Edit: Nora
Beta: Vi Vi
Dì cả đi rồi, Tần Chân lại khôi phục trạng thái tràn trề sức sống như đàn ông.
Trước tiên thừa dịp còn một ngày nghỉ bệnh cuối cùng, cô và bạn thân Bạch Lộ sát phạt các cửa hàng một bữa, đi dạo một vòng rồi sáp vào từng hàng từng hàng quà vặt trên đường một lượt.
Bạch Lộ làm kế toán ở ngân hàng, tiền lương hậu hĩnh, vô khùng khinh bỉ Tần Chân chuyên chọn mua quần áo giảm giá, ăn món gì cũng chỉ đến quán ăn bình dân trên đường, nhà hàng giá đắt chút hoàn toàn không dám tới.
Thấy Tần Chân mừng khấp khởi xách đống chiến lợi phẩm, Bạch Lộ không khỏi giễu cợt cô: “Thôi đi cậu, ba túi đồ của cậu cộng lại cũng không đắt bằng một cái khăn lụa của mình, mình nói nha, không biết chừng nào cậu mới có thể chấm dứt hành vi tự ngược mình đây?”
Tần Chân trừng mắt: “Cái gì gọi là tự ngược? Mình đây gọi là cần kiệm chăm lo gia đình, nỗ lực thực hiện tiết kiệm. Đừng nhìn cậu có khăn lụa đắt như vậy, cậu đã hỏi nó có đồng ý quàng lên cổ cậu hay không chưa?”
Câu này hơi quen quen, Tần Chân ngẫm nghĩ, chợt nhận ra mình đã áp dụng câu “cô đã từng hỏi cái mông của tôi có đồng ý hay không chưa? ” của Trình Lục Dương.
Bạch Lộ làm bộ hận không thể lấy khăn lụa xuống siết chết cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ bả vai cô: “cậu xong đời rồi, suốt ngày chỉ nghĩ xem thế nào mới tiết kiệm tiền được cho ba cái miệng kia, ăn mặc dùng chẳng khá hơn ăn mày bao nhiêu! Cậu nói cậu thế này thì đàn ông nào chịu để ý cậu đây? Tần Chân yểu điệu như nước trước kia là người nào vậy? Khi đó cậu còn có can đảm theo đuổi loại nhân vật như Mạnh Đường, bây giờ cậu dám chường mặt theo đuổi chú bảo vệ dưới tầng, mình sẽ phục sát đất khen cậu dũng cảm!”
Tần Chân tối sầm mặt: “Cậu cố ý phải không?”
“Mình cố ý cái gì?”
“Cậu cố ý nhắc tới anh ta!”
“Anh ta là ai? anh ta nào?” Bạch Lộ giả vờ lú lẫn.
“Cậu có tin mình liều mạng với cậu không?” Tần Chân cầm bánh trong tay nhét vào miệng bạn tốt.
“Trời ạ, nước miếng! Nước miếng của cậu còn dính trên bánh kìa! Muốn độc chết mình sao?” Bạch Lộ tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay cô, ra chiều oan uổng: “Chị cả à, cậu tìm đúng trọng tâm chưa? Trọng tâm của mình là Mạnh Đường sao? Rõ ràng mình muốn nhắc nhở cậu, trình độ hiện tại của cậu chỉ thích hợp lập tổ đội thành gia lập nghiệp với chú bảo vệ thôi, kết quả cậu canh cánh trong lòng nhớ mãi không quên mối tình thắm thiết đến chết không rời với người ta, cậu trách ai được?”
Tần Chân nổi giận, cầm túi to túi nhỏ đứng dậy xoay người muốn đi. Bạch Lộ thấy cô nổi nóng, đành phải ném tiền đó, đứng dậy đuổi theo.
“Tần Chân!”
“Cậu tránh ra một bên cho mình!”
“Ê, không chơi như vậy nha! Tình bạn nhiều năm như vậy mà lại bị phá hoại bởi một cái tên Mạnh Đường sao? Nhắc tới thì sao nào? Được, được, được, cùng lắm sau này không nhắc tới anh ta thì được chứ gì? Mình không nói Mạnh Đường nữa, thật không nói nữa!” Bạch Lộ kéo cánh tay cô.
“Sau này nhắc nữa mình hận cậu cả đời!” Tần Chân hung hăng trừng cô.
Không phải Bạch Lộ không biết cấm kỵ của cô, trước kia quả thực cũng luôn cố tránh nhắc tới hai chữ Mạnh Đường trước mặt bạn tốt, trời biết hôm nay thần kinh chập mạch chỗ nào, nhất thiết muốn kích thích cô.
