Nhưng nàng không còn cách nào, thuốc mê đã lên não. Ta vuốt đôi mắt tê dại không thể nhắm lại của nàng, thở dài một hơi, cõng nàng lên. Chẳng biết mấy hôm nay nàng ăn cái gì mà lại nặng thế.
Cách nơi đây không xa có một cánh cửa nhỏ, ngoài cửa có người chờ, thân hình cao lớn, tay trái cử động khó khăn, tay phải đẩy một chiếc xe đẩy tay, bên trên trải chiếu trúc. Thấy ta thở hồng hộc cõng nàng ra ngoài, y cất lời trung hậu: "Cô nương, tôi là người đàng hoàng, trong nhà còn có vợ con, bỗng dưng lôi một cô nương về nhà, nương tử không đánh tôi thành tôn tử mới lạ."
Ta ném một thỏi vàng cho y: "Nếu nương tử ngươi đánh ngươi thành tôn tử, cứ dùng cái này nện nàng ta."
Y nhận lấy, cười cười: "Có cái này, đánh cho thành tôn tử tôi cũng bằng lòng. Cô nương này không tỉnh dậy chứ?"
Ta nói: "Ngươi phải nhanh lên đấy, một hai canh giờ sẽ không tỉnh dậy, sau thời gian đó thân trên sẽ động đậy được. Nghe nói lực tay của nàng khá mạnh, bị đánh sẽ rất đau, ăn cơm no còn khỏe hơn nữa, có khi chỉ cần một bát canh đã đập nát đầu người rồi."
Y vội vàng nói: "Vậy tôi đi ngay đây." Đẩy xe được hai bước, y bỗng quay đầu lại hỏi ta: "Cô nương có phù hiệu của Tướng quân, cô đến từ Tây Cương thật sao?"
Ta nói câu thổ ngữ Tây Cương: "Đi thong thả."
Y hài lòng đi thẳng.
Thổ Đôn, khi nhập ngũ bởi vì có thân hình cao lớn mà ỷ mình có sức mạnh hơn người, thích ăn hiếp tân binh. Bị Quân thiếu tướng bắt làm bia bắn, không quá ba ngày đã ngoan ngoãn hẳn. Người này bắt nạt kẻ yếu, quanh quẩn bên những kẻ mạnh hơn là triết lý tối cao trong đời y. Từ nay về sau hết hy vọng đạp đất đi theo Quân thiếu tướng. Bởi vì trong một cuộc chiến bị cắt đứt kinh lạc tay trái, không thể nắm chắc binh khí trong tay nên đành giải ngũ. Sau đó được ban thưởng không ít, về nhà cưới vợ, sinh được một con gái. Vẻ uy phong ngày xưa đã biến mất, trở thành kẻ sợ vợ.
Tiểu Thất chỉnh lý lại danh sách những binh sĩ giải ngũ đã từng phục dịch Quân gia quân rồi đưa cho ta. Ta xem thường: Doanh trại như sắt thép, binh lính như nước chảy, họ đã rời khỏi nơi đây sao còn có thể nghe lệnh của ta chứ? Tiểu Thất lắc đầu, đặt danh sách lên tay ta: "Ngài không biết trong lòng họ, ngài là người thế nào đâu."
Lúc đó ta đang nhai một miếng khoai lang, ăn hơi nhiều, nghẹn cứng họng, tiện tay chộp bình trà trút vào miệng: "Thế nào cơ... khụ..."
Tiểu Thất vỗ lưng cho ta: "Người có thể phó thác sinh mạng."
Ta rất ngạc nhiên, phun một ngụm nước ra ngoài: "Ta chỉnh bọn gần chết, họ còn coi ta là người có thể phó thác sinh mạng ư?"
"Đó là bởi vì ngài không muốn để họ chết giữa chiến trường."
Ta cảm thấy lời của Tiểu Thất càng ngày càng có thể khiến lòng ta đau xót, vì không muốn làm lòng mình đau xót, miếng khoai trong miệng cũng đổi cả vị, ta hất tay y ra, đi ra ngoài cửa: "Thần kinh..."
Tiểu Thất thản nhiên gọi ta lại: "Đừng trách Tiểu Thất không nhắc ngở ngài... Ăn nhiều khoai lang sẽ đánh rắm đấy."
...
Ngày hôm sau đã có người phát hiện Mị Nhụy mất tích, ta bẩm báo quản gia, nhờ ông tìm kiếm khắp nơi, tất nhiên là không thể tìm ra. Tạm thời không tìm thấy, cũng chỉ có thể xử lý như nô tỳ bỏ trốn, nhờ quan phủ trợ giúp lùng bắt. Nô tỳ trong phủ đông đảo, quản gia cử hai người mới đến chỗ ta. Ninh Vương không hỏi nhiều về chuyện lần này, có thể nghĩ thầm rằng bỏ trốn rồi dù sao cũng không sợ nàng tiết lộ bí mật nữa, về sau bớt phải phòng ngày phòng đêm.
