Lời này của y thật sự rất buồn cười, nói cực kì khéo léo bùi tai. Nếu y thắng, y hi vọng có thể lấy được Ninh Khải Dao, nếu y thua, hi vọng nàng có thể gả cho anh hùng… Anh hùng đó đương nhiên là Ninh vương, người có thể đánh bại y.
Dù y có thỉnh cầu được đi chăng nữa, nếu như lần này thái tử còn không ra tay, y còn có mặt mũi mà lấy Ninh Khải Dao làm vợ sao?
Với tính cách của Ninh Khải Dao, nàng còn có thể gả cho một người bị ám chỉ không phải anh hùng trước mặt mọi người sao?
Y không có mặt mũi thì nàng không muốn gả, chỉ Ninh Vương mới có thể thu nhận.
Làm sao y có thể chịu đựng nổi chuyện này chứ.
Lúc này, Hoàng thái hậu cũng không dùng tay ra hiệu. Bà không thể dùng tay ra hiệu, còn ra hiệu nữa, thể diện quốc gia sẽ được Ninh vương gìn giữ nhưng thái tử sẽ chẳng còn mặt mũi nữa.
Đèn lưu ly trên đại sảnh chiếu lên mặt Hoàng hậu, khiến mặt bà trắng bệch như tuyết.
Có lẽ bọn họ đều đã hiểu được, ngay từ đầu, họ đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ba vị ngồi ở trên đài cũng không đồng ý với yêu cầu của Ô Mộc Tề, Hoàng thái hậu còn đang uống canh bí đao rong biển, thìa nhỏ làm bằng bạc va vào cạnh bát, vang tiếng leng keng.
Hoàng thượng xanh mặt muốn chối từ. Có lẽ đang nghĩ: Tại sao bỗng dưng hoàng tử xứ man di này lại khó nói chuyện như vậy, không phải họ dụng võ lập quốc sao? Biết ăn nói văn vẻ thế này từ lúc nào?
Mặt của Ô Mộc Tề cũng thấp thoáng vẻ xấu hổ, dường như biết mình không nên làm như vậy. Đã là khách, chủ nhân cho ngươi ăn gì thì ăn cái đó, trên bàn có gì thì có cái đó, chứ không nên đòi ăn vịt khi trên bàn lại là gà, tự dưng tăng thêm phiền toái cho chủ nhân. Cho nên y thở dài một tiếng, chắp tay nói: “Bệ hạ, hạ thần đòi hỏi quá đáng, coi như hạ thần chưa nói mấy lời lúc nãy. Rốt cuộc thì thiên triều cũng không thể so sánh với nơi man di, hứa hôn như thế cũng quá qua loa, quý quốc coi trọng môn đăng hộ đối, có phải anh hùng hay không cũng chỉ là thứ hai.”
Ta suýt chút nữa bật cười ra tiếng, ngọn lửa này của Ô Mộc Tề thêm vào thật thích đáng.
Thái tử đứng dậy khỏi bàn, cũng không nhìn Ô Mộc Tề, cũng không nhìn mọi người ở hạ đường, chỉ quỳ xuống hành đại lễ với ba vị quý nhân trên thượng đường, sau đó nói: “Phụ hoàng, xin chấp thuận cho nhi thần thay mặt nhị đệ diễn trò với hoàng tử Ô Mộc Tề. Hoàng tử nói rất hay, hai nước đã làm bạn bè, nhi thần là thái tử, phải đánh với hoàng tử Ô Mộc Tề một trận mới phải lẽ.
Hoàng thượng còn chưa trả lời, Ô Mộc Tề đã quỳ xuống theo: “Bệ hạ, sao có thể như vậy, nếu như hạ thần không cẩn thận, đả thương thái tử quý quốc, há chẳng phải hạ thần là kẻ khiến thái tử phải khinh suất sao?” (*)
* Ở chương 70 có câu 千金之子,坐不垂堂 Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường. Lúc đó mình đã dịch thành ‘công tử ngàn vàng, ngồi không ở miếu’ do hiểu sai nghĩa. Thực ra câu này có giải nghĩa là những kẻ giàu có phú quý không ngồi sát mái hiên vì sợ ngói rơi vào đầu; nói chung những kẻ giàu có thường cẩn thận, không làm điều khinh suất, nguy hiểm.
