Nghe lý lẽ đâu ra đấy của y, dường như chỉ đứng giữa sảnh đường yêu cầu đối phương phái người, dường như chỉ diễn trò đùa vui. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, nếu hôm nay không nghĩ cách đập tan sự kiêu ngạo của Ô Mộc Tề, sau khi y trở về nước, chỉ sợ hai nước sẽ tiếp tục nổi lên tranh chấp.
Vẻ mặt hoàng thượng lại càng lạnh lùng, khen “hay” vài tiếng không ngớt, sau đó mới thản nhiên nói: “Không biết hoàng tử chuẩn bị diễn trò như thế nào?”
Hoàng tử Ô Mộc Tề cười khẩy một tiếng. Dưới ánh đèn, sắc mặt mang màu mạch vốn dĩ của y lại chuyển thành màu đỏ sậm, hệt như thanh niên gặp được cô gái trong lòng, mang vẻ hơi ngượng nghịu: “Dùng câu thích tiễn và kiếm để diễn, tất nhiên cần phải có người phối hợp. Nước chúng thần đã nguyện hòa hảo trăm năm với quý quốc, tất nhiên hạ thần cũng như con cháu của Hoàng thái hậu. Mặc dù nước hạ thân không có lễ nghi lễ giáo đa dạng phong phú như thiên triều, nhưng vẫn có tập quán riêng, cũng phân chia trên dưới. Phụ thân hạ thần đã hứa hẹn với tộc nhân, cho hạ thần bái lạy thánh thần. Theo lý mà nói, để diễn cùng hạ thần, tất nhiên quý quốc cũng phải phái người bái lạy thánh thần, chỉ tiếc, người đó của quý quốc lại là công tử ngàn vàng, không thể hạ mình…” Y khe khẽ thở dài, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn một vòng, “Thôi cũng được, nước hạ thần bị quý quốc gọi là man di, vốn không có nhiều quy củ như quý quốc… Đành miễn cưỡng mời Ninh điện hạ cùng diễn với hạ thần!”
Sau khi y nói xong những lời dài dòng này, mọi người đều im lặng không lên tiếng, tất nhiên trong lòng vô cùng giận dữ. Mặt hoàng thượng đen như đáy nồi, nếu ngay từ đầu y yêu cầu thái tử cùng diễn với y, tất nhiên bên ta có thể viện vô số lý do để từ chối, ai ngờ y nhạo báng nói bóng nói gió, phê phán thái tử không đáng một đồng, lại nói với giọng điệu hạ thấp bản thân, tự nhận là man di, cuối cùng lại mời Ninh vương được xưng là Chiến Thần. Nếu hoàng thượng chấp nhận, như vậy về sau thái tử còn có thể ngẩng mặt trước chúng thần nữa không?
Y nói không sai, hai nước đã làm bạn, sau này y là Hán vương, như vậy, người có tư cách giao thủ với y cũng chỉ có thái tử điện hạ mà thôi.
Ta thầm nghĩ: Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, nói một tràng như vậy, sỉ nhục làm mặt thái tử hết đỏ rồi lại trắng, người bình thường sao có thể làm được?
Đáy mắt thái tử hiện ánh đỏ, đứng phắt dậy… Song, Hoàng hậu ngồi ở trên bục lén lút khoát tay với y, y lại ngồi xuống.
Lần này bà ra hiệu cực kì bí mật, nếu không phải do ta quan sát chăm chú, người bên cạnh chỉ cho là bà vươn tay trái vén tóc mai xõa ra mà thôi.
Hoàng thượng không hỏi Ninh vương, mà lại hỏi thái tử: “Thái tử, con thấy thế nào?”
Thái tử thản nhiên chắp tay: “Ngày thường bổn vương chú trọng thuật trị quốc, võ công cũng không tốt hơn Nhị đệ. Mà hoàng tử Ô Mộc Tề tự nhận nước mình man di, không có nhiều quy củ như vậy. Đã thế, thì theo như lời hoàng tử nói….”
Lời của y vừa cất lên, tuy quang minh chính đại, nhưng lùi bước trước cuộc chiếnđã gây mất khí thế. Quan viên hoàn toàn tĩnh lặng, lại nghe thấy Ô Mộc Tề cười hai tiếng. Tiếng cười tuy nhỏ, nhưng còn ai không nghe ra ý khinh thường trong đó?