Nịnh nọt thay cô cầm túi to túi nhỏ, Bạch Lộ vừa đi vừa thở dài: “Không phải mình nói cậu chứ, nhiều năm như vậy rồi, sớm nên quên đến mũi hảo vong (quên) đi, nhớ mãi làm gì? Miệng vết thương cũng nên đóng vảy –”
“Cậu còn nói!” Tần Chân hung dữ với cô: “Với lại, mũi Hảo Vọng là vong kia chắc?”
“Được được được, không nói, không nói nữa! Không hổ là đại biểu môn văn vĩ đại của chúng ta mà, người có văn hóa nhất lớp chúng ta lúc trước chính là cậu rồi!” Bạch Lộ dỗ dành cô, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm sốt ruột, rất lâu sau mới làm ra vẻ thờ ơ nói ra một câu: “Mấy hôm trước, trên QQ thấy lớp trưởng nói muốn tổ chức họp lớp, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!”
“Không đi.” Tần Chân từ chối dứt khoát nhanh chóng.
“Thôi đi cậu, sao lại không đi? Cô Lý đã chỉ đích danh cậu rồi đó, ai bảo cậu là đại biểu môn văn – học trò cưng của cô ấy chứ?”
Nhắc tới cô Lý, Tần Chân lại dao động. Người chủ nhiệm lớp dịu dàng lại hòa nhã sau khi biết điều kiện gia đình cô, trong suốt thời gian cấp ba đối tốt với cô tựa như mẹ ruột. Lúc nhỏ cô có tật hay tụt huyết áp, khi thi đại học, hàng ngày cô Lý còn gọi cô đến phòng giáo viên ăn trứng gà bổ sung dinh dưỡng.
Thầy cô trong phòng giáo viên còn gọi cô là con gái nhỏ của cô Lý.
Hôm nay cô Lý muốn gặp cô, cô có nên đi không?
Nhất thời Tần Chân không nói gì, mãi lâu mới nói nhỏ: “Mình biết cậu lo lắng gì.”
Vô duyên vô cớ sao lại nhắc tới Mạnh Đường? Còn liên tục như thế, tần suất còn cao hơn thi thuật ngữ cao tần cấp bốn, chẳng phải là muốn cô vượt qua chuyện này, khi đi họp lớp sẽ bớt xấu hổ đi?
Bạch Lộ trông cô đang tràn trề sức sống từ từ sa sút, không khỏi chọc chọc vào trán cô: “Tần Chân, cậu biết mình quen cậu nhiều năm như vậy, hận cậu nhất cái gì không? Lúc trước cậu mượn tiền mình, ăn cơm mình, uống trà sữa mình, dùng nước sôi của mình, cậu chưa bao giờ nhớ rõ. Vậy mà ngay cả người kia hàng ngày mặc quần áo gì, khi lên bục giảng thì đi tổng cộng bao nhiêu bước, sáng ra phải đi WC mấy lần cậu đều nhớ rõ ràng rành mạch. Cậu nói xem, cậu sao lại bại não như vậy? Nên nhớ không nhớ được, nên quên thì chẳng quên được tí gì, mình thật muốn moi óc cậu ra nhìn xem mạch não cậu trông làm sao!”
Tần Chân mệt mỏi tinh thần trả lời cô một câu: “Người không tim không phổi giống cậu đương nhiên không cách nào hiểu được cô gái tốt có tình có nghĩa như mình rồi!”
Bạch Lộ thật muốn thuận tay đẩy cô ra giữa đường trừ hại cho dân.
Vào thứ hai, Tần Chân trước vào công ty báo tin, sau đó mang áo khoác đen lẻn một vòng đến tiệm giặt ủi rồi sang chỗ Trình Lục Dương.
Lưu Trân Châu đang ở phòng trà rót nước, lúc đi ra vừa vặn thấy cô cầm túi trong tay đi vào thang máy, bưng ly chỉ chỉ: “Cái gì vậy?”
“Áo của tổng giám đốc Trình ạ.” Tần Chân thành thật nói.
Lưu Trân Châu phun trà ra: “Giỏi cho cô, khá đấy! Học được tặng quà từ bao giờ rồi?”
“Không phải tặng quà đâu ạ, là áo của tổng giám đốc Trình, đã mặc rồi!” Tần Chân nhấn mạnh ba chữ sau.
