Ta thầm cười một tiếng, mặc chonha dịch hét lớn đưa bọn ta vào trong một gian phòng nhỏ phía sau viện. Để tránh thông đồng bịa đặt lời cung, tất nhiên sẽ không giam chung mọi người ở một nơi. Mà nha môn được Hoàng thái hậu sai bảo, chắc chắn đã nghiêm cẩn đến mức ngay cả con ruồi cũng không lọt, cắt đứt liên lạc trong ngoài, Hoàng thái hậu mới có thể huy động người điều tra rõ ràng.
Chỉ cần bà điều tra, chắc chắn tin tức sẽ tới tai bà bằng những cách thức khác nhau, mà những tin tức này cũng đã bố trí đâu ra đấy, chỉ chờ được kiểm chứng.
Huống chi, người đó còn ở bên ngoài.
Ta nghĩ đến năm đó, thiếu niên bị xích sắt xuyên qua xương bả vai, được đỡ đến trước mặt ta, ta hỏi y: “Ngươi thật sự bằng lòng?”
Trong mắt y tràn ngập nỗi phẫn hận mãnh liệt mà lạnh lẽo: “Ta bằng lòng, chỉ cần có thể đòi lại công đạo cho một trăm mấy chục sinh mạng.”
Y kéo theo xích sắt quấn quanh rời đi, mái tóc đen nhánh trên trán lướt qua mắt phượng hơi xếch, cho dù khuôn mặt dơ bẩn cũng không thể át đi dung nhan thanh tuấn tú mĩ.
Đáng tiếc năm đó ta bố trí đâu ra đấy nhưng vẫn không kịp cho họ ra tay ngay lập tức, mặc dù trong núi Đỗ Thanh còn có thiết kỵcủa Tây Di.
Đôi khi ta nghĩ, có phải ta quá mềm lòng hay không? Nếu theo đạo lý của gia phụ, Tây Di chưa thể yên ổn, chúng chưa thể ăn cháo đá bát, kết cục của Quân gia có thể khá hơn một chút hay không?
Nhưng ta của lúc đó vẫn còn nông nổi, cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, không muốn trơ mắt nhìn mỗi lần thiết kỵ Tây Di đặt chân vào quan nội, dân chúng vô tội phải máu chảy đầu rơi, cho nên đã đánh một trận cuối cùng tiêu diệt tất cả mầm mống tai vạ. Trước khi Xá Thiết Mộc bị cắt cổ, phát quan rơi xuống mái tóc rối bời, cười như điên nói: “Quân Triển Ngọc, bổn vương chỉ chết sớm hơn ngươi một chút thôi, bổn vương dẫn thủ hạ chờ ngươi dưới âm phủ!”
Lời y nói gần như đã trở thành sự thật, cửu tộc của Quân gia chắc hẳn vẫn đang đánh nhau với y dưới địa phủ nhỉ?
Thái tử vốn là người tính toán chi li đâu ra đấy, nếu như là y của thường ngày, nhất định sẽ âm thầm bước từng bước dồn Ninh vương vào đường cùng, nhưng lần này y lại gặp phải trở ngại luân phiên. Đầu tiên là hai quý nữ được hứa gả cho Ninh vương làm trắc phi, sau đó là bộ phận quan trọng trên người bị thương, khiến y đau đớn nóng nảy muốn điên, cuối cùng đánh mất sự bình tĩnh kiềm chế thường ngày. Để đánh bại Ninh vương ngay lập tức, rốt cuộc y đã phải sử dụng tất cả lợi thế trong tay.
Bởi vì chắc chắn thái y đã nói hết sự thực thương thế của y, một vị hoàng tử không có con nối dõisao có tư cách làm thái tử? Mặc dù tin tức này chưa truyền ra, tuy rằng y sẽ dùng thủ đoạn ngăn chặn tin tức này truyền ra, nhưng cuối cùng giấy cũng không gói được lửa!
Một người một khi đã mất đi tất cả, chắc chắn sẽ kéo kẻ khiến y mất đi tất cả cùng xuống địa ngục, y cho rằng kẻ đó chính là Ninh vương.
Cho nên y mới điên cuồng như vậy.
Nhưng mà đáng tiếc, người y phải đương đầu là Hoàng thái hậu.