Ta khỏi cần nhìn mặt đám quan viên đã biết trong lòng vài sĩ phu trung thành đã dâng lên nỗi thất vọng.
Ninh vương đứng dậy, cũng thản nhiên nói: “Vậy thần liền đi xuống chuẩn bị!” Lại nói với Ô Mộc Tề, “Hoàng tử Ô Mộc Tề, tuy là diễn trò, nhưng đao kiếm không có mắt, nếu như đả thương hoàng tử, khiến thánh thần quý quốc nổi giận, thì một mình bổn vương sẽ gánh chịu.”
Y nói không nhanh không chậm, nhưng có tiếng đưa đẩy, so sánh với thái tử, đã phân cao thấp ở trong suy nghĩ của quần thần.
Gương mặt của Hoàng thượng ngồi trên đài cao hiện vẻ phức tạp: “Thương nhi, bệnh thương hàn của con thế nào rồi?”
Ý của ông ta là thương thế trên người Hạ Hầu Thương. Vào ngày trai giới tế tự, hai phụ tử đều đến thương đoàn, sau đó Hạ Hầu Thương lại bị thương, mời ngự y đến phủ cứu chữa, lại thêm Giang Phi nương nương đến thăm, xem chừng đã có vài người trong cung biết thừa rồi, nhưng trước mặt mọi người lại không thể thừa nhận.
Cho nên, Hoàng thượng chỉ có thể nói bệnh của y là thương hàn.
Ninh vương chắp tay đáp: “Bệnh nhẹ mà thôi, nhi thần không việc gì.”
Hoàng thái hậu liền thở dài một hơi nói: “May thay, ai gia còn có một tôn nhi dám đứng dậy giao chiến!” Lại nói với ma ma hầu hạ bên cạnh, “Chuẩn bị cho ai gia một bát canh bí đao rong biển, tự dưng ai gia thấy hơi đói bụng.”
Ô Mộc Tề không biết canh bí đao rong biển để làm gì, chỉ những người ở thiên triều biết canh bí đao rong biển này dùng để hạ hỏa.
Trước kia Hoàng thái hậu chưa bao giờ biểu hiện thiên vị yêu thích hoàng tử nào hơn cả, lúc Hoàng thượng sắc phong Hạ Hầu Uyên làm thái tử, lão thái thái cũng không dị nghị, đều hờ hững với Ninh vương và Xương vương, thể hiện rằng bà hoàn toàn đồng ý với Hoàng thượng. Bây giờ bà nói vậy, lại không có bất kì ai cảm thấy không ổn. Ta lặng lẽ nhìn sang, mấy vị xuất thân từ Tần gia, gia tộc của Hoàng hậu, đều đưa mắt nhìn cái bàn trên đài, nghiên cứu thức ăn trên bàn.
Làm sao thái tử có thể không biết mình làm như thế là thất tâm thất đức. Sau khi nói ra lời này, tuy vẫn mỉm cười như trước, nhưng lại giả tạo như đeo một lớp mặt nạ.
Mà ta biết, như vậy còn chưa đủ.
Y luôn cẩn thận, lúc thêu dệt tội danh khiến người ta nhận tội, đều đưa ra chứng cớ đầy đủ, vì vậy không ai có khả năng lật lại bản án, ra tay với mình. Lúc làm chuyện gian trá, đều tìm những kẻ có thể thoái thác trách nghiệm làm việc cho mình. Ngay cả đi tuần biên Tây Cương, bất cứ lúc này bên người cũng phải có mười mấy cao thủ bảo vệ, đứng khắp lều trại. Đúng như lời Hoàng thái hậu nói, không dám đứng lên làm điều nguy hiểm.
Người như vậy, làm sao có thể dễ dàng đặt mình vào tình thếhiểm nguy.
Cho nên, muốn khiến cho y bất tri bất giác rơi vào bẫy, chỉ có thể để cho y cảm thấyan toàn.
Giống như hôm nay, trên đài là những người thân có thể bảo vệ y, dưới sảnh đường là những thần tử trung thành của y. Mặc dù ngôn từ của Ô Mộc Tề vô cùng sắc bén, nhưng đây không phải là chiến trường Tây Cương mà là đại điện thiên triều!
Ô Mộc Tề cung kính nhìn về phía Ninh vương rồi cúi người thi lễ, nói: “Võ công của Ninh vương điện hạ siêu tuyệt, ở Tây Cương có danh xưng Chiến Thần, chỉ sợ hạ thần không thể là kẻ địch….”
