Chẳng lẽ ta vẫn phải bị cho uống thuốc hay sao?
Chỉ nghe Hạ Hầu Thương nói: “Hoàng tổ mẫu, xin người yên tâm.”
Lúc này lão thái thái mới hài lòng đứng dậy, gọi người vào hầu hạ, rồi bãi giá hồi cung.
Sau khi tiễn Hoàng thái hậu, rõ ràng tâm trạng của Hạ Hầu Thương không tốt lắm. Y ngồi một mình bên ngoài hồi lâu, rồi đi đi lại lại, mãi lâu sau mới gọi người chuẩn bị kiệu, rồi ra ngoài.
Y quên sai người cho ta uống thuốc rồi.
Cũng khiến ta bớt phải suy nghĩ.
Ta nằm lì đến chiều mới rời giường đi rửa mặt. Vừa rửa mặt trang điểm xong, An Dật vương đã tận dụng mọi cách xông vào, vừa tới đã mang theo mùi rượu vào phòng.
Y híp mắt cười, nói với ta: “Bổn vương biết cô không rảnh đến chỗ bổn vương, cho nên hôm nay bổn vương đích thân mang rượu đến. Nào, nào, cô nếm thử không?”
Y lấy một bầu rượu từ ngang hông ra, sai cung nhân lấy chén rượu, rót rượu cho ta. Ta thấy rượu kia vàng óng ánh, chưa nhấp thử mà hương thơm đã bay khắp phòng. Ngửi một chút liền khẳng định, so với rượu Bách Hoa kia, đúng là có thêm không chỉ một thứ.
Mà phần lớn là giữ ấm, bổi bổ, có lợi cho thân thể.
Thấy dáng vẻ tha thiết nhìn ta của y, ta biết nếu như không uống, y sẽ bám lấy cả đời. Đành phải nhấp một hớp, một hớp trôi xuống, miệng tràn đầy hương thơm. Rượu vốn lạnh nhưng đến đầu lưỡi, trong sự mát lành còn có tính ôn, đến cổ họng thì tính ôn càng rõ ràng hơn, lúc vào trong bụng, thân thể trở nên ấm áp, như thể phơi dưới ánh mặt trời.
Đúng là ta chưa từng có cảm giác như thế, bất tri bất giác uống hết chén rượu kia.
Y mở to mắt nhìn ta: “Thế nào, thế nào?”
Ta thở dài một tiếng: “Vương gia, rượu này đúng là rượu trên trời, thiếp chưa từng được uống.”
Khen ngợi như vậy khiến y cười híp hết cả mắt: “Đúng vậy, thế có nhận ra dùng nguyên liệu gì không?”
Ta cẩn thận thưởng thức, hơi kì lạ, có thể cảm thấy được những nguyên liệu khác, nhưng trong đó có một mùi hương như có như không mà ta chưa từng thấy.
Liền nói: “Ngoại trừ mười mấy loài hoa hiếm, trong rượu này phải chăng có thêm tuyết liên, nhân sâm, cẩu kỷ, thủ ô?”
Y gật đầu lia lịa, nhưng không bình luận có đúng hay không.
Mới đầu ta định khích y nói ra mấy thứ này, rồi khen ngợi mấy câu, thuận tiện hỏi thăm tình hình trong cung. Nghĩ đến An Dật vương suốt ngày rong chơi khắp nơi, chắc rằng biết nhiều chuyện hơn người khác.
Nào biết đâu rằng y cũng không tiếp lời ta mà chỉ nói: “Tiểu cô nương, đây chỉ là một loại rượu mà bổn vương nghiên cứu được mà thôi, mấy ngày nữa, bổn vương rảnh rỗi sẽ cho cô thưởng thức thêm những rượu khác.”
Ta im lặng, nhắc nhở y: “Vương gia, mấy ngày nữa thiếp thân phải xuất cung về vương phủ rồi.”