Y không nhắc đến từ khinh suất này thì thôi, vừa nhắc đến, có thể tưởng tượng mọi người nổi giận đến mức nào. Không phải thái tử chỉ nói sai một câu thôi sao? Việc gì ngươi phải lôi ra để châm biếm hết lần này đến lần khác vậy!
Hoàng thượng không thể nhịn được nữa, liền nói: “Ô Mộc Tề điện hạ, chỉ là diễn, tất nhiên sẽ có điểm dừng. Thái tử mặc áo giáp bạc, vô cùng vững chắc, tất nhiên là có thể tránh khỏi bị câu thích tiễn của quý quốc làm hại.”
Xem ra hoàng thượng cũng nóng nảy, sợ hoàng tử cực kì xảo trá này lại mở lời nói rằng đã là anh hùng thì phải mình trần ra trận, nên phải chặn miệng y trước bằng cách nói thái tử mặc áo giáp bạc.
Lần này hoàng tử Ô Mộc Tề chỉ cười cười, liếc nhìn thái tử quỳ dưới đất với ánh mắt đầy thông cảm.
Người bên không nhìn ánh mắt đó, nhưng ta nhìn lại thấy vô cùng rõ ràng. Cũng bởi vì ta là thị thiếp của Ninh vương, có thể đứng hầu bên cạnh y, cho nên góc độ quan sát vô cùng tốt. Lúc y liếc mắt nhìn, sóng mắt lăn tăn như làn nước mùa thu, nếp nhăn hiện lên khi cười như sóng nước lan tỏa, có vẻ rất khoan dung. Hàm ý trong đó là: Có phải ta không cho ngươi mặc áo giáp bạc đâu, đương nhiên là phải mặc áo giáp bạc rồi. Ngươi không mặc, ta lại có phần bận tâm. Suy cho cùng hai nước đã thành bạn, chúng ta tình như huynh đệ, sao có thể tương tàn lẫn nhau? Đừng sợ nhé, ta sẽ nể tình, ngươi bị thương, ta cũng đau lòng lắm.
Phần lớn mọi người dưới hạ đường đều không thấy rõ ánh mắt này, nhưng ba vị ngồi trên thượng đường kia đều nhìn thấy rõ, vài vị vương gia ngồi gần nhất cũng nhận ra. Trong lúc nhất thời mọi người đều rũ mắt xuống quan sát thức ăn trên bàn, Hoàng thái hậu lại đưa bát canh trong tay cho ma ma bên người: “Múc cho ai gia thêm một bát!”
Như vậy, hoàng thượng liền biết mình nóng nảy lỡ lời, nếu mặc áo giáp bạc lên đấu trường, ngươi ta có thể bảo ngươi cởi sao? Nhất thời nóng vội, lại buột miệng nói ra, chẳng phải lại càng làm thái tử mất mặt, khiến mọi người tưởng rằng thật ra trong lòng mình, ông cho rằng thái tử sẽ bại trận?
Quả nhiên còn chưa giao đấu, đã thua ở mặt khí thế.
Ta thấy bàn tay thái tử đặt trên sàn nhà đã không còn chút máu.
Cuối cùng, hoàng thượng ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Nếu đã thế, bãi sân rộng phía trước điện cũng đã sắp ghế ngồi rồi, trẫm cùng các khanh ra ngoài đi!”
Sân điện đó đã được chuẩn bị bàn ghế từ trước, vốn định để xem pháo hoa sau yến tiệc, nhưng dùng để xem tỷ võ cũng không tồi.
Sân điện cực kì rộng lớn, khi hoàng thượng chọn lựa thị vệ cũng thường tiến hành đại hội tỷ võ ở đây, cho nên hai bên có giá đặt vũ khí, còn có trường đua ngựa vô cùng rộng lớn.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, hoàng tử Ô Mộc Tề liền tiến lên hành lễ, xin chỉ thị của hoàng thượng: “Bệ hạ, hạ thần không biết phải diễn với thái tử như thế nào cho thỏa đáng? Kính xin bệ hạ nói rõ.”
