Edit: Thùy Lam
Beta: Vi Vi
Giữa trưa, trước cửa tòa cao ốc thương mại người qua kẻ lại, phần lớn đều là nhân viên ở đây, người thì vừa mới ăn trưa về, người thì đang chuẩn bị ra ngoài ăn trưa.
Trong không gian đó, cảnh Tần Chân đang tranh chấp với một anh nhân viên giao đồ ăn mặc đồng phục màu đỏ trở nên vô cùng nổi bật.
Chuyện là thế này, khoảng nửa tiếng trước, bởi vì bận rộn chỉnh lý hồ sơ cho nên Tần Chân đã gọi một suất ‘cơm rang thịt hai lần chín’, kết quả là nửa tiếng sau, anh nhân viên giao hàng này gọi điện thoại tới, cô vừa bước xuống tầng thì đối phương đã đưa tới một suất ‘thịt hai lần chín’, một suất ‘cơm rang trứng’.
Cơm rang thịt hai lần chín có giá hai mươi tệ một suất, còn một suất thịt hai lần chín và một suất cơm rang trứng là ba mươi bảy tệ, vì chuyện này mà Tần Chân tranh cãi với anh nhân viên giao hàng.
Người giao hàng thì cứ kiên quyết chối: “Cô à, tôi mặc kệ nó bao nhiêu tiền, tôi chỉ là một nhân viên giao hàng mà thôi, nếu cô không chịu trả tiền thì tiền này tôi phải tự móc tiền túi ra mà trả đó, cô gọi món như thế nào thì ông chủ của chúng tôi làm theo như vậy, bây giờ cô nói gì với tôi cũng vô dụng, nếu cô không chịu trả tiền thì tôi sẽ không đi đâu hết, cô xem làm sao coi cho được thì làm!”
Xí, người bây giờ thật can đảm, đi bán hàng mà cứ y như là xã hội đen vậy, mấy cảnh này TVB chiếu nhiều lắm, ngay cả câu “không lấy được tiền tôi sẽ không đi đâu hết” cũng nói trôi chảy đâu ra đấy.
Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà thái độ của bên kia lại hung hăng như vậy, khiến Tần Chân cũng nổi nóng, nhất quyết không buông tha:
“Tôi gọi món như thế nào thì anh tự đi mà hỏi ông chủ của các anh đấy, rõ ràng là gọi cơm rang thịt hai lần chín, sao tới chỗ anh thì nó thành thịt hai lần chín thêm cơn rang trứng? Tôi đã bảo anh đi khỏi đây rồi, không phải là cơm tôi gọi, tôi tuyệt đối không thể ngậm bồ hòn này được!”
Anh nhân viên giao cơm nóng nảy:
“Ê, tôi nói cái cô này sao có thể như vậy? Không phải chỉ thêm mười mấy tệ thôi sao? Cái chuyện cỏn con như vậy mà cô cứ cứng đầu với tôi mãi, tôi nói cho cô nghe, cô đừng thấy tôi là nhân viên giao hàng thì dễ bắt nạt, mỗi ngày đến giờ ăn, chúng tôi đều không kịp ăn cơm thì thôi đi, còn phải ôm bụng đói đi khắp nơi giao cơm, nghe cái mùi vị kia thì đến con giun trong bụng cũng muốn chui ra đó, cô có biết không? Giờ cô nói đi, chỉ có mười mấy tệ, cô tranh cãi với tôi làm gì? Mười mấy tệ thì có thể làm gì chứ? Mua được bộ quần áo hay mua được sợi dây chuyền?
Tần Chân trợn mắt: “Anh cũng biết mười mấy tệ không có tác dụng gì? Vậy anh cãi với tôi làm gì? Đã xem thường mười mấy tệ như vậy thì tự bỏ tiền túi của anh ra mà bồi thường đi, nhân tiện trở về dạy dỗ lại ông chủ của các anh, khách hàng không dễ bị gạt như vậy đâu! Còn nữa, anh đừng có ở chỗ này mà nói chuyện giật gân, cái gì mà nhân viên giao cơm dễ bắt nạt? Tự anh nhìn lại đi, bây giờ là ai đang bắt nạt ai, cái người vừa mới nói không đưa tiền thì không chịu đi rốt cục là ai thế?”
Hai người cứ thế anh một lời, tôi một câu tranh cãi rất náo nhiệt.
