"Không được, Tử Giác không được.... A a...." Cố Minh Nguyệt thật vất vả nhổ côn th*t trong miệng ra, mặt đỏ lên quay đầu khẩn trương nhìn nam nhân đang khinh nhờn tiểu huyệt và cúc hoa của mình. Mộ Cẩn Du không bị lay động, ngày càng táo tợn xâm nhập ngón tay vào, khuấy động trong đó, ngay sau đó lưỡi to dán sát vào vách tường thịt phác thảo hình dáng đầu ngón tay. Chỉ thấy mỹ nhân bị làm tới mức chỉ bạc trong miệng cũng chảy ra ngoài, thân thể kéo chặt vô ý thức hét lên một tiếng, trong nháy mắt cao triều quét thổi toàn thân, dưới thân như không khống chế được làm ướt nửa khuôn mặt như được điêu khắc của nam nhân.
Cao triều đi qua Cố Minh Nguyệt cảm thấy thân thể bay bổng ấm áp dễ chịu cực kỳ thoải mái, nhưng nàng vẫn cảm thấy nơi nào đó còn chưa đủ, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới kia vẫn đói khát như cũ kêu gão muốn bị tính khí của nam nhân hung hăng nhét đầy, muốn được đâm chặt no nê không lộ một khe hở, nói tóm lại là muốn bị đâm chọc xuyên thấu nặng nề vào tận cùng, mạnh mẽ chơi đùa.
Nam nhân thật cứ như biết được suy nghĩ ý muốn của nàng vậy, điều chỉnh tư thế để cho nàng quỳ ở trên giường, ôm trọn đôi vú tròn trịa đang rủ xuống trên đệm gấm, nụ hoa căng cứng như hòn đá nhỏ, bị vải vóc ma sát mang đến từng trận khoái cảm, hai chân vừa dài vừa trắng khép lại, không ngừng ma sát, mông nhỏ khẽ lay động chờ đợi nhục bổng cắm vào.
Mộ Cẩn Du có ý xấu dùng dương cụ nóng ấm nhẹ nhàng cọ xát ở miệng tiểu huyệt của tiểu mỹ nhân, mê hoặc nói: "Muốn gì hả, tới, nói cho ta biết." Nói xong nhẹ đâm vào tiểu huyệt, vừa mới tiến vào đã bị cái miệng nhỏ nhắn mở rộng chặt chẽ ngậm lấy, trụ cột sinh sản lại trướng lớn một vòng.
Cố Minh Nguyệt cắn môi, một tầng mô hôi dính ướt tóc mai, ánh mắt mông lung thầm nghĩ từ lúc nào mà nam nhân này tự chủ giỏi như vậy, trước kia lần nào cũng nôn nóng đâm vào, không biết trong vòng nửa năm nam nhân này đã sớm luyện được một bộ nhẫn công, hiện nay rốt cục cũng có thể đền bù như mong muốn, phải thu được tâm ý của mình một lần mới có thể bỏ qua.
"Tử Giác, cắm vào... A.... Tiểu huyệt thật là ngứa ngáy... Tử Giác...." Mỹ nhân lắc lắc cặp mông vểnh, vừa nói lời nam nhân muốn nghe, làm bộ muốn bao trùm lên côn th*t. Thân thể Mộ Cẩn Du cũng không nhúc nhích, thuận ý tiểu mỹ nhân đẩy toàn bộ côn th*t vào tiểu huyệt đang ngứa ngáy khó chịu của nàng, sau đó bắt đầu giữ chặt vòng eo mềm mại nhanh chóng đâm mạnh vào.
"Tiểu dâm vật... Ta cắm vào cho nàng này.... có sướng không hả?" Sợi tóc nam nhân rối loạn, híp mắt tùy ý rong ruổi trên cơ thể trắng như tuyết của nữ nhân, thỉnh thoảng trong cổ họng là truyền ra vài tiếng rì rầm thoải mái.
"Thật thoải mái... dương v*t to lớn của Tử Giác thật lợi hại.... A a.... Thật có lực.... Ừ a." Hai cánh tay của Cố Minh Nguyệt bị một bàn tay bắt chéo ra sau lưng, bị đâm tới mức vú run rẩy nhảy loạn, từng trận tiếng nước chảy ào ào phía dưới, âm thanh òm ọp òm ọp phốc phốc xuy xuy vang lẫn với tiếng hai thân thể đánh vào nhau rất dâm mỹ.
