Hắn lẩm bẩm thì thào, vang vọng trong căn phòng thênh thang tĩnh lặng. Nghe mội hồi, ta có suy nghĩ: Tên này cả đời không nói chuyện, tự dưng lắm mồm thế. Cổ họng không khô hả? Cũng không thèm đi nhà xí luôn hả? Chuyện gì xảy ra thế này?
“Triển Ngọc… A Ngọc… Ngọc nhi…”
Nếu tóc gáy ta có thể dựng đứng, ta nghĩ giờ này khắc này, tình này cảnh này… chúng sẽ thi nhau dựng thẳng tắp như tướng sĩ nghe kèn lệnh.
Dĩ nhiên, chúng vẫn không hề nhúc nhích, cho nên, ta đành phải tiếp tục nghe hắn gọi không ngớt miệng.
“Có nhớ lần Thất Tinh của nàng đấu với Bát Tuấn của ta không? Ta không thể ngờ rằng, một đám người mà ta thấy không thể nào xưng là cao thủ võ lâm lại có thể dễ dàng đấu lại Bát Tuấn của ta, sức chiến tương đương. Ta vốn muốn ra đòn phủ đầu, ngược lại lại làm nàng nở mày nở mặt trước thao trường. Mặc dù tiếng hô thiên tuế vang trời, nhưng ta biết, đáy lòng họ xem thường ta. Lựa chọn tinh anh từ những môn phái lớn trong giang hồ, tốn bao vàng bạc của Hoàng thất mới có thể huấn luyện được Bát Tuấn, vậy mà lại không thể thắng nổi Thất Tinh...
Mặc dù thắng, nhưng nàng vẫn thờ ơ thản nhiên, gõ chiếc roi da rắn vào lòng bàn tay, vẻ mặt khinh thường, nhắc nhở Thất Tinh: Cẩn thận đấy, mấy ngày nay ra ngoài đừng đi một mình. Nói xong, nhếch mày liếc xéo ta. Ta hiểu ý nghĩ trong lòng nàng, giận tím mặt, nghĩ thầm ta là người ti tiện như vậy sao? Cho nên, ta ra tử lệnh, nếu có ai dám lén khiêu khích Thất Tinh gây chuyện thì sẽ vĩnh viễn xóa tên khỏi giang hồ, khỏi Bát Tuấn, khỏi quan trường. Bát Tuấn đều là người kiêu ngạo, e rằng thật sự có ý nghĩ đó. Nhưng lần ấy, cuối cùng không có ai cả gan sai phạm.”
Haiz, thì ra có chuyện đó à? Thảo nào không có ai trong Thất Tinh làm sao cả! Khi đó ta thật sự “nhếch mày liếc xéo”, gõ roi vào lòng bàn tay rồi nói thế sao? Thái độ ấy hung hãn biết bao! Uy phong biết mấy! Khiến người ta giận đến mức xì khói đến nhường nào?
Hay quá, hay ơi là hay!
Ta muốn cười, cảm thấy khí trong bụng xộc thẳng ra ngoài. Nhưng xộc thì có xộc, ấy vậy đến cổ lại bị tắc nghẹn… Nó không trào lên được nữa thì lại trào xuống… Hôm nay mình ăn gì chưa nhỉ? Không ăn khoai lang thì phải? Chỉ ăn ít cháo…
Xấu hổ quá đi mất, người ta đang ngưỡng mộ ta đấy!
Ta muốn im hơi lặng tiếng bình ổn luồng khí đó, nhưng nó không nghe lời ta, vẫn chạy xuống. Nguy rồi, hỏng bét rồi… Không kìm được rồi.
‘Bủm’ một tiếng... Ngươi nói xem, sao thính lực của ta lại tốt như vậy chứ? Nếu tay ta có thể nhúc nhích, ta muốn bịt tai trộm chuông(*).
* Còn có nghĩa là tự lừa dối mình.
May mà da mặt ta không có phản ứng, nhờ vậy có thể xưng tụng là núi Thái Sơn có sập ngay trước mặt cũng không mảy may cảm xúc. Cho nên ta không mảy may cảm xúc đánh một cái rắm.
