Hắn đưa vật kia lướt qua tay ta, ta cảm thấy bề mặt thứ dài mảnh lồi lõm đó đã được vuốt ve đến mức bóng loáng, hơn nữa chỗ gãy lìa kia… Lúc đầu ta không biết đó là thứ gì, về sau ngộ ra… Bởi vì hắn nói cho ta biết.
“Đây là chiếc mãng tiên của nàng, nàng có nhớ không? Có một lần nàng và ta giao thủ, nàng không tuốt kiếm mà dùng chiếc mãng tiên này… Nàng khinh thường ta như vậy, khiến ta vừa buồn vừa giận, ta quyết định dạy dỗ nàng một phen. Cho nên ta đấu với nàng bằng tay không, quả nhiên nàng giật mình hoảng hốt. Sau trăm chiêu, ta lấy mất chiếc mãng tiên đó, màng muốn đoạt lại nhưng rốt cuộc không địch lại được, chiếc mãng tiên bị ta kéo đứt. Nàng nhìn chiếc roi đứt đôi, thương tiếc nói: ‘Tiểu Thất tốn bao công mới làm được chiếc roi này, cuối cùng lại bị ta làm hỏng rồi…’ Nói xong, nàng quăng luôn chiếc roi này, chắp tay với ta rồi cười nói: ‘Võ công của giám quân đại nhân đúng là hơn người, thuộc hạ hoàn toàn bội phục, thuộc hạ có thể đi ăn cơm chưa?’ Cứ như cuộc đấu của chúng ta cản trở việc cơm nước của nàng vậy...
Đấu trận này, tuy chiếc roi Thất hiệu úy làm cho nàng bị đứt đoạn, nàng cũng chẳng thèm để tâm. Còn Thất hiệu úy thì đi về phía nàng, khuôn mặt mang nét cười, lấy ngọn cỏ dại dính trên đỉnh đầu nàng, cười nói, ‘Vậy ta làm cho người chiếc khác nhé?’ Hai người nhìn nhau cười… Sự ăn ý giữa hai người khiến ta ghen ghét như điên, nhưng ta không thể tiến đến, chỉ có thể nhìn nàng cười đùa với hắn cất bước rời đi. Còn mình ta lặng lẽ đi tới cầm chiếc mãng tiên nàng vứt dưới đất... Nàng xem đi, ta đã nối chỗ đứt cho nàng rồi. Đáng tiếc, có một lần ta quá nhớ nàng, cầm chiếc roi này múa một điệu võ, chỗ nối thanh mảnh lại đứt rồi…”
Ồ? Thì ra ta để mất chiếc mãng tiên này như vậy à? Ta quên béng luôn rồi…
Mà sao Tiểu Thất vẫn chưa làm chiếc khác cho ta nhỉ?
Ta phải dùng những suy nghĩ lung tung để phân tán nỗi chua xót hắn mang đến cho ta… Không để ý mới có thể trở lại bình thường. Xin người đấy, đừng nói những chuyện làm mũi ta cay nữa được không, có được không hả?
Ngươi đừng nhầm đường, không phải nhắc càng nhiều đến chuyện này ta sẽ dễ tỉnh hơn đâu!
Hắn đặt chiếc roi vào lòng bàn tay ta, đưa tay của ta vuốt ve chỗ gồ lên trên thân roi, nói cho ta biết: “Nơi này chính là chỗ nối, dệt bằng kim tuyến, chỉ tiếc chất liệu khác biệt nên không thể nối hoàn hảo được.”
Hắn đặt chiếc roi vào lòng bàn tay ta, ta vẫn không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau hắn mới lấy lại, cất vào ngực mình, khẽ nói: “Nếu vật này còn không thể làm nàng tỉnh, vậy thứ gì mới có thể làm cho nàng tỉnh đây. Ta... ta thật sự đã dùng hết tất cả mọi cách rồi… A Ngọc, nàng cho ta biết, ta phải làm gì bây giờ?”
Ta nghĩ: Ngươi đừng làm nhiều chuyện như vậy, có khi ta mau tỉnh hơn đấy.
“A Ngọc, hay là… bổn vương tìm người, tìm hội Thất hiệu úy… Nàng nghe thấy giọng họ, có lẽ… có lẽ sẽ có tri giác cũng nên?”
