Editor: Chjcbjbj
Có hai thị tỳ bước lên đỡ Thanh Văn, Ninh Khải Dao chỉ vào ta, cất giọng the thé, “Biểu ca, do cô ta hạ độc! Cô ta muốn hại huynh…”
Hạ Hầu Thương nói: “Muội nói nhăng nói cuội gì đó? Sao nàng ấy có thể hại ta được?”
Ninh Khải Dao tiến lên mấy bước, đoạt lấy bát sen trong tay ta rồi đưa cho một thị tỳ khác: “Ăn đi!”
Vậy mà cô ta lại dùng người hầu thử độc. Sắc mặt của Thanh Văn kia đã trắng như tờ giấy, phải nhờ người đỡ xuống.
Trong mắt thị tỳ này có vẻ cầu khẩn, nhưng không dám lên tiếng xin tha, chỉ run rẩy đưa tay ra múc một thìa sen vào miệng. Vừa mới nuốt vào, thị tỳ đó cũng ôm bụng kêu đau hệt như Thanh Văn.
Ninh Khải Dao nói: “Biểu ca, nữ nhân này không phải người tốt, cô ta muốn hại chết huynh. Muội nhận được tin tức liền chạy tới ngăn cản. Biểu ca, huynh mau bắt cô ta lại, nhốt vào đại lao!”
Hạ Hầu Thương quay sang nhìn ta, nhưng lại quay đi rồi nói: “Không thể nào, nàng không thể hạ độc được. Dao nhi, nhất định là người khác… Chuyện này, muội cứ kệ đi.”
Ninh Khải Dao lớn tiếng nói: “Biểu ca, huynh sao thế? Huynh sẽ bị cô ta hại chết đấy!”
Đang lúc ấy, một thị tỳ lặng lẽ tiến lên định nhặt mảnh sứ vỡ dưới đất, nhưng bỗng nhiên lại rút một thanh đoản kiếm đâm Hạ Hầu Thương. Ta thấy rõ, vội kêu lên: “Cẩn thận…”
Thị tỳ đó giao đấu với Hạ Hầu Thương, thân hình nhẹ tênh, lao mình lên không nhanh như tia chớp, võ công rất cao. Nhưng võ công của Hạ Hầu Thương còn cao hơn một bậc, cản lại cú tấn công của thị tỳ kia, thoắt cái tóm lấy tóc của cô ta, kéo khăn trùm đầu xuống để lộ gương mặt thật.
Nhưng thị tỳ đó lại là một nam tử trẻ tuổi.
“Là ngươi? Mặc Tử Hàn?” Hạ Hầu Thương lạnh lùng cười một tiếng, “Bổn vương còn không biết phải đi đâu tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự vác xác tới.”
Vẻ mặt Mặc Tử Hàn sắc bén: “Hạ Hầu Thương, ngươi đã đuổi tận giết tuyệt, vậy ta chỉ có liều mạng mà thôi!”
Hai người lại giao đấu thêm mấy chiêu, Mặc Tử Hàn không thể địch lại, tung một chưởng rồi lao người lên trên, trốn vào đầm sen. Tất nhiên Hạ Hầu Thương cũng phải theo sát.
Bóng dáng hai người biến mất tăm, chỉ còn ta và Ninh Khải Dao cùng mấy thị tỳ.
Ninh Khải Dao cười lạnh một tiếng: “Biểu ca không giải quyết ngươi, vậy thì ta giải quyết thay huynh ấy. Người đâu, bắt cô ta lại, đưa đến Đại Lý tự!”
Bỗng có hai thị vệ lao ra từ bụi hoa, có vẻ là người Ninh Khải Dao mang đến, định tiến lên kéo tay ta.
Ta thản nhiên nói: “Ninh tiểu thư, thiếp thân là nội quyến của Ninh vương, một nữ tử chưa cưới xin như người sợ rằng không thể tự quyết. Nếu muốn xử lý thiếp, sao không xin Thái hậu cùng vào vương phủ với hai tỷ tỷ kia, làm chủ mẫu của phủ Ninh vương, mới có thể tự quyết…”
Ninh Khải Dao nghe ta nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến mức lúc đỏ lúc trắng, sai hai thị vệ đó: “Còn chưa ra tay?”
