Edit: Gà
Beta: Vi Vi
Căn nhà mà Mạnh Đường mua là loại đắt nhất trong các tòa nhà mới nhất của Âu Đình, kiểu duplex, diện tích khoảng một trăm năm mươi mét vuông.
Tần Chân hẹn gặp Mạnh Đường ở dưới tầng, từ rất xa đã thấy anh ta đứng ở trước bồn hoa, tay cầm một chiếc ô ca-rô màu lam sẫm. Trong màn mưa mỏng mông lung, dáng người anh ta cao ngất đứng thẳng tắp dưới tán cây, khuôn mặt trầm tĩnh như người trong bức họa.
Bước chân Tần Chân hơi khựng lại, cánh tay cầm ô không khỏi căng thẳng.
Khung cảnh này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô có ảo giác như được quay trở về một quãng thời gian xa xăm nào đó.
Năm lớp mười một, vì cô bị thiếu máu, mà thức ăn trong căn tin lại không tốt, cô Lý phá lệ cho phép cô được học ngoại trú. Một hôm, sau tiết tự học buổi tối, bên ngoài trời đổ mưa rất to, cô cầm cặp sách đứng đợi ở ngoài sảnh trường học, ở đó cho tới khi tất cả học sinh nội trú đều dần dần rời đi hết, nhưng trời vẫn chưa tạnh.
Cô thường ngồi xe bus để đến trường, buổi sáng đi học hơi vội, lại không nghĩ hôm nay trời sẽ mưa nên để quên ô ở nhà. Trước mắt ngoại trừ đợi ra thì chẳng còn cách nào khác, nhưng mà nếu cứ đợi mãi như vậy, e rằng sẽ lỡ mất chuyến xe cuối cùng về nhà.
Cô hít sâu mấy cái, định bụng xông vào màn mưa, chỉ cần chạy tới cổng trường, rẽ trái đi thêm mấy trăm mét nữa là tới trạm xe bus, kết quả bởi vì mưa quá to mà không có can đảm cất bước.
Trong lúc cô đang vô cùng chán nản ngóng trông ông trời có thể rủ lòng thương xót cô, để cho cô có thể sớm được về nhà ăn cơm canh nóng sốt, thì một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng, “Không mang theo ô à?”
Cô hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy Mạnh Đường đang đứng phía sau cô, cầm trong tay chiếc ô ca-rô màu lam sẫm, trên môi là nụ cười nhẹ nhàng.
Không đợi cô trả lời, Mạnh Đường đã bật ô lên, đi tới bên cạnh cô, “Vừa rồi mình đến văn phòng có chút việc nên về muộn, nếu cậu không mang theo ô thì đi cùng nhau đi.”
Mạnh Đường cũng là học sinh ngoại trú giống như cô, bố cậu ta là giảng viên dạy toán ở đại học, buổi tối phụ đạo bài vở cho cậu cũng tiện hơn.
Nụ cười của Mạnh Đường dịu dàng như vậy, câu “đi cùng nhau đi” kia không phải là hỏi, mà là câu khẳng định, Tần Chân bất giác nhấc chân, cùng cậu bước vào trong màn mưa.
Tuyến xe bus cuối cùng quả nhiên đã chạy rồi, vì trời mưa nên các xe taxi đều chật kín khách, hai người đành đi bộ về nhà.
Mạnh Đường mà cô ngày nhớ đêm mong đang đi bên cạnh cô, tiếng bước chân theo quy luật truyền vào trong tai cô, mưa tí tách rơi trên tán ô, cây cối hai bên đường dưới cơn mưa phát âm thanh xào xạc, tất cả giống như một bản giao hưởng làm lòng người xao xuyến, vang vọng ngày hè tuổi mười bảy của Tần Chân.
Cô không khỏi cầu mong thời gian trôi chậm một chút, như vậy cô mới có thêm giây phút sóng vai cùng cậu đi trên quãng đường ngắn ngủi này.
Tiếc là nửa giờ trôi qua quá nhanh, hai người nói chuyện câu được câu chăng, rất nhanh đã tới bên ngoài tiểu khu chỗ Mạnh Đường. Vốn tưởng rằng cậu sẽ đưa ô cho cô mượn, để cô tự mình đi nốt quãng đường còn lại, không ngờ cậu lại vẫn cứ bước tiếp, cùng với cô nhanh chóng lướt qua cổng tiểu khu.
Cô nghi hoặc hỏi cậu: “Cậu không về nhà à?”
Mạnh Đường cúi đầu xem đồng hồ trên tay, ngẩng đầu giống không có việc gì nói: “Mình muốn đến siêu thị mua mấy thứ, tiện thể đi cùng với cậu một đoạn đường.”
Tần Chân không biết phải dùng ngôn từ nào để hình dung tâm trạng của mình giây phút đó, vừa mừng vừa sợ? Cảm ơn xe bus hết chuyến nhanh như vậy? Hay là cảm ơn cậu đúng lúc muốn đi siêu thị mua đồ?
Nhưng, đến tận khi Mạnh Đường lại mất nửa tiếng đồng hồ đưa cô về tới tận nhà, cô mới tỉnh táo lại từ trạng thái như đang nằm mơ, ý thức được dọc đường đi hai người đã bỏ qua vô số siêu thị, đích đến của cậu thực ra chính là tiểu khu mà cô đang ở.
Cô đứng ngây người ở trước cửa, ngơ ngác nhìn cậu vẫn còn ở trong màn mưa, lại không biết nói nên nói cái gì.
Mạnh Đường cười hỏi cô: “Sao còn không vào đi?”
Nương theo ánh đèn mờ nhạt ở trên đỉnh đầu, cô chú ý tới bên vai trái của cậu đã ướt đẫm, áo sơ mi màu trắng trở nên trong suốt, ẩm ướt dán trên vai trái.