Y nói như vậy, chúng thần chi có thể thở dài, thở dài vì có thể trút giận. Đương nhiên giọng điệu của y đều khiến mọi người căng thẳng, lửa giận ngút trời.
Thế nhưng y lại không chút hoang mang, chờ tiếng thở dài ngừng lại, mới nói: “Nhưng nếu như hạ thần may mắn giành được phần thằng, hạ thần có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với Hoàng thượng được không?”
Mọi người trong điện hoàn toàn yên tĩnh, y đã cất lời, đương nhiên không thể là yêu cầu nho nhỏ.
Hoàng thượng quay đầu nhìn Hoàng thái hậu, vừa thấy bà cầm cái bát trong tay, uống canh bí đao rong biển, không khỏi cười gượng: “Mẫu hậu, người thấy thế nào?”
Hoàng thái hậu thản nhiên nói: “Hoàng thượng tự quyết định đi, ai gia già rồi.”
E rằng Hoàng thượng cũng cảm thấy được lửa giận trong lòng Hoàng thái hậu, đành phải quay đầu nói: “Hoàng tử thử nói xem….”
Ô Mộc Tề cười khẽ một tiếng: “Hạ thần từng đề cập với bệ hạ, muốn xin một vị công chúa làm Đại yên thị của hạ thần. Cũng nhờ Hoàng thái hậu và Hoàng thượng coi hạ thần như con cháu, nên hạ thần đã được biết rất nhiều quý nữ của quý triều. Nhưng hạ thân là một người chung tình, chỉ có tình ý với duy nhất môt người, chính là tôn nữ của Ninh gia. Hạ thần biết, nàng vốn là đệ nhất quý nữ thiên triều, chỉ có thể gả vào hoàng thất. Tuy hạ thần đến từ nước láng giềng, đưa ra yêu cầu như vậy quả thật có hơi làm khó cho người ta, nhưng hạ thần thật sự là một người cố chấp, nếu như không lấy được nàng, e rằng cả đời hạ thần không lập Đại yên thị nữa. Cho nên, nếu như hạ thần may mắn giành được thắng lợi, phải chăng có thể đạt được sự chấp thuận của bệ hạ, có được nàng làm vợ? Thiên chi kiêu nữ như nàng tất nhiên phải gả cho một anh hùng. Nếu hạ thần thua, hạ thần cũng mong nàng có thể gả cho anh hùng…”
Vẻ mặt hoàng thượng lại càng lạnh lùng, khen “hay” vài tiếng không ngớt, sau đó mới thản nhiên nói: “Không biết hoàng tử chuẩn bị diễn trò như thế nào?”
Hoàng tử Ô Mộc Tề cười khẩy một tiếng. Dưới ánh đèn, sắc mặt mang màu mạch vốn dĩ của y lại chuyển thành màu đỏ sậm, hệt như thanh niên gặp được cô gái trong lòng, mang vẻ hơi ngượng nghịu: “Dùng câu thích tiễn và kiếm để diễn, tất nhiên cần phải có người phối hợp. Nước chúng thần đã nguyện hòa hảo trăm năm với quý quốc, tất nhiên hạ thần cũng như con cháu của Hoàng thái hậu. Mặc dù nước hạ thân không có lễ nghi lễ giáo đa dạng phong phú như thiên triều, nhưng vẫn có tập quán riêng, cũng phân chia trên dưới. Phụ thân hạ thần đã hứa hẹn với tộc nhân, cho hạ thần bái lạy thánh thần. Theo lý mà nói, để diễn cùng hạ thần, tất nhiên quý quốc cũng phải phái người bái lạy thánh thần, chỉ tiếc, người đó của quý quốc lại là công tử ngàn vàng, không thể hạ mình…” Y khe khẽ thở dài, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn một vòng, “Thôi cũng được, nước hạ thần bị quý quốc gọi là man di, vốn không có nhiều quy củ như quý quốc… Đành miễn cưỡng mời Ninh điện hạ cùng diễn với hạ thần!”
Sau khi y nói xong những lời dài dòng này, mọi người đều im lặng không lên tiếng, tất nhiên trong lòng vô cùng giận dữ. Mặt hoàng thượng đen như đáy nồi, nếu ngay từ đầu y yêu cầu thái tử cùng diễn với y, tất nhiên bên ta có thể viện vô số lý do để từ chối, ai ngờ y nhạo báng nói bóng nói gió, phê phán thái tử không đáng một đồng, lại nói với giọng điệu hạ thấp bản thân, tự nhận là man di, cuối cùng lại mời Ninh vương được xưng là Chiến Thần. Nếu hoàng thượng chấp nhận, như vậy về sau thái tử còn có thể ngẩng mặt trước chúng thần nữa không?