Lưu Trân Châu híp mắt, ngờ vực hỏi: “Sao quần áo của tổng giám Trình lại ở chỗ cô chứ?”
“…” Tần Chân lập tức nghẹn họng, ngược lại nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ: “Á, đến giờ rồi, nếu không đến tổng giám đốc Trình sẽ lại mắng chửi người mất!”
Chạy thật xa vẫn còn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của bà Lưu Trân Châu. Tần Chân sởn hết gai ốc cảm thán lãnh đạo trực tiếp của mình thì ra là sói đội lốt phụ nữ trung niên.
Một đường ngồi xe buýt tới tầng dưới La Lune, dù sao vào giờ này thế nào trung tâm thành phố cũng sẽ tắc cả buổi sáng, xe taxi cũng chẳng nhanh hơn xe buýt được bao nhiêu.
Tần Chân xách túi ngồi ở ghế ngẩn người, tầm mắt dừng ở dòng chữ tiếng Anh màu bạc nho nhỏ in nghiêng trên cổ áo, bắt đầu nhàm chán cân nhắc xem rốt cuộc là tiếng Pháp hay tiếng Đức đây.
Từng có một lần cô muốn chọn một môn ngoại ngữ làm chuyên ngành, bởi vì mồm mép nhanh nhẹn, từ nhỏ học cái gì được cái đó, hàng năm tiết mục cuối năm qua đi, cô nhất định sẽ bắt chước một đoạn ngắn đặc sắc nhất trong tiểu phẩm tấu nói ngắn, chọc cả nhà cười ha ha.
Bà ngoại Tần Chân khi còn trẻ từng học tiếng Nga nên cứ thích lôi kéo cô nói mấy câu. Cô cũng vô cùng phối hợp mà mở miệng một tiếng “A bà ngoại giỏi quá” hoặc là “Bà ngoại cháu ngưỡng mộ bà ngoại nhất nha nha nha”. Bà ngoại sẽ vừa cười vừa chọc chọc trán cô, cuối cùng nói một câu: “Cô bé nhà bà nên học ngoại ngữ, nghe bà sau này thế nào cũng phải học đại học, xem cháu có tài ngôn ngữ trời cho thế này, nhất định là được di truyền từ bà ngoại rồi!”
Chỉ tiếc ngay cả cánh cửa đại học cô cũng không vào được, cầm thông báo trúng tuyển khóc lóc một trận ở nhà, sau đó bình tĩnh tiếp nhận quyết định của cha mẹ — buông tha đại học, nhường cơ hội vào đại học của cô ngày đó cho em trai thông minh.
Lúc đó bà ngoại đã qua đời, không còn ai sờ đầu cô, cười tủm tỉm khen cô có tài năng ngôn ngữ trời cho. Cô dứt khỏi kí ức về thời thơ ấu ngây thơ, ngược lại đâm đầu vào xã hội phức tạp. Vào lúc Bạch Lộ và những bạn học trường cấp ba khác vô cùng vui vẻ bước vào cánh cửa đại học, cô không thể không học cách thích ứng với xã hội, học cách vứt bỏ kiêu ngạo từng có, dung nhập bản thân mình vào cuộc sống một người dân bé nhỏ trong ánh mắt lạnh nhạt của người khác hết lần này đến lần khác.
May mà em trai thiên tài của cô không phụ sự mong đợi của mọi người, từ tiểu học vượt qua khó khăn giật giải Olympic toán học, kỳ thi tiếng Anh đoạt được nhiều loại giải thưởng, lên cấp hai càng hơn thế, đoạt được cả giải nhất kỳ thi vật lý toàn quốc.
Vì thế Tần Chân liền bình thường trở lại. Lúc trước em trai cũng khóc lóc ầm ĩ muốn cho cô được học đại học, cô dựa vào nhiều tuổi hơn, nhường cơ hội cho em. Trời biết để ra được quyết định này, cô mất bao nhiêu can đảm.
Cũng may, Tần Thiên không hề chịu thua kém.
Giữa trưa mặt trời chói lọi chiếu sáng khắp nơi, thời tiết lại ấm áp, mọi người trên xe buýt đều buồn ngủ, Tần Chân vẫn say sưa hồi tưởng những chuyện này nọ lẫn lộn.
Xe buýt ghé vào một trạm bên đường, có người lên xe, đi đến bên cạnh chỗ cô ngồi thình lình hỏi: “Xin hỏi có thể chuyển túi đi được không?”