Trung tâm thương mại này có tổng cộng ba mươi tầng, các doanh nghiệp lớn đều có, Tần Chân chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của một thương hiệu bán nhà thấp kém. Hiện đang là giờ nghỉ trưa, không ít người ra ra vào vào ngó xem náo nhiệt là thuộc thành phần tri thức công ty nước ngoài, họ nhìn cô gái mặc bộ quần áo công sở tầm thường tranh cãi với người giao đồ ăn đến mặt đỏ tía tai chỉ vì mười mấy tệ, đều hứng thú nghị luận.
Lúc Trình Lục Dương bước ra khỏi thang máy chuyên dụng, bên cạnh còn có vài trợ lý áo quần ngay ngắn, đại diện bên hợp tác trong thỏa thuận này mỉm cười tiễn anh đi ra, kết quả là mới đi đến sảnh lớn thì thấy ngoài cửa chính có đám đông đang vây chật kín.
Phương Khải thân là trợ lí nên vội vàng bước tới xem, định tách đám đông ra để cho đám Trình Lục Dương dễ dàng đi qua.
Kết quả khi Trình Lục Dương đứng đợi ở giữa sảnh lớn thì nghe thấy một giọng nói rất đặc trưng, thậm chí còn có mấy phần quen thuộc.
“Anh định làm gì? Chụp ảnh tôi lại để đăng lên blog hả? Anh có biết cái gì gọi là quyền chân dung hay không? Có giỏi thì anh cứ đăng đi, đăng đi rồi đợi tòa án gửi thư tới, tôi kiện anh tội xâm phạm quyền chân dung, quyền danh dự, anh còn phỉ báng tôi nữa!”
Một giọng nam khác giọng vừa rồi cười lạnh nói:
“Ha ha, thật muốn nhổ cứt chó lên cái mặt của cô quá, cái gì mà quyền danh dự? Chị hai à, phiền cô, không biết luật thì đừng có cố mà sĩ diện, cái loại người chỉ vì mười mấy tệ mà đi ức hiếp người dân lao động như cô, tôi nhất định sẽ cho mọi người trên toàn thế giới này đều thấy được cái bản mặt đáng ghê tởm của cô!”
“Anh nói chuyện tôn trọng chút đi, cái gì mà bản mặt đáng ghê tởm? Tôi hỏi anh, các anh đi gạt người như vậy bao lâu rồi? Làm ăn mà làm như vậy sao? Cũng không sợ khách hàng tới một lần thì không dám tới lần thứ hai nữa!”
“Thôi đi, loại gái già như cô đã từng đây tuổi rồi mà còn tính toán so đo, ai mà dám trông mong cô ghé lần thứ hai chứ? Tiết kiệm tiền của cô để dành lên mạng bách hợp (*) tìm bạn đời chẳng phải là tốt hơn sao?”
[(*) mạng bách hợp là trang mạng phục vụ tình yêu và hôn nhân, gia đình lớn nhất của Trung Quốc]
Anh nhân viên giao hàng tức điên rồi, vừa cười lạnh vừa khiêu khích:
“Nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch như bà già của cô, khẳng định là vẫn còn độc thân, tôi nói không sai chứ? Đăng ảnh lên blog giúp cô quảng cáo cho mọi người trên toàn thế giới, không chừng còn có người bụng đói ăn quàng mà thích cô đó.”
Năng lực chiến đấu toàn thân của Tần Chân lúc này cũng bị kích phát ra rồi:
“Mọi người trên toàn thế giới? Ồ, ngài đây đúng là người nổi tiếng, chỉ một cái blog mà mọi người trên toàn thế giới đều giúp ngài phát tán, tôi quả thật rất sùng bái ngài nha!”
Trước giờ cô luôn miệng lưỡi bén nhọn, hiện tại đang trong tình trạng không chịu thua, cuối cùng hung hăng nói:
“Tôi cho anh biết, Tần Chân tôi sống hai mươi sáu năm, thật không biết bốn chữ ‘bị người bắt nạt’ viết như thế nào! Mười mấy tệ tuy không đáng là gì, nhưng cái loại hành vi không biết xấu hổ mà đi lừa gạt khách hàng này, rõ ràng là lừa đảo! Còn cái miệng thúi của anh, cơm rang này tự anh giữ lại đi, xem xem có thể giúp anh khỏi phải phun ra mấy lời thô tục hay không, muốn lừa gạt tôi hả? Đừng có mơ!”
