Khi nói ngoại hiệu này, y hơi dừng lại một chút. Tất nhiên mọi người đều biết, y dừng lại không phải bởi vì ngoại hiệu này khiến y nở mặt nở mày, mà ngược lại, vừa thấy ngoại hiệu này, mọi người liền hiểu. Trên giang hồ, ngoại hiệu này chẳng tốt đẹp hơn hái hoa tặc hạ lưu là bao.
Sảnh đường hoàn toàn yên tĩnh, không ai ngắt lời y, nhưng vẻ khinh thường trong mắt ba vị đại nhân trở nên lộ liễu không thể nào che giấu.
“Có một lần tiểu nhân thất thủ, đụng phải thái tử điện hạ ra ngoài cải trang vi hành. Thì ra ngài muốn mang tiểu nhân đến nha phủ, nhưng khi thấy rõ dung mạo của tiểu nhân liền đổi ý, đưa tiểu nhân về kinh đô, còn phái người dạy tiểu nhân lễ nghi quy củ. Về sau được Hoàng thượng phong làm thị vệ bên người, sau đó......”
Mặc Tử Hàn đập mạnh đầu xuống đất: “Tiểu nhân không ngờ rằng mình được Hoàng thượng sủng ái như vậy. Tiểu nhân không có tài trị quốc gì cả, cũng không có tài cán đặc biết, chẳng qua tiểu nhân chỉ nghe theo lời dạy của thái tử điện hạ, có thể khiến Hoàng thượng cười mà thôi......”
Giọng nói của Vĩnh Lạc đế càng lộ rõ vẻ mỏi mệt: “Ngươi và thái tử, xem ra đã từng qua lại?”
“Không...... không thường xuyên...... Chẳng qua có một lần thái tử điện hạ muốn tiểu nhân nghĩ cách đoạt một nữ đồng...... Tiểu nhân vốn không muốn đi, tiểu nhân nằm mơ cũng không ngờ có cơ hội phú quý như vậy, đương nhiên không muốn đánh mất. Nhưng những gì tiểu nhân có đều nhờ thái tử ban tặng, tiểu nhân đành phải đi...... Thanh danh của tiểu nhân không ra gì, nữ đồng này chỉ là con gái bị lưu đày của một vị tiểu quan, nếu tiểu nhân mua về làm nô tỳ cũng chẳng sao. Ngẫm nghĩ chắc không ai có thể nghi ngờ thái tử điện hạ, không ngờ lại bị Hoa mỹ nhân của Ninh vương điện hạ kiếm cớ phá rối......”
Nghe vậy, Vĩnh Lạc đế khép hờ đôi mắt. Mọi người đợi mãi không thấy câu hỏi, đang không biết phải làm sao, may thay Cổ Mạc Phi là người cơ trí, hỏi tiếp: “Vậy ngươi ăn nói với thái tử điện hạ thế nào?”
Mặc Tử Hàn nói: “Lúc đầu Thái tử điện hạ còn giận dữ, nhưng không biết tại sao mấy ngày sau lại bảo tiểu nhân không cần nghĩ cách nữa.”
Tất nhiên ta biết tại sao y không nghĩ cách nữa, bởi vì y cho rằng mình đã tìm nhầm đối tượng, cho nên không bằng đâm lao phải theo lao.
Cổ Mạc Phi liếc nhìn Vĩnh Lạc đế, thấy ông vẫn khép hờ mắt, đành hỏi tiếp: “Vậy ngươi biết vì sao thái tử điện hạ muốn nữ đồng này không?”
Mặc Tử Hàn nói: “Tiểu nhân không biết.”
Dựa theo trình tự thẩm án, tiếp theo sẽ phải hỏi đến thái tử, nhưng Vĩnh Lạc đế không mở miệng, Hoàng thái hậu lại ngồi như tượng Phật, Cổ Mạc Phi đành phải liều mình quay đầu về phía thái tử, hỏi: “Thái tử điện hạ, lời người này nói có thật không?”