Tôn nhi như y lại không hiểu rõ Hoàng thái hậu là người thế nào như một người ngoài là ta đây.Những việc y làm chỉ khiến Hoàng thái hậu cho rằng: Chứng cứ quá chi tiết đầy đủ, không hề sơ hở thì tất có người cố tình dựng chuyện!
Một cao thủ mưu lược phụ tá tiên hoàng nhiều năm sao có thể để kẻ khác che mắt?
Cho nên, vật cực tất phản.
Chỉ cần lão thái thái tra xét, chân tướng đầy bất ngờ sẽ hiển hiện trước mặt mọi người!
Lại một đêm không ngủ, ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, sàn nhà lát đá xanh trải ánh vàng mỏng manh như sương mù, bụi bặm được ánh mặt trời chiếu vàotrở nên trắng mịn óng ánh, phát sáng lấp lánh. Cho dù căn phòng có thêm xích sắt, chiếc ghế sơn đỏ bong tróc cũng thấp thoáng nét phú quý.
Nhưng đây không phải là hoàng cung, là nơi hình thẩm. Bên ngoài không phải là tiếng bước chân khe khẽ của các cung nữ, mà tiếng binh giáp va vào nhau leng keng, tiếng xích sắt loẹt quẹt trên gạch đá xanh, khiến hàm răng người ta ê ẩm. Cuối cùng ngoài cửa cũng vang tiếng mở khóa, hai nữ nha dịch bưng đồ ăn nước uống vào, thấy ta ngồi bên cạnh bàn thì có vẻ hơi kinh ngạc, một người trong đó liền nói: “Cô nương rửa mặt dùng cơm rồi chuẩn bị một chút, một nén hương nữa sẽ tiếp tục thăng đường.”
Ta gật đầu đáp lại, ngồi trước bàn ăn cơm. Hai nữ nha dịch liền mở cửa phòng, một trái một phải đứng canh chừng ta. Ta vội vàng ăn cơm canh, rửa mặt sơ qua rồi để hai nha dịch dẫn đi, đưa vào kiệu nhỏ đặt trước cửa. Trong lúc đưa mắt nhìn quanh, ta thấy Mai phu nhân và Mị Nguyệt bước ra khỏi viện, khom lưng lên kiệu nhỏ do hai người khiêng tiến về phía cửa tròn.
“Nhìn cái gì, còn không nhanh lên kiệu?”
Sau lưng có người đẩy, ta liền bước vào kiệu, còn chưa ngồi vững kiệu đã được nâng lên, tiến về phía trước.
Chiếc kiệu quẹo trái quẹo phải, chỉ trong chốc lát đã dừng lại. Nơi hạ kiệu không phải là công đường tối qua mà là một viện nhỏ hơn, khác biệt với nơi khác, tường viện xung quanh được xây bằng đá gai dày dặn cứng rắn, phòng ốc vẫn được chạm trổ văn hoa như bình thường, nhưng cao hơn rất nhiều. Trên nóc nhà có phi các (*) nhô ra, có thể loáng thoáng thấy ánh phản quang của mũi tên đao kiếm. Nơi này phòng thủ nghiêm ngặt hơn công đường hôm qua rất nhiều.
* Phi các là lối đi giữa các lầu các của cung điện cổ đại. Ngoài ra còn chỉ một kiểu kiến trúc cổ đại.
Vào đại đường, kết cấu bên trong không khác hôm qua là bao, nhưng tất cả làm bằng đá gai dày dặn nặng nề, ghế rồng ghế phượng đã được đặt sẵn, nhưng sau bức rèm che không có ai. Ba vị đại nhân Cổ, Triệu, Trần ngồi trước chiếc bàn dài đặt ở phía nam. Mai phu nhân và Mị Nguyệt vẫn phải quấn xiềng xích quanh người như cũ.
Ta vừa vào cửa đã phải quỳ gối chỗ cột đá bên phải.
Một lát sau Hạ Hầu Thương mới tiến vào. Không biết tại sao ta lại cảm giác y liếc nhìn ta, nhưng lúc ta quay sang lại phát hiện y nhìn thẳng đi đến chỗ ngồi của mình, không hề nhìn ta.
Ngày hôm qua tuy y bị Vĩnh Lạc đế nghi ngờ xét hỏi như thế, nhưng vẫn chưa có kết luận cuối cùng, cho nên ba vị đại nhân vẫn hành lễ với y rồi mới ngồi xuống.
