Bắt đầu từ ngày mười sáu tháng tám khi Cảnh Hiên hồi phủ, mười ngày nay cả tòa Cảnh vương phủ đều chìm trong không khí u ám.
Mà sở dĩ như vậy, lý do rất quái dị, cũng bởi vì trong phủ mất một con cá!
Hạ nhân mới tới có chút không hiểu, sao có thể bởi vì một con cá, đây vốn là Vương gia mới đánh thắng trận trở về vậy mà lại ủ rũ giống như thua trận thế?
Còn nữa... hồ cá trong Vương phủ nhiều cá như vậy, tại sao Vương gia lại cứ cho rằng chắc chắn là mất một con cá?
Có hạ nhân tò mò đi hỏi Bình Tử, Bình Tử lắc đầu, thở dài
“Không phải những con cá trong hồ cá này, là con cá bình thường Vương gia vẫn nuôi ở trong phòng! Nhưng mà đôi khi Vương gia cũng chuyển nó đến hồ cá lớn để chơi đùa.”
Nhưng bọn hạ nhân vẫn cảm thấy hồ đồ --.
“Mặc kệ là nuôi ở nơi nào, dù sao cũng chỉ là một con cá! Sao đáng giá để Vương gia như vậy?”
Bình Tử bị hỏi phát phiền, lại nói về con cá gọi là Tuyết Tuyết kia, không phải lần đầu tiên hạ nhân cảm thấy nghi ngờ.
Hắn cũng từng hỏi qua Cảnh Hiên, nhưng lấy được câu trả lời cũng chỉ có bốn chữ Bổn vương thích!
Đúng vậy! Hắn thích!
Hắn là Vương gia, thích thì nuôi, ai cũng không nói được gì.
Vì thế hắn liền dùng lời của Cảnh Hiên mà nói lấy lệ với hạ nhân
“Sao các ngươi lại nhiều chuyện như vậy? Đó là thứ Vương gia thích, bây giờ mất, dĩ nhiên là trong lòng cảm thấy không thoải mái! Có thời gian rảnh rỗi thì khẩn trương đến tất cả hồ lớn nhỏ vớt tìm đi, nếu ai có thể tìm được con cá kia, ta sẽ thưởng cho người đó ba tháng tiền công!”
Vừa nghe nói có chuyện tốt như vậy, hạ nhân trong phủ bắt đầu di chuyển đi tìm cá.
Sau một lúc tìm kiếm, không biết người nào nói ra một câu
“Tất cả các con cá đều có bộ dạng giống nhau, chúng ta đi mua cho Vương gia một con cá không phải là được rồi sao! Hoặc là đến phía sau hồ cá nhỏ vớt một con cá chép là được!”
Đề xuất như vậy, mọi người đều cảm thấy có lý.
Đáng ra nên nghĩ sớm một chút! Nếu là con mèo con chó còn khó lừa.
Nhưng đánh mất chỉ là một con cá thôi! Đối với mọi người mà nói, muốn tìm một con cá giống con cá kia cũng dễ hơn nhiều.
Vì thế, không đến một canh giờ, liền có rất nhiều con cá chép vàng giống Tuyết Tuyết như đúc được đưa đến trước mặt Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên nhìn cá chép trên tay bọn hắn, có lúc trong nháy mắt, hắn thật sự cho rằng đó là Tuyết Tuyết.
Nhưng khi hắn đi tới gần, liếc mắt nhìn bên trong bình nước nhỏ một cái, liền lập tức biết nó không phải.
Hắn muốn tức giận, nhưng khi lửa giận xông tới miệng thì ngừng lại.
Biết hạ nhân không có ác ý, chỉ khoát tay áo, nói
“Thôi! Đều lui ra đi!”
Bọn hạ nhân đưa mắt nhìn nhau, Bình Tử thấy vậy liền khẩn trương tiến đến đuổi mọi người ra ngoài.
Sau đó lại trở về bên cạnh Cảnh Hiên, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Hắn biết là biện pháp này không thể thực hiện được, cái con cá kêu là Tuyết Tuyết kia, đừng nói là Cảnh Hiên, cho dù là Bình Tử hắn, qua mười năm này hắn cũng nhớ nó rất rõ.
Hắn không vội nói, nếu Tuyết Tuyết xen lẫn trong số bày cá giống nhau kia, mình liếc mắt một cái có thể nhận ra hay không, nhưng ít ra người khác cầm một con cá giống vậy đến trước mặt, hắn vẫn có thể nhận ra đó là thật hay giả.
Hắn có thể nhận ra, huống chi là Cảnh Hiên?
