Vừa nói, nha đầu kia vừa nghiêng cái chén, Tuyết Tuyết thành công trượt vào trong nước: "Ngoan! Mau bơi đi! Cá vàng nhỏ! Ta tên là Yến nhi, tạm biệt!"
Yến nhi vừa nói dứt lời liền đứng lên, sửa sang lại quần áo, cuối cùng liếc mắt nhìn Tuyết Tuyết một cái, lập tức xoay người chạy đi.
Tuyết Tuyết vẫy đuôi, nhìn tấm lưng kia thật lâu.
Nàng nhớ, nàng vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ nha đầu tên Yến nhi, cũng cảm tạ trời xanh đã để một cô nương thiện lương như vậy tồn tại trên đời này.
Không nghĩ nhiều, Tuyết Tuyết cố gắng chống đỡ thân thể đau xót của mình bơi theo dòng nước.
Yến nhi nói không sai, bơi không xa, liền nhìn thấy một cái lỗ nhỏ trên tường thông ra bên ngoài.
Qua cái lỗ nhỏ này là có thể rời khỏi vương phủ!
Tuyết Tuyết nghĩ vậy, cuối cùng khi bơi qua cái lỗ đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cuộc chạy trốn của nàng còn chưa có kết thúc, nàng nhớ Yến nhi nói dòng nước nhỏ này thông đến con sông lớn bên trong thành.
Nàng nhất định phải bơi đến trong con sông đó, như vậy mới không bị người khác nhìn thấy.
Dòng nước này rất hẹp, một con cá vàng nhỏ như nàng bơi, rất khó bị người khác phát hiện.
Dù có bị người nhìn thấy cũng không sao, nhưng vẫn khiến Tuyết Tuyết chột dạ, sau biến cố ở kinh thành, nàng hận không thể đem mình giấu đi triệt để, không bao giờ xuất hiện trước mặt con người nữa.
Con sông này cũng không tính là quá lớn, khi dòng nước này cuối cùng cũng chảy vào sông, Tuyết Tuyết phát hiện, hình như nàng vừa mới cảm nhận được đồng loại ở trong con sông kia.
Tuyết Tuyết càng không ngừng bơi, có đôi khi là bơi, có đôi khi chỉ là phiêu theo dòng nước.
Nàng không còn khí lực, rốt cục khi đến dưới cây cầu, Tuyết Tuyết ngừng lại.
Lúc này trời đã tối thui, nàng cũng không nhỡ rõ từ trong vương phủ trốn tới đây mất bao lâu, lúc này trong thành không có người, Tuyết Tuyết suy yếu hóa thành hình người bơi lên trên bờ.
Bởi vì hóa hình người trong nước, nên quần áo Tuyết Tuyết toàn bộ bị ẩm ướt, bị gió thu thổi qua, lành lạnh khiến nàng không ngừng phát run.
Nghĩ cách trở lại kinh thành!
Đây là niềm tin duy nhất của Tuyết Tuyết vào lúc này.
Theo ý nàng, chỉ có ở kinh cành, chỉ có ở gần Cảnh Hiên mới là nơi an toàn.
Cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, vừa cố gắng chống đỡ vào bức tường, vừa cố gắng bước đi.
Thật vất vả đi ra đến ngoài phố, nhìn thấy cách đó không xa có một nữ nhân đang ôm đứa nhỏ vội vàng đi.
Nàng thấy tướng mạo người nọ hiền lành, liền thử vận may xem có nhà nào có thể thu nhận giúp đỡ nàng mấy ngày hay không. Dĩ nhiên trở về kinh thành là điều cấp bách, nhưng dù sao cũng phải dưỡng thân mình cho tốt, chờ phục hồi nguyên thần rồi nói tiếp.
Chỉ tiếc, nàng nghĩ không sai, nhưng thân thể này thật sự là rất không tốt, có chút sốt ruột, bước về phía trước một bước lớn. Chân vừa đặt xuống đất liền mềm nhũn ra, sau đó lập tức ngã xuống đất.
Tuyết Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nghĩ muốn nỗ lực lại thân mình, nhưng lại không có khí lực.
Khi ngã xuống đất, chỗ đầu gối bỗng truyền đến đau nhức khiến cho thần kinh của nàng thanh tỉnh trong chớp mắt.
Tuyết Tuyết cố gắng mở mắt, liền thấy cách mình ba bước đang có một con ngựa bị người ta ghìm chặt dây cương. Con ngựa kia nâng hai vó trước lên không trung, hí dài một tiếng.
Ngay sau đó, một năm tử mặc áo bào tím xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước tới trước mặt Tuyết Tuyết.
Hai hàng lông mi cong của nam tử kia giống như cây cọ, hai mắt nhìn về phía nàng tràn ngập thân thiết cùng một chút nghi ngờ.