Nhưng cô bé Mị Nguyệt này lại hỏi một câu: "Mị Nhụy tỷ đâu rồi?"
Không có được câu trả lời thì cũng không hỏi nữa, nhưng cô bé vốn đi theo Mị Nhụy, bây giờ không thấy Mị Nhụy thì ta là người gần gũi nhất với cô bé. Cô bé cũng thân với ta hơn, bắt đầu còn thoắt ẩn thoắt hiện, thỉnh thoảng ló đầu ra từ trong bụi hoa. Cái đầu chìa ra từ bên cây trông thấy ta không lên tiếng, thấy ta đi tới đâu cô bé liền đi theo đó chẳng biết e dè.
Càng tới gần ngày giao áo giáp bạc, phòng dệt càng đề cao cảnh giác, những người không có phận sự đều không được đi vào. Mặc dù ngoài mặt Ninh Vương chẳng hề quan tâm, ta lại biết, ngoại trừ phái Lục Nhĩ ra, y còn phái Siêu Quang Ám, một trong bát tuấn tới canh chừng. Kể từ đó, phòng dệt được canh giữ kín bưng. Theo đạo lý mà nói, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng ta biết, nhất định có nảy sinh vấn đề, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Đêm đó, ta trở về từ phòng dệt. Phòng của Lâm mỹ nhân ở đối diện vẫn sáng đèn, hình bóng nàng cầm chiếc khung thêu trong tay in lên cửa sổ vải giao tiêu. Từng đường kim mũi chỉ, bóng dáng khuôn mặt dịu dàng thanh tú được đèn đỏ lưu ly trong phòng tôn lên. Ta bèn nghĩ, đúng là mỹ nhân như ngọc.
Đang định trở về phòng, lại nghe cửa sổ đối diện lách cách mở ra. Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ nâng lên, buông chiếc khung thêu trong tay xuống, mỉm cười nói với ta: "Muội đã về rồi à?"
Ánh đèn lưu ly hắt ra từ phía sau nàng, vải giao tiêu phản xạ ánh vàng lăn tăn. Áo màu hồng phấn trên người vô cùng diễm lệ, hoa văn lóng lánh trên sa mỏng làm cho làn da trắng noãn của nàng như ẩn như hiện.
Khi còn bé, ta thường rình bắt gà trong thôn để ăn. Dĩ nhiên, nếu ngươi cứ khăng khăng bảo trộm cũng được. Cho nên, gà trong thôn vừa thấy ta liền chạy nhanh hơn ngựa. Sau khi tóm được một con, đám gà khác liền thở phào nhẹ nhõm, thảnh thơi mấy ngày. Nếu có ngày ta thấy gà mà không ra tay, mấy ngày liên tiếp chúng thấy ta liền chạy như ngựa..... Trong lòng thường xuyên trào dâng cảm giác chẳng thích thú gì.
Hôm nay, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hoa nhô ra từ cửa sổ dưới ánh trăng, cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm như đám gà.
Lộ vẻ tình sâu nghĩa nặng với Ninh Vương trước mặt nàng bao lần như vậy, cuối cùng cũng khiến nàng muốn ra tay sao? Có lẽ nàng không ra tay thì thái tử cũng sẽ thúc giục. Sao thái tử có thể giữ lại nữ nhân đã thay lòng đổi dạ?
"Lâm tỷ tỷ vẫn chưa ngủ à?" Ta cười cười, chờ nàng bước ra khỏi phòng.
"Đâu có bận rộn san sẻ ưu phiền với Vương gia như muội." Lại liếc nhìn ta, "Bộ y phục ngày hôm nay của muội thật đặc biệt, cứ như Quảng Lăng tiên tử lướt gió mà tới."
Hôm nay ta mặc chiếc váy thắt eo cao rộng rãi lả lướt, khoác tấm áo rộng, dài đến bên hông. Đúng như lời nàng nói, cũng phần nào toát lên vẻ phiêu dật lỗng lẫy, như thể tiên tử trên quạt, bồng bềnh phiêu lãng.
Gió đêm hiu hiu, vài sợi tóc đen trên trán nàng rũ xuống mi tâm dán tử kim hoa, càng lộ vẻ vô tư lự. Trên mái hiên dát ánh trăng bàng bạc, đôn thú (*) lặng yên. Tay trái của nàng khẽ nâng lên vén sợi tóc rối trên trán ra sau gáy, tay áo thoảng mùi trầm hương.