"Đáng thương, tiểu huyệt của nàng cao hứng tới mức kêu gọi không ngừng đây này? Ưm... Trong khoảng thời gian này muốn.... Muốn nam nhân tới điên rồi hả!" Thắt lưng hẹp ưỡn mạnh một cái, bụng dưới liều mạng đụng vào hoa huy*t, côn th*t xoay tròn xoa bóp ở hoa tâm, hoa tâm vốn dĩ nhạy cảm, hành động nghiền nát không chút gián đoạn của dương cụ làm cho vật nhỏ kêu thất thanh, hận không thể chết trên thịt vật mệt nhọc kia.
"Muốn.... Thật muốn được Tử Giác đâm cắm vào.... Ừ a... Muốn được.... gậy th*t thật lớn.... A a... Đâm thủng tử cung... Nha... Thật sâu... A a a" Mỹ nhân nhỏ giọng nói ra những lời dâm đãng phóng túng mà nam nhân yêu thích, tay nhỏ bé lôi kéo bàn tay nam nhân đi xoa bóp vú mình, dùng đầu ngón tay đi bấm nhũ hoa hống hồng cứng rắn kia, sau đó đến giữa hai chân tách mở hoa huy*t, làm cho nam nhân có thể ra vào thuận lợi hơn.
"Nói! Bình thường có tự chơi đùa tiểu dâm huyệt của mình không..." Mộ Cẩn Du vừa kéo nụ hoa kích thích, vừa nói.
"Có... A a... Tự mình chơi đùa... Tử Giác... ưm đâm chết thiếp.... Muốn chết ở dưới thân chàng... A a a a a ~~~ thật mạnh ~~~~~~~" Lời nói dâm đãng của mỹ nhân làm cho hai mắt nam nhân đỏ bừng, ấn hai vai mỹ nhân, giống như mãnh thú bắt đầu điên cuồng cắm vào mãnh liệt đong đưa, đầu rồng mạnh mẽ mở ra cửa huyệt, xâm nhập vào tử cung mảnh mai, dương v*t to lớn kia làm cho tiểu mỹ nhân lên vô số lần cao triều, phía dưới càng tiết ra nhiều hơn khắp nơi đều là dâm dịch, tí tách rả rích rơi không ngừng.
"Ưm... Vụt vụt... Đều cho nàng! Đều cho nàng hết!" Nam nhân gầm nhẹ nằm ở trên thân thể mềm mại của nữ nhân bắn ra bọt tinh thủy nồng nặc đợt đầu, cảm thụ được tư vị tuyệt vời khi được cái miệng nhỏ nhắn của tiểu huyệt mút tinh dịch. Mỹ nhân dưới thân thật giống như một yêu vật chuyên hút tinh dịch của nam nhân, mỗi khi cao triều tử cung lại hạ thấp, cửa vào mềm mại liều mạng hút quy đầu của nam nhân vào.
Hơn nữa năm mới sảng khoái một lần đối với nam nhân mà nói sao có thể đủ được, cây gậy to cương cứng nóng rực kia cũng chưa từng mềm xuống, hắn cắn vành tai Cố Minh Nguyệt, dụ dỗ: "Ngoan, lần này để cho ta vui đùa tận hứng có được không."
Cố Minh Nguyệt biết mấy ngày nay nam nhân cũng nhịn không phải dễ dàng, vì vậy đỏ mặt gật đầu một cái, sau đó liền nhìn nam nhân rút côn th*t ra, dịch thể màu trắng chảy tí tách ướt nhẹp phân thân đứng ngay ngắn trước giường, kéo cặp chân nàng qua rồi nâng cao lên vòng quang thắt lưng, khiến cho mỹ nhân chỉ có bộ phận từ cổ trở lên và cánh tay mới có thể đụng tới giường, còn lại toàn bộ treo ở không trung, động thân một cái lại đi vào.
Nam nhân lâu ngày không ăn mặn một khi được thả ra, Cố Minh Nguyệt phải chịu thội một phen là chuyện không thể thiếu. Cuối cùng nàng cũng bị làm tới mức thần chí không rõ, thân thể chỉ không cầm được mà lên cao triều, cả người run rẩy bị côn th*t của nam nhân chận lại đầy đồ vật trong bụng đi ngủ, ngay cả trong mộng cũng giống như bị người ta chuẩn bị xuyên vào, tất cả đều là khoái cảm cuồn cuộn.
Mộ Cẩn Du sớm có dự mưu nên đã cho tôi tớ các sân lui ra, mấy ngày liên tục ở trong phòng hết sức chuyên chú đâm chọc làm tiểu mỹ nhân, một khắc cũng không ngừng rút ra cắm vào tiểu huyệt. Nam nhân đã sớm phân phó người hầu chuẩn bị nước tắm mỗi ngày, nếu gọi thì đến. Cơm canh ban ngày cũng được người hầu rón rén đặt ở cửa, để tùy chủ tử mình đi lấy. Vì vậy Cố Minh Nguyệt bị ép buộc cong lưng nhón chân đứng trên chân to của nam nhân, trong tiểu huyệt bị gậy th*t lớn cắm vào đi tới trước cửa cúi thân xuống nâng hộp đựng thức ăn lên, toàn bộ động tác khó khăn mấy ngày đã làm qua, cũng quen dần, nhiều lần trong lúc đi lại bị cắm vào tới mức d*m thủy rơi không ngừng, chảy từ giữa phòng dây đầy tới tận trước cửa.