Y hơi rầu rĩ, chợt càu nhàu: “Tiểu cô nương, hôm đó nếu không bị họ Ninh kia giữ lại, thì bổn vương đã có thời gian cho cô thưởng thức một loại rượu khác rồi.”
Ta chợt bừng tỉnh. Ngày gặp chuyện không may đó, ngoại trừ nói chuyện cùng ta, y còn nói chuyện với Ninh Khải Dao nữa. Như vậy, từ trong lời của y, có lẽ ta cũng biết nguyên nhân Ninh Khải Dao tránh khỏi chuyện lần này rồi.
Ta nói: “A, ngài tìm Ninh tiểu thư thử rượu của ngài?”
Y lắc đầu: “Nó thì biết gì là rượu?” Y nhìn xung quanh, thấy trong phòng không có ai, mới nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương, cô cẩn thận một chút, nó hỏi thăm chuyện ngày đó của Thương nhi đấy! Cô yên tâm, dù chết bổn vương cũng không nói cho nó biết đâu.” Lại lo lắng nói: “Nếu như mẫu hậu biết ngày trai giới bổn vương đi đâu, e là sẽ cấm túc bổn vương hơn nửa năm mất.”
Hóa ra, không biết Ninh Khải Dao nghe được tin thế nào, mang máng biết đêm đó An Dật vương đã ở đâu, liền đến đây hỏi thăm ai ngáng chân nàng đêm đó. Với tính tình của nàng, chỉ cần nghe được chút chuyện, e rằng dù đã vào bồn tắm, cởi y phục rồi cũng sẽ chạy đi tìm người để hỏi cho rõ ràng!
Dù sao, chuyện lần trước đã khiến nàng cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Cho nên, nàng mới tránh khỏi kiếp nạn này?
Là có người cố ý, hay chính nàng phái người điều tra? Ta cũng cảm thấy chuyện này quá mức trùng hợp.
An Dật vương rất lo lắng: “Tiểu cô nương, cô tuyệt đối đừng nói ra đấy. Nếu như để nó biết, nó sẽ bắt chẹt không ít thứ tốt của bổn vương….”
Ta liếc mắt nhìn y, lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, nói: “Ninh tiểu thư đoan trang nhã nhặn, sao có chuyện bắt chẹt đồ của ngài chứ….”
Ánh mắt của ta thoáng qua vẻ khinh thường, An Dật vương liền quở trách một tiếng: “Bình thường nó đoan trang nhã nhặn, nhưng ngày đó,nó ngồi trên ghế quay tới quay lui, bổn vương còn ngồi ngay ngắn hơn nó!”
Quay tới quay lui, dĩ nhiên là thân thể khó chịu muốn nhanh chóng vào bồn để tắm rồi.
Quả nhiên, có người dẫn nàng ra ngoài trước khi xảy ra chuyện. Xem ra, đây cũng là thủ đoạn của Hoàng thái hậu?
Nói như thế, Hoàng thái hậu đã biết đêm đó An Dật vương đi đâu, cũng biết hành tung của Hạ Hầu Thương? Nói không chừng còn biết người chỉnh Ninh Khải Dao hôm đó là ta?
Lão thái thái này thật lợi hại.
Thứ dâng trào trong lòng ta không phải là nỗi sợ hãi, mà là niềm hưng phấn. Nếu lão thái thái lợi hại như vậy, chỉ cần bà ra tay tương trợ, lo gì trầm oan của Quân gia không thể rửa sạch?
An Dật vương càng nghĩ càng buồn, vốn là đang ngồi lại đứng dậy, bước đi hai bước trước ghế dài, lại ngồi xuống, lẩm bẩm: “Nhưng làm sao Ninh Khải Dao biết được? Tại sao nó lại hỏi vậy nhỉ?”