Theo như lời Hoàng thái hậu nói, những người có liên quan đến vụ thẩm án ngày hôm qua đều không được rời khỏi nha phủ. Y phục trên người ba vị đại nhân cũng không thay, lại để ý, Hạ Hầu Thương vẫn mặc áo sam màu xanh như hôm qua.
Một lúc lâu sau, tiểu hoàng môn mới hô lên: “Hoàng thái hậu, hoàng thượng giá lâm.”
Sau màn hành lễ rối ren, hai vị quý nhân ngồi ở vị trí trên cùng, ngay cả kẻ hầu người hạ của Hoàng thái hậu cũng bị điều đi hết, chỉ để lại thượng cung Tố Khiết đã hầu hạ Hoàng thái hậu mấy chục năm. Nha dịch ngày hôm qua cũng bị điều đi, thay vào là thị vệ cung đình.
Về phần Ô Mộc Tề, tất nhiên không được mời tới làm chứng.
Ta nghĩ, nếu không ngoài dự liệu, họ đã ý thức được chuyện sắp sửa được vạch trần ngày hôm nay là một bí mật lớn không thể tiết lộ ra ngoài!
Về phần mấy vị nghi phạm trên công đường, nếu điều tra rõ thực hư, e rằng không còn mạng để rời khỏi đây nữa.
Dĩ nhiên cũng bao gồm cả ta.
Dưới ánh nến chập chờn trong sảnh đường, bóng của giá vũ khí in trên vách tường, không nghe thấy tiếng động nhưng sát khí lại nặng nề.
Vĩnh Lạc đế có chút hơi mệt mỏi, quay đầu nói với Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, buổi thẩm án ngày hôm nay, người xem…?”
Hoàng thái hậu ho một tiếng: “Theo ai gia thấy, cứ để ba vị đại nhân tiếp tục chủ trì đi.”
Vì thế ba vị đại nhân lại rời ghế tạ ơn lĩnh chỉ, lúc này buổi thẩm án mới được bắt đầu.
Cổ Mạc Phi ho một tiếng, tay trái đập phiến gỗ một phát, dừng lại trong chốc lát mới nói: “Cho mời thái tử.”
Hai vị đại nhân bên cạnh ông đồng thời đưa mắt nhìn, rồi lại quay mặt qua chỗ khác. Tuy không thấy rõ vẻ mặt, nhưng động tác như thế chứng tỏ hai người họ vô cùng kinh ngạc.
Chỉ cần bà điều tra, chắc chắn tin tức sẽ tới tai bà bằng những cách thức khác nhau, mà những tin tức này cũng đã bố trí đâu ra đấy, chỉ chờ được kiểm chứng.
Huống chi, người đó còn ở bên ngoài.
Ta nghĩ đến năm đó, thiếu niên bị xích sắt xuyên qua xương bả vai, được đỡ đến trước mặt ta, ta hỏi y: “Ngươi thật sự bằng lòng?”
Trong mắt y tràn ngập nỗi phẫn hận mãnh liệt mà lạnh lẽo: “Ta bằng lòng, chỉ cần có thể đòi lại công đạo cho một trăm mấy chục sinh mạng.”
Y kéo theo xích sắt quấn quanh rời đi, mái tóc đen nhánh trên trán lướt qua mắt phượng hơi xếch, cho dù khuôn mặt dơ bẩn cũng không thể át đi dung nhan thanh tuấn tú mĩ.
Đáng tiếc năm đó ta bố trí đâu ra đấy nhưng vẫn không kịp cho họ ra tay ngay lập tức, mặc dù trong núi Đỗ Thanh còn có thiết kỵcủa Tây Di.
Đôi khi ta nghĩ, có phải ta quá mềm lòng hay không? Nếu theo đạo lý của gia phụ, Tây Di chưa thể yên ổn, chúng chưa thể ăn cháo đá bát, kết cục của Quân gia có thể khá hơn một chút hay không?
Nhưng ta của lúc đó vẫn còn nông nổi, cho rằng tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, không muốn trơ mắt nhìn mỗi lần thiết kỵ Tây Di đặt chân vào quan nội, dân chúng vô tội phải máu chảy đầu rơi, cho nên đã đánh một trận cuối cùng tiêu diệt tất cả mầm mống tai vạ. Trước khi Xá Thiết Mộc bị cắt cổ, phát quan rơi xuống mái tóc rối bời, cười như điên nói: “Quân Triển Ngọc, bổn vương chỉ chết sớm hơn ngươi một chút thôi, bổn vương dẫn thủ hạ chờ ngươi dưới âm phủ!”