Làm sao nam nhân có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng được, hắn muốn đòi đủ tất cả bồi thường từ trên người mỹ nhân đòi lại thời gian bị cấm dục, vì vậy nhiều lần dùng bữa đều là hai người mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ, hạ thân Cố Minh Nguyệt bị dương v*t xỏ xuyên qua, chặn toàn bộ tinh dịch đầy lấp trong tử cung mà bộ ngực sữa để trần bị nam nhân dùng đũa kẹp lấy chơi đùa, ăn đồ ăn nam nhân mớm vào miệng.
Hai người không biết xấu hổ không vội vàng mà ở trong phòng suốt mười ngày nửa tháng, thật sự Cố Minh Nguyệt đã sắp bị Mộ Cẩn Du giết chết, cho tới bây giờ tiểu huyệt chưa từng được khép lại, hai chân cũng bị làm tới mức không đứng lên được, mỗi lần nam nhân rời đi rồi vẫn còn có ảo giác bị cắm vào bắn tinh mà tỉnh giấc.
Nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi hai người phóng túng như vậy xong, đột nhiên Mộ Cẩn Du liền bận rộn. Cố Minh Nguyệt thường xuyên liên tiếp mấy ngày liền không thấy bóng người, hỏi Lưu Doanh với Dật Hải, hai người lại ấp úng không nói rõ ràng.
Trực giác của Cố Minh Nguyệt thấy bất thường, hôm nay quyết định muốn đi thư phòng tìm Mộ Cẩn Du, hai nha hoàn không ngăn được, sau khi bị trách mắng nghiêm nghị chỉ đành phải đi theo sau chủ tử đi tới thư phòng, nhìn khuôn mặt chủ tử trong nháy mắt trắng bệch, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, suy nghĩ đây có phải thời điểm nên thông báo để phu nhân đón tiểu thư trở về hay không.
Cửa sổ thư phòng của Mộ Cẩn Du mở rộng, từ góc độ của Cố Minh Nguyệt có thể nhìn thấy rất rõ ràng một vị cô nương mặc voan mỏng đang quỳ gối giữa hai chân nam nhân, lắc lắc cái mông để lấy lòng người trước mặt.
Bới vì cách xa một chút, Cố Minh Nguyệt không thấy rõ ràng vẻ mặt của Mộ Cẩn Du, chẳng qua là một nàng run lên một chút, không nói được lời nào liền rời đi, hai nha hoàn vội vàng đuổi theo.
Tác giả nói:
Tôi cũng không thể tin được vậy mà mình có thể viết được gần năm nghìn chữ!!!!!
Đều là các tiểu yêu tinh nói hai ngày nay ăn chay, muốn xem cảnh thịt của hai người, vì vậy ban đầu vốn chỉ muốn viết thịt sơ sơ làm trò nhưng cố gắng viết mấy ngàn chữ ah!!!
Tiệc thịt lớn lên đây! Các bạn ăn vậy có đủ no không, có hài lòng hay không!
Nhận tiện, buổi tối sẽ kết thúc câu chuyện này, còn có một tiếng nữa là tám giờ, hãy dâng ra các chân châu cùng với lời nhắn!
Mộ mỹ nam tuyệt đối sẽ không có lạc lối...., mọi người cứ yên tâm đi!!
Trong lòng Ngụy Mẫn tự biết trước mắt không phải thời điểm làm khó nàng ta, dáng vẻ cao ngạo gật đầu ra hiệu Cố Minh Nguyệt có thể đứng dậy. Nàng nhẫn nhịn, bởi thế ánh mắt cũng không lưu ý dừng lại quá nhiều trên người thị thiếp, mà chuyển sang nhìn Mộ Cẩn Du đẹp đến sặc sỡ loá mắt kia, si ngốc quan sát mi mắt hắn. Khi nhìn đến tóc mai hơi loạn của hắn, trong lòng bị nhéo đau đớn, thế này hiển nhiên là do mới vừa hoan ái xong nên không được gọn gàng.
Nàng giả vờ lơ đãng đi tới bên người Cố Minh Nguyệt, hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Đây... Không phải mùi vị của ngọc lộ trướng trung hương sao?" Tiếp đó ánh mắt chứa đầy vẻ lo âu quay sang nhìn Mộ Cẩn Du mở miệng: "Mộ công tử, vừa mới phải chăng..." trên mặt lộ rõ vẻ đồng tình.