“À, được –” Tần Chân định thần lại, vội vàng nhấc túi ở ghế trống bên cạnh lên, ngẩng đầu cười với người kia một cái. Ai ngờ ý cười còn chưa đến đáy mắt, đột nhiên cô ngẩn người.
Dường như bầu trời ấm áp ánh nắng vừa rồi đột nhiên sụp xuống, tức thì trời long đất lở, trời đất tối tăm.
Bên trên xe buýt ồn ào như vậy, còn phát đi phát lại bài hát chẳng nổi tiếng gì nhưng phố lớn ngõ nhỏ đều phát nên mọi người nghe nhiều đều thuộc. Nhưng bên tai Tần Chân bỗng chốc không còn bất cứ âm thanh nào, ù ù một tiếng, như có người rút đi tất cả phương tiện truyền âm, vì thế không còn bất kì tiếng động nào có thể truyền đến lỗ tai cô.
Cô thậm chí còn nắm chặt lấy túi đựng quần áo, cứ thế kinh ngạc nhìn người trước mắt, sau đó chậm rãi thốt ra hai chữ: “… Mạnh Đường?”
Hai chữ ngắn ngủn như hút hết toàn bộ hơi sức của cô. Tên anh rõ ràng từng bầu bạn với cô suốt bảy năm thanh xuân, thậm chí một đường quấn lấy công chúa tóc bím ngây thơ dại khờ, giống như bài ca tuần hoàn hát mãi không xong đến khi cô học thuộc lòng khi nhìn vào gương trang điểm.
Nhưng hôm nay gọi ra hai chữ này một lần nữa, cổ họng cô lại trở nên khô khốc, yết hầu siết chặt bỏng rát, tựa như xác ướp bị vùi sâu dưới mặt đất đã lâu làm cho máu thịt toàn thân khô héo, từ sợi tóc đến tận đầu ngón chân, không một chỗ nào có thể động đậy nhúc nhích.
Cô trơ mắt nhìn người thiếu niên từng xuất hiện trong mộng vô số lần cứ thế đột ngột xuất hiện trước mặt cô trong dáng dấp đàn ông chín chắn, vẫn ánh mắt ôn hòa tinh khiết trước sau như một đó, ngũ quan vẫn tuấn tú như từ trước vẫn thế.
Vì thế cô lại nghĩ tới mình từng ôm ấp tâm tư thiếu nữ dạt dào, lúc đó còn theo trào lưu viết nhật ký, kích động viết xuống một đoạn mùi mẫn thế này: anh đứng trong ánh sáng trong suốt, một bên mặt bị ánh mặt trời chiếu lên thật trong trẻo mịn màng, mình chỉ đứng nhìn anh thế này thôi, đã cảm thấy như có người tiêm vào lòng một liều thuốc mặt trời. Rõ ràng là sáng sớm trời đông giá lạnh, bên ngoài còn rơi bông tuyết nhỏ, trong lòng mình lại như có một mặt trời tí hon soi rọi ánh hào quang ấm áp không gì sánh bằng.
Phong cách sinh viên khoa văn thật mùi mẫn đến đáng sợ, vô số ý niệm hỗn loạn trong đầu như bột mì trong cái sàng, một khi lắc lư liền rào rào rơi vào thần kinh, sáng chói làm cô hoa cả mắt, tâm tình kích động.
Mà giờ khắc này, Mạnh Đường đứng ở trước mắt cô, một thân áo len xám ôn hòa vậy mà làm cô sinh ra ảo giác chói mắt.
Giống như toàn thân cao thấp đều phát sáng.
Ngay cả hàm răng cô cũng phát run, máu một đường kêu gào tuôn trào như điên chảy về phía tim.
Thịch, thịch.
Đây là cuộc gặp lại đột ngột thế nào vậy?
Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát nhưng lại giống như đã trôi qua vài thế kỷ dài dằng dặc với cô, cô nghe thấy người đàn ông trước mặt dùng ngữ điệu ôn hòa lành lạnh thậm chí chứa thêm vài phần ý cười nhợt nhạt, kinh ngạc nói với cô: “Cô biết tôi sao?”
Ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, tất cả đều quá tốt đẹp đến nỗi không còn chân thực nữa.
Mà Tần Chân ngồi tại chỗ, rõ ràng cô không sợ lạnh lắm lại lần đầu cảm nhận cái rét lạnh đến thấu xương của ngày đông.
Giống như sấm sét giữ trời quang, giống như đột ngột rớt xuống hầm băng, giống như cơ tim bị tắc nghẽn, giống như bị tắc động mạch phát tác.