Thái tử cười khổ, vẻ mặt vừa thê lương vừa đau lòng: “Phụ hoàng, người không thèm liếc mắt nhìn nhi thần nữa sao? Tất cả những gì nhi thần làm đều vì phụ hoàng mà thôi. Nhi thần biết, người một mực tìm kiếm người này này, mặc dù nhi thần không biết người đó là ai nhưng không phải nhi thần nên giúp phụ hoàng được như ý muốn sao? Về phần Thái Tinh này, nhi thần biết có lẽ trên người con bé có trận đồ Quân gia để lại. Sau khi đám nghịch thần kia đền tội, nhi thần vẫn chưa tìm được trận đồ đó, nhưng nhi thần không muốn bứt dây động rừng khiến triều đình dậy sóng, cho nên mới nhờ Mặc Tử Hàn nghĩ cách......” Y dừng lại, thấy Vĩnh Lạc đế vẫn không mở mắt thì đứng dậy, khó khăn quỳ xuống, rạp người dập đầu, “Phụ hoàng, nhi thần thấy cô bé vào phủ Ninh vương, cho rằng với tính tình của Nhị đệ chắc hẳn biết rõ ràng chuyện này. Nhưng nhi thần đợi chờ hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì cả, tưởng Nhị đệ không biết chuyện này nên phái người ngầm điều tra, muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu như Nhị đệ không biết thật, nhi thần sẽ thông báo cho Nhị đệ biết, để Nhị đệ nghĩ cách tra tìm, nhưng nhi thần không ngờ lại tìm thấy ngọc bội kia lại trong hốc tối ở thư phòng của Nhị đệ.”
Y đập đầu xuống đất vang thành tiếng không ngừng, lúc này Vĩnh Lạc đế mới mở mắt ra liếc nhìn y, trong mắt có vẻ thương tiếc, dường như muốn rời khỏi ghế tiến lên đỡ thái tử dậy. Nhưng cái mông còn chưa rời khỏi ghế, Hoàng thái hậu đã ho một tiếng, cái mông của ông ta liền dán chặt trở lại, nói: “Đám nô tài các ngươi muốn chết à? Còn không đỡ thái tử dậy......”
Chuyện hôm nay vô cùng lằng nhằng dây mơ rễ má, thật ra nội thị hầu hạ thái tử chỉ có một, còn có tuổi, xem ra Hoàng đế đích thân phái tới. Cho nên, thái giám trung niên kia đành phải vội vàng tiến lên đỡ thái tử. Ta vừa nhìn đã hiểu rõ, vị công công này đi lại rất nhẹ nhàng, đỡ thái tử lên không hề tốn sức, chứng tỏ võ công của vị công công này vô cùng cao cường.
Cổ Mạc Phi thấy mọi chuyện trở nên ngượng ngập, vội nói sang chuyện khác. Chợt nghĩ đến hai nhân chứng quan trọng còn chưa gọi lên xét hỏi, vì vậy nói: “Hoa thị, lời Mặc Tử Hàn nói có thật không? Ngươi vừa lúc đi ngang qua cứu Thái Tinh là do người khác sai khiến hay do chủ đích của ngươi?”
Ta vội dập đầu nói: “Hôm đó thiếp thân ra ngoài thu mua ít sợi tơ, trên đường thấy phạm nhân bị áp giải, thấy nữ đồng này đáng thương, hơn nữa thiếp thân vốn có hiềm khích với Mặc Tử Hàn. Đại nhân biết đấy, nữ nhân vốn là kẻ bụng dạ hẹp hòi, nếu có người sai khiến, thiếp thân tuyệt đối không......”
Đương nhiên Cổ Mạc Phi không tin lời của một phía, quay đầu hỏi Mị Nguyệt: “Thái Tinh, ngươi nói xem, mọi chuyện thực sự là thế nào?”