Tần Chân?
Trong sảnh lớn, Trình Lục Dương trầm ngâm một lát, chợt nhớ ra người này … không phải là cô đầu gấu tông vào xe mình hai ngày trước mà khiến thợ sửa chữa xe trong cửa hàng 4S (*) cũng không biết nên sửa như thế nào sao?
[(*)cửa hàng 4S: hình thức kinh doanh ô tô đặc biệt lấy bốn loại dịch vụ hợp nhất làm nòng cốt, bao gồm: bán xe (Sale), thay thế phụ tùng (Sparepart), phục vụ sau khi bán (Service), phản hồi thông tin (Survey), gọi tắt là 4S]
Có chút thú vị đây.
Đang lúc mọi người vây xem rất náo nhiệt thì phía ngoài bỗng có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi trang điểm đậm vạch đám đông ra mà tiến vào:
“Tần Chân! Bà đây tìm cô cả buổi, mẹ kiếp, cô còn ở đây gây lộn với nhân viên giao hàng?”
Tần Chân đang đỏ mặt tía tai, khí thế mười phần bỗng giật mình, giống như bong bóng xì hơi:
“Chủ…..chủ nhiệm Lưu?”
“Khách hàng kia đã đợi cô ở đường Nhị Hoàn cả nửa tiếng rồi, không phải buổi sáng tôi đã dặn cô rồi sao? Mười hai rưỡi! Đúng mười hai rưỡi người ta ở vườn hoa Xuân Thiên đợi xem nhà, ai ngờ cô quên sạch lời dặn của tôi, còn ở đây cãi lộn vớ vẩn với người ta!”
Lưu Trân Châu giận đến mặt mũi đỏ bừng:
“Mau bắt xe qua đó ngay lập tức cho tôi! Người ta gọi điện tới mắng chúng ta không giữ chữ tín, cho anh ta leo cây đây! Tôi cho cô biết, tiền taxi này là cô tự trả chứ công ty không giải quyết!”
Tần Chân đen mặt, vội vội vàng vàng chạy ra đường tìm một chiếc taxi trống thì bị anh nhân viên giao hàng kéo lại:
“Ê ê, định chạy hả? Cô còn chưa trả tiền đâu, ba mươi bảy tệ, một xu cũng không được thiếu!”
Anh ta vừa nói vừa quơ quơ mấy đồng tiền lúc nãy thu được của Tần Chân lên không trung, Tần Chân nghiến răng nghiến lợi giơ tay giật phắt lại:
“Ba mươi bảy tệ? Tôi cho anh biết, một xu cũng không có!”
Cô hất tay anh ta ra, rồi chui tọt vào một chiếc taxi bên đường, đóng cửa lại, đồng thời hướng về phía người ở bên ngoài nở một nụ cười ngọt ngào:
“Tạm biệt ngài nha, lần sau nhớ là đừng có đi lừa đảo khách hàng, phải xem khách hàng là thượng đế, chứ ngài cứ như vậy thì sẽ bị xuống địa ngục đó!”
Anh ta sửng sốt hồi lâu rồi quay sang nhìn Lưu Trân Châu, hùng hồn nói:
“Bà là cấp trên của cô ta phải không? Nhân viên của bà ăn quịt tiền cơm, phiền bà thanh toán cho cô ta!”
Lưu Trân Châu trước nay đã từng gặp qua vô số người, bà nhìn anh ta cao thấp đánh giá mấy lần:
“Nội bát, thể nhược, mặt vàng, thận hư, tôi nói này chàng trai, hiện nay tỷ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, nam ít nhưng nữ thì đầy ra đấy, cậu cần gì phải nghĩ quẩn mà gấp gáp đi tranh đối tượng với các cô gái độc thân? Hay là vầy, cậu nói tên blog của cậu cho tôi biết, rồi lát nữa cậu đăng ảnh của nhân viên chúng tôi, tôi cũng đăng một cái, thuận tiện giúp cậu tìm đối tượng, tuyên bố tin tức xuất quỹ (*) đáng mừng này.”