Ta giật mình, nhìn về phía y. Hóa ra vương gia này chỉ hơi ương bướng, cũng không phải là không thông minh. Nhưng cho dù Hoàng thái hậu có biết đi nữa, e rằng cũng phải giả câm giả điếc, tỉnh bơ che giấu chuyện này. Lòng ta càng trấn định, khuyên nhủ: “Vương gia, đừng lo lắng, mấy ngày nay không phải nàng không hỏi ngài nữa sao. Với tính tình của nàng, chắc đã tưởng mình tìm lầm người rồi!”
An Dật Vương bình tĩnh hơn, vỗ vỗ ngực nói: “A, tiểu cô nương này nhìn người rất chuẩn, Ninh Khải Dao kia đúng là có tính tình như thế, nếu như nó biết chuyện gì đó, còn không bám lấy ta đến chết!”
Yên lòng rồi, An Dật vương lưu luyến rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật vất vả mới tìm được tri âm mà chỉ ở hoàng cung không được mấy ngày. Hay là bổn vương tìm hoàng điệt của ta đòi tiểu cô nương?”
Lúc này ta đang uống trà, nghe lời này của mà thiếu chút nữa sặc trà mà chết. An Dật vương này cũng thật phóng khoáng, chuyện đòi cơ thiếp của hoàng điệt mình mà cũng làm được!
Y quay đầu lại nhìn ta, chắc cũng biết lời của mình hơi quá đáng, ngại ngùng lắc đầu, cuối cùng cáo từ rời đi.
Chuyện xảy ra ở Thọ Cảnh cung ngày hôm qua, với năng lực đáng khâm phục của Hoàng thái hậu, tất nhiên không hề lan truyền chút tin tức nào, có lẽ đã được âm thầm xử trí rồi.
Ta chỉ chờ người đưa tin tới cho ta.
Tối nay có dạ yến, chắc hẳn Ô Mộc Tề đã được mời vào cung từ lâu rồi. Còn Tiểu Thất đóng giả làm Mộ Dung Quy cũng vào cung rồi chứ?
Chỉ nghe Hạ Hầu Thương nói: “Hoàng tổ mẫu, xin người yên tâm.”
Lúc này lão thái thái mới hài lòng đứng dậy, gọi người vào hầu hạ, rồi bãi giá hồi cung.
Sau khi tiễn Hoàng thái hậu, rõ ràng tâm trạng của Hạ Hầu Thương không tốt lắm. Y ngồi một mình bên ngoài hồi lâu, rồi đi đi lại lại, mãi lâu sau mới gọi người chuẩn bị kiệu, rồi ra ngoài.
Y quên sai người cho ta uống thuốc rồi.
Cũng khiến ta bớt phải suy nghĩ.
Ta nằm lì đến chiều mới rời giường đi rửa mặt. Vừa rửa mặt trang điểm xong, An Dật vương đã tận dụng mọi cách xông vào, vừa tới đã mang theo mùi rượu vào phòng.
Y híp mắt cười, nói với ta: “Bổn vương biết cô không rảnh đến chỗ bổn vương, cho nên hôm nay bổn vương đích thân mang rượu đến. Nào, nào, cô nếm thử không?”
Y lấy một bầu rượu từ ngang hông ra, sai cung nhân lấy chén rượu, rót rượu cho ta. Ta thấy rượu kia vàng óng ánh, chưa nhấp thử mà hương thơm đã bay khắp phòng. Ngửi một chút liền khẳng định, so với rượu Bách Hoa kia, đúng là có thêm không chỉ một thứ.
Mà phần lớn là giữ ấm, bổi bổ, có lợi cho thân thể.
Thấy dáng vẻ tha thiết nhìn ta của y, ta biết nếu như không uống, y sẽ bám lấy cả đời. Đành phải nhấp một hớp, một hớp trôi xuống, miệng tràn đầy hương thơm. Rượu vốn lạnh nhưng đến đầu lưỡi, trong sự mát lành còn có tính ôn, đến cổ họng thì tính ôn càng rõ ràng hơn, lúc vào trong bụng, thân thể trở nên ấm áp, như thể phơi dưới ánh mặt trời.