Tần Chân há miệng, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Cám ơn cậu……”
Mạnh Đường không nói gì, hơi nghiêng người về phía trước, mỉm cười xoa xoa đầu cô, “Mau lên phòng ăn cơm đi.” Sau đó nhìn cô gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Mà Tần Chân cứ ngơ ngác đứng ở dưới hàng hiên như thế, nhìn bóng dáng cao ngất của cậu dần đi xa, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Cô cảm thấy, vào quãng thời gian đó, gặp được một thiếu niên tốt đẹp như vậy, thật giống như một câu chuyện đồng thoại.
Mà ngay vào lúc bóng hình kia sắp biến mất khỏi cổng tiểu khu, Mạnh Đường lại bỗng nhiên quay đầu, giống như là có linh tính, tầm mắt hai người giao nhau. Cách màn mưa, rõ ràng không nhìn rõ lắm, nhưng cô lại tin chắc rằng Mạnh Đường đang nở nụ cười quen thuộc với cô.
Cậu dùng cánh tay không cầm ô vẫy tay với cô như muốn bảo cô mau mau chạy lên nhà, mà cô cũng ngốc nghếch ra sức vẫy tay với cậu một cái, sau đó bước vào hành lang tối đen.
Cô không phát ra tiếng để tránh kích thích tới chiếc đèn cảm ứng chỉ cần nghe âm thanh là sẽ sáng lên, mà cố gắng bước lên trên rón ra rón rén, cứ như sự cẩn thận đó có thể giấu đi trái tim đang đập rộn ràng của bản thân.
Cô thích cậu, ai cũng không biết.
……
Ngày đó đã trôi rất xa, Tần Chân dừng bước rất lâu, trong khoảnh khắc quay trở về với hiện tại, lại tiếp tục bước đi. Cô thấy Mạnh Đường lại nở nụ cười quen thuộc với cô, thiếu niên ngày trước đã trở thành một người đàn ông anh tuấn trưởng thành, độ ấm trong ánh mắt và nụ cười vẫn không giảm chút nào, tựa như ánh mặt trời ngày đông mềm dịu trong lành.
Mạnh Đường cầm ô đi về phía cô vài bước, dùng giọng nói xen lẫn ý cười gọi một tiếng: “Tần Chân.”
Giống như khi còn đi học, mỗi lần quay người lại đưa vở bài tập toán cho cô, trong ánh mắt chỉ có một mình cô.
Tần Chân suy nghĩ lộn xộn, có cảm giác hoang mang không phân rõ nổi đâu là ký ức, đâu là hiện tại, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt tay, cười chào anh ta, “Đợi lâu rồi à?”
Anh lắc đầu, nói không lâu. Còn cô thì cố làm ra vẻ bình tĩnh, cùng anh bước vào sảnh lớn, đi thẳng vào nội dung chính.
Cô không ngừng hít sâu, nói với chính mình: Tần Chân, tất cả đều đã là chuyện quá khứ. Trình Lục Dương nói đúng, Mạnh Đường không phải là người tốt, lại càng không phải là cậu thiếu niên dịu dàng mà mày vẫn luôn ảo tưởng kia.
Anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, hiện giờ cười với mày cũng được, dịu dàng với mày cũng thế, tất cả đều chỉ là do phép lịch sự, mà nói trắng ra, chính là vì cần mày giúp đỡ.
Tỉnh lại, mau tỉnh lại, đừng có bày ra cái vẻ đấy nữa, mười bảy năm đã trôi qua, trái tim thiếu nữ ngày nào đã trở thành trái tim bà cô già khô héo rồi, đã không còn đủ tư cách để đau thương nữa.
Cô dấy lên tinh thần nghề nghiệp, cùng Mạnh Đường đi vào xem nhà mới của anh ta, hơn nữa đưa ra các ý kiến về bày biện rất đúng trọng tâm.
“Ban công rất rộng, hơn nữa hướng phía mặt trời, không bị nhà đối diện ngăn cản, cậu có thể làm thử một vườn hoa trên không, vừa phải, không to không nhỏ chắc chắn nhìn sẽ rất đẹp.” Cô nhớ tới nhà của Trình Lục Dương nên không khỏi cười rộ lên, chỉ vào một góc, “À, chỗ đó có thể đặt một bể nước, nuôi mấy loại cá gì đó, trong nhà sẽ có sức sống hơn. Bên này có thể đặt mấy chậu hoa, hoa dạ hương hay hoa hồng chẳng hạn, cảnh đẹp ý vui lại dễ ngửi……”
Nói đến đây, cô phát hiện, tất cả những gì mà cô nói liên miên đều là bày biện trong nhà Trình Lục Dương, mà nhắc tới anh, không biết vì sao tâm trạng tự dưng lại tốt lên, đến cả những phiền muộn mà Mạnh Đường mang đến cũng tan biến đi rất nhiều.
Cô bỗng nhiên dừng lại, ý thức được một vấn đề.
Bắt đầu từ khi nào, cô lại quan tâm tới tất cả mọi thứ của Trình Lục Dương như vậy?
Mạnh Đường vẫn chăm chú nhìn cô, đang nghe cô lải nhải về căn nhà mình mơ ước như cô bé thì lại thấy cô đột nhiên ngừng lại thì không khỏi lên tiếng hỏi: “Sao lại không nói tiếp?”
Cô xấu hổ cười, “Rõ ràng là nhà của cậu, mình lại chỉ này chỉ nọ thì có vẻ không tốt cho lắm.”
“Chẳng có gì là không tốt cả.” Mạnh Đường đi đến bên cạnh cô, hai người cứ thế đối mặt nhau ở cửa ban công.
