Edit: Vi Vi
Chúc Vân Chi vẫn luôn có bệnh cao huyết áp, lần này tranh cãi với Tần Chân một trận, huyết áp lên ầm ầm, không hạ ngay được nên đành phải nằm viện quan sát.
Khi Tần Chân đến, bà đang ăn cháo mà Tần Kiếm Phong mua từ căn tin bệnh viện, lúc nhìn thấy con gái ở cửa thì lập tức kích động mà ho sặc sụa.
Tần Chân chạy nhanh vào vuốt lưng cho bà, “Ăn chậm thôi!”
Chúc Vân Chi buông bát, mãi lâu sau mới nói câu: “Con đã đến rồi.”
Vẻ mặt hơi xấu hổ.
Tần Chân nhìn mái tóc đã bạc trắng không ít, còn có ánh mắt lộ vẻ già nua của bà mà hốc mắt cay cay. Cô không biết Chúc Vân Chi trở nên ngày một già hơn từ bao giờ, cứ như bà trong trí nhớ vẫn đứng mãi ở hình tượng người mẹ khỏe khoắn vô cùng, nhưng hôm nay trông thấy mới phát hiện tốc độ già nua của bà nhanh kinh người.
Cô còn nhớ rõ trước kia vì chút chuyện giữa con gái nên đánh nhau với đám bạn nhỏ tầng dưới, Chúc Vân Chi mua thức ăn về, thấy cô nhỏ gầy bị người đè trên mặt đất vừa cào vừa gãi, lập tức ném rau đi, xông lên kéo cô bé kia ra, dữ dằn làm ầm lên: “Gì đấy gì đấy! Sao mà đánh con gái tôi?”
Kết quả phụ huynh của cô bé kia nghe tiếng chạy tới ầm ĩ với Chúc Vân Chi một trận, Chúc Vân Chi cũng không phải là người dễ chọc, đã la lối lên thì không mấy người so được.
Tần Chân còn có thể nhớ rất rõ nét mặt và lời lẽ của mẹ khi đó bùm bùm như pháo trúc không cho phép người ta cãi lại.
Nhưng lúc này, mẹ đã già đi, chẳng biết từ khi nào nơi khóe mắt đã chằng chịt nếp nhăn, không thể phớt lờ.
Cô cầm tay Chúc Vân Chi dịu giọng nói: “Mẹ, hôm qua con không nên nổi nóng với mẹ.”
Thật ra thì Chúc Vân Chi lại thấy xấu hổ, bà luôn am hiểu cất giọng giáo dục con cái, phương thức thân thiết thế này lại khiến bà không thích ứng được ngay, nên đành ho khan hai tiếng: “con về nhà bình an là tốt rồi, tối qua gọi điện cho con không được, mẹ và cha con rất lo lắng.”
“Lần sau con sẽ không thế nữa.” Tần Chân rất ngoan, biết sai liền sửa, “bây giờ mẹ còn có chỗ nào khó chịu không?”
“Không, con chịu nghe lời là mẹ khỏe rồi. Nhưng mẹ phải nói điều này, con đã lớn rồi, còn không lo lắng chuyện gia đình nữa, mẹ sợ tương lại con không tìm được người tử tế nữa!” Chúc Vân Chi lại hăng hái tận tình khuyên bảo cô: “cứ nghe mẹ nói đi, người mẹ giới thiệu cho con không chỉ có điều kiện rất tốt, nhân phẩm và điều kiện kinh tế đều ổn. Mẹ không ép con lấy chồng, nhưng dù thế nào khi có cơ hội thì cứ thử xem, không chừng có thể tìm được người chồng tốt?”
Tần Chân nghe bà nói cả tràng, cuối cùng mới cười khổ gật đầu, “Vâng, vâng!”
***
Toàn thế giới đều quan tâm chuyện chồng con của Tần Chân, từ ngày cô đồng ý, từ Chúc Vân Chi, cho tới hàng xóm, họ hàng trên dưới, không ai không tìm hiểu đối tượng cho cô, tìm kiếm nam thanh niên độc thân thích hợp.
Tần Chân gặp mặt hết người này đến người khác, cao thấp béo gầy, cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là lực lượng quần chúng nhân dân là vô cùng, công lực kéo tơ hồng của đoàn người quả thật quá tuyệt rồi, dù đào ba mét cũng có thể tìm đủ loại nam thanh niên độc thân vừa tuổi cho cô.