Thái Tinh run rẩy quỳ dưới đất, lẩm bẩm nói: “Ta không biết, nô tỳ không biết. Ngọc bội kia do nô tỳ đánh mất, không liên quan đến vương gia..... .”
Con bé hỏi một đằng đáp một nẻo, Cổ Mạc Phi thấy về tình có thể tha thứ. Cô nương nhỏ như vậy, còn nhỏ đã gặp phải đại họa, bị lưu đày sung quân, từ một tiểu thư sống an nhàn sung sướng biến thành một tỳ nữ, thảo nào con bé vừa thấy quan gia đã hoảng hốt.
“...... Đừng giết ta, đừng giết ta...... Các người đừng giết ta......”
Nghe thấy mấy câu lặp đi lặp lại của Mị Nguyệt, Cổ Mạc Phi lại sinh lòng nghi ngờ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi nói gì vậy, ai muốn giết ngươi?”
Có lẽ giọng nói hiền hòa của Cổ Mạc Phi đã có tác dụng, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt mang vẻ rối bời: “Không, không, không có ai muốn giết ta, họ nhận nhầm......”
Đối với người khác, đây cũng chỉ lời nói lúc nó hoảng loạn mà thôi, nhưng ta thấy rõ gáy thái tử điện hạ cũng phải vươn thẳng lên.
Ta thầm cười lạnh. Đúng vậy, ngươi không tìm nhầm người.
Nhưng có người khiến ngươi cho rằng mình tìm nhầm người mà thôi, còn những điều bất ngờ khác đang chờ đợi ngươi đấy.
Cổ Mạc Phi còn đang trầm ngâm, vẻ mỏi mệt trong giọng nói của Vĩnh Lạc đế càng rõ rệt: “Thái tử, ngươi có ấn tượng với tên của nữ tử này không?”
Người ông chỉ vào là Mai phu nhân.
Hôm nay lời nói của Vĩnh Lạc đế hơi kỳ lạ, thoáng cái gọi Mặc Tử Hàn vào làm chứng, thoáng cái lại hỏi đến Mai phu nhân.
Sảnh đường hoàn toàn yên tĩnh, không ai ngắt lời y, nhưng vẻ khinh thường trong mắt ba vị đại nhân trở nên lộ liễu không thể nào che giấu.
“Có một lần tiểu nhân thất thủ, đụng phải thái tử điện hạ ra ngoài cải trang vi hành. Thì ra ngài muốn mang tiểu nhân đến nha phủ, nhưng khi thấy rõ dung mạo của tiểu nhân liền đổi ý, đưa tiểu nhân về kinh đô, còn phái người dạy tiểu nhân lễ nghi quy củ. Về sau được Hoàng thượng phong làm thị vệ bên người, sau đó......”
Mặc Tử Hàn đập mạnh đầu xuống đất: “Tiểu nhân không ngờ rằng mình được Hoàng thượng sủng ái như vậy. Tiểu nhân không có tài trị quốc gì cả, cũng không có tài cán đặc biết, chẳng qua tiểu nhân chỉ nghe theo lời dạy của thái tử điện hạ, có thể khiến Hoàng thượng cười mà thôi......”
Giọng nói của Vĩnh Lạc đế càng lộ rõ vẻ mỏi mệt: “Ngươi và thái tử, xem ra đã từng qua lại?”
“Không...... không thường xuyên...... Chẳng qua có một lần thái tử điện hạ muốn tiểu nhân nghĩ cách đoạt một nữ đồng...... Tiểu nhân vốn không muốn đi, tiểu nhân nằm mơ cũng không ngờ có cơ hội phú quý như vậy, đương nhiên không muốn đánh mất. Nhưng những gì tiểu nhân có đều nhờ thái tử ban tặng, tiểu nhân đành phải đi...... Thanh danh của tiểu nhân không ra gì, nữ đồng này chỉ là con gái bị lưu đày của một vị tiểu quan, nếu tiểu nhân mua về làm nô tỳ cũng chẳng sao. Ngẫm nghĩ chắc không ai có thể nghi ngờ thái tử điện hạ, không ngờ lại bị Hoa mỹ nhân của Ninh vương điện hạ kiếm cớ phá rối......”