[(*) xuất quỹ: bình thường có người không muốn biểu đạt khuynh hướng tình dục của bản thân mình, đến khi muốn công khai hoặc thừa nhận thì được gọi là xuất quỹ]
Anh nhân viên giao hàng biến đổi sắc mặt, nghe tiếng nói chuyện của những người xung quanh thì bỗng nhiên hiểu ra, tức thì giậm chân:
“Mẹ nó, bữa nay coi như ông mày xui xẻo! Gặp phải hai con đàn bà điên!”
Sau khi người trong cuộc rời đi, đám đông ở xung quanh cũng dần dần giải tán.
Đại biểu Trương quay lại, định tiễn Trình Lục Dương ra cửa, lại thấy anh đứng đó với nét mặt như cười như không, cứ như là còn chưa hết hứng thú.
“Tổng giám đốc Trình?”
Ông dè dặt gọi, lại thấy Trình Lục Dương thờ ơ quay đầu hỏi một câu:
“Hai người lúc nãy là ở công ty nào?”
“Là tập đoàn Âu Đình ở tầng mười một.”
“Âu Đình?”
Trình Lục Dương suy tư chốc lát, khi chắc chắn rằng trong trí óc không hề có thông tin nào về hai chữ này, sau đó dường như có chút suy nghĩ mà cười cười:
“Khó trách không hề có tiếng tăm, nhân viên như vậy, ông chủ của họ có biết không?”
Đại biểu Trương im lặng liếc nhìn anh chàng mặc Âu phục màu vỏ quýt này, hết sức trấn định cúi đầu … Tổng giám đốc Trình như vậy, nhân viên của ngài có biết không?
Âu phục màu vỏ quýt… Từ tầng ba mươi xuống tầng một, dọc đường cái màu này đã thu hút sự chú ý của vô số người, vậy mà vị tổng giám đốc Trình đây từ đầu tới cuối đều hết sức bình tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng, khí phách mười phần, còn đại biểu Trương đi bên cạnh chỉ bị ảnh hưởng thôi mà đã sắp không bình tĩnh nổi nữa rồi này, có được không?
Năng lực chịu đựng tâm lý tốt như thế cùng với trình độ thưởng thức thời thượng đặc biệt như vậy… Hai người phụ nữ của Âu Đình kia hoàn toàn không đáng kể, còn thua kém nhiều lắm!
Beta: Vi Vi
Giữa trưa, trước cửa tòa cao ốc thương mại người qua kẻ lại, phần lớn đều là nhân viên ở đây, người thì vừa mới ăn trưa về, người thì đang chuẩn bị ra ngoài ăn trưa.
Trong không gian đó, cảnh Tần Chân đang tranh chấp với một anh nhân viên giao đồ ăn mặc đồng phục màu đỏ trở nên vô cùng nổi bật.
Chuyện là thế này, khoảng nửa tiếng trước, bởi vì bận rộn chỉnh lý hồ sơ cho nên Tần Chân đã gọi một suất ‘cơm rang thịt hai lần chín’, kết quả là nửa tiếng sau, anh nhân viên giao hàng này gọi điện thoại tới, cô vừa bước xuống tầng thì đối phương đã đưa tới một suất ‘thịt hai lần chín’, một suất ‘cơm rang trứng’.
Cơm rang thịt hai lần chín có giá hai mươi tệ một suất, còn một suất thịt hai lần chín và một suất cơm rang trứng là ba mươi bảy tệ, vì chuyện này mà Tần Chân tranh cãi với anh nhân viên giao hàng.
Người giao hàng thì cứ kiên quyết chối: “Cô à, tôi mặc kệ nó bao nhiêu tiền, tôi chỉ là một nhân viên giao hàng mà thôi, nếu cô không chịu trả tiền thì tiền này tôi phải tự móc tiền túi ra mà trả đó, cô gọi món như thế nào thì ông chủ của chúng tôi làm theo như vậy, bây giờ cô nói gì với tôi cũng vô dụng, nếu cô không chịu trả tiền thì tôi sẽ không đi đâu hết, cô xem làm sao coi cho được thì làm!”
Xí, người bây giờ thật can đảm, đi bán hàng mà cứ y như là xã hội đen vậy, mấy cảnh này TVB chiếu nhiều lắm, ngay cả câu “không lấy được tiền tôi sẽ không đi đâu hết” cũng nói trôi chảy đâu ra đấy.