Cô cố ý ném Trình Lục Dương ra sau đầu, vùi mình vào cả đống cuộc hẹn hò không thấy mặt trời, ban ngày làm việc, buổi tối ăn cơm nói chuyện phiếm hẹn hò, nhưng dù người ngồi cạnh mình là ai, cô đều không có dấu hiệu rung động.
Khi Bạch Lộ và cô ra ngoài ăn vặt thì thấy cô không tập trung lắm, nhắc tới cuộc điện thoại hơn nửa đêm lần trước.
Tần Chân dừng một chút, mới nói: “Thật ra là bị thần kinh rồi, thích một người không ở cùng một thế giới với mình.”
“Ây, xem phim Hàn hả? Chẳng lẽ tên kia đến từ vì sao?” Bạch Lộ giễu cợt cô, “Đã thời đại nào rồi, lại còn cùng thế giới nữa, cả trái đất đều đang hát vang bài ‘the same song’, ai quan tâm cậu một thế giới hay là hai thế giới? Lừa và ngựa còn có thể sinh ra con la, các cậu có phải khác loài đâu, sao không tiến tới được?”
Nói tới đây, cô bỗng nhiên hiểu ra: “Mình nói này, cậu thích Trình Lục Dương rồi hả?”
Tần Chân giật mình, vội vàng nhìn xung quanh: “nói nhỏ tí thì chết chắc?”
Căng thẳng như bị chọc thủng suy nghĩ.
Bạch Lộ hỏi cô: “Tên kia có biết cậu bận đi xem mắt suốt không?”
Tần Chân buồn thiu chọc chọc hạt gạo trong bát, “Ai biết được.”
“Thế anh ta có biết cậu thích anh ta không?”
“Biết cái quái gì.”
“Này, chị cả à, mình nói này, cậu còn chưa tỏ tình đã định buông tay?” Bạch Lộ trợn trắng mắt, cốc một cái lên đầu cô: “chỉ từng này can đảm! Tốt xấu gì bị từ chối rồi hẵng từ bỏ chứ! Thật sự không được nữa thì bá vương ngạnh thượng cung, bảo anh ta chịu trách nhiệm!”
Bá Vương ngạnh thượng cung? Tần Chân đột nhiên nhớ ra một việc, híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Lộ, “Người đàn ông ở bên cạnh cậu hôm đó là ai?”
“Hả? Người đàn ông nào?” Bạch Lộ bắt đầu ấp úng vờ ngớ ngẩn: “đã bảo cậu rồi là tiếng TV!”
“Thôi đi!” Tần Chân rốt cục tìm được cơ hội nói sang chuyện khác, bắt rồi nói sang chuyện khác cơ hội, bắt đầu bám chặt lấy đề tài này, tra hỏi nghiêm khắc.
Nhưng mà chỉ có bản thân cô biết, một góc nào đó trong lòng vẫn luôn để ý tới Trình Lục Dương.
Đúng là cô nhát gan, không tự tin, tự ti đến nỗi không dám nói với anh chỉ một câu thích.
Giống như việc đối tượng xem mắt mà mẹ cô tìm cho cô đều cùng tầng lớp với cô, cô cũng ý thức được rất rõ khoảng cách giữa mình và Trình Lục Dương, một khoảng cách không phải chỉ cần dũng cảm là có thể vượt qua được.
Tối hôm đó, cô và Bạch Lộ ngồi trên ghế dài trong công viên nói chuyện phiếm, mỗi người một chai bia.
Bạch Lộ bộc trực, kể rõ sự tích kết hợp khó tin giữa mình và nam thần bỗng dưng lòi ra, thì ra nam thần kia chính là tên say khướt mà cô ấy túm nhầm khi thay Tần Chân đi quảng trường Vạn Đạt đón Trình Lục Dương.
Mà khi đến lượt Tần Chân, cô vừa cười vừa nêu vài ví dụ thực tế:
Tủ lạnh của Trình Lục Dương có một hộp dán kính hàng hiệu chứa thực phẩm nhập khẩu trị giá mấy trăm đồng, ví dụ như thịt bò Kobe ba trăm đồng một miếng, ví dụ như rau dưa đặc biệt theo mùa đắt gấp mười so với giá chợ, mà tủ lạnh của cô có túi nhựa chứa từng mớ từng mớ rau giá rẻ, rất nhiều là loại không còn tươi mà siêu thị bán hạ giá.
