Ô Mộc Tề cũng chỉ muốn gây sự với thái tử, dĩ nhiên Hạ Hầu Thương và Hạ Hầu Xương cũng không mở miệng. Nhưng ta đứng sau Hạ Hầu Thương, lại thấy tai y nổi gân xanh. Nói cũng phải, năm đó lúc y mang binh giao chiến với Tây Di, đích thân ra chiến trường giết địch. Mãi về sau quân Tây Di nghe thấy tên Hạ Hầu Thương còn sợ mất mật, nào đến phiên Ô Mộc Tề ngồi đây nói xằng nói bậy?
Nhưng người ta cũng không tìm y, vấn đề thảo luận lại tương đối nhạy cảm, sao y có thể chen lời vào chứ?
Cho nên, y chỉ có thể ngồi im!
Hơn nữa, hôm qua y mới có được món hời hạng nhất, hôm nay gặp thái tử, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên. Tuy nói sắc mặt thái tử vẫn thong dong, dường như không hề để bụng, lúc hành lễ huynh đệ vẫn thân thiết, nhưng sao y còn dám ra mặt khiến thái tử tức thêm?
Cho nên, ta thấy Hạ Hầu Thương tuy ngồi trên cái ghế gấm vóc lụa lạ, nhưng xem chừng cũng chẳng khác gì ngồi trên lò lửa.
May thay, một lát sau khi cung điện yên lặng như tờ, Hoàng hậu Hoàng thượng liền giá lâm. Một lát sau, Hoàng thái hậu cũng mang vẻ mặt hiền từ, chống cây trượng đầu rồng xuất hiện.
Ba vị quý nhân chí tôn ngồi vào chỗ của mình. Ô Mộc Tề cũng tỏ vẻ cung kính, không uống rượu nữa, ngồi nghiêm chỉnh. Dáng vẻ kia còn tiêu chuẩn hơn thị lang Lễ bộ, người có mắt nhìn lại càng căm giận bất bình. Thế này không phải y đang nói rõ với mọi người rằng, y chỉ tôn trọng Hoàng đế Hoàng hậu, Hoàng thái hậu. Còn về thái tử, chỉ đáng để y giao thiệp thôi sao?
Sau một loạt các nghi lễ rối ren, các quan viên và con cháu hoàng thất ngồi vào chỗ của mình, Ô Mộc Tề cũng ngồi xuống.
Ánh mắt của Hoàng thái hậu chuyên chú, không có lửa làm sao có khói: “A, hoàng tử Ô Mộc Tề, ngài tới thiên triều mới được mấy ngày, vậy mà đã học tập lễ nghi đâu ra đấy, làm khó cho hoàng tử rồi.”
Ta không tin chuyện vừa xảy ra chưa truyền đến tai Hoàng thái hậu, xem ra lão phật gia cố ý làm vậy.
Ô Mộc Tề vô lễ với thái tử cũng không có gì, nhưng lời cười nhạo của Hoàng thái hậu lại làm cho thái tử tái mặt, đáy mắt hằn lên vệt đỏ.
Lão thái thái đúng là thù dai, chuyện xảy ra ở Thọ Cảnh cung vẫn chưa thể chấm dứt!
Thái tử muốn giành được lòng yêu thích của lão thái thái trở lại, xem ra còn phải tốn vài ngày nữa.
Hoàng đế vẫn thiên vị cho nhi tử, ho một tiếng rồi nói: “Mẫu hậu, đến giờ rồi, khai tiệc thôi.”
Hoàng thái hậu ừm một tiếng.
Thái giám cầm phất trần hô vang, các cung nhân bưng khay gỗ sơn đỏ đặt thức ăn tiến vào như nước chảy, tơ lụa quét qua sàn nhà không một hạt bụi, nhạc sư tấu tiếng nhạc vui tai. Tiếng nhạc du dương hòa quyện cùng mùi thức ăn thơm phức, giảm bớt phần nào không khí căng thẳng ở sảnh đường.
Sau khi Hoàng thái hậu cầm đũa lên, Hoàng đế và Hoàng hậu mỉm cười cung thỉnh quần thần, còn ban thưởng đặc sản thảo nguyên cho Ô Mộc Tề.