Lời y nói gần như đã trở thành sự thật, cửu tộc của Quân gia chắc hẳn vẫn đang đánh nhau với y dưới địa phủ nhỉ?
Thái tử vốn là người tính toán chi li đâu ra đấy, nếu như là y của thường ngày, nhất định sẽ âm thầm bước từng bước dồn Ninh vương vào đường cùng, nhưng lần này y lại gặp phải trở ngại luân phiên. Đầu tiên là hai quý nữ được hứa gả cho Ninh vương làm trắc phi, sau đó là bộ phận quan trọng trên người bị thương, khiến y đau đớn nóng nảy muốn điên, cuối cùng đánh mất sự bình tĩnh kiềm chế thường ngày. Để đánh bại Ninh vương ngay lập tức, rốt cuộc y đã phải sử dụng tất cả lợi thế trong tay.
Bởi vì chắc chắn thái y đã nói hết sự thực thương thế của y, một vị hoàng tử không có con nối dõisao có tư cách làm thái tử? Mặc dù tin tức này chưa truyền ra, tuy rằng y sẽ dùng thủ đoạn ngăn chặn tin tức này truyền ra, nhưng cuối cùng giấy cũng không gói được lửa!
Một người một khi đã mất đi tất cả, chắc chắn sẽ kéo kẻ khiến y mất đi tất cả cùng xuống địa ngục, y cho rằng kẻ đó chính là Ninh vương.
Cho nên y mới điên cuồng như vậy.
Nhưng mà đáng tiếc, người y phải đương đầu là Hoàng thái hậu.
Tôn nhi như y lại không hiểu rõ Hoàng thái hậu là người thế nào như một người ngoài là ta đây.Những việc y làm chỉ khiến Hoàng thái hậu cho rằng: Chứng cứ quá chi tiết đầy đủ, không hề sơ hở thì tất có người cố tình dựng chuyện!
Một cao thủ mưu lược phụ tá tiên hoàng nhiều năm sao có thể để kẻ khác che mắt?
Cho nên, vật cực tất phản.
Chỉ cần lão thái thái tra xét, chân tướng đầy bất ngờ sẽ hiển hiện trước mặt mọi người!
Lại một đêm không ngủ, ánh mặt trời chiếu qua song cửa sổ, sàn nhà lát đá xanh trải ánh vàng mỏng manh như sương mù, bụi bặm được ánh mặt trời chiếu vàotrở nên trắng mịn óng ánh, phát sáng lấp lánh. Cho dù căn phòng có thêm xích sắt, chiếc ghế sơn đỏ bong tróc cũng thấp thoáng nét phú quý.
Nhưng đây không phải là hoàng cung, là nơi hình thẩm. Bên ngoài không phải là tiếng bước chân khe khẽ của các cung nữ, mà tiếng binh giáp va vào nhau leng keng, tiếng xích sắt loẹt quẹt trên gạch đá xanh, khiến hàm răng người ta ê ẩm. Cuối cùng ngoài cửa cũng vang tiếng mở khóa, hai nữ nha dịch bưng đồ ăn nước uống vào, thấy ta ngồi bên cạnh bàn thì có vẻ hơi kinh ngạc, một người trong đó liền nói: “Cô nương rửa mặt dùng cơm rồi chuẩn bị một chút, một nén hương nữa sẽ tiếp tục thăng đường.”
Ta gật đầu đáp lại, ngồi trước bàn ăn cơm. Hai nữ nha dịch liền mở cửa phòng, một trái một phải đứng canh chừng ta. Ta vội vàng ăn cơm canh, rửa mặt sơ qua rồi để hai nha dịch dẫn đi, đưa vào kiệu nhỏ đặt trước cửa. Trong lúc đưa mắt nhìn quanh, ta thấy Mai phu nhân và Mị Nguyệt bước ra khỏi viện, khom lưng lên kiệu nhỏ do hai người khiêng tiến về phía cửa tròn.
“Nhìn cái gì, còn không nhanh lên kiệu?”
Sau lưng có người đẩy, ta liền bước vào kiệu, còn chưa ngồi vững kiệu đã được nâng lên, tiến về phía trước.