Ta hoảng hốt, không phải là ta không cảm thấy sự ghen tỵ khi hắn nói về Lão Thất. Nhưng ngay cả chuyện như vậy hắn cũng bằng lòng làm sao?
Hắn mang thân phận cao quý trong Hoàng thất, từ nhỏ đã hơn người. Phàm là loại người này, luôn mang tâm nguyện duy ngã độc tôn… Nữ nhân của mình, sao lại có thể để cho người khác… Nhưng hắn, ngay cả cách này cũng định dùng, hắn quả thật hết cách rồi.
Hắn cười khổ: “A Ngọc, có phải nàng đang cười ta không? Nàng cứ cười đi… Chỉ cần nàng có thể khỏe lại, chuyện gì bổn vương cũng nguyện làm.”
Giọng hắn vô cùng mệt mỏi, có vẻ muốn ngủ lắm rồi. Dường như đã nghĩ được một cách hay, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, không cởi quần áo của ta, mặc nguyên quần áo nằm lên giường, ôm ta chìm vào giấc ngủ.
Còn ta ư? Bởi vì cả ngày ta nằm lì trên giường, nên lúc người ta đi ngủ thì ta tỉnh, đến lúc người ta tỉnh thì ta ngủ. Cho nên, bây giờ ta tỉnh như sáo.
Được hắn ôm trong lòng, thật là thoải mái, rất thoải mái, thoải mái cực kỳ.
Ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, bao ngày trôi qua, hình như ta chưa đi nhà xí được mấy lần, thậm chí chưa đi lần nào... Những thứ bài tiết kia ra ngoài thế nào?
Chẳng lẽ ta đã thành thần tiên hay sao?
Mỗi ngày họ đút cho ta có tí tẹo thuốc bổ, chẳng lẽ chính vì vậy mà không phải đi nhà xí sao?
Nhưng hồi trước cho dù uống nước thôi ta cũng phải đi nhà xí mà.
Ta đột nhiên nhớ tới một loại nội công kì dị trên giang hồ, tên là Thiên Nhất Công. Người luyện nội công này, mỗi ngày có thể uống thuốc thay thức ăn, không cần ăn uống gì, hiển nhiên có thể giữ cho thể khỏe mạnh, hiển nhiên không cần bài tiết, xuất phế dịch qua lỗ chân lông là được.
Nhưng vấn đề là, ta không hề học công phu này mà?
Nếu luyện công đến mức ngay cả thức ăn ngon còn không được ăn, vậy còn gì thú vị? Có bị đánh chết ta cũng không luyện!
Lúc này, Hạ Hầu Thương ôm ta, lẩm bẩm câu gì đó. Ta giật mình thảng thốt, chẳng lẽ nội lực hắn truyền cho ta mười ngày một lần có công hiệu như vậy ư?
Ta nhớ tới cảm giác thư thái lan tỏa khắp tứ chi ấy, hệt như ánh mặt trời ấm áp, kéo dài vài ngày liền. Ta cũng cảm thấy trong cơ thể mình có sức lực vô tận.
Nếu như là vậy, vậy… hắn đang chữa thương cho ta bằng phương thức hao tổn nội lực của mình?
Hơn nữa, phương pháp trị liệu này không thể đảo ngược, không thể khôi phục?
Nhớ lại mấy ngày gần đây, lúc hắn tới chỗ ta, tinh thần vô cùng mỏi mệt. Tuy lúc làm chuyện đó vẫn kích động như vậy, nhưng không thường xuyên như trước nữa… Nói tới đây, có lúc ta còn nghi ngờ hắn có giờ trò cầm thú với người khác hay không…
Cho đến hôm nay, lần đầu tiên hắn ngủ say bên cạnh ta.
Nói như vậy, phương pháp trị liệu này vẫn luôn hao tổn thể lực và tinh lực của hắn ư?
Như vậy, có phải đối phương lợi dụng điều này để đối phó hắn không?
Mà hắn biết được phương pháp này từ đâu chứ?
Ta cảm thấy có một cái lưới đang từ từ bủa vây lấy hắn, như sắc màu trầm lắng, ngột ngạt bức bối, làm cho người ta không thở nổi.
Ta cuống quýt, cuống đến độ muốn bật dậy khỏi giường.
Nhưng ta càng cuống, thân thể càng trĩu nặng.
Ta nên làm gì đây, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn rơi vào bẫy sao?