Sau khi khai tiệc là màn ca múa. Ca múa của hoàng gia đương nhiên vô cùng hoành tráng, tuy kỹ thuật múa ảo diệu, vũ kỹ như tiên, nhưng lần nào mở tiệc chiêu đãi cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy thứ này. Cho nên, trong sảnh đường không có mấy ai xem.
Ô Mộc Tề lại càng lộ vẻ chán nản, ngẩng đầu liếc nhìn vài giây rồi bắt đầu ăn thức ăn trên bàn.
Yến tiệc chiêu đãi này vốn chỉ muốn thể hiện khí thế của đại quốc, tổ chức theo thông lệ, nhưng vẻ chán ghét của Ô Mộc Tề biểu hiện quá rõ rệt: Sau hai màn ca múa, y khép hờ mắt ngồi thiền hệt như hòa thượng.
Đến mức này thì Hoàng đế không nhìn nổi nữa. Hoàng thái hậu ngồi trên chủ vị còn chưa tỏ vẻ mỏi mệt, mà ngươi lại dám mệt mỏi trước?
Cho nên, ông vung tay lên, cho vũ nương lui ra, nói với Ô Mộc Tề: “Hoàng tử Ô Mộc Tề, món ăn này không hợp khẩu vị của ngài ư?”
Ô Mộc Tề giật mình, mở mắt ra, cứ như vừa bị đánh thức khỏi giấc mộng, hoang mang chắp tay với Hoàng đế: “Hoàng thượng, xin lỗi, bổn vương là một người thô kệch, quen nghe những bài ca cao vút vang xa chốn thảo nguyên, xem màn ca múa nhu hòa xinh đẹp này của ngài, bổn vương cứ như nằm trong sọt, không gắng gượng được mà lim dim buồn ngủ.”
Hoàng đế cũng phải thay đổi sắc mặt, ca múa hoàng gia rực rỡ chói lọi của ông mà lại bị ví là khúc hát ru ư?!
Tuy lần này Ô Mộc Tề tới cống nạp cầu hoà, bày tỏ muốn hòa hảo trăm năm, nhưng y khiêu khích hết lần này đến lần khác, khiến mọi người đều phẫn nộ bất bình, thầm nghĩ cũng chỉ là một quốc gia chiến bại mà thôi, vậy mà lại kiêu ngạo như thế!
Nhưng người ta lại nói: “Hoàng thượng, hạ thần nói chuyện ngay thẳng, những kẻ trên thảo nguyên đại mạc đều vậy, ngài đừng trách hạ thần. Haiz, chỉ trách hạ thần kiến thức hạn hẹp, không nghe quen âm nhạc hào hoa phong nhã này.”
Ngài có thể trách y sao? Người ta đã nhận sai rồi, còn tự thừa nhận mình kém cỏi. Trách cứ y, sẽ thể hiện rằng thần tử thiên triều không có khí phách, không có phong độ.
Cho nên, cuối cùng Hoàng thái hậu đành phải làm người hoà giải: “Vậy theo ý của hoàng tử Ô Mộc Tề, dạ yến này phải có tiết mục gì mới có thể làm ngài phấn chấn?”
Ai ai cũng hiểu được vẻ châm chọc trong giọng Hoàng thái hậu, nhưng Ô Mộc Tề lại không nhận ra, y vô cùng hăng hái giới thiệu: “Mỗi khi đến ngày nghỉ tết, tộc nhân trên thảo nguyên chúng thần sẽ tụ tập lại, đua ngựa, đấu vật, bắn tên, nhảy kiện vũ, người chiến thắng sẽ có được ưu ái của cô nương đẹp nhất trên thảo nguyên. Có sứ giả nước khác tiến đến, liền xin tham gia đại hội trên thảo nguyên của chúng thần, lấy chén lớn rót rượu, dùng dao bạc cắt thịt dê nướng mời nhau, nếu giỏi võ còn có thể thi đấu vật......”
Hoàng thái hậu nghe vậy thì không nhịn được, thản nhiên nói: “Vậy cũng phải xin lỗi, đây là thiên triều, đương nhiên có phong tục của thiên triều. Nếu hoàng tử như trẻ nhỏ, không thể ngồi lâu, có muốn ai gia chuẩn bị giường ngủ thay cho ghế của hoàng tử không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong điện đều cười ha ha.
Tam hoàng tử Hạ Hầu Xương trẻ tuổi tràn trề sức xuân, nín nhịn đã lâu, chợt buột miệng: “Hoàng tổ mẫu nói hay quá!”