Lúc này, lại có thêm hai thị vệ của vương phủ nhảy ra từ bụi hoa, chắn trước mặt họ, một người chắp tay, lạnh lùng nói: “Ninh tiểu thư, trời đã tối rồi, người vẫn nên mau chóng về phủ, tránh tổn hại danh dự!”
Ta thừa biết Ninh vương sẽ để lại người bên cạnh ta, đánh giá thân thủ và giọng nói của họ, có lẽ là hai trong số bát tuấn?
Ninh Khải Dao không ngờ một thị vệ nho nhỏ lại có gan dạy dỗ cô ta như vậy, giọng nói trở nên cực kỳ bén nhọn: “Mau bắt lấy cô ta, biểu ca trở lại, ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Hai thị vệ đó vung loan đao trong tay rồi vọt tới, một trong hai thị vệ chắn trước ta tiến lên trước một bước, ung dung giơ đao đón. Chỉ mới mấy chiêu đã khiến hai kẻ kia luống cuống tay chân.
Thị vệ kia không ra tay mà chỉ đứng chắn trước ta, cất giọng khô khan khuyên nhủ: “Ninh tiểu thư, cần gì tự rước lấy nhục?”
Dĩ nhiên những lời này của hắn đã khiến Ninh Khải Dao giận đến mức dựng ngược lông mày. Cô ta hét lớn: “Các ngươi còn không mau xông ra?”
Thét lên một tiếng, đột nhiên có hơn mười thị vệ lao ra từ bụi cây, lập trận bao vây bọn ta. Thì ra Ninh Khải Dao này cũng biết để lại lực lượng phía sau. Nghĩ rằng nếu vấn đề có thể giải quyết thì cũng không cần nhiều người như vậy, nếu không thể giải quyết thì sẽ gọi toàn bộ số người ra giúp sức.
Thị vệ đứng chắn trước ta vẫn nói bằng giọng điệu bình thản: “Thế này còn đáng để ra tay…”
Quay đầu nói với ta, “Phu nhân, thuộc hạ đi chơi với họ một chút, người yên tâm, thuộc hạ không để người bị thương đâu.”
Ta gật đầu, hắn liền xông vào vòng vây. Võ công của thị vệ này vô cùng cao cường, tuy bị mười mấy người bao vậy nhưng cứ như chốn không người.
Ta nhìn Ninh Khải Dao bực bội đứng một bên xem cuộc chiến, khẽ cười với cô ta: “Ninh tiểu thư, chắc bình thường người ít ra ngoài lắm nhỉ?”
Giọng ta không cao, gần như chìm ngập trong tiếng đao kiếm giao tranh, nhưng Ninh Khải Dao sao có thể không chú ý đến nhất cử nhất động của ta được chứ? Nghe thấy ta gọi, cô ta quay lại, nhìn ta bằng ánh mắt ngờ vực.
Ta đột nhiên cất cao giọng, lớn tiếng nói: “Ninh tiểu thư, việc gì phải ra tay sớm như vậy? Thiếp thân là người ti tiện, nhưng trong suy nghĩ của vương gia cũng có chút giá trị. Nếu người muốn vào vương phủ, trở thành chính phi của Vương gia, cao hơn hai tỷ tỷ kia, thiếp thân cũng có thể tiến cử với Vương gia.”
Vừa dứt lời, da mặt của Ninh Khải Dao chợt tím ngắt, tức giận dậm chân. Ta nói vậy tức là tỏ rõ với mọi người, Ninh Khải Dao muốn làm chính phi của Ninh vương, nhưng Ninh vương không thèm để ý đến cô ta, có lời khuyên của ái thiếp mới miễn cưỡng thu nạp.
Đám thị vệ cô ta mang tới lòng dạ không sâu, liền nở nụ cười lộ liễu.
Cô ta hít sâu một hơi, cuối cùng nghiêng người vẫy tay, gọi một thị tỳ lớn tuổi tới, tàn bạo chỉ về phía ta.
Thị tỳ kia vốn có khuôn mặt hòa nhã, nhưng khi đi về phía ta lại bộc phát tư thế oai hùng, khí khái sắc bén, còn chưa đến gần đã khiến người ta cảm thấy có sát ý mơ hồ.