Bởi vì bên ngoài trời đang mưa, cho nên không tiện đi ra ngoài, vì vậy, cửa thủy tinh ngăn cách trong phòng khô ráo với màn mưa bên ngoài thành hai thế giới. Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, lại bất ngờ trông thấy rõ ràng hình bóng mình trong mắt anh ta…… Giống như rất lâu trước đây, toàn thế giới chỉ có duy nhất bóng hình cô.
Tần Chân không khỏi lùi ra sau mấy bước, muốn nói cái gì đó để phá vỡ bầu không khí lặng thinh đến quỷ dị này, mà Mạnh Đường đúng lúc này lại mở miệng nói: “Mình gọi cậu tới đây, chính là muốn biết suy nghĩ của cậu. Tần Chân, thật ra lần này mình trở về –”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, cắt ngang lời Mạnh Đường nói. Tần Chân xin lỗi, lấy di động từ trong túi ra, sau khi nhìn thấy tên Trình Lục Dương thì ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, mình nghe điện thoại cái đã.”
Mạnh Đường cũng nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại, ngừng lại, không nói nữa.
Tần Chân chỉ dùng chưa đến một phút đồng hồ đã nói chuyện điện thoại xong, nguyên nhân là sợ Mạnh Đường nghe thấy Trình Lục Dương quái gở ở đầu bên kia châm chọc cô thế mà có thể nói tình bạn học với một người đàn ông bụng dạ xấu xa. Trước khi Trình Lục Dương kịp nổi cáu, cô đã cúp điện thoại vô cùng quyết đoán, sau đó quay đầu cười nói với Mạnh Đường như không có việc gì: “Vừa rồi nói đến đâu rồi ấy nhỉ? Cậu tiếp tục đi!”
Mạnh Đường nhìn biểu cảm sinh động cô chưa kịp điều chỉnh thì đột nhiên không nói nổi nữa.
Nên nói cái gì?
— Thật ra lần này mình về nước không phải vì cái gì khác, mà là vì cậu?
— Thật ra mấy năm nay mình vẫn luôn một mình, cũng hiểu rõ tình hình của cậu trong lòng bàn tay, bởi vì tình huống này đã sớm nằm trong dự kiến của mình?
— Thật ra từ trước tới giờ không phải chỉ mình cậu yêu đơn phương, mình còn quan tâm đến cậu còn hơn cậu nghĩ, quan tâm đến mức tính toán từng phút từng giây, đến cả mỗi khả năng sau này của chúng ta cũng đã tính?
Toàn bộ những gì anh biết đó là, Mạnh Đường được ca ngợi là thiên tài kia cũng có lúc mắc sai lầm, anh có thể tính rõ từng lỗ hồng của pháp luật, cũng có thể dự liệu tất cả những luận điểm phản bác và công kích mà luật sư đối phương có thể đưa ra trên tòa đến mức không sai chút nào, nhưng về tình yêu, về lòng người, anh lại thất bại hoàn toàn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì sự quan tâm dành cho người tên Trình Lục Dương mà Tần Chân đã biểu lộ ra trong một phút đồng hồ ngắn ngủi.
Cô hỏi anh ta còn đau đầu không, có đau họng không, có phải bị cảm rồi không, cô nói cô đội mưa trong đêm để mua thuốc cho anh ta, thuốc còn treo ở cửa, cô nói cô giúp anh ta giặt sạch quần áo, còn phơi ở ban công…… Chỉ mấy câu ngắn ngủi thôi, lại khiến Mạnh Đường rốt cuộc không mở miệng được nữa.
Nhưng anh là ai chứ? Là đại luật sư Mạnh oai phong một cõi trên tòa án, nhiều lần khiến cho luật sư đối phương phải bỏ cuộc, chủ động rút lui, là giáo sư Mạnh của học viện Luật có tiếng nhất cả nước, được các sinh viên luật si mê sùng bái, trong từ điển của anh chưa bao giờ có hai chữ bỏ cuộc.
Mạnh Đường lặng thinh một lát, đột nhiên làm như không có việc gì, tiếp tục bảo cô tư vấn về cách bày biện. Tần Chân không hề nghi ngờ, thấy anh cổ vũ như vậy, không bận tâm thêm nữa, chuyên nghiệp lấy kinh nghiệm nhiều năm đưa ra cho anh mấy đề xuất đúng trọng tâm.
Gần mười phút trôi qua, cô đã nói đến miệng khô lưỡi khô, lấy chai nước đã chuẩn bị trong túi ra uống, lau miệng, “Chỉ có chừng đó thôi, mình không đề xuất được thêm cái gì nữa đâu, dù sao mình chỉ là nhân viên môi giới nhà ở, không phải làm thiết kế chuyên nghiệp.”
Mạnh Đường lại nở nụ cười quen thuộc, bỗng nhiên quay đầu hỏi cô: “Cậu cảm thấy căn nhà này như thế nào?”
“Rất được!” Tần Chân không cần nghĩ ngợi trả lời luôn.
“Rất được ra sao?” Anh không nhanh không chậm hỏi đến cùng.
Tần Chân nghĩ nghĩ, “Vị trí đẹp — bởi vì nó tọa lạc ở trung tâm thanh phố. Căn hộ đẹp — bởi vì nó được thiết kế vô cùng hợp lý. Khung cảnh đẹp — dù sao tiểu khu này cũng có tiếng là xanh hóa. Còn có, chủ nhà cũng tốt — bởi vì một người chịu chi nhiều tiền để trang hoàng phòng ở, vậy căn phòng nhất định sẽ rất được.”