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày ta lại lo lắng như vậy. Trước kia hận hắn đến thế, chẳng thèm đi tìm chứng cứ thực sự; khi nỗi hận tản mát, ta cảm thấy sự tình năm đó chắc hẳn có điều ẩn khuất, không phải lỗi của hắn.
Ta không rõ tại sao mình có thể khẳng định như vậy, hoặc chỉ cho rằng người che chở cho mình tuyệt nhiên không thể nhẫn tâm đến thế… Dù ta là nam hay nữ.
Rốt cuộc có nội tình gì ẩn giấu dưới màn máu năm ấy?
Thanh phi xuất hiện với mục đích gì?
Nàng ta giở trò gì mà có thể khiến ta có chút khởi sắc rồi lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết?
Hắn ngủ rất say, cho đến sáng hôm sau, có cung nữ đứng ngoài gọi thì hắn mới dậy. Giọng nói mang vẻ hối hận: “Sao ta lại ngủ thế này? Vốn chỉ định ngủ một lát rồi giúp nàng... Hôm nay làm thế nào đây, phải lên triều rồi...”
Xem ra hắn rất không muốn lên triều, nói vọng ra ngoài: “Đỗ Long, đi bẩm báo phụ hoàng, hôm nay bổn vương hơi khó chịu, không lên triều.”
Đỗ Long đứng ngoài khẽ nói: “Vương gia, ngài quên rồi, hôm nay phải thảo luận chuyện buôn lậu quặng sắc ở Tây Bắc… Ngay cả Hoàng thái hậu cũng buông rèm chấp chính.”
Hạ Hầu Thương đi vài bước trong phòng, không biết phải làm sao. “A Ngọc, vậy bãi triều ta về thăm nàng.”
Hắn đi tới, dém chăn cho ta, sau đó mới ra phòng ngoài, gọi người rửa mặt. Ra ngoài cửa, hắn thấp giọng dặn dò Lưu Quang – một trong Bát Tuấn – không được để bất cứ ai xông vào.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Lòng ta sốt ruột vô cùng, làm thế nào mới có thể làm cho thân thể ta khôi phục được chút xíu? Chỉ cần tay ta có thể động đậy thì ta có thể viết chữ, chỉ cần miệng của ta có thể lên tiếng thì ta có thể nhắc nhở hắn. Tuy ta không ngừng cố gắng, nhưng cảm giác mấy ngày trước vẫn không hề trở lại.
Ta cảm thấy mình như con giun bị chôn sâu dưới đất, biết rõ mình có thể chui ra, nhưng làm thế cũng không đạt được mục đích. Bao phủ ta là bóng tối triền miên, điêu tàn như mực, dấp dính vô cùng.
Cho đến đêm, ta nghe thấy tiếng cung nữ thắp đèn, hắn đã trở lại rồi. Lần này không chỉ có mình hắn, ta nghe thấy tiếng bước chân của hai người, tiếng bước chân của người còn lại hơi quen… Nhưng ta nghe tiếng váy quết đất thì lại không dám khẳng định… Tiểu Thất mặc váy ư?
“Lục Nhĩ, Lưu Quang, bảo hộ cẩn thận, đừng cho phép người nào đến gần.” Hạ Hầu Thương đứng ngoài phòng điềm nhiên sai bảo, ta nhận thấy sâu sắc rằng, người đi cùng hắn chắc chắn có điều bất thường.
Nghĩ lại, nếu Tiểu Thất mặc váy thật thì buồn cười đến mức nào.
Ta tưởng tượng cảnh Tiểu Thất mặc váy, trên mặt thoa phấn, ngón tay bôi nước đậu khấu, trên đầu cài trâm, đong đưa lả lơi, thể hiện đường nét tuyệt thế nhưng hơi mạnh mẽ của hắn... Quả thực là yêu quái ra khỏi hang, khiến người trên đường chết như ngả rạ.
Mới nghĩ tới thôi ta đã muốn cười.
Nhưng không ngờ ngoài tấm bình phong lại tĩnh lặng như tờ.
Lúc này ta mới ý thức được, ta cười ra tiếng, thật sự cười ra tiếng.
Nhưng khi ý thức được thì cổ họng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Chỉ có hai tiếng ‘khì khì’ như ếch ộp, nhưng cũng đủ để ai đó xô đổ bình phong lao tới.
“Ngươi có nghe thấy không, có nghe thấy không, nàng vừa mới, vừa mới cười…” Giọng nói này là của Hạ Hầu Thương.