Hoàng đế đã hiểu rõ. Nhìn Ô Mộc Tề có vẻ trung hậu thật thà như thanh niên chăn ngựa trên thảo nguyên, thật ra lại thường xuyên đào bẫy cho người ta nhảy vào. Cho nên ông liền mỉm cười mà hỏi ngược lại: “Theo hoàng tử thấy, phải làm thế nào?”
Ô Mộc Tề nói với vẻ hơi lo lắng: “Câu thích tiễn này của hạ thần, từ lớn đến nhỏ chia làm năm loại. Loại nhẹ có thể cưỡi trên lưng ngựa bắn, loại nặng có thể đứng dưới mặt đất bắn đi xa. Hạ thần cưỡi ngựa không giỏi, hơn nữa hôm nay vui vẻ mở tiệc chiêu đãi, để tránh ảnh hưởng đến hòa khí, tuy thái tử điện hạ quý quốc có áo giáp bạc che chở, nhưng cũng chỉ bảo vệ được phần nào, nếu hành động quá chớn, hạ thần sợ câu thích tiễn không có mắt, bắn trúng vào nơi không được áo giáp bảo vệ, chắc chắn hạ thần phải chết. Cho nên, theo hạ thần thấy, hai bên nên thi đấu thế này. Thái tử đứng cách xa trăm thước, hạ thần đứng ở đây, chỉ dùng tên nhẹ bắn. Nếu thái tử điện hạ quý quốc tránh được thì không sao, nhưng không tránh được thì cũng có áo giáp của quý quốc bảo vệ, chứng minh thái tử điện hạ văn thao võ lược không gì không giỏi, thực sự khiến hạ thần bội phục….” Nói xong những lời này, y dừng lại cười ha ha hai tiếng, không đợi Hoàng đế nói đồng ý, y đã nói thêm một câu, “Thị lực của hạ thần khá tốt, có thể bắn chim ưng trên trời, tuyệt đối không sai lệch!”
Lời này có ý là ngươi đứng ở đó, ta tuyệt đối không bắn vào chỗ áo giáp bạc không ngăn được, ngươi yên tâm!
Có lẽ Hoàng đế vốn muốn bảo bọn họ so văn, nhưng lại bị Ô Mộc Tề giành nói trước. Ông trầm ngâm hồi lâu, nhớ tới Hoàng thái hậu ngồi phía sau, quay đầu nói với Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, người thấy thế nào?”
Dù y có thỉnh cầu được đi chăng nữa, nếu như lần này thái tử còn không ra tay, y còn có mặt mũi mà lấy Ninh Khải Dao làm vợ sao?
Với tính cách của Ninh Khải Dao, nàng còn có thể gả cho một người bị ám chỉ không phải anh hùng trước mặt mọi người sao?
Y không có mặt mũi thì nàng không muốn gả, chỉ Ninh Vương mới có thể thu nhận.
Làm sao y có thể chịu đựng nổi chuyện này chứ.
Lúc này, Hoàng thái hậu cũng không dùng tay ra hiệu. Bà không thể dùng tay ra hiệu, còn ra hiệu nữa, thể diện quốc gia sẽ được Ninh vương gìn giữ nhưng thái tử sẽ chẳng còn mặt mũi nữa.
Đèn lưu ly trên đại sảnh chiếu lên mặt Hoàng hậu, khiến mặt bà trắng bệch như tuyết.
Có lẽ bọn họ đều đã hiểu được, ngay từ đầu, họ đã rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ba vị ngồi ở trên đài cũng không đồng ý với yêu cầu của Ô Mộc Tề, Hoàng thái hậu còn đang uống canh bí đao rong biển, thìa nhỏ làm bằng bạc va vào cạnh bát, vang tiếng leng keng.
Hoàng thượng xanh mặt muốn chối từ. Có lẽ đang nghĩ: Tại sao bỗng dưng hoàng tử xứ man di này lại khó nói chuyện như vậy, không phải họ dụng võ lập quốc sao? Biết ăn nói văn vẻ thế này từ lúc nào?