Thật ra, đôi khi đứng trước mặt hơn vạn tướng sĩ phát biểu, lúc mấy vạn ánh mắt nhìn chăm chú, điều đáng sợ nhất là gì? Không thể là chuyện khác mà chính là chuyện này! Nếu ta mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm túc, động viên tinh thần những tướng sĩ cùng chung mối thù để họ xông pha chiến đấu, dũng cảm tiến lên… Bỗng dưng ta như vậy, nếu có người len lén cười một tiếng, khiến mọi người cùng cười vang... Như vậy phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể cổ động họ một lần nữa!
Cho nên, làm Tướng quân cũng không dễ dàng, một hôm trước khi phát biểu tuyệt đối không dám ăn khoai lang, nhưng mà ta lại thích ăn mới chết chứ. Có một lần, đang vào mùa khoai lang, buổi sáng ta lỡ ăn, đến chiều phát biểu tại thao trường, chuyện này đã tới rồi, làm thế nào cũng không nhịn nổi. Bỗng dưng lóe lên một ý, bèn diễn luyện võ nghệ với Tiểu Thất trước tướng sĩ. Các tướng sĩ hiếm hoi lắm mới có dịp xem ta giễu võ, người người lớn tiếng hô vang, đánh một lần lại hô vang một tiếng, khí thế sục sôi, cuối cùng át tiếng đó đi. Người chịu khổ chỉ có Tiểu Thất mà thôi, ta nhìn thấy mấy lần hắn muốn bịt mũi, ta trừng mắt nên hắn không dám bịt. Có thể thấy làm Tướng quân còn vài điểm lợi... Thi thoảng thả khí, người ta cũng chỉ có thể chịu đựng, mặc dù trong lòng chửi mắng thậm tệ...
Về sau Tiểu Thất không dám luộc khoai lang cho ta ăn nữa.
Có người nói người võ công cao cường có thể điều tức nín hơi, nhưng đó hơi từ miệng mũi, ngươi thử nín hơi ở chỗ đó đi? Người nói lời này đúng là uống nước lạnh cũng không biết đau răng.
Ta vừa cảm thán vừa nghĩ: May là không ai cho rằng bây giờ ta có tri giác, sau này giả bộ không biết là xong. Nhưng ta bị một tiếng hét làm cho hoảng sợ tới mức tim đập loạn hết cả lên…
“Nàng tỉnh rồi, Triển Ngọc, nàng tỉnh rồi… Nàng tỉnh rồi…”
Ta nghĩ thầm: Ngươi nhìn kỹ hộ ta cái, ta chưa tỉnh, vẫn không nhúc nhích được, chỉ thả chút khí mà thôi.
Hắn gọi mười mấy tiếng liên tiếp, từng tiếng lại nhỏ dần nhỏ dần. Có cung nữ ở ngoài cửa khẽ cất tiếng hỏi thăm: “Vương gia, làm sao vậy…”
Xem ra những chuyện hắn làm với ta không quá vẻ vang nên các cung nữ không dám vào quấy rầy hắn.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu ta không tỉnh, giọng trầm xuống. Ta nghe thấy tiếng đầu gối hắn khuỵu xuống đất, rồi hắn khóc nấc lên, tiếng khóc càng lúc càng lớn. Có quan nữ... Nhất định có phẩm cấp cao, nói không chừng là do Lão thái hậu phái tới canh chừng hắn, để hắn không làm chuyện cầm thú với ta, hoặc để hắn khi làm chuyện cầm thú với ta xong không làm chuyện cầm thú với mình... Tóm lại là người ta đi đến, sợ hãi rụt rè nói với hắn: “Vương gia, ngài… ngài làm sao vậy?”
“CÚT…”
Tiếng “Cút” này như làm nổ tung tai ta… Ta nghĩ thầm: Ta còn chưa tỉnh đâu, tiếp tục hành hạ như vậy, sớm muộn gì cũng bị ngươi hét cho điếc.
Ta nghe tiếng ghế đổ, cung nữ đó chạy cuống cuồng ra ngoài.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của hắn nhỏ dần. Hắn vuốt ve mặt ta, nói: “Không, không... Ta không nên khóc, ta nên vui mới phải… Nàng sắp tỉnh rồi, nhất định là như vậy, nhất định sắp tỉnh rồi, cố gắng thếm mấy ngày nữa, nàng sẽ tỉnh thôi!”