Nhị tuấn đang chiến đấu hăng say với đám thị vệ bình thường kia chợt cảm thấy có điều gì bất thường, vội hất những thị vệ kia lao về phía ta, nhưng đã muộn. Thị tỵ kia đã vọt tới bên ta, nhấc ta lên, hai ngón tay đặt ở cổ họng của ta, nói: “Ai dám tiến lên?”
Lúc này Ninh Khải Dao mới tỏ rõ vẻ đắc ý: “Ê, hai người các ngươi nói cho biểu ca biết, thiên tử phạm pháp xử tội như dân thường, ta sẽ tống cô ta vào Đại Lý tự, thẩm tra xem rốt cuộc cô ta có lai lịch gì!”
Vẻ ung dung nhàn tản của nhị tuấn đã biến mất, một người vội la lên: “Ninh cô nương, đừng như vậy, vương gia sẽ trách tội đấy.”
Ninh Khải Dao nói: “Trách tội gì? Huynh ấy muốn trách tội thì bảo huynh ấy đến Ninh phủ tìm ta!”
Cô ta quay đầu chuẩn bị rời đi, thị tỳ kia dùng hai ngón tay nắm chặt lấy cổ ta, khiến nhị tuấn sợ ném chuột vỡ đồ, không thể làm gì đành trơ mắt nhìn bọn ta lên đường xuống núi.
Nhưng ta không thể đi cùng họ, bởi vì họ không thể xuống núi… Hành cung sao có thể lơi lỏng canh phòng như vậy?
Bọn ta dần dần đi tới bên hồ sen, nhị tuấn đành phải giữ khoảng cách mười bước đi theo sao. Ta liếc mắt nhìn hoa sen bị gió thổi lay động, thấy rõ nơi bọn ta đang đứng hoàn toàn không có ưu thế trong việc giao chiến. Chắc đến lúc rồi nhỉ?
Hơi ấm bốc lên từ suối nước nóng được cơn gió đưa tới, mang theo mùi lưu huỳnh thoang thoảng. Khí nóng đó tụ mà không tan, quẩn quanh chóp mũi mấy người bọn ta.
Thị tỳ này ngửi thấy, vội kêu lên một tiếng: “Không ổn.”
Ta liền đẩy cô ta ra, nhảy vào hồ sen.
Có hai thị tỳ bước lên đỡ Thanh Văn, Ninh Khải Dao chỉ vào ta, cất giọng the thé, “Biểu ca, do cô ta hạ độc! Cô ta muốn hại huynh…”
Hạ Hầu Thương nói: “Muội nói nhăng nói cuội gì đó? Sao nàng ấy có thể hại ta được?”
Ninh Khải Dao tiến lên mấy bước, đoạt lấy bát sen trong tay ta rồi đưa cho một thị tỳ khác: “Ăn đi!”
Vậy mà cô ta lại dùng người hầu thử độc. Sắc mặt của Thanh Văn kia đã trắng như tờ giấy, phải nhờ người đỡ xuống.
Trong mắt thị tỳ này có vẻ cầu khẩn, nhưng không dám lên tiếng xin tha, chỉ run rẩy đưa tay ra múc một thìa sen vào miệng. Vừa mới nuốt vào, thị tỳ đó cũng ôm bụng kêu đau hệt như Thanh Văn.
Ninh Khải Dao nói: “Biểu ca, nữ nhân này không phải người tốt, cô ta muốn hại chết huynh. Muội nhận được tin tức liền chạy tới ngăn cản. Biểu ca, huynh mau bắt cô ta lại, nhốt vào đại lao!”
Hạ Hầu Thương quay sang nhìn ta, nhưng lại quay đi rồi nói: “Không thể nào, nàng không thể hạ độc được. Dao nhi, nhất định là người khác… Chuyện này, muội cứ kệ đi.”
Ninh Khải Dao lớn tiếng nói: “Biểu ca, huynh sao thế? Huynh sẽ bị cô ta hại chết đấy!”
Đang lúc ấy, một thị tỳ lặng lẽ tiến lên định nhặt mảnh sứ vỡ dưới đất, nhưng bỗng nhiên lại rút một thanh đoản kiếm đâm Hạ Hầu Thương. Ta thấy rõ, vội kêu lên: “Cẩn thận…”
Thị tỳ đó giao đấu với Hạ Hầu Thương, thân hình nhẹ tênh, lao mình lên không nhanh như tia chớp, võ công rất cao. Nhưng võ công của Hạ Hầu Thương còn cao hơn một bậc, cản lại cú tấn công của thị tỳ kia, thoắt cái tóm lấy tóc của cô ta, kéo khăn trùm đầu xuống để lộ gương mặt thật.