Hiển nhiên Mộ Cẩn Du không nghĩ tới Ngụy Mẫn cũng biết được bí dược này, nhưng nàng xuất thân là hoàng thất Tây Lương vậy có biết nó cũng không kỳ quái, lại nói tiếp mê dược này không phải được truyền tới từ Tây Lương sao.
Bởi vì mùi hương truyền ra từ trên người Cố Minh Nguyệt, Ngụy Mẫn bèn nhân đó mà chắc chắn rằng Cố Minh Nguyệt là đồng lõa của người bỏ thuốc, còn nữa người trong kinh đều nghe nói mỹ nhân Quốc Công phu nhân tặng qua rất được Mộ Cẩn Du yêu thích, thầm nghĩ đương nhiên là lần này nhất định là nàng cố ý quyến rũ Mộ Cẩn Du gây ra chuyện xấu xa trước mặt mọi người, cố tình cho người ta nhìn thấy. Vì vậy thật tâm thật ý nói: "Mộ công tử, ta biết khó xử của chàng, chắc hẳn tâm ý của ta chàng cũng nhất thanh nhị sở, nếu lần này chàng muốn trừng trị người hạ dược, ta nhất định có thể..." Lời còn chưa nói hết, liền bị nam tử trước mặt nàng cắt đứt.
"Ý tốt của Công chúa điện hạ Mộ mỗ xin nhận, chỉ là đây là việc trong nhà của tại hạ, ta tự có cách xử lí, mong điện hạ thứ lỗi." Mộ Cẩn Du thầm hiểu trong lòng ắt hẳn Tây Lương công chúa hiểu lầm, nhưng ánh mắt quan sát Cố Minh Nguyệt của nàng làm lòng hắn hoảng sợ, ánh mắt kia giống như đao thép muốn róc xương người khác, nếu nó là thực, chắc chắn có thể dùng nó thiên đao vạn quả mỹ nhân của hắn.
Cố Minh Nguyệt nghe vậy liền rõ ràng công chúa dường như đã hiểu lầm, chẳng qua nàng cũng không có lý do gì mà đi giải thích cho tình địch nghe. Để cho nàng tiếp tục hiểu lầm cũng tốt, nếu người trong lòng bị đối xử bất công sau đó lại đi che chở cho kẻ bị hiềm nghi là đồng lõa, mà kẻ có lòng dạ hung ác này còn được người mình thương cưng chiều mang theo bên cạnh, nghĩ xem có nữ nhân nào mà không ôm hận.
Cố Minh Nguyệt chính là muốn làm cho nàng căm hận, khiến cho nàng đố kị, nàng mới bị oán niệm là mất chừng mực, nói ra hoặc làm ra vài chuyện chỉ có những người khi đầu óc không tỉnh táo mới nói như những lời khó nghe, hay làm chuyện hồ đồ.
Rõ ràng Ngụy Mẫn không nghĩ tới lòng tốt của mình lại bị nam nhân cự tuyệt, trong lòng nàng khó chịu, càng nhìn Cố Minh Nguyệt càng thấy không vừa mắt. Nàng không rõ vì sao người thương của mình lại muốn bao che tiện nhân này, công chúa chỉ thấy được nửa đoạn sau câu chuyện nào có thể đoán được thật ra người ban đầu có thể phải phô diễn cảnh này trước mặt mọi người lại chính là cháu gái ruột của Quốc Công phu nhân. Đối với nữ nhi gia mà nói danh tiếng là thứ quan trọng nhất, Mộ Cẩn Du không tiện giải thích, chỉ vì như thế ắt sẽ dính dáng tới Liễu Y Y vô tội. Hắn biết biểu muội không có liên hệ máu mủ này là người tốt, làm việc tự nhiên sẽ cố kỵ. Mà Cố Minh Nguyệt lại là nữ nhân chính đáng đường hoàng của Mộ Cẩn Du, lần này thực sự đã giúp mình, vì vậy khi nàng bị người khác nghi ngờ trong lòng Mộ Cẩn Du liền thấy khó chịu, làm sao có thể không nói giúp nàng.
Cố Minh Nguyệt nghe vậy lập tức nắm lấy thời cơ ném ra một làn thu ba (ánh mắt long lanh) chan chứa tình cảm, lại nhận lấy ánh mắt trấn an của Mộ Cẩn Du, Ngụy Mẫn nhìn vào trở nên giận dữ!
"Mộ công tử, chàng hãy nghe ta nói, tiện nhân kia rõ ràng là..." Giọng nói của nàng mang theo sự oán hận không rõ, dùng từ cũng bắt đầu không thích hợp, ánh mắt như từng mảnh từng mảnh phi đao bắn về phía Minh Nguyệt, những lời này còn chưa ra khỏi miệng, đã bị người ta cắt đứt.