Hắn nắm chặt hai tay của Tuyết Tuyết, dùng sức, chống đỡ thân thể Tuyết Tuyết không để cho nàng ngã xuống.
Tuyết Tuyết chợt nở nụ cười, thật lâu sau, lại nghe thấy nam tử kia nói:
"Cô nương, chúng ta có quen biết hay không?"
Tuyết Tuyết không trả lời, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác an tâm cùng kiên định.
Lòng cảm thấy an tâm, mệt mỏi liền xuất hiện.
Trong nháy mắt mệt mỏi, nàng chỉ kịp nói với hắn:
"Có thể gặp được ngươi, thật tốt..."
Ngay sau đó, liền trầm trầm tiến vào mộng đẹp.
...
Trong một trạch viện ở ngoài thành Bắc Giao.
Vài tướng sĩ đang vây quanh bên cạnh đống lửa, một bên nướng đùi dê, một bên uống rượu ngon.
Ánh trăng cong cong đã nhô lên cao, tuy ánh trăng kiêu diễm, nhưng cũng không ngăn được không khí quỷ dị ở trong đại trạch viện này.
"Uống!" Một gã tướng sĩ nhắc bầu rượu lên cung kính hướng mọi người chung quanh, sau đó ngẩng cổ uống một ngụm thật lớn.
"Được rồi!" Một người lớn tuổi bên cạnh ngắn hắn lại, sau đó nói: "Có lời cứ nói, chúng ta đều là huynh đệ, khi nào thì cần phải kìm nén như vậy?"
"Nói đi!" Tướng sĩ này để vò rượu xuống đất, nhìn về phía huynh đệ bên cạnh: "Các ngươi có cảm thấy kỳ quái không?"
Nữ tử mà Vương gia cứu rất kỳ quái nha.
Kỳ quái?
Tướng sĩ này nói một câu, người bên cạnh liền cúi đầu không nói.
Hắn nóng nảy vỗ vỗ tay, nói tiếp:
"Nữ tử mà Vương gia cứu, nửa đêm xuất hiện ở trên đường, toàn thân ướt sũng không nói, chuyện quan trọng là y phục trên người... Chúng ta theo Vương gia đánh trận mấy tháng, có phải đều nhớ bức họa Vương gia hay treo không? Xiêm y của người đó giống nàng như đúc, nhưng có lần ta nghe Vương gia vô ý nói, hắn chưa từng gặp nữ tử trong bức họa này, chỉ thường xuyên mơ thấy, lúc đó mới tìm người vẽ lại."
"Kỳ quái ngươi nói không phải chỉ có thế đi!" Lại không có người không nhịn được lên tiếng, "Càng kỳ quái hơn là tự nhiên chúng ta lại bị một con chim ưng dẫn đến nơi này. Hơn nữa, Vương gia không tìm người trên đường, lại dò xét sông nước chung quanh, nhìn chằm chằm vào mấy con cá."
"Nghe nói, trong Cảnh vương phủ mất một con cá vàng nhỏ, Vương gia rất tức giận..."
Phía sau đại viện, Bình Tử đi theo Cảnh Hiên đến thành Thông Quan đang mang theo áo choàng đi đến trong đình.
Cảnh Hiên đứng khoanh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nước trong hồ, có vẻ đăm chiêu.
"Vương gia." Bình Tử đến gần, khoác áo choàng lên người hắn, xong mới nhỏ giọng nói: "Ban đêm gió lạnh, đứng một lúc rồi trở về thôi!"
"Nàng tỉnh chưa?" Cảnh Hiên đột nhiên lên tiếng, thân người chưa hề động.
Bình Tử khẽ thở dài, lập tức đáp:
"Chưa có. Nếu không chờ trời sáng, nô tài đi mời đại phu đến xem!"
"Không cần!" Cảnh Hiên vung tay lên, quyết đoán bác bỏ đề nghị này: "Cô nương này, bổn vương sẽ tự mình chiếu cố, không cần hạ nhân, cũng không cần đại phu."
"Vương gia." Bình Tử nhíu mày, "Cô nương này lai lịch không rõ ràng, chúng ta có nên suy nghĩ lại không? Ngoài ra..." Hắn dừng một chút, rồi nói tiếng: "Ngoài ra đã có rất nhiều tướng sĩ thấy được bức họa của Vương gia, đều cảm thấy vị cô nương trong phòng này rất kỳ quái."
"Có gì kỳ quái?" Cảnh Hiên tức giận,quay người nhìn Bình Tử, nói: "Truyền lời xuống, nếu có người dám truyền ra nửa câu linh tinh, liền xử trí theo quân pháp!"
"...nô tài tuân mệnh."
"Lui đi!" Hắn vẫy vẫy tay, "Bổn vương đi xem nàng."