Đây vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mà thái độ của bên kia lại hung hăng như vậy, khiến Tần Chân cũng nổi nóng, nhất quyết không buông tha:
“Tôi gọi món như thế nào thì anh tự đi mà hỏi ông chủ của các anh đấy, rõ ràng là gọi cơm rang thịt hai lần chín, sao tới chỗ anh thì nó thành thịt hai lần chín thêm cơn rang trứng? Tôi đã bảo anh đi khỏi đây rồi, không phải là cơm tôi gọi, tôi tuyệt đối không thể ngậm bồ hòn này được!”
Anh nhân viên giao cơm nóng nảy:
“Ê, tôi nói cái cô này sao có thể như vậy? Không phải chỉ thêm mười mấy tệ thôi sao? Cái chuyện cỏn con như vậy mà cô cứ cứng đầu với tôi mãi, tôi nói cho cô nghe, cô đừng thấy tôi là nhân viên giao hàng thì dễ bắt nạt, mỗi ngày đến giờ ăn, chúng tôi đều không kịp ăn cơm thì thôi đi, còn phải ôm bụng đói đi khắp nơi giao cơm, nghe cái mùi vị kia thì đến con giun trong bụng cũng muốn chui ra đó, cô có biết không? Giờ cô nói đi, chỉ có mười mấy tệ, cô tranh cãi với tôi làm gì? Mười mấy tệ thì có thể làm gì chứ? Mua được bộ quần áo hay mua được sợi dây chuyền?
Tần Chân trợn mắt: “Anh cũng biết mười mấy tệ không có tác dụng gì? Vậy anh cãi với tôi làm gì? Đã xem thường mười mấy tệ như vậy thì tự bỏ tiền túi của anh ra mà bồi thường đi, nhân tiện trở về dạy dỗ lại ông chủ của các anh, khách hàng không dễ bị gạt như vậy đâu! Còn nữa, anh đừng có ở chỗ này mà nói chuyện giật gân, cái gì mà nhân viên giao cơm dễ bắt nạt? Tự anh nhìn lại đi, bây giờ là ai đang bắt nạt ai, cái người vừa mới nói không đưa tiền thì không chịu đi rốt cục là ai thế?”
Hai người cứ thế anh một lời, tôi một câu tranh cãi rất náo nhiệt.
Trung tâm thương mại này có tổng cộng ba mươi tầng, các doanh nghiệp lớn đều có, Tần Chân chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi của một thương hiệu bán nhà thấp kém. Hiện đang là giờ nghỉ trưa, không ít người ra ra vào vào ngó xem náo nhiệt là thuộc thành phần tri thức công ty nước ngoài, họ nhìn cô gái mặc bộ quần áo công sở tầm thường tranh cãi với người giao đồ ăn đến mặt đỏ tía tai chỉ vì mười mấy tệ, đều hứng thú nghị luận.
Lúc Trình Lục Dương bước ra khỏi thang máy chuyên dụng, bên cạnh còn có vài trợ lý áo quần ngay ngắn, đại diện bên hợp tác trong thỏa thuận này mỉm cười tiễn anh đi ra, kết quả là mới đi đến sảnh lớn thì thấy ngoài cửa chính có đám đông đang vây chật kín.
Phương Khải thân là trợ lí nên vội vàng bước tới xem, định tách đám đông ra để cho đám Trình Lục Dương dễ dàng đi qua.
Kết quả khi Trình Lục Dương đứng đợi ở giữa sảnh lớn thì nghe thấy một giọng nói rất đặc trưng, thậm chí còn có mấy phần quen thuộc.
“Anh định làm gì? Chụp ảnh tôi lại để đăng lên blog hả? Anh có biết cái gì gọi là quyền chân dung hay không? Có giỏi thì anh cứ đăng đi, đăng đi rồi đợi tòa án gửi thư tới, tôi kiện anh tội xâm phạm quyền chân dung, quyền danh dự, anh còn phỉ báng tôi nữa!”
Một giọng nam khác giọng vừa rồi cười lạnh nói:
“Ha ha, thật muốn nhổ cứt chó lên cái mặt của cô quá, cái gì mà quyền danh dự? Chị hai à, phiền cô, không biết luật thì đừng có cố mà sĩ diện, cái loại người chỉ vì mười mấy tệ mà đi ức hiếp người dân lao động như cô, tôi nhất định sẽ cho mọi người trên toàn thế giới này đều thấy được cái bản mặt đáng ghê tởm của cô!”