"Công chúa điện hạ ngay thẳng giúp người, trong lòng Mộ mỗ vô cùng biết ơn, nhưng chuyện trong nhà ta chưa tới phiên một người ngoài nói vào. Công chúa đã ở đây quá lâu rồi, kính xin trở lại bữa tiệc, thân thể Mộ mỗ có chút bất tiện, đi trước một bước." Mộ Cẩn Du không thể nghe người khác gọi Cố Minh Nguyệt là tiện nhân, người tự cho là thông mình lúc nào cũng không khiến người khác ưa thích nổi, nói xong cũng không nhìn Ngụy Mẫn, kéo Cố Minh Nguyệt trở về Tư Phương Viện.
Tây Lương công chúa chưa từng bị người khác coi nhẹ như vậy, lời trong lời ngoài của người mình yêu đều nhắc nhở mình chỉ là người ngoài, có thể thấy được trong mắt hắn nàng không sánh bằng Cố Minh Nguyệt, lòng đố kị thoáng chốc như bị đổ thêm một thùng dầu, thế lửa cuồn cuộn ngất trời, khó có thể đàn áp tiêu diệt.
Vì vậy nàng không khống chế được mà thốt ra: "Mộ Cẩn Du, ngươi đứng lại! Trong lòng ngươi cũng biết ta nhất định sẽ bước vào cửa nhà mình, tương lai sau này của chúng ta còn dài..." Giọng nói của nàng mang chút ý khóc, nhưng lòng lại điên cuồng đưa tay nhắm thẳng vào Cố Minh Nguyệt, "Một ngày nào đó ngươi sẽ thấy chỗ tốt của ta, nàng chẳng qua chỉ là một kẻ ti tiện, ngươi bảo vệ nàng như vậy, quả thực đáng ghét, sẽ có một ngày ngươi sẽ vì ta mà vứt bỏ nàng ta như chiếc giày rách!"
Ngụy Mẫn thực sự là bị tức giận tới nỗi đầu óc mê muội, đánh bậy đánh bạ trong lòng nghĩ gì thì nói nấy, lời nói kiêu căng quá đáng, nghĩ tới bản thân mình mỗi ngày ân cần mời mọc, từ ngữ trong thư đầy vẻ lấy lòng, vậy mà hắn không có chút động lòng sao.
Mộ Cẩn Du dừng bước xoay người lại cau đôi mày, đối với tâm ý của Ngụy Mẫn hắn có chút cảm động, chẳng qua chỉ là thương hại nàng một lòng si mê, cũng không có tình cảm nam nữ. Quả thật hắn biết tương lai không xa, chính mình phải đem kiệu lớn tám người khiêng mặt mày rạng rỡ rước công chúa về làm chính phu nhân, nhưng hiện tại nàng vẫn chưa bước vào cửa, lại mơ hồ coi Cố Minh Nguyệt như cái đinh trong mắt. Đột nhiên Mộ Cẩn Du có phần do dự với công chúa, thầm nghĩ không bằng hắn kết hôn với một nữ tử tính tình mềm mại rộng lượng, như vậy thiếp thất mà hắn thương yêu cũng sẽ được bố trí ổn thoả thích đáng.
Huống chi, hắn ghét bị người khác thúc ép, vô hình trung công chúa gây cho hắn không ít loại áp lực. Chỉ vì thân phận công chúa cao quý, đồng thời còn gánh vác trọng trách giữ quan hệ thông gia của hai nước, nàng thích liền muốn gả, mình chỉ có thể vùng vẫy một chút sau đó nhất định phải cưới nàng, cảm giác này thật làm người ta phiền não.
"Những gì công chúa nói đều là chuyện trong tương lai, mà tương lai lại là chuyện hư vô khó định luận...... Giờ đây công chúa thanh thanh bạch bạch, ngôn hành nên tự trọng."
Nói như vậy với một nữ tử xuất giá thì có chút nghiêm trọng, mặc dù dân phong Tây Lương cởi mở dũng mãnh, đa số nam nữ có thể tự do hôn phối, nhưng bị người trong lòng chỉ trích không tự trọng rõ ràng như vậy, cuối cùng Ngụy Mẫn không chịu nổi, cố nén nước mắt xoay người nhanh chóng rời đi.
Công chúa này, thông tuệ có thừa, khôn khéo lại chưa đủ, phỏng đoán tâm tư nam nhân càng không tốt. Nhưng nàng có một thứ Cố Minh Nguyệt cần nhất, cũng là ưu thế lớn nhất, đó là huyết thồng cùng thân phận cao quý.