Cô cố gắng bày tỏ thái độ thân thiết của một người bạn học cũ, bởi vì Trình Lục Dương đã bảo cô phải học cách buông tay, mà phương pháp học tốt nhất, không phải là trốn tránh người đó cùng tất cả ký ức về người đó, mà là dùng thái độ đúng mực để đối diện với người đó.
Thế nhưng, trong khi cô đang không ngừng cố gắng, Mạnh Đường chỉ dùng một câu nói đã phá hủy toàn bộ tâm huyết của cô.
Trong căn phòng sáng ngời, anh đột nhiên nhìn thật sâu vào trong mắt cô, dùng giọng điệu dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm mọi thứ, lực sát thương mạnh đến mức có thể giết chết một con gián sống dai đến thuốc diệt côn trùng cũng không giết được hay một con chuột biến dị không sợ mèo, nói với cô: “Cậu thích là tốt rồi, bởi vì nó vốn là chuẩn bị cho cậu.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, lập tức khiến cho thế giới của Tần Chân long trời lở đất, chìm vào trong bóng đêm.
Cô khiếp sợ đứng ngây người tại chỗ, không kịp tiêu hóa hàm ý của những lời này, chỉ có thể kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng dùng trung khu thần kinh đang bị đơ của mình đi phân tích quan hệ ngữ nghĩa cùng logic trước sau của những lời này, nhưng dường như đại não lại liên tiếp chịu kích thích từ hiện tượng hóa học cực nhanh cực mạnh của lò phản ứng hạt nhân, đến mức ngay cả một phản xạ có điều kiện đơn giản cũng gặp phải chướng ngại.
Anh ta nói cái gì?
Cô thích là tốt rồi?
Bởi vì phòng này vốn là chuẩn bị cho cô?
Tần Chân khiếp sợ đến ngay cả tiếng chuông di động trong túi không ngừng vang lên cũng không thể làm cô hoàn hồn, cứ ngây người như phỗng nhìn Mạnh Đường.
Suốt năm phút đồng hồ, điện thoại vang lên vô số lần, cô lại giống như mất hết toàn bộ giác quan, cứ đứng lặng ở đó.
Mạnh Đường cho cô thời gian năm phút để tiêu hóa tất cả mọi thứ, sau đó mới mở miệng nói: “Tần Chân, những lời sau đây, mong cậu hãy nghe thật kĩ. Mình đã từng thích cậu, bắt đầu từ trung học, cho đến tận khi tốt nghiệp cấp ba, mình vẫn luôn thích cậu. Thậm chí sau khi tốt nghiệp, đi du học nước ngoài, vẫn chưa hề thay đổi. Có lẽ cậu không biết, mấy năm ở nước ngoài, mình vẫn luôn chú ý theo dõi tình hình của cậu, cậu đang làm cái gì, kết bạn với những ai, có bạn trai hay không…… Tất cả mình đều biết hết. Trước khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, mình chỉ muốn nói với cậu, mình không hề có vợ chưa cưới nào cả, thậm chí bạn gái cũng không có, nguyên nhân mình về nước chính là vì cậu. Mình hy vọng cậu có thể cân nhắc mình, đến với mình.”
Đồng thời vào lúc này, ở ngoài cửa khép hờ, trước đó hai phút, rốt cuộc Trình Lục Dương khó khăn lắm mới tìm được tới nơi nhờ tiếng chuông điện thoại cùng tư liệu khách hàng bên chỗ Phương Khải. Những lời mà Mạnh Đường vừa nói, anh đã nghe được toàn bộ.
Khuôn mặt luôn kiêu căng ngạo mạn kia đột nhiên sa sầm, lạnh băng giống như tảng băng trong mùa đông giá rét, đôi tay thon dài xinh đẹp cũng nắm chặt thành quyền.
Có nỗi nôn nóng và căm giận ngút trời như ngọn lửa bén rơm khô, khiến cho anh sôi trào trong nháy mắt.
Tên họ Mạnh kia nói cái gì?
Suốt mười bảy năm qua, vì lòng ích kỷ và hư vinh mà anh ta khiến cho người phụ nữ trong phòng nhớ mãi không quên, canh cánh trong lòng lâu như vậy. Mà nay cô rốt cuộc đã chuẩn bị xong, muốn buông bỏ anh ta để đi tìm hạnh phúc của chính mình, thì anh ta lại chạy tới trước mặt cô, nói mấy lời dơ bẩn mê hoặc lòng người?
Ti bỉ! Hạ lưu! Xấu xa! Ghê tởm!
Trình Lục Dương muốn dùng tất cả những từ ngữ khó nghe nhất trên thế giới để chỉ trích anh ta, bởi vì Tần Chân là một cô gái tốt như vậy, tốt đến mức chìa tay giúp đỡ một người phụ nữ tàn tật tùy tiện gặp trên đường, tốt đến mức không quản trời mưa bận rộn chạy qua chạy lại đến nửa đêm vì một tên khốn luôn nói với cô những lời độc địa như anh, tốt đến mức có thể bỏ qua sự thờ ơ lạnh nhạt của họ Mạnh mà cô đã yêu đơn phương suốt mười bảy năm, vẫn dùng dáng vẻ một người bạn cũ thân thiện để giúp đỡ anh ta……
Mà anh ta thì có tài đức gì, đáng giá để Tần Chân đối với anh ta như vậy?
Khiến người khác không nhịn được nữa là, anh ta lại còn dám tới trêu chọc cô!?
Trình Lục Dương giống như là dây đàn bị kéo căng, rốt cuộc không kiềm chế được lửa giận trong lòng, ầm một tiếng đá văng cánh cửa đang khép hờ ra, xông vào bên trong.
Beta: Vi Vi
Căn nhà mà Mạnh Đường mua là loại đắt nhất trong các tòa nhà mới nhất của Âu Đình, kiểu duplex, diện tích khoảng một trăm năm mươi mét vuông.