Ô Mộc Tề đã rời ghế, vội mở miệng bào chữa: “Hoàng thái hậu, hạ thần đáng chết, uống vài chén rượu, nói lời ngông cuồng. Vốn nghĩ rằng Tây Di và thiên triều đã trở thành hai nước láng giềng hoà thuận, hạ thần cũng như con cháu của như người, cho nên không khỏi càn rỡ......”
Hoàng thái hậu chặn lời y: “Cho nên ai gia mới chuẩn bị giường cho hoàng tử đấy!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong sảnh lại cười to một trận.
Ô Mộc Tề vội quỳ rạp xuống hành đại lễ, chờ tiếng cười qua đi, mới nói: “Hoàng thái hậu, hạ thần không có ý gì khác, chỉ nghĩ tới Tây Di thiên triều giao chiến nhiều năm liên tục, dân chúng hai bên chết không ít. Nếu đã hòa bình, hãy gạt bỏ tất cả thù hận, đôi bên bãi binh ngừng kiếm. Cho nên lần này tới đây, hạ thần đã mang đến thứ đầu sỏ khiến quân đội quý quốc thua chạy như nước vỡ đê: Câu thích tiễn. Đại biểu rằng dân tộc hạ thần không bao giờ dùng câu thích tiễn nữa, đã hạ quyết tâm hòa hảo trăm năm cùng quý quốc. Từ nay về sau, câu thích tiễn sẽ không còn xuất hiện trên chiến trường, chỉ dùng trong tiệc múa mừng vui. Vì vậy, hạ thần có thể dùng câu thích tiễn diễn kịch, mua vui cho Hoàng thái hậu được không?”
Sau khi y huyên thuyên một hồi, thậm chí Hoàng thái hậu thường ngày vẫn bình tĩnh dù cho Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng phải giận dữ. Mọi người đều nghe rõ lời nói tưởng chừng như cung kính nhưng lại vô cùng ngông cuồng của Ô Mộc Tề: Tộc ta chỉ dùng câu thích tiễn để mua vui đã khiến cho quân đội quý quốc tổn thất hơn vạn, thua chạy như nước vỡ đê. Quý quốc yên tâm, nước ta đã giao hảo với nước các vị, tuyệt đối không dùng câu thích tiễn đả thương lòng các ngươi nữa...... Cho dù không cần vật này, về sau quân đội nước ta vẫn có thể chuyển bại thành thắng!
Nhưng người ta cũng không tìm y, vấn đề thảo luận lại tương đối nhạy cảm, sao y có thể chen lời vào chứ?
Cho nên, y chỉ có thể ngồi im!
Hơn nữa, hôm qua y mới có được món hời hạng nhất, hôm nay gặp thái tử, sắc mặt cũng hơi mất tự nhiên. Tuy nói sắc mặt thái tử vẫn thong dong, dường như không hề để bụng, lúc hành lễ huynh đệ vẫn thân thiết, nhưng sao y còn dám ra mặt khiến thái tử tức thêm?
Cho nên, ta thấy Hạ Hầu Thương tuy ngồi trên cái ghế gấm vóc lụa lạ, nhưng xem chừng cũng chẳng khác gì ngồi trên lò lửa.
May thay, một lát sau khi cung điện yên lặng như tờ, Hoàng hậu Hoàng thượng liền giá lâm. Một lát sau, Hoàng thái hậu cũng mang vẻ mặt hiền từ, chống cây trượng đầu rồng xuất hiện.
Ba vị quý nhân chí tôn ngồi vào chỗ của mình. Ô Mộc Tề cũng tỏ vẻ cung kính, không uống rượu nữa, ngồi nghiêm chỉnh. Dáng vẻ kia còn tiêu chuẩn hơn thị lang Lễ bộ, người có mắt nhìn lại càng căm giận bất bình. Thế này không phải y đang nói rõ với mọi người rằng, y chỉ tôn trọng Hoàng đế Hoàng hậu, Hoàng thái hậu. Còn về thái tử, chỉ đáng để y giao thiệp thôi sao?
Sau một loạt các nghi lễ rối ren, các quan viên và con cháu hoàng thất ngồi vào chỗ của mình, Ô Mộc Tề cũng ngồi xuống.