Cố Minh Nguyệt đang cảm khái may mắn công chúa quyền cao khí thịnh đồng thời làm việc lại dễ kích động, lại vì bản thân nàng (CMN) có một phần lo lắng, buộc lòng phải gửi toàn bộ hy vọng vào một trận đánh cuộc cuối cùng. Lúc này nàng (CMN) không biết sự tình sẽ tiến hành trơn tru thuận lợi, thậm chí còn có những điều bất ngờ, trực tiếp giúp cho bản thân nàng đứng ở thế bất khả chiến bại.
Tác giả nói:
Gần đây đang giả thiết nam chính trong nhiệm vụ kế tiếp,
Mọi người xem xem văn án, yêu thích kiểu người nào nhất thì để lại tin nhắn cho tôi biết,
Thứ nhất có thể cung cấp thêm cho tôi chút linh cảm, mà mọi người thích nhìn cũng thoải mái ~~~~
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Edit: Phạm Mai
Beta: Linxu
"Không được, Tử Giác không được.... A a...." Cố Minh Nguyệt thật vất vả nhổ côn th*t trong miệng ra, mặt đỏ lên quay đầu khẩn trương nhìn nam nhân đang khinh nhờn tiểu huyệt và cúc hoa của mình. Mộ Cẩn Du không bị lay động, ngày càng táo tợn xâm nhập ngón tay vào, khuấy động trong đó, ngay sau đó lưỡi to dán sát vào vách tường thịt phác thảo hình dáng đầu ngón tay. Chỉ thấy mỹ nhân bị làm tới mức chỉ bạc trong miệng cũng chảy ra ngoài, thân thể kéo chặt vô ý thức hét lên một tiếng, trong nháy mắt cao triều quét thổi toàn thân, dưới thân như không khống chế được làm ướt nửa khuôn mặt như được điêu khắc của nam nhân.
Cao triều đi qua Cố Minh Nguyệt cảm thấy thân thể bay bổng ấm áp dễ chịu cực kỳ thoải mái, nhưng nàng vẫn cảm thấy nơi nào đó còn chưa đủ, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới kia vẫn đói khát như cũ kêu gão muốn bị tính khí của nam nhân hung hăng nhét đầy, muốn được đâm chặt no nê không lộ một khe hở, nói tóm lại là muốn bị đâm chọc xuyên thấu nặng nề vào tận cùng, mạnh mẽ chơi đùa.
Nam nhân thật cứ như biết được suy nghĩ ý muốn của nàng vậy, điều chỉnh tư thế để cho nàng quỳ ở trên giường, ôm trọn đôi vú tròn trịa đang rủ xuống trên đệm gấm, nụ hoa căng cứng như hòn đá nhỏ, bị vải vóc ma sát mang đến từng trận khoái cảm, hai chân vừa dài vừa trắng khép lại, không ngừng ma sát, mông nhỏ khẽ lay động chờ đợi nhục bổng cắm vào.
Mộ Cẩn Du có ý xấu dùng dương cụ nóng ấm nhẹ nhàng cọ xát ở miệng tiểu huyệt của tiểu mỹ nhân, mê hoặc nói: "Muốn gì hả, tới, nói cho ta biết." Nói xong nhẹ đâm vào tiểu huyệt, vừa mới tiến vào đã bị cái miệng nhỏ nhắn mở rộng chặt chẽ ngậm lấy, trụ cột sinh sản lại trướng lớn một vòng.
Cố Minh Nguyệt cắn môi, một tầng mô hôi dính ướt tóc mai, ánh mắt mông lung thầm nghĩ từ lúc nào mà nam nhân này tự chủ giỏi như vậy, trước kia lần nào cũng nôn nóng đâm vào, không biết trong vòng nửa năm nam nhân này đã sớm luyện được một bộ nhẫn công, hiện nay rốt cục cũng có thể đền bù như mong muốn, phải thu được tâm ý của mình một lần mới có thể bỏ qua.
"Tử Giác, cắm vào... A.... Tiểu huyệt thật là ngứa ngáy... Tử Giác...." Mỹ nhân lắc lắc cặp mông vểnh, vừa nói lời nam nhân muốn nghe, làm bộ muốn bao trùm lên côn th*t. Thân thể Mộ Cẩn Du cũng không nhúc nhích, thuận ý tiểu mỹ nhân đẩy toàn bộ côn th*t vào tiểu huyệt đang ngứa ngáy khó chịu của nàng, sau đó bắt đầu giữ chặt vòng eo mềm mại nhanh chóng đâm mạnh vào.
"Tiểu dâm vật... Ta cắm vào cho nàng này.... có sướng không hả?" Sợi tóc nam nhân rối loạn, híp mắt tùy ý rong ruổi trên cơ thể trắng như tuyết của nữ nhân, thỉnh thoảng trong cổ họng là truyền ra vài tiếng rì rầm thoải mái.