(*) Cũng là mấy con ngồi trên nóc nhà ~~~~~ Là mấy con nho nhỏ trong cái hình ở chương 21 đó
Cách nơi đây không xa có một cánh cửa nhỏ, ngoài cửa có người chờ, thân hình cao lớn, tay trái cử động khó khăn, tay phải đẩy một chiếc xe đẩy tay, bên trên trải chiếu trúc. Thấy ta thở hồng hộc cõng nàng ra ngoài, y cất lời trung hậu: "Cô nương, tôi là người đàng hoàng, trong nhà còn có vợ con, bỗng dưng lôi một cô nương về nhà, nương tử không đánh tôi thành tôn tử mới lạ."
Ta ném một thỏi vàng cho y: "Nếu nương tử ngươi đánh ngươi thành tôn tử, cứ dùng cái này nện nàng ta."
Y nhận lấy, cười cười: "Có cái này, đánh cho thành tôn tử tôi cũng bằng lòng. Cô nương này không tỉnh dậy chứ?"
Ta nói: "Ngươi phải nhanh lên đấy, một hai canh giờ sẽ không tỉnh dậy, sau thời gian đó thân trên sẽ động đậy được. Nghe nói lực tay của nàng khá mạnh, bị đánh sẽ rất đau, ăn cơm no còn khỏe hơn nữa, có khi chỉ cần một bát canh đã đập nát đầu người rồi."
Y vội vàng nói: "Vậy tôi đi ngay đây." Đẩy xe được hai bước, y bỗng quay đầu lại hỏi ta: "Cô nương có phù hiệu của Tướng quân, cô đến từ Tây Cương thật sao?"
Ta nói câu thổ ngữ Tây Cương: "Đi thong thả."
Y hài lòng đi thẳng.
Thổ Đôn, khi nhập ngũ bởi vì có thân hình cao lớn mà ỷ mình có sức mạnh hơn người, thích ăn hiếp tân binh. Bị Quân thiếu tướng bắt làm bia bắn, không quá ba ngày đã ngoan ngoãn hẳn. Người này bắt nạt kẻ yếu, quanh quẩn bên những kẻ mạnh hơn là triết lý tối cao trong đời y. Từ nay về sau hết hy vọng đạp đất đi theo Quân thiếu tướng. Bởi vì trong một cuộc chiến bị cắt đứt kinh lạc tay trái, không thể nắm chắc binh khí trong tay nên đành giải ngũ. Sau đó được ban thưởng không ít, về nhà cưới vợ, sinh được một con gái. Vẻ uy phong ngày xưa đã biến mất, trở thành kẻ sợ vợ.
Tiểu Thất chỉnh lý lại danh sách những binh sĩ giải ngũ đã từng phục dịch Quân gia quân rồi đưa cho ta. Ta xem thường: Doanh trại như sắt thép, binh lính như nước chảy, họ đã rời khỏi nơi đây sao còn có thể nghe lệnh của ta chứ? Tiểu Thất lắc đầu, đặt danh sách lên tay ta: "Ngài không biết trong lòng họ, ngài là người thế nào đâu."
Lúc đó ta đang nhai một miếng khoai lang, ăn hơi nhiều, nghẹn cứng họng, tiện tay chộp bình trà trút vào miệng: "Thế nào cơ... khụ..."
Tiểu Thất vỗ lưng cho ta: "Người có thể phó thác sinh mạng."
Ta rất ngạc nhiên, phun một ngụm nước ra ngoài: "Ta chỉnh bọn gần chết, họ còn coi ta là người có thể phó thác sinh mạng ư?"
"Đó là bởi vì ngài không muốn để họ chết giữa chiến trường."
Ta cảm thấy lời của Tiểu Thất càng ngày càng có thể khiến lòng ta đau xót, vì không muốn làm lòng mình đau xót, miếng khoai trong miệng cũng đổi cả vị, ta hất tay y ra, đi ra ngoài cửa: "Thần kinh..."
Tiểu Thất thản nhiên gọi ta lại: "Đừng trách Tiểu Thất không nhắc ngở ngài... Ăn nhiều khoai lang sẽ đánh rắm đấy."
...
Ngày hôm sau đã có người phát hiện Mị Nhụy mất tích, ta bẩm báo quản gia, nhờ ông tìm kiếm khắp nơi, tất nhiên là không thể tìm ra. Tạm thời không tìm thấy, cũng chỉ có thể xử lý như nô tỳ bỏ trốn, nhờ quan phủ trợ giúp lùng bắt. Nô tỳ trong phủ đông đảo, quản gia cử hai người mới đến chỗ ta. Ninh Vương không hỏi nhiều về chuyện lần này, có thể nghĩ thầm rằng bỏ trốn rồi dù sao cũng không sợ nàng tiết lộ bí mật nữa, về sau bớt phải phòng ngày phòng đêm.