Ánh mắt của Hoàng thái hậu chuyên chú, không có lửa làm sao có khói: “A, hoàng tử Ô Mộc Tề, ngài tới thiên triều mới được mấy ngày, vậy mà đã học tập lễ nghi đâu ra đấy, làm khó cho hoàng tử rồi.”
Ta không tin chuyện vừa xảy ra chưa truyền đến tai Hoàng thái hậu, xem ra lão phật gia cố ý làm vậy.
Ô Mộc Tề vô lễ với thái tử cũng không có gì, nhưng lời cười nhạo của Hoàng thái hậu lại làm cho thái tử tái mặt, đáy mắt hằn lên vệt đỏ.
Lão thái thái đúng là thù dai, chuyện xảy ra ở Thọ Cảnh cung vẫn chưa thể chấm dứt!
Thái tử muốn giành được lòng yêu thích của lão thái thái trở lại, xem ra còn phải tốn vài ngày nữa.
Hoàng đế vẫn thiên vị cho nhi tử, ho một tiếng rồi nói: “Mẫu hậu, đến giờ rồi, khai tiệc thôi.”
Hoàng thái hậu ừm một tiếng.
Thái giám cầm phất trần hô vang, các cung nhân bưng khay gỗ sơn đỏ đặt thức ăn tiến vào như nước chảy, tơ lụa quét qua sàn nhà không một hạt bụi, nhạc sư tấu tiếng nhạc vui tai. Tiếng nhạc du dương hòa quyện cùng mùi thức ăn thơm phức, giảm bớt phần nào không khí căng thẳng ở sảnh đường.
Sau khi Hoàng thái hậu cầm đũa lên, Hoàng đế và Hoàng hậu mỉm cười cung thỉnh quần thần, còn ban thưởng đặc sản thảo nguyên cho Ô Mộc Tề.
Sau khi khai tiệc là màn ca múa. Ca múa của hoàng gia đương nhiên vô cùng hoành tráng, tuy kỹ thuật múa ảo diệu, vũ kỹ như tiên, nhưng lần nào mở tiệc chiêu đãi cũng chỉ quanh đi quẩn lại mấy thứ này. Cho nên, trong sảnh đường không có mấy ai xem.
Ô Mộc Tề lại càng lộ vẻ chán nản, ngẩng đầu liếc nhìn vài giây rồi bắt đầu ăn thức ăn trên bàn.
Yến tiệc chiêu đãi này vốn chỉ muốn thể hiện khí thế của đại quốc, tổ chức theo thông lệ, nhưng vẻ chán ghét của Ô Mộc Tề biểu hiện quá rõ rệt: Sau hai màn ca múa, y khép hờ mắt ngồi thiền hệt như hòa thượng.
Đến mức này thì Hoàng đế không nhìn nổi nữa. Hoàng thái hậu ngồi trên chủ vị còn chưa tỏ vẻ mỏi mệt, mà ngươi lại dám mệt mỏi trước?
Cho nên, ông vung tay lên, cho vũ nương lui ra, nói với Ô Mộc Tề: “Hoàng tử Ô Mộc Tề, món ăn này không hợp khẩu vị của ngài ư?”
Ô Mộc Tề giật mình, mở mắt ra, cứ như vừa bị đánh thức khỏi giấc mộng, hoang mang chắp tay với Hoàng đế: “Hoàng thượng, xin lỗi, bổn vương là một người thô kệch, quen nghe những bài ca cao vút vang xa chốn thảo nguyên, xem màn ca múa nhu hòa xinh đẹp này của ngài, bổn vương cứ như nằm trong sọt, không gắng gượng được mà lim dim buồn ngủ.”
Hoàng đế cũng phải thay đổi sắc mặt, ca múa hoàng gia rực rỡ chói lọi của ông mà lại bị ví là khúc hát ru ư?!
Tuy lần này Ô Mộc Tề tới cống nạp cầu hoà, bày tỏ muốn hòa hảo trăm năm, nhưng y khiêu khích hết lần này đến lần khác, khiến mọi người đều phẫn nộ bất bình, thầm nghĩ cũng chỉ là một quốc gia chiến bại mà thôi, vậy mà lại kiêu ngạo như thế!
Nhưng người ta lại nói: “Hoàng thượng, hạ thần nói chuyện ngay thẳng, những kẻ trên thảo nguyên đại mạc đều vậy, ngài đừng trách hạ thần. Haiz, chỉ trách hạ thần kiến thức hạn hẹp, không nghe quen âm nhạc hào hoa phong nhã này.”