"Thật thoải mái... dương v*t to lớn của Tử Giác thật lợi hại.... A a.... Thật có lực.... Ừ a." Hai cánh tay của Cố Minh Nguyệt bị một bàn tay bắt chéo ra sau lưng, bị đâm tới mức vú run rẩy nhảy loạn, từng trận tiếng nước chảy ào ào phía dưới, âm thanh òm ọp òm ọp phốc phốc xuy xuy vang lẫn với tiếng hai thân thể đánh vào nhau rất dâm mỹ.
"Đáng thương, tiểu huyệt của nàng cao hứng tới mức kêu gọi không ngừng đây này? Ưm... Trong khoảng thời gian này muốn.... Muốn nam nhân tới điên rồi hả!" Thắt lưng hẹp ưỡn mạnh một cái, bụng dưới liều mạng đụng vào hoa huy*t, côn th*t xoay tròn xoa bóp ở hoa tâm, hoa tâm vốn dĩ nhạy cảm, hành động nghiền nát không chút gián đoạn của dương cụ làm cho vật nhỏ kêu thất thanh, hận không thể chết trên thịt vật mệt nhọc kia.
"Muốn.... Thật muốn được Tử Giác đâm cắm vào.... Ừ a... Muốn được.... gậy th*t thật lớn.... A a... Đâm thủng tử cung... Nha... Thật sâu... A a a" Mỹ nhân nhỏ giọng nói ra những lời dâm đãng phóng túng mà nam nhân yêu thích, tay nhỏ bé lôi kéo bàn tay nam nhân đi xoa bóp vú mình, dùng đầu ngón tay đi bấm nhũ hoa hống hồng cứng rắn kia, sau đó đến giữa hai chân tách mở hoa huy*t, làm cho nam nhân có thể ra vào thuận lợi hơn.
"Nói! Bình thường có tự chơi đùa tiểu dâm huyệt của mình không..." Mộ Cẩn Du vừa kéo nụ hoa kích thích, vừa nói.
"Có... A a... Tự mình chơi đùa... Tử Giác... ưm đâm chết thiếp.... Muốn chết ở dưới thân chàng... A a a a a ~~~ thật mạnh ~~~~~~~" Lời nói dâm đãng của mỹ nhân làm cho hai mắt nam nhân đỏ bừng, ấn hai vai mỹ nhân, giống như mãnh thú bắt đầu điên cuồng cắm vào mãnh liệt đong đưa, đầu rồng mạnh mẽ mở ra cửa huyệt, xâm nhập vào tử cung mảnh mai, dương v*t to lớn kia làm cho tiểu mỹ nhân lên vô số lần cao triều, phía dưới càng tiết ra nhiều hơn khắp nơi đều là dâm dịch, tí tách rả rích rơi không ngừng.
"Ưm... Vụt vụt... Đều cho nàng! Đều cho nàng hết!" Nam nhân gầm nhẹ nằm ở trên thân thể mềm mại của nữ nhân bắn ra bọt tinh thủy nồng nặc đợt đầu, cảm thụ được tư vị tuyệt vời khi được cái miệng nhỏ nhắn của tiểu huyệt mút tinh dịch. Mỹ nhân dưới thân thật giống như một yêu vật chuyên hút tinh dịch của nam nhân, mỗi khi cao triều tử cung lại hạ thấp, cửa vào mềm mại liều mạng hút quy đầu của nam nhân vào.
Hơn nữa năm mới sảng khoái một lần đối với nam nhân mà nói sao có thể đủ được, cây gậy to cương cứng nóng rực kia cũng chưa từng mềm xuống, hắn cắn vành tai Cố Minh Nguyệt, dụ dỗ: "Ngoan, lần này để cho ta vui đùa tận hứng có được không."
Cố Minh Nguyệt biết mấy ngày nay nam nhân cũng nhịn không phải dễ dàng, vì vậy đỏ mặt gật đầu một cái, sau đó liền nhìn nam nhân rút côn th*t ra, dịch thể màu trắng chảy tí tách ướt nhẹp phân thân đứng ngay ngắn trước giường, kéo cặp chân nàng qua rồi nâng cao lên vòng quang thắt lưng, khiến cho mỹ nhân chỉ có bộ phận từ cổ trở lên và cánh tay mới có thể đụng tới giường, còn lại toàn bộ treo ở không trung, động thân một cái lại đi vào.
Nam nhân lâu ngày không ăn mặn một khi được thả ra, Cố Minh Nguyệt phải chịu thội một phen là chuyện không thể thiếu. Cuối cùng nàng cũng bị làm tới mức thần chí không rõ, thân thể chỉ không cầm được mà lên cao triều, cả người run rẩy bị côn th*t của nam nhân chận lại đầy đồ vật trong bụng đi ngủ, ngay cả trong mộng cũng giống như bị người ta chuẩn bị xuyên vào, tất cả đều là khoái cảm cuồn cuộn.