Đúng là ta chưa từng có cảm giác như thế, bất tri bất giác uống hết chén rượu kia.
Y mở to mắt nhìn ta: “Thế nào, thế nào?”
Ta thở dài một tiếng: “Vương gia, rượu này đúng là rượu trên trời, thiếp chưa từng được uống.”
Khen ngợi như vậy khiến y cười híp hết cả mắt: “Đúng vậy, thế có nhận ra dùng nguyên liệu gì không?”
Ta cẩn thận thưởng thức, hơi kì lạ, có thể cảm thấy được những nguyên liệu khác, nhưng trong đó có một mùi hương như có như không mà ta chưa từng thấy.
Liền nói: “Ngoại trừ mười mấy loài hoa hiếm, trong rượu này phải chăng có thêm tuyết liên, nhân sâm, cẩu kỷ, thủ ô?”
Y gật đầu lia lịa, nhưng không bình luận có đúng hay không.
Mới đầu ta định khích y nói ra mấy thứ này, rồi khen ngợi mấy câu, thuận tiện hỏi thăm tình hình trong cung. Nghĩ đến An Dật vương suốt ngày rong chơi khắp nơi, chắc rằng biết nhiều chuyện hơn người khác.
Nào biết đâu rằng y cũng không tiếp lời ta mà chỉ nói: “Tiểu cô nương, đây chỉ là một loại rượu mà bổn vương nghiên cứu được mà thôi, mấy ngày nữa, bổn vương rảnh rỗi sẽ cho cô thưởng thức thêm những rượu khác.”
Ta im lặng, nhắc nhở y: “Vương gia, mấy ngày nữa thiếp thân phải xuất cung về vương phủ rồi.”
Y hơi rầu rĩ, chợt càu nhàu: “Tiểu cô nương, hôm đó nếu không bị họ Ninh kia giữ lại, thì bổn vương đã có thời gian cho cô thưởng thức một loại rượu khác rồi.”
Ta chợt bừng tỉnh. Ngày gặp chuyện không may đó, ngoại trừ nói chuyện cùng ta, y còn nói chuyện với Ninh Khải Dao nữa. Như vậy, từ trong lời của y, có lẽ ta cũng biết nguyên nhân Ninh Khải Dao tránh khỏi chuyện lần này rồi.
Ta nói: “A, ngài tìm Ninh tiểu thư thử rượu của ngài?”
Y lắc đầu: “Nó thì biết gì là rượu?” Y nhìn xung quanh, thấy trong phòng không có ai, mới nhỏ giọng nói: “Tiểu cô nương, cô cẩn thận một chút, nó hỏi thăm chuyện ngày đó của Thương nhi đấy! Cô yên tâm, dù chết bổn vương cũng không nói cho nó biết đâu.” Lại lo lắng nói: “Nếu như mẫu hậu biết ngày trai giới bổn vương đi đâu, e là sẽ cấm túc bổn vương hơn nửa năm mất.”
Hóa ra, không biết Ninh Khải Dao nghe được tin thế nào, mang máng biết đêm đó An Dật vương đã ở đâu, liền đến đây hỏi thăm ai ngáng chân nàng đêm đó. Với tính tình của nàng, chỉ cần nghe được chút chuyện, e rằng dù đã vào bồn tắm, cởi y phục rồi cũng sẽ chạy đi tìm người để hỏi cho rõ ràng!
Dù sao, chuyện lần trước đã khiến nàng cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Cho nên, nàng mới tránh khỏi kiếp nạn này?
Là có người cố ý, hay chính nàng phái người điều tra? Ta cũng cảm thấy chuyện này quá mức trùng hợp.