Nhưng thị tỳ đó lại là một nam tử trẻ tuổi.
“Là ngươi? Mặc Tử Hàn?” Hạ Hầu Thương lạnh lùng cười một tiếng, “Bổn vương còn không biết phải đi đâu tìm ngươi, không ngờ ngươi lại tự vác xác tới.”
Vẻ mặt Mặc Tử Hàn sắc bén: “Hạ Hầu Thương, ngươi đã đuổi tận giết tuyệt, vậy ta chỉ có liều mạng mà thôi!”
Hai người lại giao đấu thêm mấy chiêu, Mặc Tử Hàn không thể địch lại, tung một chưởng rồi lao người lên trên, trốn vào đầm sen. Tất nhiên Hạ Hầu Thương cũng phải theo sát.
Bóng dáng hai người biến mất tăm, chỉ còn ta và Ninh Khải Dao cùng mấy thị tỳ.
Ninh Khải Dao cười lạnh một tiếng: “Biểu ca không giải quyết ngươi, vậy thì ta giải quyết thay huynh ấy. Người đâu, bắt cô ta lại, đưa đến Đại Lý tự!”
Bỗng có hai thị vệ lao ra từ bụi hoa, có vẻ là người Ninh Khải Dao mang đến, định tiến lên kéo tay ta.
Ta thản nhiên nói: “Ninh tiểu thư, thiếp thân là nội quyến của Ninh vương, một nữ tử chưa cưới xin như người sợ rằng không thể tự quyết. Nếu muốn xử lý thiếp, sao không xin Thái hậu cùng vào vương phủ với hai tỷ tỷ kia, làm chủ mẫu của phủ Ninh vương, mới có thể tự quyết…”
Ninh Khải Dao nghe ta nói vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn giận đến mức lúc đỏ lúc trắng, sai hai thị vệ đó: “Còn chưa ra tay?”
Lúc này, lại có thêm hai thị vệ của vương phủ nhảy ra từ bụi hoa, chắn trước mặt họ, một người chắp tay, lạnh lùng nói: “Ninh tiểu thư, trời đã tối rồi, người vẫn nên mau chóng về phủ, tránh tổn hại danh dự!”
Ta thừa biết Ninh vương sẽ để lại người bên cạnh ta, đánh giá thân thủ và giọng nói của họ, có lẽ là hai trong số bát tuấn?
Ninh Khải Dao không ngờ một thị vệ nho nhỏ lại có gan dạy dỗ cô ta như vậy, giọng nói trở nên cực kỳ bén nhọn: “Mau bắt lấy cô ta, biểu ca trở lại, ta sẽ chịu trách nhiệm!”
Hai thị vệ đó vung loan đao trong tay rồi vọt tới, một trong hai thị vệ chắn trước ta tiến lên trước một bước, ung dung giơ đao đón. Chỉ mới mấy chiêu đã khiến hai kẻ kia luống cuống tay chân.
Thị vệ kia không ra tay mà chỉ đứng chắn trước ta, cất giọng khô khan khuyên nhủ: “Ninh tiểu thư, cần gì tự rước lấy nhục?”
Dĩ nhiên những lời này của hắn đã khiến Ninh Khải Dao giận đến mức dựng ngược lông mày. Cô ta hét lớn: “Các ngươi còn không mau xông ra?”
Thét lên một tiếng, đột nhiên có hơn mười thị vệ lao ra từ bụi cây, lập trận bao vây bọn ta. Thì ra Ninh Khải Dao này cũng biết để lại lực lượng phía sau. Nghĩ rằng nếu vấn đề có thể giải quyết thì cũng không cần nhiều người như vậy, nếu không thể giải quyết thì sẽ gọi toàn bộ số người ra giúp sức.
Thị vệ đứng chắn trước ta vẫn nói bằng giọng điệu bình thản: “Thế này còn đáng để ra tay…”
Quay đầu nói với ta, “Phu nhân, thuộc hạ đi chơi với họ một chút, người yên tâm, thuộc hạ không để người bị thương đâu.”