Beta: Vi Vi
Dì cả đi rồi, Tần Chân lại khôi phục trạng thái tràn trề sức sống như đàn ông.
Trước tiên thừa dịp còn một ngày nghỉ bệnh cuối cùng, cô và bạn thân Bạch Lộ sát phạt các cửa hàng một bữa, đi dạo một vòng rồi sáp vào từng hàng từng hàng quà vặt trên đường một lượt.
Bạch Lộ làm kế toán ở ngân hàng, tiền lương hậu hĩnh, vô khùng khinh bỉ Tần Chân chuyên chọn mua quần áo giảm giá, ăn món gì cũng chỉ đến quán ăn bình dân trên đường, nhà hàng giá đắt chút hoàn toàn không dám tới.
Thấy Tần Chân mừng khấp khởi xách đống chiến lợi phẩm, Bạch Lộ không khỏi giễu cợt cô: “Thôi đi cậu, ba túi đồ của cậu cộng lại cũng không đắt bằng một cái khăn lụa của mình, mình nói nha, không biết chừng nào cậu mới có thể chấm dứt hành vi tự ngược mình đây?”
Tần Chân trừng mắt: “Cái gì gọi là tự ngược? Mình đây gọi là cần kiệm chăm lo gia đình, nỗ lực thực hiện tiết kiệm. Đừng nhìn cậu có khăn lụa đắt như vậy, cậu đã hỏi nó có đồng ý quàng lên cổ cậu hay không chưa?”
Câu này hơi quen quen, Tần Chân ngẫm nghĩ, chợt nhận ra mình đã áp dụng câu “cô đã từng hỏi cái mông của tôi có đồng ý hay không chưa? ” của Trình Lục Dương.
Bạch Lộ làm bộ hận không thể lấy khăn lụa xuống siết chết cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ vỗ bả vai cô: “cậu xong đời rồi, suốt ngày chỉ nghĩ xem thế nào mới tiết kiệm tiền được cho ba cái miệng kia, ăn mặc dùng chẳng khá hơn ăn mày bao nhiêu! Cậu nói cậu thế này thì đàn ông nào chịu để ý cậu đây? Tần Chân yểu điệu như nước trước kia là người nào vậy? Khi đó cậu còn có can đảm theo đuổi loại nhân vật như Mạnh Đường, bây giờ cậu dám chường mặt theo đuổi chú bảo vệ dưới tầng, mình sẽ phục sát đất khen cậu dũng cảm!”
Tần Chân tối sầm mặt: “Cậu cố ý phải không?”
“Mình cố ý cái gì?”
“Cậu cố ý nhắc tới anh ta!”
“Anh ta là ai? anh ta nào?” Bạch Lộ giả vờ lú lẫn.
“Cậu có tin mình liều mạng với cậu không?” Tần Chân cầm bánh trong tay nhét vào miệng bạn tốt.
“Trời ạ, nước miếng! Nước miếng của cậu còn dính trên bánh kìa! Muốn độc chết mình sao?” Bạch Lộ tay mắt lanh lẹ bắt lấy tay cô, ra chiều oan uổng: “Chị cả à, cậu tìm đúng trọng tâm chưa? Trọng tâm của mình là Mạnh Đường sao? Rõ ràng mình muốn nhắc nhở cậu, trình độ hiện tại của cậu chỉ thích hợp lập tổ đội thành gia lập nghiệp với chú bảo vệ thôi, kết quả cậu canh cánh trong lòng nhớ mãi không quên mối tình thắm thiết đến chết không rời với người ta, cậu trách ai được?”
Tần Chân nổi giận, cầm túi to túi nhỏ đứng dậy xoay người muốn đi. Bạch Lộ thấy cô nổi nóng, đành phải ném tiền đó, đứng dậy đuổi theo.
“Tần Chân!”
“Cậu tránh ra một bên cho mình!”
“Ê, không chơi như vậy nha! Tình bạn nhiều năm như vậy mà lại bị phá hoại bởi một cái tên Mạnh Đường sao? Nhắc tới thì sao nào? Được, được, được, cùng lắm sau này không nhắc tới anh ta thì được chứ gì? Mình không nói Mạnh Đường nữa, thật không nói nữa!” Bạch Lộ kéo cánh tay cô.
“Sau này nhắc nữa mình hận cậu cả đời!” Tần Chân hung hăng trừng cô.
Không phải Bạch Lộ không biết cấm kỵ của cô, trước kia quả thực cũng luôn cố tránh nhắc tới hai chữ Mạnh Đường trước mặt bạn tốt, trời biết hôm nay thần kinh chập mạch chỗ nào, nhất thiết muốn kích thích cô.