“Nhưng, nhưng thuộc hạ chỉ nghe thấy hai tiếng ‘khì khì’ thôi mà?”
“Đó là tiếng cười đấy. Thất hiệu úy... đó chính là tiếng cười! Suốt quãng thời gian ta ở đây, nàng vẫn im hơi lặng tiếng... Chắc chắn nàng cảm nhận được ngươi, cho nên mới cất tiếng cười.”
“Làm sao có thể, thuộc hạ đã nói gì đâu… sao người có thể biết là thuộc hạ được?”
“Ngươi đến gần chút, trò chuyện với nàng đi, không chừng nàng sắp tỉnh rồi…”
Hắn cất giọng tha thiết, ngay cả Lão Thất cũng hơi cảm động: “Vương gia, không ngờ rằng…”
Lão Thất không nói gì thêm nữa, chỉ đi đến cạnh giường, khẽ nói: “Tướng quân, ta là Tiểu Thất đây, người nghe thấy tiếng ta không?”
Không biết tại sao, ta cảm thấy hai mắt của Hạ Hầu Thương nhìn chằm chằm vào ta, nóng bỏng, kịch liệt, tràn đầy hi vọng… Áp lực của ta càng lớn, cũng cảm giác thân thể vô cùng nặng nề.
Hắn gọi hồi lâu, ta không phản ứng, bèn gọi nhũ danh từ nhỏ đến lớn của ta: “Hoa Hoa, Bánh Bao Rau, Bánh Bao Thịt… Đùi Gà Mặn… Người dậy đi…”
Ta cảm thấy mất hết cả thể diện, đảm bảo trong bụng Hạ Hầu Thương đang cười như điên!
Nghĩ lại mấy ngày trước, hắn ngưỡng mộ ta đến nhường nào. Tiểu tướng áo bào trắng, cưỡi ngựa trắng, cầm mãng tiên, gương mặt tuấn tú lãnh đạm, nhắm thẳng vào tướng địch, lấy đầu chúng như lấy đồ trong túi... Nhưng hôm nay, tiểu tướng áo bào trắng đã biến thành đồ ăn... lại còn là bánh bao thịt...
Nếu mặt của ta có thể đỏ thì chắc hắn đã đỏ như tấm vải nhuộm đỏ rồi.
“Đây là chiếc mãng tiên của nàng, nàng có nhớ không? Có một lần nàng và ta giao thủ, nàng không tuốt kiếm mà dùng chiếc mãng tiên này… Nàng khinh thường ta như vậy, khiến ta vừa buồn vừa giận, ta quyết định dạy dỗ nàng một phen. Cho nên ta đấu với nàng bằng tay không, quả nhiên nàng giật mình hoảng hốt. Sau trăm chiêu, ta lấy mất chiếc mãng tiên đó, màng muốn đoạt lại nhưng rốt cuộc không địch lại được, chiếc mãng tiên bị ta kéo đứt. Nàng nhìn chiếc roi đứt đôi, thương tiếc nói: ‘Tiểu Thất tốn bao công mới làm được chiếc roi này, cuối cùng lại bị ta làm hỏng rồi…’ Nói xong, nàng quăng luôn chiếc roi này, chắp tay với ta rồi cười nói: ‘Võ công của giám quân đại nhân đúng là hơn người, thuộc hạ hoàn toàn bội phục, thuộc hạ có thể đi ăn cơm chưa?’ Cứ như cuộc đấu của chúng ta cản trở việc cơm nước của nàng vậy...
Đấu trận này, tuy chiếc roi Thất hiệu úy làm cho nàng bị đứt đoạn, nàng cũng chẳng thèm để tâm. Còn Thất hiệu úy thì đi về phía nàng, khuôn mặt mang nét cười, lấy ngọn cỏ dại dính trên đỉnh đầu nàng, cười nói, ‘Vậy ta làm cho người chiếc khác nhé?’ Hai người nhìn nhau cười… Sự ăn ý giữa hai người khiến ta ghen ghét như điên, nhưng ta không thể tiến đến, chỉ có thể nhìn nàng cười đùa với hắn cất bước rời đi. Còn mình ta lặng lẽ đi tới cầm chiếc mãng tiên nàng vứt dưới đất... Nàng xem đi, ta đã nối chỗ đứt cho nàng rồi. Đáng tiếc, có một lần ta quá nhớ nàng, cầm chiếc roi này múa một điệu võ, chỗ nối thanh mảnh lại đứt rồi…”
Ồ? Thì ra ta để mất chiếc mãng tiên này như vậy à? Ta quên béng luôn rồi…
Mà sao Tiểu Thất vẫn chưa làm chiếc khác cho ta nhỉ?