Mặt của Ô Mộc Tề cũng thấp thoáng vẻ xấu hổ, dường như biết mình không nên làm như vậy. Đã là khách, chủ nhân cho ngươi ăn gì thì ăn cái đó, trên bàn có gì thì có cái đó, chứ không nên đòi ăn vịt khi trên bàn lại là gà, tự dưng tăng thêm phiền toái cho chủ nhân. Cho nên y thở dài một tiếng, chắp tay nói: “Bệ hạ, hạ thần đòi hỏi quá đáng, coi như hạ thần chưa nói mấy lời lúc nãy. Rốt cuộc thì thiên triều cũng không thể so sánh với nơi man di, hứa hôn như thế cũng quá qua loa, quý quốc coi trọng môn đăng hộ đối, có phải anh hùng hay không cũng chỉ là thứ hai.”
Ta suýt chút nữa bật cười ra tiếng, ngọn lửa này của Ô Mộc Tề thêm vào thật thích đáng.
Thái tử đứng dậy khỏi bàn, cũng không nhìn Ô Mộc Tề, cũng không nhìn mọi người ở hạ đường, chỉ quỳ xuống hành đại lễ với ba vị quý nhân trên thượng đường, sau đó nói: “Phụ hoàng, xin chấp thuận cho nhi thần thay mặt nhị đệ diễn trò với hoàng tử Ô Mộc Tề. Hoàng tử nói rất hay, hai nước đã làm bạn bè, nhi thần là thái tử, phải đánh với hoàng tử Ô Mộc Tề một trận mới phải lẽ.
Hoàng thượng còn chưa trả lời, Ô Mộc Tề đã quỳ xuống theo: “Bệ hạ, sao có thể như vậy, nếu như hạ thần không cẩn thận, đả thương thái tử quý quốc, há chẳng phải hạ thần là kẻ khiến thái tử phải khinh suất sao?” (*)
* Ở chương 70 có câu 千金之子,坐不垂堂 Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường. Lúc đó mình đã dịch thành ‘công tử ngàn vàng, ngồi không ở miếu’ do hiểu sai nghĩa. Thực ra câu này có giải nghĩa là những kẻ giàu có phú quý không ngồi sát mái hiên vì sợ ngói rơi vào đầu; nói chung những kẻ giàu có thường cẩn thận, không làm điều khinh suất, nguy hiểm.
Y không nhắc đến từ khinh suất này thì thôi, vừa nhắc đến, có thể tưởng tượng mọi người nổi giận đến mức nào. Không phải thái tử chỉ nói sai một câu thôi sao? Việc gì ngươi phải lôi ra để châm biếm hết lần này đến lần khác vậy!
Hoàng thượng không thể nhịn được nữa, liền nói: “Ô Mộc Tề điện hạ, chỉ là diễn, tất nhiên sẽ có điểm dừng. Thái tử mặc áo giáp bạc, vô cùng vững chắc, tất nhiên là có thể tránh khỏi bị câu thích tiễn của quý quốc làm hại.”
Xem ra hoàng thượng cũng nóng nảy, sợ hoàng tử cực kì xảo trá này lại mở lời nói rằng đã là anh hùng thì phải mình trần ra trận, nên phải chặn miệng y trước bằng cách nói thái tử mặc áo giáp bạc.
Lần này hoàng tử Ô Mộc Tề chỉ cười cười, liếc nhìn thái tử quỳ dưới đất với ánh mắt đầy thông cảm.
Người bên không nhìn ánh mắt đó, nhưng ta nhìn lại thấy vô cùng rõ ràng. Cũng bởi vì ta là thị thiếp của Ninh vương, có thể đứng hầu bên cạnh y, cho nên góc độ quan sát vô cùng tốt. Lúc y liếc mắt nhìn, sóng mắt lăn tăn như làn nước mùa thu, nếp nhăn hiện lên khi cười như sóng nước lan tỏa, có vẻ rất khoan dung. Hàm ý trong đó là: Có phải ta không cho ngươi mặc áo giáp bạc đâu, đương nhiên là phải mặc áo giáp bạc rồi. Ngươi không mặc, ta lại có phần bận tâm. Suy cho cùng hai nước đã thành bạn, chúng ta tình như huynh đệ, sao có thể tương tàn lẫn nhau? Đừng sợ nhé, ta sẽ nể tình, ngươi bị thương, ta cũng đau lòng lắm.