Nịnh nọt thay cô cầm túi to túi nhỏ, Bạch Lộ vừa đi vừa thở dài: “Không phải mình nói cậu chứ, nhiều năm như vậy rồi, sớm nên quên đến mũi hảo vong (quên) đi, nhớ mãi làm gì? Miệng vết thương cũng nên đóng vảy –”
“Cậu còn nói!” Tần Chân hung dữ với cô: “Với lại, mũi Hảo Vọng là vong kia chắc?”
“Được được được, không nói, không nói nữa! Không hổ là đại biểu môn văn vĩ đại của chúng ta mà, người có văn hóa nhất lớp chúng ta lúc trước chính là cậu rồi!” Bạch Lộ dỗ dành cô, nhưng trong lòng không khỏi âm thầm sốt ruột, rất lâu sau mới làm ra vẻ thờ ơ nói ra một câu: “Mấy hôm trước, trên QQ thấy lớp trưởng nói muốn tổ chức họp lớp, cậu chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!”
“Không đi.” Tần Chân từ chối dứt khoát nhanh chóng.
“Thôi đi cậu, sao lại không đi? Cô Lý đã chỉ đích danh cậu rồi đó, ai bảo cậu là đại biểu môn văn – học trò cưng của cô ấy chứ?”
Nhắc tới cô Lý, Tần Chân lại dao động. Người chủ nhiệm lớp dịu dàng lại hòa nhã sau khi biết điều kiện gia đình cô, trong suốt thời gian cấp ba đối tốt với cô tựa như mẹ ruột. Lúc nhỏ cô có tật hay tụt huyết áp, khi thi đại học, hàng ngày cô Lý còn gọi cô đến phòng giáo viên ăn trứng gà bổ sung dinh dưỡng.
Thầy cô trong phòng giáo viên còn gọi cô là con gái nhỏ của cô Lý.
Hôm nay cô Lý muốn gặp cô, cô có nên đi không?
Nhất thời Tần Chân không nói gì, mãi lâu mới nói nhỏ: “Mình biết cậu lo lắng gì.”
Vô duyên vô cớ sao lại nhắc tới Mạnh Đường? Còn liên tục như thế, tần suất còn cao hơn thi thuật ngữ cao tần cấp bốn, chẳng phải là muốn cô vượt qua chuyện này, khi đi họp lớp sẽ bớt xấu hổ đi?
Bạch Lộ trông cô đang tràn trề sức sống từ từ sa sút, không khỏi chọc chọc vào trán cô: “Tần Chân, cậu biết mình quen cậu nhiều năm như vậy, hận cậu nhất cái gì không? Lúc trước cậu mượn tiền mình, ăn cơm mình, uống trà sữa mình, dùng nước sôi của mình, cậu chưa bao giờ nhớ rõ. Vậy mà ngay cả người kia hàng ngày mặc quần áo gì, khi lên bục giảng thì đi tổng cộng bao nhiêu bước, sáng ra phải đi WC mấy lần cậu đều nhớ rõ ràng rành mạch. Cậu nói xem, cậu sao lại bại não như vậy? Nên nhớ không nhớ được, nên quên thì chẳng quên được tí gì, mình thật muốn moi óc cậu ra nhìn xem mạch não cậu trông làm sao!”
Tần Chân mệt mỏi tinh thần trả lời cô một câu: “Người không tim không phổi giống cậu đương nhiên không cách nào hiểu được cô gái tốt có tình có nghĩa như mình rồi!”
Bạch Lộ thật muốn thuận tay đẩy cô ra giữa đường trừ hại cho dân.
Vào thứ hai, Tần Chân trước vào công ty báo tin, sau đó mang áo khoác đen lẻn một vòng đến tiệm giặt ủi rồi sang chỗ Trình Lục Dương.
Lưu Trân Châu đang ở phòng trà rót nước, lúc đi ra vừa vặn thấy cô cầm túi trong tay đi vào thang máy, bưng ly chỉ chỉ: “Cái gì vậy?”
“Áo của tổng giám đốc Trình ạ.” Tần Chân thành thật nói.
Lưu Trân Châu phun trà ra: “Giỏi cho cô, khá đấy! Học được tặng quà từ bao giờ rồi?”
“Không phải tặng quà đâu ạ, là áo của tổng giám đốc Trình, đã mặc rồi!” Tần Chân nhấn mạnh ba chữ sau.