Ta phải dùng những suy nghĩ lung tung để phân tán nỗi chua xót hắn mang đến cho ta… Không để ý mới có thể trở lại bình thường. Xin người đấy, đừng nói những chuyện làm mũi ta cay nữa được không, có được không hả?
Ngươi đừng nhầm đường, không phải nhắc càng nhiều đến chuyện này ta sẽ dễ tỉnh hơn đâu!
Hắn đặt chiếc roi vào lòng bàn tay ta, đưa tay của ta vuốt ve chỗ gồ lên trên thân roi, nói cho ta biết: “Nơi này chính là chỗ nối, dệt bằng kim tuyến, chỉ tiếc chất liệu khác biệt nên không thể nối hoàn hảo được.”
Hắn đặt chiếc roi vào lòng bàn tay ta, ta vẫn không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau hắn mới lấy lại, cất vào ngực mình, khẽ nói: “Nếu vật này còn không thể làm nàng tỉnh, vậy thứ gì mới có thể làm cho nàng tỉnh đây. Ta... ta thật sự đã dùng hết tất cả mọi cách rồi… A Ngọc, nàng cho ta biết, ta phải làm gì bây giờ?”
Ta nghĩ: Ngươi đừng làm nhiều chuyện như vậy, có khi ta mau tỉnh hơn đấy.
“A Ngọc, hay là… bổn vương tìm người, tìm hội Thất hiệu úy… Nàng nghe thấy giọng họ, có lẽ… có lẽ sẽ có tri giác cũng nên?”
Ta hoảng hốt, không phải là ta không cảm thấy sự ghen tỵ khi hắn nói về Lão Thất. Nhưng ngay cả chuyện như vậy hắn cũng bằng lòng làm sao?
Hắn mang thân phận cao quý trong Hoàng thất, từ nhỏ đã hơn người. Phàm là loại người này, luôn mang tâm nguyện duy ngã độc tôn… Nữ nhân của mình, sao lại có thể để cho người khác… Nhưng hắn, ngay cả cách này cũng định dùng, hắn quả thật hết cách rồi.
Hắn cười khổ: “A Ngọc, có phải nàng đang cười ta không? Nàng cứ cười đi… Chỉ cần nàng có thể khỏe lại, chuyện gì bổn vương cũng nguyện làm.”
Giọng hắn vô cùng mệt mỏi, có vẻ muốn ngủ lắm rồi. Dường như đã nghĩ được một cách hay, rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, không cởi quần áo của ta, mặc nguyên quần áo nằm lên giường, ôm ta chìm vào giấc ngủ.
Còn ta ư? Bởi vì cả ngày ta nằm lì trên giường, nên lúc người ta đi ngủ thì ta tỉnh, đến lúc người ta tỉnh thì ta ngủ. Cho nên, bây giờ ta tỉnh như sáo.
Được hắn ôm trong lòng, thật là thoải mái, rất thoải mái, thoải mái cực kỳ.
Ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, bao ngày trôi qua, hình như ta chưa đi nhà xí được mấy lần, thậm chí chưa đi lần nào... Những thứ bài tiết kia ra ngoài thế nào?
Chẳng lẽ ta đã thành thần tiên hay sao?
Mỗi ngày họ đút cho ta có tí tẹo thuốc bổ, chẳng lẽ chính vì vậy mà không phải đi nhà xí sao?
Nhưng hồi trước cho dù uống nước thôi ta cũng phải đi nhà xí mà.
Ta đột nhiên nhớ tới một loại nội công kì dị trên giang hồ, tên là Thiên Nhất Công. Người luyện nội công này, mỗi ngày có thể uống thuốc thay thức ăn, không cần ăn uống gì, hiển nhiên có thể giữ cho thể khỏe mạnh, hiển nhiên không cần bài tiết, xuất phế dịch qua lỗ chân lông là được.
Nhưng vấn đề là, ta không hề học công phu này mà?
Nếu luyện công đến mức ngay cả thức ăn ngon còn không được ăn, vậy còn gì thú vị? Có bị đánh chết ta cũng không luyện!