Tần Chân hẹn gặp Mạnh Đường ở dưới tầng, từ rất xa đã thấy anh ta đứng ở trước bồn hoa, tay cầm một chiếc ô ca-rô màu lam sẫm. Trong màn mưa mỏng mông lung, dáng người anh ta cao ngất đứng thẳng tắp dưới tán cây, khuôn mặt trầm tĩnh như người trong bức họa.
Bước chân Tần Chân hơi khựng lại, cánh tay cầm ô không khỏi căng thẳng.
Khung cảnh này rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô có ảo giác như được quay trở về một quãng thời gian xa xăm nào đó.
Năm lớp mười một, vì cô bị thiếu máu, mà thức ăn trong căn tin lại không tốt, cô Lý phá lệ cho phép cô được học ngoại trú. Một hôm, sau tiết tự học buổi tối, bên ngoài trời đổ mưa rất to, cô cầm cặp sách đứng đợi ở ngoài sảnh trường học, ở đó cho tới khi tất cả học sinh nội trú đều dần dần rời đi hết, nhưng trời vẫn chưa tạnh.
Cô thường ngồi xe bus để đến trường, buổi sáng đi học hơi vội, lại không nghĩ hôm nay trời sẽ mưa nên để quên ô ở nhà. Trước mắt ngoại trừ đợi ra thì chẳng còn cách nào khác, nhưng mà nếu cứ đợi mãi như vậy, e rằng sẽ lỡ mất chuyến xe cuối cùng về nhà.
Cô hít sâu mấy cái, định bụng xông vào màn mưa, chỉ cần chạy tới cổng trường, rẽ trái đi thêm mấy trăm mét nữa là tới trạm xe bus, kết quả bởi vì mưa quá to mà không có can đảm cất bước.
Trong lúc cô đang vô cùng chán nản ngóng trông ông trời có thể rủ lòng thương xót cô, để cho cô có thể sớm được về nhà ăn cơm canh nóng sốt, thì một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng, “Không mang theo ô à?”
Cô hoảng sợ, quay đầu lại thì thấy Mạnh Đường đang đứng phía sau cô, cầm trong tay chiếc ô ca-rô màu lam sẫm, trên môi là nụ cười nhẹ nhàng.
Không đợi cô trả lời, Mạnh Đường đã bật ô lên, đi tới bên cạnh cô, “Vừa rồi mình đến văn phòng có chút việc nên về muộn, nếu cậu không mang theo ô thì đi cùng nhau đi.”
Mạnh Đường cũng là học sinh ngoại trú giống như cô, bố cậu ta là giảng viên dạy toán ở đại học, buổi tối phụ đạo bài vở cho cậu cũng tiện hơn.
Nụ cười của Mạnh Đường dịu dàng như vậy, câu “đi cùng nhau đi” kia không phải là hỏi, mà là câu khẳng định, Tần Chân bất giác nhấc chân, cùng cậu bước vào trong màn mưa.
Tuyến xe bus cuối cùng quả nhiên đã chạy rồi, vì trời mưa nên các xe taxi đều chật kín khách, hai người đành đi bộ về nhà.
Mạnh Đường mà cô ngày nhớ đêm mong đang đi bên cạnh cô, tiếng bước chân theo quy luật truyền vào trong tai cô, mưa tí tách rơi trên tán ô, cây cối hai bên đường dưới cơn mưa phát âm thanh xào xạc, tất cả giống như một bản giao hưởng làm lòng người xao xuyến, vang vọng ngày hè tuổi mười bảy của Tần Chân.
Cô không khỏi cầu mong thời gian trôi chậm một chút, như vậy cô mới có thêm giây phút sóng vai cùng cậu đi trên quãng đường ngắn ngủi này.
Tiếc là nửa giờ trôi qua quá nhanh, hai người nói chuyện câu được câu chăng, rất nhanh đã tới bên ngoài tiểu khu chỗ Mạnh Đường. Vốn tưởng rằng cậu sẽ đưa ô cho cô mượn, để cô tự mình đi nốt quãng đường còn lại, không ngờ cậu lại vẫn cứ bước tiếp, cùng với cô nhanh chóng lướt qua cổng tiểu khu.
Cô nghi hoặc hỏi cậu: “Cậu không về nhà à?”
Mạnh Đường cúi đầu xem đồng hồ trên tay, ngẩng đầu giống không có việc gì nói: “Mình muốn đến siêu thị mua mấy thứ, tiện thể đi cùng với cậu một đoạn đường.”
Tần Chân không biết phải dùng ngôn từ nào để hình dung tâm trạng của mình giây phút đó, vừa mừng vừa sợ? Cảm ơn xe bus hết chuyến nhanh như vậy? Hay là cảm ơn cậu đúng lúc muốn đi siêu thị mua đồ?
Nhưng, đến tận khi Mạnh Đường lại mất nửa tiếng đồng hồ đưa cô về tới tận nhà, cô mới tỉnh táo lại từ trạng thái như đang nằm mơ, ý thức được dọc đường đi hai người đã bỏ qua vô số siêu thị, đích đến của cậu thực ra chính là tiểu khu mà cô đang ở.
Cô đứng ngây người ở trước cửa, ngơ ngác nhìn cậu vẫn còn ở trong màn mưa, lại không biết nói nên nói cái gì.
Mạnh Đường cười hỏi cô: “Sao còn không vào đi?”
Nương theo ánh đèn mờ nhạt ở trên đỉnh đầu, cô chú ý tới bên vai trái của cậu đã ướt đẫm, áo sơ mi màu trắng trở nên trong suốt, ẩm ướt dán trên vai trái.