Lưu Trân Châu híp mắt, ngờ vực hỏi: “Sao quần áo của tổng giám Trình lại ở chỗ cô chứ?”
“…” Tần Chân lập tức nghẹn họng, ngược lại nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ: “Á, đến giờ rồi, nếu không đến tổng giám đốc Trình sẽ lại mắng chửi người mất!”
Chạy thật xa vẫn còn cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của bà Lưu Trân Châu. Tần Chân sởn hết gai ốc cảm thán lãnh đạo trực tiếp của mình thì ra là sói đội lốt phụ nữ trung niên.
Một đường ngồi xe buýt tới tầng dưới La Lune, dù sao vào giờ này thế nào trung tâm thành phố cũng sẽ tắc cả buổi sáng, xe taxi cũng chẳng nhanh hơn xe buýt được bao nhiêu.
Tần Chân xách túi ngồi ở ghế ngẩn người, tầm mắt dừng ở dòng chữ tiếng Anh màu bạc nho nhỏ in nghiêng trên cổ áo, bắt đầu nhàm chán cân nhắc xem rốt cuộc là tiếng Pháp hay tiếng Đức đây.
Từng có một lần cô muốn chọn một môn ngoại ngữ làm chuyên ngành, bởi vì mồm mép nhanh nhẹn, từ nhỏ học cái gì được cái đó, hàng năm tiết mục cuối năm qua đi, cô nhất định sẽ bắt chước một đoạn ngắn đặc sắc nhất trong tiểu phẩm tấu nói ngắn, chọc cả nhà cười ha ha.
Bà ngoại Tần Chân khi còn trẻ từng học tiếng Nga nên cứ thích lôi kéo cô nói mấy câu. Cô cũng vô cùng phối hợp mà mở miệng một tiếng “A bà ngoại giỏi quá” hoặc là “Bà ngoại cháu ngưỡng mộ bà ngoại nhất nha nha nha”. Bà ngoại sẽ vừa cười vừa chọc chọc trán cô, cuối cùng nói một câu: “Cô bé nhà bà nên học ngoại ngữ, nghe bà sau này thế nào cũng phải học đại học, xem cháu có tài ngôn ngữ trời cho thế này, nhất định là được di truyền từ bà ngoại rồi!”
Chỉ tiếc ngay cả cánh cửa đại học cô cũng không vào được, cầm thông báo trúng tuyển khóc lóc một trận ở nhà, sau đó bình tĩnh tiếp nhận quyết định của cha mẹ — buông tha đại học, nhường cơ hội vào đại học của cô ngày đó cho em trai thông minh.
Lúc đó bà ngoại đã qua đời, không còn ai sờ đầu cô, cười tủm tỉm khen cô có tài năng ngôn ngữ trời cho. Cô dứt khỏi kí ức về thời thơ ấu ngây thơ, ngược lại đâm đầu vào xã hội phức tạp. Vào lúc Bạch Lộ và những bạn học trường cấp ba khác vô cùng vui vẻ bước vào cánh cửa đại học, cô không thể không học cách thích ứng với xã hội, học cách vứt bỏ kiêu ngạo từng có, dung nhập bản thân mình vào cuộc sống một người dân bé nhỏ trong ánh mắt lạnh nhạt của người khác hết lần này đến lần khác.
May mà em trai thiên tài của cô không phụ sự mong đợi của mọi người, từ tiểu học vượt qua khó khăn giật giải Olympic toán học, kỳ thi tiếng Anh đoạt được nhiều loại giải thưởng, lên cấp hai càng hơn thế, đoạt được cả giải nhất kỳ thi vật lý toàn quốc.
Vì thế Tần Chân liền bình thường trở lại. Lúc trước em trai cũng khóc lóc ầm ĩ muốn cho cô được học đại học, cô dựa vào nhiều tuổi hơn, nhường cơ hội cho em. Trời biết để ra được quyết định này, cô mất bao nhiêu can đảm.
Cũng may, Tần Thiên không hề chịu thua kém.
Giữa trưa mặt trời chói lọi chiếu sáng khắp nơi, thời tiết lại ấm áp, mọi người trên xe buýt đều buồn ngủ, Tần Chân vẫn say sưa hồi tưởng những chuyện này nọ lẫn lộn.
Xe buýt ghé vào một trạm bên đường, có người lên xe, đi đến bên cạnh chỗ cô ngồi thình lình hỏi: “Xin hỏi có thể chuyển túi đi được không?”