Mộ Cẩn Du sớm có dự mưu nên đã cho tôi tớ các sân lui ra, mấy ngày liên tục ở trong phòng hết sức chuyên chú đâm chọc làm tiểu mỹ nhân, một khắc cũng không ngừng rút ra cắm vào tiểu huyệt. Nam nhân đã sớm phân phó người hầu chuẩn bị nước tắm mỗi ngày, nếu gọi thì đến. Cơm canh ban ngày cũng được người hầu rón rén đặt ở cửa, để tùy chủ tử mình đi lấy. Vì vậy Cố Minh Nguyệt bị ép buộc cong lưng nhón chân đứng trên chân to của nam nhân, trong tiểu huyệt bị gậy th*t lớn cắm vào đi tới trước cửa cúi thân xuống nâng hộp đựng thức ăn lên, toàn bộ động tác khó khăn mấy ngày đã làm qua, cũng quen dần, nhiều lần trong lúc đi lại bị cắm vào tới mức d*m thủy rơi không ngừng, chảy từ giữa phòng dây đầy tới tận trước cửa.
Làm sao nam nhân có thể dễ dàng bỏ qua cho nàng được, hắn muốn đòi đủ tất cả bồi thường từ trên người mỹ nhân đòi lại thời gian bị cấm dục, vì vậy nhiều lần dùng bữa đều là hai người mặt đối mặt ngồi cùng một chỗ, hạ thân Cố Minh Nguyệt bị dương v*t xỏ xuyên qua, chặn toàn bộ tinh dịch đầy lấp trong tử cung mà bộ ngực sữa để trần bị nam nhân dùng đũa kẹp lấy chơi đùa, ăn đồ ăn nam nhân mớm vào miệng.
Hai người không biết xấu hổ không vội vàng mà ở trong phòng suốt mười ngày nửa tháng, thật sự Cố Minh Nguyệt đã sắp bị Mộ Cẩn Du giết chết, cho tới bây giờ tiểu huyệt chưa từng được khép lại, hai chân cũng bị làm tới mức không đứng lên được, mỗi lần nam nhân rời đi rồi vẫn còn có ảo giác bị cắm vào bắn tinh mà tỉnh giấc.
Nhắc tới cũng kỳ quái, sau khi hai người phóng túng như vậy xong, đột nhiên Mộ Cẩn Du liền bận rộn. Cố Minh Nguyệt thường xuyên liên tiếp mấy ngày liền không thấy bóng người, hỏi Lưu Doanh với Dật Hải, hai người lại ấp úng không nói rõ ràng.
Trực giác của Cố Minh Nguyệt thấy bất thường, hôm nay quyết định muốn đi thư phòng tìm Mộ Cẩn Du, hai nha hoàn không ngăn được, sau khi bị trách mắng nghiêm nghị chỉ đành phải đi theo sau chủ tử đi tới thư phòng, nhìn khuôn mặt chủ tử trong nháy mắt trắng bệch, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, suy nghĩ đây có phải thời điểm nên thông báo để phu nhân đón tiểu thư trở về hay không.
Cửa sổ thư phòng của Mộ Cẩn Du mở rộng, từ góc độ của Cố Minh Nguyệt có thể nhìn thấy rất rõ ràng một vị cô nương mặc voan mỏng đang quỳ gối giữa hai chân nam nhân, lắc lắc cái mông để lấy lòng người trước mặt.
Bới vì cách xa một chút, Cố Minh Nguyệt không thấy rõ ràng vẻ mặt của Mộ Cẩn Du, chẳng qua là một nàng run lên một chút, không nói được lời nào liền rời đi, hai nha hoàn vội vàng đuổi theo.
Tác giả nói:
Tôi cũng không thể tin được vậy mà mình có thể viết được gần năm nghìn chữ!!!!!
Đều là các tiểu yêu tinh nói hai ngày nay ăn chay, muốn xem cảnh thịt của hai người, vì vậy ban đầu vốn chỉ muốn viết thịt sơ sơ làm trò nhưng cố gắng viết mấy ngàn chữ ah!!!
Tiệc thịt lớn lên đây! Các bạn ăn vậy có đủ no không, có hài lòng hay không!
Nhận tiện, buổi tối sẽ kết thúc câu chuyện này, còn có một tiếng nữa là tám giờ, hãy dâng ra các chân châu cùng với lời nhắn!
Mộ mỹ nam tuyệt đối sẽ không có lạc lối...., mọi người cứ yên tâm đi!!