Y nói không sai, hai nước đã làm bạn, sau này y là Hán vương, như vậy, người có tư cách giao thủ với y cũng chỉ có thái tử điện hạ mà thôi.
Ta thầm nghĩ: Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy, nói một tràng như vậy, sỉ nhục làm mặt thái tử hết đỏ rồi lại trắng, người bình thường sao có thể làm được?
Đáy mắt thái tử hiện ánh đỏ, đứng phắt dậy… Song, Hoàng hậu ngồi ở trên bục lén lút khoát tay với y, y lại ngồi xuống.
Lần này bà ra hiệu cực kì bí mật, nếu không phải do ta quan sát chăm chú, người bên cạnh chỉ cho là bà vươn tay trái vén tóc mai xõa ra mà thôi.
Hoàng thượng không hỏi Ninh vương, mà lại hỏi thái tử: “Thái tử, con thấy thế nào?”
Thái tử thản nhiên chắp tay: “Ngày thường bổn vương chú trọng thuật trị quốc, võ công cũng không tốt hơn Nhị đệ. Mà hoàng tử Ô Mộc Tề tự nhận nước mình man di, không có nhiều quy củ như vậy. Đã thế, thì theo như lời hoàng tử nói….”
Lời của y vừa cất lên, tuy quang minh chính đại, nhưng lùi bước trước cuộc chiếnđã gây mất khí thế. Quan viên hoàn toàn tĩnh lặng, lại nghe thấy Ô Mộc Tề cười hai tiếng. Tiếng cười tuy nhỏ, nhưng còn ai không nghe ra ý khinh thường trong đó?
Ta khỏi cần nhìn mặt đám quan viên đã biết trong lòng vài sĩ phu trung thành đã dâng lên nỗi thất vọng.
Ninh vương đứng dậy, cũng thản nhiên nói: “Vậy thần liền đi xuống chuẩn bị!” Lại nói với Ô Mộc Tề, “Hoàng tử Ô Mộc Tề, tuy là diễn trò, nhưng đao kiếm không có mắt, nếu như đả thương hoàng tử, khiến thánh thần quý quốc nổi giận, thì một mình bổn vương sẽ gánh chịu.”
Y nói không nhanh không chậm, nhưng có tiếng đưa đẩy, so sánh với thái tử, đã phân cao thấp ở trong suy nghĩ của quần thần.
Gương mặt của Hoàng thượng ngồi trên đài cao hiện vẻ phức tạp: “Thương nhi, bệnh thương hàn của con thế nào rồi?”
Ý của ông ta là thương thế trên người Hạ Hầu Thương. Vào ngày trai giới tế tự, hai phụ tử đều đến thương đoàn, sau đó Hạ Hầu Thương lại bị thương, mời ngự y đến phủ cứu chữa, lại thêm Giang Phi nương nương đến thăm, xem chừng đã có vài người trong cung biết thừa rồi, nhưng trước mặt mọi người lại không thể thừa nhận.
Cho nên, Hoàng thượng chỉ có thể nói bệnh của y là thương hàn.
Ninh vương chắp tay đáp: “Bệnh nhẹ mà thôi, nhi thần không việc gì.”
Hoàng thái hậu liền thở dài một hơi nói: “May thay, ai gia còn có một tôn nhi dám đứng dậy giao chiến!” Lại nói với ma ma hầu hạ bên cạnh, “Chuẩn bị cho ai gia một bát canh bí đao rong biển, tự dưng ai gia thấy hơi đói bụng.”
Ô Mộc Tề không biết canh bí đao rong biển để làm gì, chỉ những người ở thiên triều biết canh bí đao rong biển này dùng để hạ hỏa.
Trước kia Hoàng thái hậu chưa bao giờ biểu hiện thiên vị yêu thích hoàng tử nào hơn cả, lúc Hoàng thượng sắc phong Hạ Hầu Uyên làm thái tử, lão thái thái cũng không dị nghị, đều hờ hững với Ninh vương và Xương vương, thể hiện rằng bà hoàn toàn đồng ý với Hoàng thượng. Bây giờ bà nói vậy, lại không có bất kì ai cảm thấy không ổn. Ta lặng lẽ nhìn sang, mấy vị xuất thân từ Tần gia, gia tộc của Hoàng hậu, đều đưa mắt nhìn cái bàn trên đài, nghiên cứu thức ăn trên bàn.