Ta gật đầu, hắn liền xông vào vòng vây. Võ công của thị vệ này vô cùng cao cường, tuy bị mười mấy người bao vậy nhưng cứ như chốn không người.
Ta nhìn Ninh Khải Dao bực bội đứng một bên xem cuộc chiến, khẽ cười với cô ta: “Ninh tiểu thư, chắc bình thường người ít ra ngoài lắm nhỉ?”
Giọng ta không cao, gần như chìm ngập trong tiếng đao kiếm giao tranh, nhưng Ninh Khải Dao sao có thể không chú ý đến nhất cử nhất động của ta được chứ? Nghe thấy ta gọi, cô ta quay lại, nhìn ta bằng ánh mắt ngờ vực.
Ta đột nhiên cất cao giọng, lớn tiếng nói: “Ninh tiểu thư, việc gì phải ra tay sớm như vậy? Thiếp thân là người ti tiện, nhưng trong suy nghĩ của vương gia cũng có chút giá trị. Nếu người muốn vào vương phủ, trở thành chính phi của Vương gia, cao hơn hai tỷ tỷ kia, thiếp thân cũng có thể tiến cử với Vương gia.”
Vừa dứt lời, da mặt của Ninh Khải Dao chợt tím ngắt, tức giận dậm chân. Ta nói vậy tức là tỏ rõ với mọi người, Ninh Khải Dao muốn làm chính phi của Ninh vương, nhưng Ninh vương không thèm để ý đến cô ta, có lời khuyên của ái thiếp mới miễn cưỡng thu nạp.
Đám thị vệ cô ta mang tới lòng dạ không sâu, liền nở nụ cười lộ liễu.
Cô ta hít sâu một hơi, cuối cùng nghiêng người vẫy tay, gọi một thị tỳ lớn tuổi tới, tàn bạo chỉ về phía ta.
Thị tỳ kia vốn có khuôn mặt hòa nhã, nhưng khi đi về phía ta lại bộc phát tư thế oai hùng, khí khái sắc bén, còn chưa đến gần đã khiến người ta cảm thấy có sát ý mơ hồ.
Nhị tuấn đang chiến đấu hăng say với đám thị vệ bình thường kia chợt cảm thấy có điều gì bất thường, vội hất những thị vệ kia lao về phía ta, nhưng đã muộn. Thị tỵ kia đã vọt tới bên ta, nhấc ta lên, hai ngón tay đặt ở cổ họng của ta, nói: “Ai dám tiến lên?”
Lúc này Ninh Khải Dao mới tỏ rõ vẻ đắc ý: “Ê, hai người các ngươi nói cho biểu ca biết, thiên tử phạm pháp xử tội như dân thường, ta sẽ tống cô ta vào Đại Lý tự, thẩm tra xem rốt cuộc cô ta có lai lịch gì!”
Vẻ ung dung nhàn tản của nhị tuấn đã biến mất, một người vội la lên: “Ninh cô nương, đừng như vậy, vương gia sẽ trách tội đấy.”
Ninh Khải Dao nói: “Trách tội gì? Huynh ấy muốn trách tội thì bảo huynh ấy đến Ninh phủ tìm ta!”
Cô ta quay đầu chuẩn bị rời đi, thị tỳ kia dùng hai ngón tay nắm chặt lấy cổ ta, khiến nhị tuấn sợ ném chuột vỡ đồ, không thể làm gì đành trơ mắt nhìn bọn ta lên đường xuống núi.
Nhưng ta không thể đi cùng họ, bởi vì họ không thể xuống núi… Hành cung sao có thể lơi lỏng canh phòng như vậy?
Bọn ta dần dần đi tới bên hồ sen, nhị tuấn đành phải giữ khoảng cách mười bước đi theo sao. Ta liếc mắt nhìn hoa sen bị gió thổi lay động, thấy rõ nơi bọn ta đang đứng hoàn toàn không có ưu thế trong việc giao chiến. Chắc đến lúc rồi nhỉ?
Hơi ấm bốc lên từ suối nước nóng được cơn gió đưa tới, mang theo mùi lưu huỳnh thoang thoảng. Khí nóng đó tụ mà không tan, quẩn quanh chóp mũi mấy người bọn ta.
Thị tỳ này ngửi thấy, vội kêu lên một tiếng: “Không ổn.”
Ta liền đẩy cô ta ra, nhảy vào hồ sen.