An Dật vương rất lo lắng: “Tiểu cô nương, cô tuyệt đối đừng nói ra đấy. Nếu như để nó biết, nó sẽ bắt chẹt không ít thứ tốt của bổn vương….”
Ta liếc mắt nhìn y, lại khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn, nói: “Ninh tiểu thư đoan trang nhã nhặn, sao có chuyện bắt chẹt đồ của ngài chứ….”
Ánh mắt của ta thoáng qua vẻ khinh thường, An Dật vương liền quở trách một tiếng: “Bình thường nó đoan trang nhã nhặn, nhưng ngày đó,nó ngồi trên ghế quay tới quay lui, bổn vương còn ngồi ngay ngắn hơn nó!”
Quay tới quay lui, dĩ nhiên là thân thể khó chịu muốn nhanh chóng vào bồn để tắm rồi.
Quả nhiên, có người dẫn nàng ra ngoài trước khi xảy ra chuyện. Xem ra, đây cũng là thủ đoạn của Hoàng thái hậu?
Nói như thế, Hoàng thái hậu đã biết đêm đó An Dật vương đi đâu, cũng biết hành tung của Hạ Hầu Thương? Nói không chừng còn biết người chỉnh Ninh Khải Dao hôm đó là ta?
Lão thái thái này thật lợi hại.
Thứ dâng trào trong lòng ta không phải là nỗi sợ hãi, mà là niềm hưng phấn. Nếu lão thái thái lợi hại như vậy, chỉ cần bà ra tay tương trợ, lo gì trầm oan của Quân gia không thể rửa sạch?
An Dật vương càng nghĩ càng buồn, vốn là đang ngồi lại đứng dậy, bước đi hai bước trước ghế dài, lại ngồi xuống, lẩm bẩm: “Nhưng làm sao Ninh Khải Dao biết được? Tại sao nó lại hỏi vậy nhỉ?”
Ta giật mình, nhìn về phía y. Hóa ra vương gia này chỉ hơi ương bướng, cũng không phải là không thông minh. Nhưng cho dù Hoàng thái hậu có biết đi nữa, e rằng cũng phải giả câm giả điếc, tỉnh bơ che giấu chuyện này. Lòng ta càng trấn định, khuyên nhủ: “Vương gia, đừng lo lắng, mấy ngày nay không phải nàng không hỏi ngài nữa sao. Với tính tình của nàng, chắc đã tưởng mình tìm lầm người rồi!”
An Dật Vương bình tĩnh hơn, vỗ vỗ ngực nói: “A, tiểu cô nương này nhìn người rất chuẩn, Ninh Khải Dao kia đúng là có tính tình như thế, nếu như nó biết chuyện gì đó, còn không bám lấy ta đến chết!”
Yên lòng rồi, An Dật vương lưu luyến rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thật vất vả mới tìm được tri âm mà chỉ ở hoàng cung không được mấy ngày. Hay là bổn vương tìm hoàng điệt của ta đòi tiểu cô nương?”
Lúc này ta đang uống trà, nghe lời này của mà thiếu chút nữa sặc trà mà chết. An Dật vương này cũng thật phóng khoáng, chuyện đòi cơ thiếp của hoàng điệt mình mà cũng làm được!
Y quay đầu lại nhìn ta, chắc cũng biết lời của mình hơi quá đáng, ngại ngùng lắc đầu, cuối cùng cáo từ rời đi.
Chuyện xảy ra ở Thọ Cảnh cung ngày hôm qua, với năng lực đáng khâm phục của Hoàng thái hậu, tất nhiên không hề lan truyền chút tin tức nào, có lẽ đã được âm thầm xử trí rồi.
Ta chỉ chờ người đưa tin tới cho ta.
Tối nay có dạ yến, chắc hẳn Ô Mộc Tề đã được mời vào cung từ lâu rồi. Còn Tiểu Thất đóng giả làm Mộ Dung Quy cũng vào cung rồi chứ?