu Mật, cố gắng giữ bình tĩnh, tướng quân không ra mặt giúp các nàng, không có nghĩa là các nàng sẽ mặc cho quý nữ ức hiếp.
Lần đầu tiên đứng trước nhiều người như thế này, dù sao cũng hơi khẩn trương, lòng bàn tay Diêu Mật đổ đầy mồ hôi, nhất thời cơn giận lại bùng phát, khi bị người khác ức hiếp, càng im lặng càng khiến họ làm tới, phải nên đáp trả, để các nàng hiểu rõ, chúng ta không phải đồ vật mặc cho các ngươi muốn làm gì thì làm.
Chuyện ba người các nàng tiến vào phủ tướng quân làm a hoàn không phải trọng tâm, cũng chẳng phải chuyện gì mới mẻ, nhưng Diêu Mật không gạt đi, chỉ lượt sơ qua, sau đó mới nói: “Chúng ta vì muốn né tránh quan phủ cưỡng ép phối hôn nên mới vào phủ tướng quân làm a hoàn, lúc làm a hoàn, được lão tướng quân xem trọng, nhận làm nghĩa tôn nữ. Đang sống vui vẻ, đột nhiên biên quan truyền tới tin tức, rằng ông cháu tướng quân phải ra chiến trường. Lão tướng quân liền làm chủ cho chúng ta và huynh đệ tướng quân bái lạy dưới ánh trăng, kết thành phu thê. Ngày tiếp theo, Đoan quận cương và La nhị gia cũng chứng kiến lão tướng quân uống trà do chúng ta kính và chính miệng nhận chúng ta làm cháu dâu. Khi ông cháu tướng quân ra trận, hơn nửa năm này, chúng ta ở phủ tướng quân chống đỡ như thế nào, mọi người đều biết. Hiện giờ, quý nữ kinh đô không cho phép chúng ta gả cho huynh đệ tướng quân, còn nhân cơ hội uy hiếp người Cố phủ, thậm chí phụ thân ta sinh bệnh, còn có quý nữ không cho đại phu đến Cố phủ chữa bệnh cho ông. Vậy mà các nàng lại nói, muốn các nàng tâm phục khẩu phục, chúng ta phải tham gia cuộc thi Bách Hoa, đoạt được giải quán quân mới có tư cách làm phu nhân tướng quân.”
Thấy Diêu Mật nói lớn giọng để âm truyền đi xa, giọng đã hơi khàn khàn, Sử Tú Nhi bèn tiếp lời: “Năm ngoái, huynh đệ tướng quân vốn là muốn nhờ bà mối đến cửa cầu hôn, mẫu thân của ta và các nàng cũng đã đặt của hồi môn, châu ngọc của thương nhân châu bảo, vậy mà, vừa nghe đến tên chúng ta, họ không dám bán ra lấy nửa món đồ. Sau này mới biết được, có quý nữ lệnh cho bọn họ, bắt bọn họ không được bán đồ trang sức cho chúng ta. Quá đáng hơn là còn tuyên bố rằng không cho người Cố phủ dùng cơm tất niên. Mãi đến khi chúng ta đồng ý tham gia Bách Hoa so tài, mọi chuyện mới tạm ổn. Chúng ta nhận lời tham gia cuộc thi Bách Hoa này, không phải là vì chúng ta sợ, mà là vì chúng ta không muốn liên lụy đến người Cố phủ.”
Phạm Tinh cũng dũng cảm nói: “Chúng ta tham gia so tài, bây giờ không muốn tiếp tục so nữa, muốn về nhà, lại có quý nữ ngăn cản không cho chúng ta đi. Mong mọi người bình xử, dưới chân thiên tử này, có phải chưa từng có vương pháp đúng không?”
Nơi này xảy ra chuyện, Tạ Đoạt Thạch rất nhanh đã nghe nói, ông vỗ tay tán thưởng: “Tốt lắm, không hổ danh là nghĩa tôn nữ của ta, không hổ danh là cháu dâu của ta.”