Chiếc kiệu quẹo trái quẹo phải, chỉ trong chốc lát đã dừng lại. Nơi hạ kiệu không phải là công đường tối qua mà là một viện nhỏ hơn, khác biệt với nơi khác, tường viện xung quanh được xây bằng đá gai dày dặn cứng rắn, phòng ốc vẫn được chạm trổ văn hoa như bình thường, nhưng cao hơn rất nhiều. Trên nóc nhà có phi các (*) nhô ra, có thể loáng thoáng thấy ánh phản quang của mũi tên đao kiếm. Nơi này phòng thủ nghiêm ngặt hơn công đường hôm qua rất nhiều.
* Phi các là lối đi giữa các lầu các của cung điện cổ đại. Ngoài ra còn chỉ một kiểu kiến trúc cổ đại.
Vào đại đường, kết cấu bên trong không khác hôm qua là bao, nhưng tất cả làm bằng đá gai dày dặn nặng nề, ghế rồng ghế phượng đã được đặt sẵn, nhưng sau bức rèm che không có ai. Ba vị đại nhân Cổ, Triệu, Trần ngồi trước chiếc bàn dài đặt ở phía nam. Mai phu nhân và Mị Nguyệt vẫn phải quấn xiềng xích quanh người như cũ.
Ta vừa vào cửa đã phải quỳ gối chỗ cột đá bên phải.
Một lát sau Hạ Hầu Thương mới tiến vào. Không biết tại sao ta lại cảm giác y liếc nhìn ta, nhưng lúc ta quay sang lại phát hiện y nhìn thẳng đi đến chỗ ngồi của mình, không hề nhìn ta.
Ngày hôm qua tuy y bị Vĩnh Lạc đế nghi ngờ xét hỏi như thế, nhưng vẫn chưa có kết luận cuối cùng, cho nên ba vị đại nhân vẫn hành lễ với y rồi mới ngồi xuống.
Theo như lời Hoàng thái hậu nói, những người có liên quan đến vụ thẩm án ngày hôm qua đều không được rời khỏi nha phủ. Y phục trên người ba vị đại nhân cũng không thay, lại để ý, Hạ Hầu Thương vẫn mặc áo sam màu xanh như hôm qua.
Một lúc lâu sau, tiểu hoàng môn mới hô lên: “Hoàng thái hậu, hoàng thượng giá lâm.”
Sau màn hành lễ rối ren, hai vị quý nhân ngồi ở vị trí trên cùng, ngay cả kẻ hầu người hạ của Hoàng thái hậu cũng bị điều đi hết, chỉ để lại thượng cung Tố Khiết đã hầu hạ Hoàng thái hậu mấy chục năm. Nha dịch ngày hôm qua cũng bị điều đi, thay vào là thị vệ cung đình.
Về phần Ô Mộc Tề, tất nhiên không được mời tới làm chứng.
Ta nghĩ, nếu không ngoài dự liệu, họ đã ý thức được chuyện sắp sửa được vạch trần ngày hôm nay là một bí mật lớn không thể tiết lộ ra ngoài!
Về phần mấy vị nghi phạm trên công đường, nếu điều tra rõ thực hư, e rằng không còn mạng để rời khỏi đây nữa.
Dĩ nhiên cũng bao gồm cả ta.
Dưới ánh nến chập chờn trong sảnh đường, bóng của giá vũ khí in trên vách tường, không nghe thấy tiếng động nhưng sát khí lại nặng nề.
Vĩnh Lạc đế có chút hơi mệt mỏi, quay đầu nói với Hoàng thái hậu: “Mẫu hậu, buổi thẩm án ngày hôm nay, người xem…?”
Hoàng thái hậu ho một tiếng: “Theo ai gia thấy, cứ để ba vị đại nhân tiếp tục chủ trì đi.”
Vì thế ba vị đại nhân lại rời ghế tạ ơn lĩnh chỉ, lúc này buổi thẩm án mới được bắt đầu.
Cổ Mạc Phi ho một tiếng, tay trái đập phiến gỗ một phát, dừng lại trong chốc lát mới nói: “Cho mời thái tử.”
Hai vị đại nhân bên cạnh ông đồng thời đưa mắt nhìn, rồi lại quay mặt qua chỗ khác. Tuy không thấy rõ vẻ mặt, nhưng động tác như thế chứng tỏ hai người họ vô cùng kinh ngạc.