Ta nghe thấy tiếng cười của hắn, nước mắt nóng bỏng rơi lên hai má ta!
Haiz, một lần thả khí mà dẫn tới phiền toái lớn như vậy.
Lòng ta dâng trào nỗi chua xót!
Hắn nói: “Thì ra nói chuyện với nàng, nàng cũng có phản ứng ư? Vậy về sau ngày nào ta cũng tới nói chuyện với nàng, sau khi nói xong sẽ như vậy...” Giọng hắn chứa vẻ xấu hổ, “Mặc dù không thể thật sự đụng vào nàng, nhưng ta, nhưng ta thỏa mãn hơn nhiều khi cùng với những cô gái khác.. .”
Bên ngoài không có phản ứng, nhưng trong lòng lại có ngọn lửa sôi trào, bụng cũng có cảm giác, phía dưới còn có dòng nước ấm chậm rãi chảy ra... Người này không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ, không biết xấu hổ quá đáng quá thể... Nếu da mặt ta có phản ứng, ta nghĩ mặt ta có thể nướng chín trứng gà.
Không, nấu chín thịt bò.
Không, ninh chín gân bò.
Hắn lại bắt đầu cởi xiêm y của ta rồi…
Ta chìm trong bi kịch. Nhưng vì sao mỗi một lần hắn chạm vào ta lại khiến người ta nóng bừng hỗn loạn hơn cả lần trước? Ta muốn nói với hắn: Ngươi đừng làm vậy nữa, còn tiếp tục như vậy, ta sẽ biến thành khoai nướng mất, ta chưa ăn hết khoai nướng đã biến mình thành khoai nướng rồi…
Cách vuốt ve vô cùng trân quý ấy, như vuốt ve châu báu giá trị liên thành, như phụ thân vuốt ve đứa trẻ mới sinh, khiến cho ta như bay vào đám mây, sự ấm áp và niềm hạnh phúc tràn đầy trong lòng.
Lần này khác hẳn, hắn ôm ta vào lòng, để cho ta gục trên vai hắn, cả người không mảnh vải, người hắn cũng không mảnh vải...
“Triển Ngọc… A Ngọc… Ngọc nhi…”
Nếu tóc gáy ta có thể dựng đứng, ta nghĩ giờ này khắc này, tình này cảnh này… chúng sẽ thi nhau dựng thẳng tắp như tướng sĩ nghe kèn lệnh.
Dĩ nhiên, chúng vẫn không hề nhúc nhích, cho nên, ta đành phải tiếp tục nghe hắn gọi không ngớt miệng.
“Có nhớ lần Thất Tinh của nàng đấu với Bát Tuấn của ta không? Ta không thể ngờ rằng, một đám người mà ta thấy không thể nào xưng là cao thủ võ lâm lại có thể dễ dàng đấu lại Bát Tuấn của ta, sức chiến tương đương. Ta vốn muốn ra đòn phủ đầu, ngược lại lại làm nàng nở mày nở mặt trước thao trường. Mặc dù tiếng hô thiên tuế vang trời, nhưng ta biết, đáy lòng họ xem thường ta. Lựa chọn tinh anh từ những môn phái lớn trong giang hồ, tốn bao vàng bạc của Hoàng thất mới có thể huấn luyện được Bát Tuấn, vậy mà lại không thể thắng nổi Thất Tinh...
Mặc dù thắng, nhưng nàng vẫn thờ ơ thản nhiên, gõ chiếc roi da rắn vào lòng bàn tay, vẻ mặt khinh thường, nhắc nhở Thất Tinh: Cẩn thận đấy, mấy ngày nay ra ngoài đừng đi một mình. Nói xong, nhếch mày liếc xéo ta. Ta hiểu ý nghĩ trong lòng nàng, giận tím mặt, nghĩ thầm ta là người ti tiện như vậy sao? Cho nên, ta ra tử lệnh, nếu có ai dám lén khiêu khích Thất Tinh gây chuyện thì sẽ vĩnh viễn xóa tên khỏi giang hồ, khỏi Bát Tuấn, khỏi quan trường. Bát Tuấn đều là người kiêu ngạo, e rằng thật sự có ý nghĩ đó. Nhưng lần ấy, cuối cùng không có ai cả gan sai phạm.”