Làm sao thái tử có thể không biết mình làm như thế là thất tâm thất đức. Sau khi nói ra lời này, tuy vẫn mỉm cười như trước, nhưng lại giả tạo như đeo một lớp mặt nạ.
Mà ta biết, như vậy còn chưa đủ.
Y luôn cẩn thận, lúc thêu dệt tội danh khiến người ta nhận tội, đều đưa ra chứng cớ đầy đủ, vì vậy không ai có khả năng lật lại bản án, ra tay với mình. Lúc làm chuyện gian trá, đều tìm những kẻ có thể thoái thác trách nghiệm làm việc cho mình. Ngay cả đi tuần biên Tây Cương, bất cứ lúc này bên người cũng phải có mười mấy cao thủ bảo vệ, đứng khắp lều trại. Đúng như lời Hoàng thái hậu nói, không dám đứng lên làm điều nguy hiểm.
Người như vậy, làm sao có thể dễ dàng đặt mình vào tình thếhiểm nguy.
Cho nên, muốn khiến cho y bất tri bất giác rơi vào bẫy, chỉ có thể để cho y cảm thấyan toàn.
Giống như hôm nay, trên đài là những người thân có thể bảo vệ y, dưới sảnh đường là những thần tử trung thành của y. Mặc dù ngôn từ của Ô Mộc Tề vô cùng sắc bén, nhưng đây không phải là chiến trường Tây Cương mà là đại điện thiên triều!
Ô Mộc Tề cung kính nhìn về phía Ninh vương rồi cúi người thi lễ, nói: “Võ công của Ninh vương điện hạ siêu tuyệt, ở Tây Cương có danh xưng Chiến Thần, chỉ sợ hạ thần không thể là kẻ địch….”
Y nói như vậy, chúng thần chi có thể thở dài, thở dài vì có thể trút giận. Đương nhiên giọng điệu của y đều khiến mọi người căng thẳng, lửa giận ngút trời.
Thế nhưng y lại không chút hoang mang, chờ tiếng thở dài ngừng lại, mới nói: “Nhưng nếu như hạ thần may mắn giành được phần thằng, hạ thần có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ với Hoàng thượng được không?”
Mọi người trong điện hoàn toàn yên tĩnh, y đã cất lời, đương nhiên không thể là yêu cầu nho nhỏ.
Hoàng thượng quay đầu nhìn Hoàng thái hậu, vừa thấy bà cầm cái bát trong tay, uống canh bí đao rong biển, không khỏi cười gượng: “Mẫu hậu, người thấy thế nào?”
Hoàng thái hậu thản nhiên nói: “Hoàng thượng tự quyết định đi, ai gia già rồi.”
E rằng Hoàng thượng cũng cảm thấy được lửa giận trong lòng Hoàng thái hậu, đành phải quay đầu nói: “Hoàng tử thử nói xem….”
Ô Mộc Tề cười khẽ một tiếng: “Hạ thần từng đề cập với bệ hạ, muốn xin một vị công chúa làm Đại yên thị của hạ thần. Cũng nhờ Hoàng thái hậu và Hoàng thượng coi hạ thần như con cháu, nên hạ thần đã được biết rất nhiều quý nữ của quý triều. Nhưng hạ thân là một người chung tình, chỉ có tình ý với duy nhất môt người, chính là tôn nữ của Ninh gia. Hạ thần biết, nàng vốn là đệ nhất quý nữ thiên triều, chỉ có thể gả vào hoàng thất. Tuy hạ thần đến từ nước láng giềng, đưa ra yêu cầu như vậy quả thật có hơi làm khó cho người ta, nhưng hạ thần thật sự là một người cố chấp, nếu như không lấy được nàng, e rằng cả đời hạ thần không lập Đại yên thị nữa. Cho nên, nếu như hạ thần may mắn giành được thắng lợi, phải chăng có thể đạt được sự chấp thuận của bệ hạ, có được nàng làm vợ? Thiên chi kiêu nữ như nàng tất nhiên phải gả cho một anh hùng. Nếu hạ thần thua, hạ thần cũng mong nàng có thể gả cho anh hùng…”