Tần Chân há miệng, cuối cùng chỉ nói ra một câu: “Cám ơn cậu……”
Mạnh Đường không nói gì, hơi nghiêng người về phía trước, mỉm cười xoa xoa đầu cô, “Mau lên phòng ăn cơm đi.” Sau đó nhìn cô gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
Mà Tần Chân cứ ngơ ngác đứng ở dưới hàng hiên như thế, nhìn bóng dáng cao ngất của cậu dần đi xa, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Cô cảm thấy, vào quãng thời gian đó, gặp được một thiếu niên tốt đẹp như vậy, thật giống như một câu chuyện đồng thoại.
Mà ngay vào lúc bóng hình kia sắp biến mất khỏi cổng tiểu khu, Mạnh Đường lại bỗng nhiên quay đầu, giống như là có linh tính, tầm mắt hai người giao nhau. Cách màn mưa, rõ ràng không nhìn rõ lắm, nhưng cô lại tin chắc rằng Mạnh Đường đang nở nụ cười quen thuộc với cô.
Cậu dùng cánh tay không cầm ô vẫy tay với cô như muốn bảo cô mau mau chạy lên nhà, mà cô cũng ngốc nghếch ra sức vẫy tay với cậu một cái, sau đó bước vào hành lang tối đen.
Cô không phát ra tiếng để tránh kích thích tới chiếc đèn cảm ứng chỉ cần nghe âm thanh là sẽ sáng lên, mà cố gắng bước lên trên rón ra rón rén, cứ như sự cẩn thận đó có thể giấu đi trái tim đang đập rộn ràng của bản thân.
Cô thích cậu, ai cũng không biết.
……
Ngày đó đã trôi rất xa, Tần Chân dừng bước rất lâu, trong khoảnh khắc quay trở về với hiện tại, lại tiếp tục bước đi. Cô thấy Mạnh Đường lại nở nụ cười quen thuộc với cô, thiếu niên ngày trước đã trở thành một người đàn ông anh tuấn trưởng thành, độ ấm trong ánh mắt và nụ cười vẫn không giảm chút nào, tựa như ánh mặt trời ngày đông mềm dịu trong lành.
Mạnh Đường cầm ô đi về phía cô vài bước, dùng giọng nói xen lẫn ý cười gọi một tiếng: “Tần Chân.”
Giống như khi còn đi học, mỗi lần quay người lại đưa vở bài tập toán cho cô, trong ánh mắt chỉ có một mình cô.
Tần Chân suy nghĩ lộn xộn, có cảm giác hoang mang không phân rõ nổi đâu là ký ức, đâu là hiện tại, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt tay, cười chào anh ta, “Đợi lâu rồi à?”
Anh lắc đầu, nói không lâu. Còn cô thì cố làm ra vẻ bình tĩnh, cùng anh bước vào sảnh lớn, đi thẳng vào nội dung chính.
Cô không ngừng hít sâu, nói với chính mình: Tần Chân, tất cả đều đã là chuyện quá khứ. Trình Lục Dương nói đúng, Mạnh Đường không phải là người tốt, lại càng không phải là cậu thiếu niên dịu dàng mà mày vẫn luôn ảo tưởng kia.
Anh ta đã có vợ chưa cưới rồi, hiện giờ cười với mày cũng được, dịu dàng với mày cũng thế, tất cả đều chỉ là do phép lịch sự, mà nói trắng ra, chính là vì cần mày giúp đỡ.
Tỉnh lại, mau tỉnh lại, đừng có bày ra cái vẻ đấy nữa, mười bảy năm đã trôi qua, trái tim thiếu nữ ngày nào đã trở thành trái tim bà cô già khô héo rồi, đã không còn đủ tư cách để đau thương nữa.
Cô dấy lên tinh thần nghề nghiệp, cùng Mạnh Đường đi vào xem nhà mới của anh ta, hơn nữa đưa ra các ý kiến về bày biện rất đúng trọng tâm.
“Ban công rất rộng, hơn nữa hướng phía mặt trời, không bị nhà đối diện ngăn cản, cậu có thể làm thử một vườn hoa trên không, vừa phải, không to không nhỏ chắc chắn nhìn sẽ rất đẹp.” Cô nhớ tới nhà của Trình Lục Dương nên không khỏi cười rộ lên, chỉ vào một góc, “À, chỗ đó có thể đặt một bể nước, nuôi mấy loại cá gì đó, trong nhà sẽ có sức sống hơn. Bên này có thể đặt mấy chậu hoa, hoa dạ hương hay hoa hồng chẳng hạn, cảnh đẹp ý vui lại dễ ngửi……”
Nói đến đây, cô phát hiện, tất cả những gì mà cô nói liên miên đều là bày biện trong nhà Trình Lục Dương, mà nhắc tới anh, không biết vì sao tâm trạng tự dưng lại tốt lên, đến cả những phiền muộn mà Mạnh Đường mang đến cũng tan biến đi rất nhiều.
Cô bỗng nhiên dừng lại, ý thức được một vấn đề.
Bắt đầu từ khi nào, cô lại quan tâm tới tất cả mọi thứ của Trình Lục Dương như vậy?
Mạnh Đường vẫn chăm chú nhìn cô, đang nghe cô lải nhải về căn nhà mình mơ ước như cô bé thì lại thấy cô đột nhiên ngừng lại thì không khỏi lên tiếng hỏi: “Sao lại không nói tiếp?”
Cô xấu hổ cười, “Rõ ràng là nhà của cậu, mình lại chỉ này chỉ nọ thì có vẻ không tốt cho lắm.”
“Chẳng có gì là không tốt cả.” Mạnh Đường đi đến bên cạnh cô, hai người cứ thế đối mặt nhau ở cửa ban công.