Haiz, thì ra có chuyện đó à? Thảo nào không có ai trong Thất Tinh làm sao cả! Khi đó ta thật sự “nhếch mày liếc xéo”, gõ roi vào lòng bàn tay rồi nói thế sao? Thái độ ấy hung hãn biết bao! Uy phong biết mấy! Khiến người ta giận đến mức xì khói đến nhường nào?
Hay quá, hay ơi là hay!
Ta muốn cười, cảm thấy khí trong bụng xộc thẳng ra ngoài. Nhưng xộc thì có xộc, ấy vậy đến cổ lại bị tắc nghẹn… Nó không trào lên được nữa thì lại trào xuống… Hôm nay mình ăn gì chưa nhỉ? Không ăn khoai lang thì phải? Chỉ ăn ít cháo…
Xấu hổ quá đi mất, người ta đang ngưỡng mộ ta đấy!
Ta muốn im hơi lặng tiếng bình ổn luồng khí đó, nhưng nó không nghe lời ta, vẫn chạy xuống. Nguy rồi, hỏng bét rồi… Không kìm được rồi.
‘Bủm’ một tiếng... Ngươi nói xem, sao thính lực của ta lại tốt như vậy chứ? Nếu tay ta có thể nhúc nhích, ta muốn bịt tai trộm chuông(*).
* Còn có nghĩa là tự lừa dối mình.
May mà da mặt ta không có phản ứng, nhờ vậy có thể xưng tụng là núi Thái Sơn có sập ngay trước mặt cũng không mảy may cảm xúc. Cho nên ta không mảy may cảm xúc đánh một cái rắm.
Thật ra, đôi khi đứng trước mặt hơn vạn tướng sĩ phát biểu, lúc mấy vạn ánh mắt nhìn chăm chú, điều đáng sợ nhất là gì? Không thể là chuyện khác mà chính là chuyện này! Nếu ta mặc quân phục, vẻ mặt nghiêm túc, động viên tinh thần những tướng sĩ cùng chung mối thù để họ xông pha chiến đấu, dũng cảm tiến lên… Bỗng dưng ta như vậy, nếu có người len lén cười một tiếng, khiến mọi người cùng cười vang... Như vậy phải tốn bao nhiêu thời gian mới có thể cổ động họ một lần nữa!
Cho nên, làm Tướng quân cũng không dễ dàng, một hôm trước khi phát biểu tuyệt đối không dám ăn khoai lang, nhưng mà ta lại thích ăn mới chết chứ. Có một lần, đang vào mùa khoai lang, buổi sáng ta lỡ ăn, đến chiều phát biểu tại thao trường, chuyện này đã tới rồi, làm thế nào cũng không nhịn nổi. Bỗng dưng lóe lên một ý, bèn diễn luyện võ nghệ với Tiểu Thất trước tướng sĩ. Các tướng sĩ hiếm hoi lắm mới có dịp xem ta giễu võ, người người lớn tiếng hô vang, đánh một lần lại hô vang một tiếng, khí thế sục sôi, cuối cùng át tiếng đó đi. Người chịu khổ chỉ có Tiểu Thất mà thôi, ta nhìn thấy mấy lần hắn muốn bịt mũi, ta trừng mắt nên hắn không dám bịt. Có thể thấy làm Tướng quân còn vài điểm lợi... Thi thoảng thả khí, người ta cũng chỉ có thể chịu đựng, mặc dù trong lòng chửi mắng thậm tệ...
Về sau Tiểu Thất không dám luộc khoai lang cho ta ăn nữa.
Có người nói người võ công cao cường có thể điều tức nín hơi, nhưng đó hơi từ miệng mũi, ngươi thử nín hơi ở chỗ đó đi? Người nói lời này đúng là uống nước lạnh cũng không biết đau răng.
Ta vừa cảm thán vừa nghĩ: May là không ai cho rằng bây giờ ta có tri giác, sau này giả bộ không biết là xong. Nhưng ta bị một tiếng hét làm cho hoảng sợ tới mức tim đập loạn hết cả lên…
“Nàng tỉnh rồi, Triển Ngọc, nàng tỉnh rồi… Nàng tỉnh rồi…”
Ta nghĩ thầm: Ngươi nhìn kỹ hộ ta cái, ta chưa tỉnh, vẫn không nhúc nhích được, chỉ thả chút khí mà thôi.