Ngài có thể trách y sao? Người ta đã nhận sai rồi, còn tự thừa nhận mình kém cỏi. Trách cứ y, sẽ thể hiện rằng thần tử thiên triều không có khí phách, không có phong độ.
Cho nên, cuối cùng Hoàng thái hậu đành phải làm người hoà giải: “Vậy theo ý của hoàng tử Ô Mộc Tề, dạ yến này phải có tiết mục gì mới có thể làm ngài phấn chấn?”
Ai ai cũng hiểu được vẻ châm chọc trong giọng Hoàng thái hậu, nhưng Ô Mộc Tề lại không nhận ra, y vô cùng hăng hái giới thiệu: “Mỗi khi đến ngày nghỉ tết, tộc nhân trên thảo nguyên chúng thần sẽ tụ tập lại, đua ngựa, đấu vật, bắn tên, nhảy kiện vũ, người chiến thắng sẽ có được ưu ái của cô nương đẹp nhất trên thảo nguyên. Có sứ giả nước khác tiến đến, liền xin tham gia đại hội trên thảo nguyên của chúng thần, lấy chén lớn rót rượu, dùng dao bạc cắt thịt dê nướng mời nhau, nếu giỏi võ còn có thể thi đấu vật......”
Hoàng thái hậu nghe vậy thì không nhịn được, thản nhiên nói: “Vậy cũng phải xin lỗi, đây là thiên triều, đương nhiên có phong tục của thiên triều. Nếu hoàng tử như trẻ nhỏ, không thể ngồi lâu, có muốn ai gia chuẩn bị giường ngủ thay cho ghế của hoàng tử không?”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong điện đều cười ha ha.
Tam hoàng tử Hạ Hầu Xương trẻ tuổi tràn trề sức xuân, nín nhịn đã lâu, chợt buột miệng: “Hoàng tổ mẫu nói hay quá!”
Ô Mộc Tề đã rời ghế, vội mở miệng bào chữa: “Hoàng thái hậu, hạ thần đáng chết, uống vài chén rượu, nói lời ngông cuồng. Vốn nghĩ rằng Tây Di và thiên triều đã trở thành hai nước láng giềng hoà thuận, hạ thần cũng như con cháu của như người, cho nên không khỏi càn rỡ......”
Hoàng thái hậu chặn lời y: “Cho nên ai gia mới chuẩn bị giường cho hoàng tử đấy!”
Lời này vừa nói ra, mọi người trong sảnh lại cười to một trận.
Ô Mộc Tề vội quỳ rạp xuống hành đại lễ, chờ tiếng cười qua đi, mới nói: “Hoàng thái hậu, hạ thần không có ý gì khác, chỉ nghĩ tới Tây Di thiên triều giao chiến nhiều năm liên tục, dân chúng hai bên chết không ít. Nếu đã hòa bình, hãy gạt bỏ tất cả thù hận, đôi bên bãi binh ngừng kiếm. Cho nên lần này tới đây, hạ thần đã mang đến thứ đầu sỏ khiến quân đội quý quốc thua chạy như nước vỡ đê: Câu thích tiễn. Đại biểu rằng dân tộc hạ thần không bao giờ dùng câu thích tiễn nữa, đã hạ quyết tâm hòa hảo trăm năm cùng quý quốc. Từ nay về sau, câu thích tiễn sẽ không còn xuất hiện trên chiến trường, chỉ dùng trong tiệc múa mừng vui. Vì vậy, hạ thần có thể dùng câu thích tiễn diễn kịch, mua vui cho Hoàng thái hậu được không?”
Sau khi y huyên thuyên một hồi, thậm chí Hoàng thái hậu thường ngày vẫn bình tĩnh dù cho Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng phải giận dữ. Mọi người đều nghe rõ lời nói tưởng chừng như cung kính nhưng lại vô cùng ngông cuồng của Ô Mộc Tề: Tộc ta chỉ dùng câu thích tiễn để mua vui đã khiến cho quân đội quý quốc tổn thất hơn vạn, thua chạy như nước vỡ đê. Quý quốc yên tâm, nước ta đã giao hảo với nước các vị, tuyệt đối không dùng câu thích tiễn đả thương lòng các ngươi nữa...... Cho dù không cần vật này, về sau quân đội nước ta vẫn có thể chuyển bại thành thắng!