Bởi vì bên ngoài trời đang mưa, cho nên không tiện đi ra ngoài, vì vậy, cửa thủy tinh ngăn cách trong phòng khô ráo với màn mưa bên ngoài thành hai thế giới. Cô ngẩng đầu nhìn anh ta, lại bất ngờ trông thấy rõ ràng hình bóng mình trong mắt anh ta…… Giống như rất lâu trước đây, toàn thế giới chỉ có duy nhất bóng hình cô.
Tần Chân không khỏi lùi ra sau mấy bước, muốn nói cái gì đó để phá vỡ bầu không khí lặng thinh đến quỷ dị này, mà Mạnh Đường đúng lúc này lại mở miệng nói: “Mình gọi cậu tới đây, chính là muốn biết suy nghĩ của cậu. Tần Chân, thật ra lần này mình trở về –”
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi, cắt ngang lời Mạnh Đường nói. Tần Chân xin lỗi, lấy di động từ trong túi ra, sau khi nhìn thấy tên Trình Lục Dương thì ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ áy náy: “Xin lỗi nhé, mình nghe điện thoại cái đã.”
Mạnh Đường cũng nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại, ngừng lại, không nói nữa.
Tần Chân chỉ dùng chưa đến một phút đồng hồ đã nói chuyện điện thoại xong, nguyên nhân là sợ Mạnh Đường nghe thấy Trình Lục Dương quái gở ở đầu bên kia châm chọc cô thế mà có thể nói tình bạn học với một người đàn ông bụng dạ xấu xa. Trước khi Trình Lục Dương kịp nổi cáu, cô đã cúp điện thoại vô cùng quyết đoán, sau đó quay đầu cười nói với Mạnh Đường như không có việc gì: “Vừa rồi nói đến đâu rồi ấy nhỉ? Cậu tiếp tục đi!”
Mạnh Đường nhìn biểu cảm sinh động cô chưa kịp điều chỉnh thì đột nhiên không nói nổi nữa.
Nên nói cái gì?
— Thật ra lần này mình về nước không phải vì cái gì khác, mà là vì cậu?
— Thật ra mấy năm nay mình vẫn luôn một mình, cũng hiểu rõ tình hình của cậu trong lòng bàn tay, bởi vì tình huống này đã sớm nằm trong dự kiến của mình?
— Thật ra từ trước tới giờ không phải chỉ mình cậu yêu đơn phương, mình còn quan tâm đến cậu còn hơn cậu nghĩ, quan tâm đến mức tính toán từng phút từng giây, đến cả mỗi khả năng sau này của chúng ta cũng đã tính?
Toàn bộ những gì anh biết đó là, Mạnh Đường được ca ngợi là thiên tài kia cũng có lúc mắc sai lầm, anh có thể tính rõ từng lỗ hồng của pháp luật, cũng có thể dự liệu tất cả những luận điểm phản bác và công kích mà luật sư đối phương có thể đưa ra trên tòa đến mức không sai chút nào, nhưng về tình yêu, về lòng người, anh lại thất bại hoàn toàn.
Không vì cái gì khác, chỉ vì sự quan tâm dành cho người tên Trình Lục Dương mà Tần Chân đã biểu lộ ra trong một phút đồng hồ ngắn ngủi.
Cô hỏi anh ta còn đau đầu không, có đau họng không, có phải bị cảm rồi không, cô nói cô đội mưa trong đêm để mua thuốc cho anh ta, thuốc còn treo ở cửa, cô nói cô giúp anh ta giặt sạch quần áo, còn phơi ở ban công…… Chỉ mấy câu ngắn ngủi thôi, lại khiến Mạnh Đường rốt cuộc không mở miệng được nữa.
Nhưng anh là ai chứ? Là đại luật sư Mạnh oai phong một cõi trên tòa án, nhiều lần khiến cho luật sư đối phương phải bỏ cuộc, chủ động rút lui, là giáo sư Mạnh của học viện Luật có tiếng nhất cả nước, được các sinh viên luật si mê sùng bái, trong từ điển của anh chưa bao giờ có hai chữ bỏ cuộc.
Mạnh Đường lặng thinh một lát, đột nhiên làm như không có việc gì, tiếp tục bảo cô tư vấn về cách bày biện. Tần Chân không hề nghi ngờ, thấy anh cổ vũ như vậy, không bận tâm thêm nữa, chuyên nghiệp lấy kinh nghiệm nhiều năm đưa ra cho anh mấy đề xuất đúng trọng tâm.
Gần mười phút trôi qua, cô đã nói đến miệng khô lưỡi khô, lấy chai nước đã chuẩn bị trong túi ra uống, lau miệng, “Chỉ có chừng đó thôi, mình không đề xuất được thêm cái gì nữa đâu, dù sao mình chỉ là nhân viên môi giới nhà ở, không phải làm thiết kế chuyên nghiệp.”
Mạnh Đường lại nở nụ cười quen thuộc, bỗng nhiên quay đầu hỏi cô: “Cậu cảm thấy căn nhà này như thế nào?”
“Rất được!” Tần Chân không cần nghĩ ngợi trả lời luôn.
“Rất được ra sao?” Anh không nhanh không chậm hỏi đến cùng.
Tần Chân nghĩ nghĩ, “Vị trí đẹp — bởi vì nó tọa lạc ở trung tâm thanh phố. Căn hộ đẹp — bởi vì nó được thiết kế vô cùng hợp lý. Khung cảnh đẹp — dù sao tiểu khu này cũng có tiếng là xanh hóa. Còn có, chủ nhà cũng tốt — bởi vì một người chịu chi nhiều tiền để trang hoàng phòng ở, vậy căn phòng nhất định sẽ rất được.”