“Anh nói chuyện tôn trọng chút đi, cái gì mà bản mặt đáng ghê tởm? Tôi hỏi anh, các anh đi gạt người như vậy bao lâu rồi? Làm ăn mà làm như vậy sao? Cũng không sợ khách hàng tới một lần thì không dám tới lần thứ hai nữa!”
“Thôi đi, loại gái già như cô đã từng đây tuổi rồi mà còn tính toán so đo, ai mà dám trông mong cô ghé lần thứ hai chứ? Tiết kiệm tiền của cô để dành lên mạng bách hợp (*) tìm bạn đời chẳng phải là tốt hơn sao?”
[(*) mạng bách hợp là trang mạng phục vụ tình yêu và hôn nhân, gia đình lớn nhất của Trung Quốc]
Anh nhân viên giao hàng tức điên rồi, vừa cười lạnh vừa khiêu khích:
“Nhìn bộ dạng lôi thôi lếch thếch như bà già của cô, khẳng định là vẫn còn độc thân, tôi nói không sai chứ? Đăng ảnh lên blog giúp cô quảng cáo cho mọi người trên toàn thế giới, không chừng còn có người bụng đói ăn quàng mà thích cô đó.”
Năng lực chiến đấu toàn thân của Tần Chân lúc này cũng bị kích phát ra rồi:
“Mọi người trên toàn thế giới? Ồ, ngài đây đúng là người nổi tiếng, chỉ một cái blog mà mọi người trên toàn thế giới đều giúp ngài phát tán, tôi quả thật rất sùng bái ngài nha!”
Trước giờ cô luôn miệng lưỡi bén nhọn, hiện tại đang trong tình trạng không chịu thua, cuối cùng hung hăng nói:
“Tôi cho anh biết, Tần Chân tôi sống hai mươi sáu năm, thật không biết bốn chữ ‘bị người bắt nạt’ viết như thế nào! Mười mấy tệ tuy không đáng là gì, nhưng cái loại hành vi không biết xấu hổ mà đi lừa gạt khách hàng này, rõ ràng là lừa đảo! Còn cái miệng thúi của anh, cơm rang này tự anh giữ lại đi, xem xem có thể giúp anh khỏi phải phun ra mấy lời thô tục hay không, muốn lừa gạt tôi hả? Đừng có mơ!”
Tần Chân?
Trong sảnh lớn, Trình Lục Dương trầm ngâm một lát, chợt nhớ ra người này … không phải là cô đầu gấu tông vào xe mình hai ngày trước mà khiến thợ sửa chữa xe trong cửa hàng 4S (*) cũng không biết nên sửa như thế nào sao?
[(*)cửa hàng 4S: hình thức kinh doanh ô tô đặc biệt lấy bốn loại dịch vụ hợp nhất làm nòng cốt, bao gồm: bán xe (Sale), thay thế phụ tùng (Sparepart), phục vụ sau khi bán (Service), phản hồi thông tin (Survey), gọi tắt là 4S]
Có chút thú vị đây.
Đang lúc mọi người vây xem rất náo nhiệt thì phía ngoài bỗng có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi trang điểm đậm vạch đám đông ra mà tiến vào:
“Tần Chân! Bà đây tìm cô cả buổi, mẹ kiếp, cô còn ở đây gây lộn với nhân viên giao hàng?”
Tần Chân đang đỏ mặt tía tai, khí thế mười phần bỗng giật mình, giống như bong bóng xì hơi:
“Chủ…..chủ nhiệm Lưu?”
“Khách hàng kia đã đợi cô ở đường Nhị Hoàn cả nửa tiếng rồi, không phải buổi sáng tôi đã dặn cô rồi sao? Mười hai rưỡi! Đúng mười hai rưỡi người ta ở vườn hoa Xuân Thiên đợi xem nhà, ai ngờ cô quên sạch lời dặn của tôi, còn ở đây cãi lộn vớ vẩn với người ta!”
Lưu Trân Châu giận đến mặt mũi đỏ bừng:
“Mau bắt xe qua đó ngay lập tức cho tôi! Người ta gọi điện tới mắng chúng ta không giữ chữ tín, cho anh ta leo cây đây! Tôi cho cô biết, tiền taxi này là cô tự trả chứ công ty không giải quyết!”