Tiểu Đao cười nói: “Lão tướng quân, ba vị phu nhân vừa nói xong, mọi người trong quảng trường liền bàn luận ầm ĩ, cuộc thi Bách Hoa thiếu chút nữa bị các phu nhân nhiễu loạn. Còn tướng quân thì ra hiệu cho Trần Vĩ và Trần Minh bảo vệ ba vị phu nhân rời khỏi quảng trường rồi đưa về Cố phủ. HIện giờ mọi người cũng không có lòng xem so tài, chỉ lo bàn tán trên trời dưới đất. Nhưng ai ai cũng ủng hộ ba bị phu nhân, cho rằng quý nữ không nên cầm gậy đánh uyên ương.”
Tạ Đoạt Thạch cười ‘Ha ha’, nói: “Dám ức hiếp cháu dâu ta, đây chính là kết cục.”
Tiểu Đao bội phục không thôi: “Lão tướng quân này, phu nhân của phủ tướng quân chúng ta lúc nào cũng mạnh mẽ, từ lão phu nhân, phu nhân năm xưa, đến tiểu thư, không hề thua kém đấng nam nhi. Ba vị phu nhân bây giờ còn càng lợi hại hơn.”
“Chứ còn gì nữa.” Tạ Đoạt Thạch vô cùng tự hào: “Ta tự mình chọn cháu dâu, sao có thể không hoàn hảo?”
Lúc này, tỷ muội Diêu Mật về Cố phủ, kể sơ lại chuyện xảy ra, đám người Phạm lão phu nhân vỗ tay không ngớt: “Tốt lắm, phải để cho mọi người bình xử.” Sợ nói thêm làm tỷ muội Diêu Mật mệt mỏi, nên để các nàng về phòng nghỉ ngơi, lại sai người đi nghe ngóng xem người bên ngoài nói như thế nào.
Diêu Mật kéo Sử Tú Nhi và Phạm Tinh về phòng, sau khi đóng cửa phòng lại liền “AA” một tiếng, nói: “Trời ạ, chúng ta phát tài rồi. Có cả một nghìn người chi bạc mua sách buộc chỉ của chúng ta luôn!”
Sử Tú Nhi vỗ ngực nói: “Có bạc, có thân phận, gả làm gì chứ? Không lấy chồng. Những quý nữ kia muốn gả thì cứ lùa hết bọn họ vào phủ tướng quân đi. Tiện thể cho Tô Ngọc Thanh và các nàng ấy đấu luôn một trận.”
Phạm Tinh cao hứng nhất, cười đến mặt mày đều cong cong, nàng nói với Diêu Mật: “Tiểu Mật, chúng ta có bạc, cứ mua một tòa nhà mà ở, đừng làm phiền người Cố phủ. Chỉ ba chúng ta sống với nhau thôi!”
“Đúng đúng, cứ làm như vậy đi!” Diêu Mật cười hì hì: “Chúng ta đến xin hoàng thượng ban cho một tòa nhà và vài tên hộ vệ, vạn sự đại cát.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ôm chầm lấy Diêu Mật, nói: “Tiểu Mật mà bỏ được tướng quân sao?”
“Vứt hắn sang một bên đi!” Diêu Mật ôm đầu Sử Tú Nhi, xoa xoa vài cái nói: “Ta quyết định rồi, đợi chúng ta có chỗ yên ổn, ta sẽ viết tiếp ‘Đại tướng quân tư mật tình ngữ – phần hai’ kiếm tiền dưỡng lão.”
Sử Tú Nhi tiếp lời: “Vậy ta viết ‘Nhị tướng quân say rượu hái hoa tặng mỹ nhân – phần hai’.”
Phạm Tinh cười tức bụng: “Ta đương nhiên là viết ‘Năm sáu bảy chuyện lí thú thời thơ ấu Tam tướng quân’.”