“Vương gia.” Đứng ở bên cạnh Cảnh Hiên, Bình Tử khom người, nhẹ nhàng nói “Trong cung lại cho người đến thúc dục, nói lão Thái hậu rất nhớ người. Ngoài ra, cung yến Hoàng thượng mở vì người cũng không thể trì hoãn nữa rồi.”
“Tiếp tục trì hoãn!” Cảnh Hiên không hề nghĩ ngợi liền nói “Tuyết Tuyết mất tích, bây giờ Bổn vương còn có tâm tư đi dự cái cung yến gì đó sao.”
“Nhưng mà Vương gia...”
“Bình Tử.” Cảnh Hiên quay người lại, nhìn hắn khó hiểu nói “Ngươi trả lời Bổn vương, nếu cá nuôi ở trong hồ cá kia lại là chuyện khác, nhưng cá được nuôi ở trong phòng, làm sao có thể không thấy đâu?”
Bình Tử chỉ cảm thấy đầu dần dần thấm đấy mồ hôi, trong mười ngày qua Cảnh Hiên đã hỏi vấn đề này vô số lần.
Nhưng hắn biết trả lời như thế nào?
Vì sao lại thế? Hắn cũng không biết.
“Vương gia! Hạ nhân dọn dẹp ở trong phòng sắp bị đánh chết, nhưng vẫn kiến trì nói mình không biết con cá chép vàng ở nơi nào. Cho dù nô tài hỏi như thế nào, bọn họ chỉ nói sáng hôm đó khi tiến vào dọn dẹp đã thấy cái thùng nước trống không, về phần lúc nào thì mất cá, không ai biết.”
“Vậy Bổn vương nuôi các ngươi còn có công dụng gì?”
Lúc này trong lời nói của Cảnh Hiên khẩu khí hoàn toàn bình thường, không giận không hờn.
Nhưng sau khi nghe xong, Bình Tử liền lập tức quỳ xuống đất, không ngừng nói
“Vương gia thứ tội! Vương gia thứ tội!”
Theo Cảnh Hiên đã nhiều năm, hắn biết rõ tính tình của chủ tử này.
Nếu hắn nổi giận, vậy việc kia còn dễ xử lý.
Nhưng hắn lại bình tình như thế, vậy chứng tỏ người đã nhẫn nại đến cực điểm rồi, ai cũng không có biện pháp vãn hồi nữa rồi!
“Đúng rồi!” Bình Tử quýnh lên, giống như nhớ đến cái gì đó, vì thế liền ngẩng đầu, hướng về phía Cảnh Hiên nói “Trước khi Vương gia hồi phủ, nha hoàn từng nói với nô tài về một chuyện rất kỳ quái.” Hắn nhức đầu, vừa vuốt đầu vừa nghĩ, sau một lúc lâu mới nói “Nha hoàn kia nói, công việc đầu tiên nàng làm khi sáng sớm là đến dọn phòng Vương gia, nhưng lần nào cũng phát hiện ra trước đó đều đã có người dọn dẹp sạch sẽ. Không chỉ có thế, rất nhiều lần nàng còn phát hiện một chút biến hóa nhỏ, nói ví dụ như gối đầu của người, lúc tối rõ ràng là đặt trên mặt chăn, nhưng ngày hôm sau lại thấy ở dưới. Hoặc là cái chén, rõ ràng đầu ngày là đặt cẩn thận trong khay, ngày hôm sau lại bị người ta đổ ngã, còn có... nha hoàn kia còn nói, nhiều khi cảm thấy trên giường có chút ẩm, hoặc là ấm ấm, giống như có người ngủ qua. Nhưng mà trong căn phòng này lại không có ai!”
Cảnh Hiên khẽ nhíu mày, những lời Bình Tử nói đều lướt qua trong đầu hắn, giống như suy nghĩ bị hắn bắt lại trong lúc lơ đang, nhưng mà khi cẩn thận suy nghĩ lại thấy có chỗ không đúng.
“Vậy có hỏi qua những hạ nhân khác hay không? Có phải có người tiến vào dọn dẹp trước nàng không? Hoặc là có trộm, ban đêm tới phòng Bổn vương dạo?” Hắn không giống như Bình Tử, cho rằng nha hoàn kia cố làm ra vẻ thần bí, ngược lại lập tức tiếp thu sự thật này, chỉ là nói ra vài loại khả năng bình thường phản bác lại Bình Tử.
Bình Tử lắc đầu
“Những thứ này nô tài cũng đã hỏi qua rồi, nhưng thật sự là trước nàng cũng không có ai tới quét dọn qua, hơn nữa trong phủ không có kẻ trộm. Huống chi, cho dù có kẻ trộm, trong phòng cũng không mất bất kỳ món đồ nào? Không có tên trộm nào chỉ đến đây để ngủ.”