Nghe vậy, Vĩnh Lạc đế khép hờ đôi mắt. Mọi người đợi mãi không thấy câu hỏi, đang không biết phải làm sao, may thay Cổ Mạc Phi là người cơ trí, hỏi tiếp: “Vậy ngươi ăn nói với thái tử điện hạ thế nào?”
Mặc Tử Hàn nói: “Lúc đầu Thái tử điện hạ còn giận dữ, nhưng không biết tại sao mấy ngày sau lại bảo tiểu nhân không cần nghĩ cách nữa.”
Tất nhiên ta biết tại sao y không nghĩ cách nữa, bởi vì y cho rằng mình đã tìm nhầm đối tượng, cho nên không bằng đâm lao phải theo lao.
Cổ Mạc Phi liếc nhìn Vĩnh Lạc đế, thấy ông vẫn khép hờ mắt, đành hỏi tiếp: “Vậy ngươi biết vì sao thái tử điện hạ muốn nữ đồng này không?”
Mặc Tử Hàn nói: “Tiểu nhân không biết.”
Dựa theo trình tự thẩm án, tiếp theo sẽ phải hỏi đến thái tử, nhưng Vĩnh Lạc đế không mở miệng, Hoàng thái hậu lại ngồi như tượng Phật, Cổ Mạc Phi đành phải liều mình quay đầu về phía thái tử, hỏi: “Thái tử điện hạ, lời người này nói có thật không?”
Thái tử cười khổ, vẻ mặt vừa thê lương vừa đau lòng: “Phụ hoàng, người không thèm liếc mắt nhìn nhi thần nữa sao? Tất cả những gì nhi thần làm đều vì phụ hoàng mà thôi. Nhi thần biết, người một mực tìm kiếm người này này, mặc dù nhi thần không biết người đó là ai nhưng không phải nhi thần nên giúp phụ hoàng được như ý muốn sao? Về phần Thái Tinh này, nhi thần biết có lẽ trên người con bé có trận đồ Quân gia để lại. Sau khi đám nghịch thần kia đền tội, nhi thần vẫn chưa tìm được trận đồ đó, nhưng nhi thần không muốn bứt dây động rừng khiến triều đình dậy sóng, cho nên mới nhờ Mặc Tử Hàn nghĩ cách......” Y dừng lại, thấy Vĩnh Lạc đế vẫn không mở mắt thì đứng dậy, khó khăn quỳ xuống, rạp người dập đầu, “Phụ hoàng, nhi thần thấy cô bé vào phủ Ninh vương, cho rằng với tính tình của Nhị đệ chắc hẳn biết rõ ràng chuyện này. Nhưng nhi thần đợi chờ hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì cả, tưởng Nhị đệ không biết chuyện này nên phái người ngầm điều tra, muốn biết đã xảy ra chuyện gì. Nếu như Nhị đệ không biết thật, nhi thần sẽ thông báo cho Nhị đệ biết, để Nhị đệ nghĩ cách tra tìm, nhưng nhi thần không ngờ lại tìm thấy ngọc bội kia lại trong hốc tối ở thư phòng của Nhị đệ.”
Y đập đầu xuống đất vang thành tiếng không ngừng, lúc này Vĩnh Lạc đế mới mở mắt ra liếc nhìn y, trong mắt có vẻ thương tiếc, dường như muốn rời khỏi ghế tiến lên đỡ thái tử dậy. Nhưng cái mông còn chưa rời khỏi ghế, Hoàng thái hậu đã ho một tiếng, cái mông của ông ta liền dán chặt trở lại, nói: “Đám nô tài các ngươi muốn chết à? Còn không đỡ thái tử dậy......”