Vừa nói, nha đầu kia vừa nghiêng cái chén, Tuyết Tuyết thành công trượt vào trong nước: "Ngoan! Mau bơi đi! Cá vàng nhỏ! Ta tên là Yến nhi, tạm biệt!"
Yến nhi vừa nói dứt lời liền đứng lên, sửa sang lại quần áo, cuối cùng liếc mắt nhìn Tuyết Tuyết một cái, lập tức xoay người chạy đi.
Tuyết Tuyết vẫy đuôi, nhìn tấm lưng kia thật lâu.
Nàng nhớ, nàng vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ nha đầu tên Yến nhi, cũng cảm tạ trời xanh đã để một cô nương thiện lương như vậy tồn tại trên đời này.
Không nghĩ nhiều, Tuyết Tuyết cố gắng chống đỡ thân thể đau xót của mình bơi theo dòng nước.
Yến nhi nói không sai, bơi không xa, liền nhìn thấy một cái lỗ nhỏ trên tường thông ra bên ngoài.
Qua cái lỗ nhỏ này là có thể rời khỏi vương phủ!
Tuyết Tuyết nghĩ vậy, cuối cùng khi bơi qua cái lỗ đó, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cuộc chạy trốn của nàng còn chưa có kết thúc, nàng nhớ Yến nhi nói dòng nước nhỏ này thông đến con sông lớn bên trong thành.
Nàng nhất định phải bơi đến trong con sông đó, như vậy mới không bị người khác nhìn thấy.
Dòng nước này rất hẹp, một con cá vàng nhỏ như nàng bơi, rất khó bị người khác phát hiện.
Dù có bị người nhìn thấy cũng không sao, nhưng vẫn khiến Tuyết Tuyết chột dạ, sau biến cố ở kinh thành, nàng hận không thể đem mình giấu đi triệt để, không bao giờ xuất hiện trước mặt con người nữa.
Con sông này cũng không tính là quá lớn, khi dòng nước này cuối cùng cũng chảy vào sông, Tuyết Tuyết phát hiện, hình như nàng vừa mới cảm nhận được đồng loại ở trong con sông kia.
Tuyết Tuyết càng không ngừng bơi, có đôi khi là bơi, có đôi khi chỉ là phiêu theo dòng nước.
Nàng không còn khí lực, rốt cục khi đến dưới cây cầu, Tuyết Tuyết ngừng lại.
Lúc này trời đã tối thui, nàng cũng không nhỡ rõ từ trong vương phủ trốn tới đây mất bao lâu, lúc này trong thành không có người, Tuyết Tuyết suy yếu hóa thành hình người bơi lên trên bờ.
Bởi vì hóa hình người trong nước, nên quần áo Tuyết Tuyết toàn bộ bị ẩm ướt, bị gió thu thổi qua, lành lạnh khiến nàng không ngừng phát run.
Nghĩ cách trở lại kinh thành!
Đây là niềm tin duy nhất của Tuyết Tuyết vào lúc này.
Theo ý nàng, chỉ có ở kinh cành, chỉ có ở gần Cảnh Hiên mới là nơi an toàn.
Cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên, vừa cố gắng chống đỡ vào bức tường, vừa cố gắng bước đi.
Thật vất vả đi ra đến ngoài phố, nhìn thấy cách đó không xa có một nữ nhân đang ôm đứa nhỏ vội vàng đi.
Nàng thấy tướng mạo người nọ hiền lành, liền thử vận may xem có nhà nào có thể thu nhận giúp đỡ nàng mấy ngày hay không. Dĩ nhiên trở về kinh thành là điều cấp bách, nhưng dù sao cũng phải dưỡng thân mình cho tốt, chờ phục hồi nguyên thần rồi nói tiếp.
Chỉ tiếc, nàng nghĩ không sai, nhưng thân thể này thật sự là rất không tốt, có chút sốt ruột, bước về phía trước một bước lớn. Chân vừa đặt xuống đất liền mềm nhũn ra, sau đó lập tức ngã xuống đất.
Tuyết Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, nghĩ muốn nỗ lực lại thân mình, nhưng lại không có khí lực.
Khi ngã xuống đất, chỗ đầu gối bỗng truyền đến đau nhức khiến cho thần kinh của nàng thanh tỉnh trong chớp mắt.
Tuyết Tuyết cố gắng mở mắt, liền thấy cách mình ba bước đang có một con ngựa bị người ta ghìm chặt dây cương. Con ngựa kia nâng hai vó trước lên không trung, hí dài một tiếng.
Ngay sau đó, một năm tử mặc áo bào tím xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước tới trước mặt Tuyết Tuyết.
Hai hàng lông mi cong của nam tử kia giống như cây cọ, hai mắt nhìn về phía nàng tràn ngập thân thiết cùng một chút nghi ngờ.