“À, được –” Tần Chân định thần lại, vội vàng nhấc túi ở ghế trống bên cạnh lên, ngẩng đầu cười với người kia một cái. Ai ngờ ý cười còn chưa đến đáy mắt, đột nhiên cô ngẩn người.
Dường như bầu trời ấm áp ánh nắng vừa rồi đột nhiên sụp xuống, tức thì trời long đất lở, trời đất tối tăm.
Bên trên xe buýt ồn ào như vậy, còn phát đi phát lại bài hát chẳng nổi tiếng gì nhưng phố lớn ngõ nhỏ đều phát nên mọi người nghe nhiều đều thuộc. Nhưng bên tai Tần Chân bỗng chốc không còn bất cứ âm thanh nào, ù ù một tiếng, như có người rút đi tất cả phương tiện truyền âm, vì thế không còn bất kì tiếng động nào có thể truyền đến lỗ tai cô.
Cô thậm chí còn nắm chặt lấy túi đựng quần áo, cứ thế kinh ngạc nhìn người trước mắt, sau đó chậm rãi thốt ra hai chữ: “… Mạnh Đường?”
Hai chữ ngắn ngủn như hút hết toàn bộ hơi sức của cô. Tên anh rõ ràng từng bầu bạn với cô suốt bảy năm thanh xuân, thậm chí một đường quấn lấy công chúa tóc bím ngây thơ dại khờ, giống như bài ca tuần hoàn hát mãi không xong đến khi cô học thuộc lòng khi nhìn vào gương trang điểm.
Nhưng hôm nay gọi ra hai chữ này một lần nữa, cổ họng cô lại trở nên khô khốc, yết hầu siết chặt bỏng rát, tựa như xác ướp bị vùi sâu dưới mặt đất đã lâu làm cho máu thịt toàn thân khô héo, từ sợi tóc đến tận đầu ngón chân, không một chỗ nào có thể động đậy nhúc nhích.
Cô trơ mắt nhìn người thiếu niên từng xuất hiện trong mộng vô số lần cứ thế đột ngột xuất hiện trước mặt cô trong dáng dấp đàn ông chín chắn, vẫn ánh mắt ôn hòa tinh khiết trước sau như một đó, ngũ quan vẫn tuấn tú như từ trước vẫn thế.
Vì thế cô lại nghĩ tới mình từng ôm ấp tâm tư thiếu nữ dạt dào, lúc đó còn theo trào lưu viết nhật ký, kích động viết xuống một đoạn mùi mẫn thế này: anh đứng trong ánh sáng trong suốt, một bên mặt bị ánh mặt trời chiếu lên thật trong trẻo mịn màng, mình chỉ đứng nhìn anh thế này thôi, đã cảm thấy như có người tiêm vào lòng một liều thuốc mặt trời. Rõ ràng là sáng sớm trời đông giá lạnh, bên ngoài còn rơi bông tuyết nhỏ, trong lòng mình lại như có một mặt trời tí hon soi rọi ánh hào quang ấm áp không gì sánh bằng.
Phong cách sinh viên khoa văn thật mùi mẫn đến đáng sợ, vô số ý niệm hỗn loạn trong đầu như bột mì trong cái sàng, một khi lắc lư liền rào rào rơi vào thần kinh, sáng chói làm cô hoa cả mắt, tâm tình kích động.
Mà giờ khắc này, Mạnh Đường đứng ở trước mắt cô, một thân áo len xám ôn hòa vậy mà làm cô sinh ra ảo giác chói mắt.
Giống như toàn thân cao thấp đều phát sáng.
Ngay cả hàm răng cô cũng phát run, máu một đường kêu gào tuôn trào như điên chảy về phía tim.
Thịch, thịch.
Đây là cuộc gặp lại đột ngột thế nào vậy?
Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát nhưng lại giống như đã trôi qua vài thế kỷ dài dằng dặc với cô, cô nghe thấy người đàn ông trước mặt dùng ngữ điệu ôn hòa lành lạnh thậm chí chứa thêm vài phần ý cười nhợt nhạt, kinh ngạc nói với cô: “Cô biết tôi sao?”
Ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, tất cả đều quá tốt đẹp đến nỗi không còn chân thực nữa.
Mà Tần Chân ngồi tại chỗ, rõ ràng cô không sợ lạnh lắm lại lần đầu cảm nhận cái rét lạnh đến thấu xương của ngày đông.
Giống như sấm sét giữ trời quang, giống như đột ngột rớt xuống hầm băng, giống như cơ tim bị tắc nghẽn, giống như bị tắc động mạch phát tác.