Chuyện hôm nay vô cùng lằng nhằng dây mơ rễ má, thật ra nội thị hầu hạ thái tử chỉ có một, còn có tuổi, xem ra Hoàng đế đích thân phái tới. Cho nên, thái giám trung niên kia đành phải vội vàng tiến lên đỡ thái tử. Ta vừa nhìn đã hiểu rõ, vị công công này đi lại rất nhẹ nhàng, đỡ thái tử lên không hề tốn sức, chứng tỏ võ công của vị công công này vô cùng cao cường.
Cổ Mạc Phi thấy mọi chuyện trở nên ngượng ngập, vội nói sang chuyện khác. Chợt nghĩ đến hai nhân chứng quan trọng còn chưa gọi lên xét hỏi, vì vậy nói: “Hoa thị, lời Mặc Tử Hàn nói có thật không? Ngươi vừa lúc đi ngang qua cứu Thái Tinh là do người khác sai khiến hay do chủ đích của ngươi?”
Ta vội dập đầu nói: “Hôm đó thiếp thân ra ngoài thu mua ít sợi tơ, trên đường thấy phạm nhân bị áp giải, thấy nữ đồng này đáng thương, hơn nữa thiếp thân vốn có hiềm khích với Mặc Tử Hàn. Đại nhân biết đấy, nữ nhân vốn là kẻ bụng dạ hẹp hòi, nếu có người sai khiến, thiếp thân tuyệt đối không......”
Đương nhiên Cổ Mạc Phi không tin lời của một phía, quay đầu hỏi Mị Nguyệt: “Thái Tinh, ngươi nói xem, mọi chuyện thực sự là thế nào?”
Thái Tinh run rẩy quỳ dưới đất, lẩm bẩm nói: “Ta không biết, nô tỳ không biết. Ngọc bội kia do nô tỳ đánh mất, không liên quan đến vương gia..... .”
Con bé hỏi một đằng đáp một nẻo, Cổ Mạc Phi thấy về tình có thể tha thứ. Cô nương nhỏ như vậy, còn nhỏ đã gặp phải đại họa, bị lưu đày sung quân, từ một tiểu thư sống an nhàn sung sướng biến thành một tỳ nữ, thảo nào con bé vừa thấy quan gia đã hoảng hốt.
“...... Đừng giết ta, đừng giết ta...... Các người đừng giết ta......”
Nghe thấy mấy câu lặp đi lặp lại của Mị Nguyệt, Cổ Mạc Phi lại sinh lòng nghi ngờ, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu cô nương, ngươi nói gì vậy, ai muốn giết ngươi?”
Có lẽ giọng nói hiền hòa của Cổ Mạc Phi đã có tác dụng, nó ngẩng đầu lên, đôi mắt mang vẻ rối bời: “Không, không, không có ai muốn giết ta, họ nhận nhầm......”
Đối với người khác, đây cũng chỉ lời nói lúc nó hoảng loạn mà thôi, nhưng ta thấy rõ gáy thái tử điện hạ cũng phải vươn thẳng lên.
Ta thầm cười lạnh. Đúng vậy, ngươi không tìm nhầm người.
Nhưng có người khiến ngươi cho rằng mình tìm nhầm người mà thôi, còn những điều bất ngờ khác đang chờ đợi ngươi đấy.
Cổ Mạc Phi còn đang trầm ngâm, vẻ mỏi mệt trong giọng nói của Vĩnh Lạc đế càng rõ rệt: “Thái tử, ngươi có ấn tượng với tên của nữ tử này không?”
Người ông chỉ vào là Mai phu nhân.
Hôm nay lời nói của Vĩnh Lạc đế hơi kỳ lạ, thoáng cái gọi Mặc Tử Hàn vào làm chứng, thoáng cái lại hỏi đến Mai phu nhân.