Nhưng cô bé Mị Nguyệt này lại hỏi một câu: "Mị Nhụy tỷ đâu rồi?"
Không có được câu trả lời thì cũng không hỏi nữa, nhưng cô bé vốn đi theo Mị Nhụy, bây giờ không thấy Mị Nhụy thì ta là người gần gũi nhất với cô bé. Cô bé cũng thân với ta hơn, bắt đầu còn thoắt ẩn thoắt hiện, thỉnh thoảng ló đầu ra từ trong bụi hoa. Cái đầu chìa ra từ bên cây trông thấy ta không lên tiếng, thấy ta đi tới đâu cô bé liền đi theo đó chẳng biết e dè.
Càng tới gần ngày giao áo giáp bạc, phòng dệt càng đề cao cảnh giác, những người không có phận sự đều không được đi vào. Mặc dù ngoài mặt Ninh Vương chẳng hề quan tâm, ta lại biết, ngoại trừ phái Lục Nhĩ ra, y còn phái Siêu Quang Ám, một trong bát tuấn tới canh chừng. Kể từ đó, phòng dệt được canh giữ kín bưng. Theo đạo lý mà nói, tuyệt đối không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng ta biết, nhất định có nảy sinh vấn đề, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Đêm đó, ta trở về từ phòng dệt. Phòng của Lâm mỹ nhân ở đối diện vẫn sáng đèn, hình bóng nàng cầm chiếc khung thêu trong tay in lên cửa sổ vải giao tiêu. Từng đường kim mũi chỉ, bóng dáng khuôn mặt dịu dàng thanh tú được đèn đỏ lưu ly trong phòng tôn lên. Ta bèn nghĩ, đúng là mỹ nhân như ngọc.
Đang định trở về phòng, lại nghe cửa sổ đối diện lách cách mở ra. Bàn tay trắng nõn của nàng khẽ nâng lên, buông chiếc khung thêu trong tay xuống, mỉm cười nói với ta: "Muội đã về rồi à?"
Ánh đèn lưu ly hắt ra từ phía sau nàng, vải giao tiêu phản xạ ánh vàng lăn tăn. Áo màu hồng phấn trên người vô cùng diễm lệ, hoa văn lóng lánh trên sa mỏng làm cho làn da trắng noãn của nàng như ẩn như hiện.
Khi còn bé, ta thường rình bắt gà trong thôn để ăn. Dĩ nhiên, nếu ngươi cứ khăng khăng bảo trộm cũng được. Cho nên, gà trong thôn vừa thấy ta liền chạy nhanh hơn ngựa. Sau khi tóm được một con, đám gà khác liền thở phào nhẹ nhõm, thảnh thơi mấy ngày. Nếu có ngày ta thấy gà mà không ra tay, mấy ngày liên tiếp chúng thấy ta liền chạy như ngựa..... Trong lòng thường xuyên trào dâng cảm giác chẳng thích thú gì.
Hôm nay, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hoa nhô ra từ cửa sổ dưới ánh trăng, cuối cùng ta cũng có thể thở phào nhẹ nhõm như đám gà.
Lộ vẻ tình sâu nghĩa nặng với Ninh Vương trước mặt nàng bao lần như vậy, cuối cùng cũng khiến nàng muốn ra tay sao? Có lẽ nàng không ra tay thì thái tử cũng sẽ thúc giục. Sao thái tử có thể giữ lại nữ nhân đã thay lòng đổi dạ?
"Lâm tỷ tỷ vẫn chưa ngủ à?" Ta cười cười, chờ nàng bước ra khỏi phòng.
"Đâu có bận rộn san sẻ ưu phiền với Vương gia như muội." Lại liếc nhìn ta, "Bộ y phục ngày hôm nay của muội thật đặc biệt, cứ như Quảng Lăng tiên tử lướt gió mà tới."
Hôm nay ta mặc chiếc váy thắt eo cao rộng rãi lả lướt, khoác tấm áo rộng, dài đến bên hông. Đúng như lời nàng nói, cũng phần nào toát lên vẻ phiêu dật lỗng lẫy, như thể tiên tử trên quạt, bồng bềnh phiêu lãng.
Gió đêm hiu hiu, vài sợi tóc đen trên trán nàng rũ xuống mi tâm dán tử kim hoa, càng lộ vẻ vô tư lự. Trên mái hiên dát ánh trăng bàng bạc, đôn thú (*) lặng yên. Tay trái của nàng khẽ nâng lên vén sợi tóc rối trên trán ra sau gáy, tay áo thoảng mùi trầm hương.
(*) Cũng là mấy con ngồi trên nóc nhà ~~~~~ Là mấy con nho nhỏ trong cái hình ở chương 21 đó