Lúc này, Hạ Hầu Thương ôm ta, lẩm bẩm câu gì đó. Ta giật mình thảng thốt, chẳng lẽ nội lực hắn truyền cho ta mười ngày một lần có công hiệu như vậy ư?
Ta nhớ tới cảm giác thư thái lan tỏa khắp tứ chi ấy, hệt như ánh mặt trời ấm áp, kéo dài vài ngày liền. Ta cũng cảm thấy trong cơ thể mình có sức lực vô tận.
Nếu như là vậy, vậy… hắn đang chữa thương cho ta bằng phương thức hao tổn nội lực của mình?
Hơn nữa, phương pháp trị liệu này không thể đảo ngược, không thể khôi phục?
Nhớ lại mấy ngày gần đây, lúc hắn tới chỗ ta, tinh thần vô cùng mỏi mệt. Tuy lúc làm chuyện đó vẫn kích động như vậy, nhưng không thường xuyên như trước nữa… Nói tới đây, có lúc ta còn nghi ngờ hắn có giờ trò cầm thú với người khác hay không…
Cho đến hôm nay, lần đầu tiên hắn ngủ say bên cạnh ta.
Nói như vậy, phương pháp trị liệu này vẫn luôn hao tổn thể lực và tinh lực của hắn ư?
Như vậy, có phải đối phương lợi dụng điều này để đối phó hắn không?
Mà hắn biết được phương pháp này từ đâu chứ?
Ta cảm thấy có một cái lưới đang từ từ bủa vây lấy hắn, như sắc màu trầm lắng, ngột ngạt bức bối, làm cho người ta không thở nổi.
Ta cuống quýt, cuống đến độ muốn bật dậy khỏi giường.
Nhưng ta càng cuống, thân thể càng trĩu nặng.
Ta nên làm gì đây, chẳng lẽ trơ mắt nhìn hắn rơi vào bẫy sao?
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày ta lại lo lắng như vậy. Trước kia hận hắn đến thế, chẳng thèm đi tìm chứng cứ thực sự; khi nỗi hận tản mát, ta cảm thấy sự tình năm đó chắc hẳn có điều ẩn khuất, không phải lỗi của hắn.
Ta không rõ tại sao mình có thể khẳng định như vậy, hoặc chỉ cho rằng người che chở cho mình tuyệt nhiên không thể nhẫn tâm đến thế… Dù ta là nam hay nữ.
Rốt cuộc có nội tình gì ẩn giấu dưới màn máu năm ấy?
Thanh phi xuất hiện với mục đích gì?
Nàng ta giở trò gì mà có thể khiến ta có chút khởi sắc rồi lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết?
Hắn ngủ rất say, cho đến sáng hôm sau, có cung nữ đứng ngoài gọi thì hắn mới dậy. Giọng nói mang vẻ hối hận: “Sao ta lại ngủ thế này? Vốn chỉ định ngủ một lát rồi giúp nàng... Hôm nay làm thế nào đây, phải lên triều rồi...”
Xem ra hắn rất không muốn lên triều, nói vọng ra ngoài: “Đỗ Long, đi bẩm báo phụ hoàng, hôm nay bổn vương hơi khó chịu, không lên triều.”
Đỗ Long đứng ngoài khẽ nói: “Vương gia, ngài quên rồi, hôm nay phải thảo luận chuyện buôn lậu quặng sắc ở Tây Bắc… Ngay cả Hoàng thái hậu cũng buông rèm chấp chính.”
Hạ Hầu Thương đi vài bước trong phòng, không biết phải làm sao. “A Ngọc, vậy bãi triều ta về thăm nàng.”
Hắn đi tới, dém chăn cho ta, sau đó mới ra phòng ngoài, gọi người rửa mặt. Ra ngoài cửa, hắn thấp giọng dặn dò Lưu Quang – một trong Bát Tuấn – không được để bất cứ ai xông vào.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Lòng ta sốt ruột vô cùng, làm thế nào mới có thể làm cho thân thể ta khôi phục được chút xíu? Chỉ cần tay ta có thể động đậy thì ta có thể viết chữ, chỉ cần miệng của ta có thể lên tiếng thì ta có thể nhắc nhở hắn. Tuy ta không ngừng cố gắng, nhưng cảm giác mấy ngày trước vẫn không hề trở lại.