Hắn gọi mười mấy tiếng liên tiếp, từng tiếng lại nhỏ dần nhỏ dần. Có cung nữ ở ngoài cửa khẽ cất tiếng hỏi thăm: “Vương gia, làm sao vậy…”
Xem ra những chuyện hắn làm với ta không quá vẻ vang nên các cung nữ không dám vào quấy rầy hắn.
Rốt cuộc hắn cũng hiểu ta không tỉnh, giọng trầm xuống. Ta nghe thấy tiếng đầu gối hắn khuỵu xuống đất, rồi hắn khóc nấc lên, tiếng khóc càng lúc càng lớn. Có quan nữ... Nhất định có phẩm cấp cao, nói không chừng là do Lão thái hậu phái tới canh chừng hắn, để hắn không làm chuyện cầm thú với ta, hoặc để hắn khi làm chuyện cầm thú với ta xong không làm chuyện cầm thú với mình... Tóm lại là người ta đi đến, sợ hãi rụt rè nói với hắn: “Vương gia, ngài… ngài làm sao vậy?”
“CÚT…”
Tiếng “Cút” này như làm nổ tung tai ta… Ta nghĩ thầm: Ta còn chưa tỉnh đâu, tiếp tục hành hạ như vậy, sớm muộn gì cũng bị ngươi hét cho điếc.
Ta nghe tiếng ghế đổ, cung nữ đó chạy cuống cuồng ra ngoài.
Một lúc lâu sau, tiếng khóc của hắn nhỏ dần. Hắn vuốt ve mặt ta, nói: “Không, không... Ta không nên khóc, ta nên vui mới phải… Nàng sắp tỉnh rồi, nhất định là như vậy, nhất định sắp tỉnh rồi, cố gắng thếm mấy ngày nữa, nàng sẽ tỉnh thôi!”
Ta nghe thấy tiếng cười của hắn, nước mắt nóng bỏng rơi lên hai má ta!
Haiz, một lần thả khí mà dẫn tới phiền toái lớn như vậy.
Lòng ta dâng trào nỗi chua xót!
Hắn nói: “Thì ra nói chuyện với nàng, nàng cũng có phản ứng ư? Vậy về sau ngày nào ta cũng tới nói chuyện với nàng, sau khi nói xong sẽ như vậy...” Giọng hắn chứa vẻ xấu hổ, “Mặc dù không thể thật sự đụng vào nàng, nhưng ta, nhưng ta thỏa mãn hơn nhiều khi cùng với những cô gái khác.. .”
Bên ngoài không có phản ứng, nhưng trong lòng lại có ngọn lửa sôi trào, bụng cũng có cảm giác, phía dưới còn có dòng nước ấm chậm rãi chảy ra... Người này không biết xấu hổ, thật sự không biết xấu hổ, không biết xấu hổ quá đáng quá thể... Nếu da mặt ta có phản ứng, ta nghĩ mặt ta có thể nướng chín trứng gà.
Không, nấu chín thịt bò.
Không, ninh chín gân bò.
Hắn lại bắt đầu cởi xiêm y của ta rồi…
Ta chìm trong bi kịch. Nhưng vì sao mỗi một lần hắn chạm vào ta lại khiến người ta nóng bừng hỗn loạn hơn cả lần trước? Ta muốn nói với hắn: Ngươi đừng làm vậy nữa, còn tiếp tục như vậy, ta sẽ biến thành khoai nướng mất, ta chưa ăn hết khoai nướng đã biến mình thành khoai nướng rồi…
Cách vuốt ve vô cùng trân quý ấy, như vuốt ve châu báu giá trị liên thành, như phụ thân vuốt ve đứa trẻ mới sinh, khiến cho ta như bay vào đám mây, sự ấm áp và niềm hạnh phúc tràn đầy trong lòng.
Lần này khác hẳn, hắn ôm ta vào lòng, để cho ta gục trên vai hắn, cả người không mảnh vải, người hắn cũng không mảnh vải...