Hắn nắm chặt hai tay của Tuyết Tuyết, dùng sức, chống đỡ thân thể Tuyết Tuyết không để cho nàng ngã xuống.
Tuyết Tuyết chợt nở nụ cười, thật lâu sau, lại nghe thấy nam tử kia nói:
"Cô nương, chúng ta có quen biết hay không?"
Tuyết Tuyết không trả lời, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác an tâm cùng kiên định.
Lòng cảm thấy an tâm, mệt mỏi liền xuất hiện.
Trong nháy mắt mệt mỏi, nàng chỉ kịp nói với hắn:
"Có thể gặp được ngươi, thật tốt..."
Ngay sau đó, liền trầm trầm tiến vào mộng đẹp.
...
Trong một trạch viện ở ngoài thành Bắc Giao.
Vài tướng sĩ đang vây quanh bên cạnh đống lửa, một bên nướng đùi dê, một bên uống rượu ngon.
Ánh trăng cong cong đã nhô lên cao, tuy ánh trăng kiêu diễm, nhưng cũng không ngăn được không khí quỷ dị ở trong đại trạch viện này.
"Uống!" Một gã tướng sĩ nhắc bầu rượu lên cung kính hướng mọi người chung quanh, sau đó ngẩng cổ uống một ngụm thật lớn.
"Được rồi!" Một người lớn tuổi bên cạnh ngắn hắn lại, sau đó nói: "Có lời cứ nói, chúng ta đều là huynh đệ, khi nào thì cần phải kìm nén như vậy?"
"Nói đi!" Tướng sĩ này để vò rượu xuống đất, nhìn về phía huynh đệ bên cạnh: "Các ngươi có cảm thấy kỳ quái không?"
Nữ tử mà Vương gia cứu rất kỳ quái nha.
Kỳ quái?
Tướng sĩ này nói một câu, người bên cạnh liền cúi đầu không nói.
Hắn nóng nảy vỗ vỗ tay, nói tiếp:
"Nữ tử mà Vương gia cứu, nửa đêm xuất hiện ở trên đường, toàn thân ướt sũng không nói, chuyện quan trọng là y phục trên người... Chúng ta theo Vương gia đánh trận mấy tháng, có phải đều nhớ bức họa Vương gia hay treo không? Xiêm y của người đó giống nàng như đúc, nhưng có lần ta nghe Vương gia vô ý nói, hắn chưa từng gặp nữ tử trong bức họa này, chỉ thường xuyên mơ thấy, lúc đó mới tìm người vẽ lại."
"Kỳ quái ngươi nói không phải chỉ có thế đi!" Lại không có người không nhịn được lên tiếng, "Càng kỳ quái hơn là tự nhiên chúng ta lại bị một con chim ưng dẫn đến nơi này. Hơn nữa, Vương gia không tìm người trên đường, lại dò xét sông nước chung quanh, nhìn chằm chằm vào mấy con cá."
"Nghe nói, trong Cảnh vương phủ mất một con cá vàng nhỏ, Vương gia rất tức giận..."
Phía sau đại viện, Bình Tử đi theo Cảnh Hiên đến thành Thông Quan đang mang theo áo choàng đi đến trong đình.
Cảnh Hiên đứng khoanh tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nước trong hồ, có vẻ đăm chiêu.
"Vương gia." Bình Tử đến gần, khoác áo choàng lên người hắn, xong mới nhỏ giọng nói: "Ban đêm gió lạnh, đứng một lúc rồi trở về thôi!"
"Nàng tỉnh chưa?" Cảnh Hiên đột nhiên lên tiếng, thân người chưa hề động.
Bình Tử khẽ thở dài, lập tức đáp:
"Chưa có. Nếu không chờ trời sáng, nô tài đi mời đại phu đến xem!"
"Không cần!" Cảnh Hiên vung tay lên, quyết đoán bác bỏ đề nghị này: "Cô nương này, bổn vương sẽ tự mình chiếu cố, không cần hạ nhân, cũng không cần đại phu."
"Vương gia." Bình Tử nhíu mày, "Cô nương này lai lịch không rõ ràng, chúng ta có nên suy nghĩ lại không? Ngoài ra..." Hắn dừng một chút, rồi nói tiếng: "Ngoài ra đã có rất nhiều tướng sĩ thấy được bức họa của Vương gia, đều cảm thấy vị cô nương trong phòng này rất kỳ quái."
"Có gì kỳ quái?" Cảnh Hiên tức giận,quay người nhìn Bình Tử, nói: "Truyền lời xuống, nếu có người dám truyền ra nửa câu linh tinh, liền xử trí theo quân pháp!"
"...nô tài tuân mệnh."
"Lui đi!" Hắn vẫy vẫy tay, "Bổn vương đi xem nàng."