Tần Chân đen mặt, vội vội vàng vàng chạy ra đường tìm một chiếc taxi trống thì bị anh nhân viên giao hàng kéo lại:
“Ê ê, định chạy hả? Cô còn chưa trả tiền đâu, ba mươi bảy tệ, một xu cũng không được thiếu!”
Anh ta vừa nói vừa quơ quơ mấy đồng tiền lúc nãy thu được của Tần Chân lên không trung, Tần Chân nghiến răng nghiến lợi giơ tay giật phắt lại:
“Ba mươi bảy tệ? Tôi cho anh biết, một xu cũng không có!”
Cô hất tay anh ta ra, rồi chui tọt vào một chiếc taxi bên đường, đóng cửa lại, đồng thời hướng về phía người ở bên ngoài nở một nụ cười ngọt ngào:
“Tạm biệt ngài nha, lần sau nhớ là đừng có đi lừa đảo khách hàng, phải xem khách hàng là thượng đế, chứ ngài cứ như vậy thì sẽ bị xuống địa ngục đó!”
Anh ta sửng sốt hồi lâu rồi quay sang nhìn Lưu Trân Châu, hùng hồn nói:
“Bà là cấp trên của cô ta phải không? Nhân viên của bà ăn quịt tiền cơm, phiền bà thanh toán cho cô ta!”
Lưu Trân Châu trước nay đã từng gặp qua vô số người, bà nhìn anh ta cao thấp đánh giá mấy lần:
“Nội bát, thể nhược, mặt vàng, thận hư, tôi nói này chàng trai, hiện nay tỷ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, nam ít nhưng nữ thì đầy ra đấy, cậu cần gì phải nghĩ quẩn mà gấp gáp đi tranh đối tượng với các cô gái độc thân? Hay là vầy, cậu nói tên blog của cậu cho tôi biết, rồi lát nữa cậu đăng ảnh của nhân viên chúng tôi, tôi cũng đăng một cái, thuận tiện giúp cậu tìm đối tượng, tuyên bố tin tức xuất quỹ (*) đáng mừng này.”
[(*) xuất quỹ: bình thường có người không muốn biểu đạt khuynh hướng tình dục của bản thân mình, đến khi muốn công khai hoặc thừa nhận thì được gọi là xuất quỹ]
Anh nhân viên giao hàng biến đổi sắc mặt, nghe tiếng nói chuyện của những người xung quanh thì bỗng nhiên hiểu ra, tức thì giậm chân:
“Mẹ nó, bữa nay coi như ông mày xui xẻo! Gặp phải hai con đàn bà điên!”
Sau khi người trong cuộc rời đi, đám đông ở xung quanh cũng dần dần giải tán.
Đại biểu Trương quay lại, định tiễn Trình Lục Dương ra cửa, lại thấy anh đứng đó với nét mặt như cười như không, cứ như là còn chưa hết hứng thú.
“Tổng giám đốc Trình?”
Ông dè dặt gọi, lại thấy Trình Lục Dương thờ ơ quay đầu hỏi một câu:
“Hai người lúc nãy là ở công ty nào?”
“Là tập đoàn Âu Đình ở tầng mười một.”
“Âu Đình?”
Trình Lục Dương suy tư chốc lát, khi chắc chắn rằng trong trí óc không hề có thông tin nào về hai chữ này, sau đó dường như có chút suy nghĩ mà cười cười:
“Khó trách không hề có tiếng tăm, nhân viên như vậy, ông chủ của họ có biết không?”
Đại biểu Trương im lặng liếc nhìn anh chàng mặc Âu phục màu vỏ quýt này, hết sức trấn định cúi đầu … Tổng giám đốc Trình như vậy, nhân viên của ngài có biết không?
Âu phục màu vỏ quýt… Từ tầng ba mươi xuống tầng một, dọc đường cái màu này đã thu hút sự chú ý của vô số người, vậy mà vị tổng giám đốc Trình đây từ đầu tới cuối đều hết sức bình tĩnh, đôi mắt nhìn thẳng, khí phách mười phần, còn đại biểu Trương đi bên cạnh chỉ bị ảnh hưởng thôi mà đã sắp không bình tĩnh nổi nữa rồi này, có được không?
Năng lực chịu đựng tâm lý tốt như thế cùng với trình độ thưởng thức thời thượng đặc biệt như vậy… Hai người phụ nữ của Âu Đình kia hoàn toàn không đáng kể, còn thua kém nhiều lắm!