Ta cảm thấy mình như con giun bị chôn sâu dưới đất, biết rõ mình có thể chui ra, nhưng làm thế cũng không đạt được mục đích. Bao phủ ta là bóng tối triền miên, điêu tàn như mực, dấp dính vô cùng.
Cho đến đêm, ta nghe thấy tiếng cung nữ thắp đèn, hắn đã trở lại rồi. Lần này không chỉ có mình hắn, ta nghe thấy tiếng bước chân của hai người, tiếng bước chân của người còn lại hơi quen… Nhưng ta nghe tiếng váy quết đất thì lại không dám khẳng định… Tiểu Thất mặc váy ư?
“Lục Nhĩ, Lưu Quang, bảo hộ cẩn thận, đừng cho phép người nào đến gần.” Hạ Hầu Thương đứng ngoài phòng điềm nhiên sai bảo, ta nhận thấy sâu sắc rằng, người đi cùng hắn chắc chắn có điều bất thường.
Nghĩ lại, nếu Tiểu Thất mặc váy thật thì buồn cười đến mức nào.
Ta tưởng tượng cảnh Tiểu Thất mặc váy, trên mặt thoa phấn, ngón tay bôi nước đậu khấu, trên đầu cài trâm, đong đưa lả lơi, thể hiện đường nét tuyệt thế nhưng hơi mạnh mẽ của hắn... Quả thực là yêu quái ra khỏi hang, khiến người trên đường chết như ngả rạ.
Mới nghĩ tới thôi ta đã muốn cười.
Nhưng không ngờ ngoài tấm bình phong lại tĩnh lặng như tờ.
Lúc này ta mới ý thức được, ta cười ra tiếng, thật sự cười ra tiếng.
Nhưng khi ý thức được thì cổ họng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Chỉ có hai tiếng ‘khì khì’ như ếch ộp, nhưng cũng đủ để ai đó xô đổ bình phong lao tới.
“Ngươi có nghe thấy không, có nghe thấy không, nàng vừa mới, vừa mới cười…” Giọng nói này là của Hạ Hầu Thương.
“Nhưng, nhưng thuộc hạ chỉ nghe thấy hai tiếng ‘khì khì’ thôi mà?”
“Đó là tiếng cười đấy. Thất hiệu úy... đó chính là tiếng cười! Suốt quãng thời gian ta ở đây, nàng vẫn im hơi lặng tiếng... Chắc chắn nàng cảm nhận được ngươi, cho nên mới cất tiếng cười.”
“Làm sao có thể, thuộc hạ đã nói gì đâu… sao người có thể biết là thuộc hạ được?”
“Ngươi đến gần chút, trò chuyện với nàng đi, không chừng nàng sắp tỉnh rồi…”
Hắn cất giọng tha thiết, ngay cả Lão Thất cũng hơi cảm động: “Vương gia, không ngờ rằng…”
Lão Thất không nói gì thêm nữa, chỉ đi đến cạnh giường, khẽ nói: “Tướng quân, ta là Tiểu Thất đây, người nghe thấy tiếng ta không?”
Không biết tại sao, ta cảm thấy hai mắt của Hạ Hầu Thương nhìn chằm chằm vào ta, nóng bỏng, kịch liệt, tràn đầy hi vọng… Áp lực của ta càng lớn, cũng cảm giác thân thể vô cùng nặng nề.
Hắn gọi hồi lâu, ta không phản ứng, bèn gọi nhũ danh từ nhỏ đến lớn của ta: “Hoa Hoa, Bánh Bao Rau, Bánh Bao Thịt… Đùi Gà Mặn… Người dậy đi…”
Ta cảm thấy mất hết cả thể diện, đảm bảo trong bụng Hạ Hầu Thương đang cười như điên!
Nghĩ lại mấy ngày trước, hắn ngưỡng mộ ta đến nhường nào. Tiểu tướng áo bào trắng, cưỡi ngựa trắng, cầm mãng tiên, gương mặt tuấn tú lãnh đạm, nhắm thẳng vào tướng địch, lấy đầu chúng như lấy đồ trong túi... Nhưng hôm nay, tiểu tướng áo bào trắng đã biến thành đồ ăn... lại còn là bánh bao thịt...
Nếu mặt của ta có thể đỏ thì chắc hắn đã đỏ như tấm vải nhuộm đỏ rồi.