Cô cố gắng bày tỏ thái độ thân thiết của một người bạn học cũ, bởi vì Trình Lục Dương đã bảo cô phải học cách buông tay, mà phương pháp học tốt nhất, không phải là trốn tránh người đó cùng tất cả ký ức về người đó, mà là dùng thái độ đúng mực để đối diện với người đó.
Thế nhưng, trong khi cô đang không ngừng cố gắng, Mạnh Đường chỉ dùng một câu nói đã phá hủy toàn bộ tâm huyết của cô.
Trong căn phòng sáng ngời, anh đột nhiên nhìn thật sâu vào trong mắt cô, dùng giọng điệu dịu dàng đến mức có thể nhấn chìm mọi thứ, lực sát thương mạnh đến mức có thể giết chết một con gián sống dai đến thuốc diệt côn trùng cũng không giết được hay một con chuột biến dị không sợ mèo, nói với cô: “Cậu thích là tốt rồi, bởi vì nó vốn là chuẩn bị cho cậu.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, lập tức khiến cho thế giới của Tần Chân long trời lở đất, chìm vào trong bóng đêm.
Cô khiếp sợ đứng ngây người tại chỗ, không kịp tiêu hóa hàm ý của những lời này, chỉ có thể kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng dùng trung khu thần kinh đang bị đơ của mình đi phân tích quan hệ ngữ nghĩa cùng logic trước sau của những lời này, nhưng dường như đại não lại liên tiếp chịu kích thích từ hiện tượng hóa học cực nhanh cực mạnh của lò phản ứng hạt nhân, đến mức ngay cả một phản xạ có điều kiện đơn giản cũng gặp phải chướng ngại.
Anh ta nói cái gì?
Cô thích là tốt rồi?
Bởi vì phòng này vốn là chuẩn bị cho cô?
Tần Chân khiếp sợ đến ngay cả tiếng chuông di động trong túi không ngừng vang lên cũng không thể làm cô hoàn hồn, cứ ngây người như phỗng nhìn Mạnh Đường.
Suốt năm phút đồng hồ, điện thoại vang lên vô số lần, cô lại giống như mất hết toàn bộ giác quan, cứ đứng lặng ở đó.
Mạnh Đường cho cô thời gian năm phút để tiêu hóa tất cả mọi thứ, sau đó mới mở miệng nói: “Tần Chân, những lời sau đây, mong cậu hãy nghe thật kĩ. Mình đã từng thích cậu, bắt đầu từ trung học, cho đến tận khi tốt nghiệp cấp ba, mình vẫn luôn thích cậu. Thậm chí sau khi tốt nghiệp, đi du học nước ngoài, vẫn chưa hề thay đổi. Có lẽ cậu không biết, mấy năm ở nước ngoài, mình vẫn luôn chú ý theo dõi tình hình của cậu, cậu đang làm cái gì, kết bạn với những ai, có bạn trai hay không…… Tất cả mình đều biết hết. Trước khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, mình chỉ muốn nói với cậu, mình không hề có vợ chưa cưới nào cả, thậm chí bạn gái cũng không có, nguyên nhân mình về nước chính là vì cậu. Mình hy vọng cậu có thể cân nhắc mình, đến với mình.”
Đồng thời vào lúc này, ở ngoài cửa khép hờ, trước đó hai phút, rốt cuộc Trình Lục Dương khó khăn lắm mới tìm được tới nơi nhờ tiếng chuông điện thoại cùng tư liệu khách hàng bên chỗ Phương Khải. Những lời mà Mạnh Đường vừa nói, anh đã nghe được toàn bộ.
Khuôn mặt luôn kiêu căng ngạo mạn kia đột nhiên sa sầm, lạnh băng giống như tảng băng trong mùa đông giá rét, đôi tay thon dài xinh đẹp cũng nắm chặt thành quyền.
Có nỗi nôn nóng và căm giận ngút trời như ngọn lửa bén rơm khô, khiến cho anh sôi trào trong nháy mắt.
Tên họ Mạnh kia nói cái gì?
Suốt mười bảy năm qua, vì lòng ích kỷ và hư vinh mà anh ta khiến cho người phụ nữ trong phòng nhớ mãi không quên, canh cánh trong lòng lâu như vậy. Mà nay cô rốt cuộc đã chuẩn bị xong, muốn buông bỏ anh ta để đi tìm hạnh phúc của chính mình, thì anh ta lại chạy tới trước mặt cô, nói mấy lời dơ bẩn mê hoặc lòng người?
Ti bỉ! Hạ lưu! Xấu xa! Ghê tởm!
Trình Lục Dương muốn dùng tất cả những từ ngữ khó nghe nhất trên thế giới để chỉ trích anh ta, bởi vì Tần Chân là một cô gái tốt như vậy, tốt đến mức chìa tay giúp đỡ một người phụ nữ tàn tật tùy tiện gặp trên đường, tốt đến mức không quản trời mưa bận rộn chạy qua chạy lại đến nửa đêm vì một tên khốn luôn nói với cô những lời độc địa như anh, tốt đến mức có thể bỏ qua sự thờ ơ lạnh nhạt của họ Mạnh mà cô đã yêu đơn phương suốt mười bảy năm, vẫn dùng dáng vẻ một người bạn cũ thân thiện để giúp đỡ anh ta……
Mà anh ta thì có tài đức gì, đáng giá để Tần Chân đối với anh ta như vậy?
Khiến người khác không nhịn được nữa là, anh ta lại còn dám tới trêu chọc cô!?
Trình Lục Dương giống như là dây đàn bị kéo căng, rốt cuộc không kiềm chế được lửa giận trong lòng, ầm một tiếng đá văng cánh cửa đang khép hờ ra, xông vào bên trong.