Phần lớn mọi người dưới hạ đường đều không thấy rõ ánh mắt này, nhưng ba vị ngồi trên thượng đường kia đều nhìn thấy rõ, vài vị vương gia ngồi gần nhất cũng nhận ra. Trong lúc nhất thời mọi người đều rũ mắt xuống quan sát thức ăn trên bàn, Hoàng thái hậu lại đưa bát canh trong tay cho ma ma bên người: “Múc cho ai gia thêm một bát!”
Như vậy, hoàng thượng liền biết mình nóng nảy lỡ lời, nếu mặc áo giáp bạc lên đấu trường, ngươi ta có thể bảo ngươi cởi sao? Nhất thời nóng vội, lại buột miệng nói ra, chẳng phải lại càng làm thái tử mất mặt, khiến mọi người tưởng rằng thật ra trong lòng mình, ông cho rằng thái tử sẽ bại trận?
Quả nhiên còn chưa giao đấu, đã thua ở mặt khí thế.
Ta thấy bàn tay thái tử đặt trên sàn nhà đã không còn chút máu.
Cuối cùng, hoàng thượng ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Nếu đã thế, bãi sân rộng phía trước điện cũng đã sắp ghế ngồi rồi, trẫm cùng các khanh ra ngoài đi!”
Sân điện đó đã được chuẩn bị bàn ghế từ trước, vốn định để xem pháo hoa sau yến tiệc, nhưng dùng để xem tỷ võ cũng không tồi.
Sân điện cực kì rộng lớn, khi hoàng thượng chọn lựa thị vệ cũng thường tiến hành đại hội tỷ võ ở đây, cho nên hai bên có giá đặt vũ khí, còn có trường đua ngựa vô cùng rộng lớn.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, hoàng tử Ô Mộc Tề liền tiến lên hành lễ, xin chỉ thị của hoàng thượng: “Bệ hạ, hạ thần không biết phải diễn với thái tử như thế nào cho thỏa đáng? Kính xin bệ hạ nói rõ.”
Hoàng đế đã hiểu rõ. Nhìn Ô Mộc Tề có vẻ trung hậu thật thà như thanh niên chăn ngựa trên thảo nguyên, thật ra lại thường xuyên đào bẫy cho người ta nhảy vào. Cho nên ông liền mỉm cười mà hỏi ngược lại: “Theo hoàng tử thấy, phải làm thế nào?”
Ô Mộc Tề nói với vẻ hơi lo lắng: “Câu thích tiễn này của hạ thần, từ lớn đến nhỏ chia làm năm loại. Loại nhẹ có thể cưỡi trên lưng ngựa bắn, loại nặng có thể đứng dưới mặt đất bắn đi xa. Hạ thần cưỡi ngựa không giỏi, hơn nữa hôm nay vui vẻ mở tiệc chiêu đãi, để tránh ảnh hưởng đến hòa khí, tuy thái tử điện hạ quý quốc có áo giáp bạc che chở, nhưng cũng chỉ bảo vệ được phần nào, nếu hành động quá chớn, hạ thần sợ câu thích tiễn không có mắt, bắn trúng vào nơi không được áo giáp bảo vệ, chắc chắn hạ thần phải chết. Cho nên, theo hạ thần thấy, hai bên nên thi đấu thế này. Thái tử đứng cách xa trăm thước, hạ thần đứng ở đây, chỉ dùng tên nhẹ bắn. Nếu thái tử điện hạ quý quốc tránh được thì không sao, nhưng không tránh được thì cũng có áo giáp của quý quốc bảo vệ, chứng minh thái tử điện hạ văn thao võ lược không gì không giỏi, thực sự khiến hạ thần bội phục….” Nói xong những lời này, y dừng lại cười ha ha hai tiếng, không đợi Hoàng đế nói đồng ý, y đã nói thêm một câu, “Thị lực của hạ thần khá tốt, có thể bắn chim ưng trên trời, tuyệt đối không sai lệch!”
Lời này có ý là ngươi đứng ở đó, ta tuyệt đối không bắn vào chỗ áo giáp bạc không ngăn được, ngươi yên tâm!
Có lẽ Hoàng đế vốn muốn bảo bọn họ so văn, nhưng lại bị Ô Mộc Tề giành nói trước. Ông trầm ngâm hồi lâu, nhớ tới Hoàng thái hậu ngồi phía sau, quay đầu nói với Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, người thấy thế nào?”