Trong tủ của Trình Lục Dương chứa chứa bánh bích quy và cà phê mới nguyên gói của nước ngoài, cà phê được nhập khẩu từ Việt Nam, I-ta-li-a, chocolate được chuyên chở bằng máy bay; mà trong tủ của cô chỉ có hai thứ: cơm và mì ăn liền — mỗi lần mua đủ năm gói, còn thể được khuyến mại thêm một gói, cực kỳ lợi.
À không, tính kỹ ra, trong tủ lạnh của cô thỉnh thoáng sẽ có món đồ thứ ba: rau cải muối ớt. Đó là thứ Trình Lục Dương liếc mắt một cái là sẽ chê bai ném đi.
Còn gì nữa?
Tủ quần áo của Trình Lục dương chứa đầy đồ âu, áo sơ mi có thương hiệu nổi tiếng được may theo số đo của anh, mà trong tủ quần áo của cô chỉ có năm bộ tổng tiền cũng không bằng cái khăn lụa trên cổ Bạch Lộ.
Cốc sữa bò mà Trình Lục Dương hở tí là mấy trăm, mà cái cốc của cô thì được tặng khi thường xuyên mua nước trái uống ở siêu thị.
Trình Lục Dương ra ngoài không ngồi Bingley thì ngồi xe taxi, mà cô chỉ có thể đi bộ hoặc ngồi xe buýt, thực đến mức phải ngồi xe taxi thì sẽ đau lòng cả đêm.
Bao khoảng cách ngăn cách giữa hai người –
“Cậu lại bảo mình tỏ tình?” Cô buồn cười hỏi Bạch Lộ, sau đó uống hết bia trong tay: “nhưng mình tự mình biết mình, anh ấy không đến từ sao, anh ấy còn xa hơn sao.”
Ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, cô giống cô bé ngốc ngếch cất giọng gào thét: “Ngày mai lại là một ngày đẹp trời, anh chàng xem mắt ơi, phiền anh trông đẹp trai tí!”
Giọng to quá đến mức làm một đôi đang hôn nhau trong rừng phải giật mình, cho nên Tần Chân thật muốn đâm đầu chết trên ngực Bạch Lộ.
“Ấy ấy, cậu làm gì đấy? Cảnh cáo cậu không được bậy bạ nhá! Ngộ ngỡ đập cho B của mình thành –B thì mình có muốn khóc cũng không khóc được!” Bạch Lộ trợn trắng mắt, nhưng vẫn ngầm đồng ý hành vi điên rồ của cô, “gào đi gào đi, nửa đêm nửa hôm không ai quen biết cậu, thôi thì không cho phép cậu hạ thấp phẩm cách của mình.”
Tần Chân vẫn cười ha ha, lại bắt đầu ồn ào với bầu trời sao: “Cho tôi một anh chàng đẹp trai đi! Không cần đẹp đến trời đất kinh sợ quỷ thần khiếp vía, đẹp bằng một nửa Trình Lục Dương đã tốt rồi!”
Tốt nhất là độc mồm bằng một nửa anh, cẩn thận bằng một nửa anh, tuấn tú bằng một nửa anh, nóng nảy bằng một nửa anh.
Tốt nhất là ăn mặc lộng lẫy ra vào công ty, lúc bị người ta chỉ chỏ là bảnh chọe sẽ nổi giận, sẽ tự dưng giận dữ bảo người ta cút đi.
Tốt nhất là tự kỷ đến xưa nay chưa từng có, coi toàn bộ ánh mắt không hữu nghị của mọi người thành “bọn họ ghen ghét ông đây”, sau đó lại đàng hoàng sống cuộc sống của bản thân.
Tốt nhất……
Tốt nhất người kia là phiên bản của Trình Lục Dương, dù không bằng anh, ít nhất có thể để cô thấy bóng dáng anh.
Tần Chân ném mạnh lon bia vào thùng rác cách đó không xa, nhưng lại kém may mắn, cái lon đụng vào mép thùng ra rồi bắn ngược về, lăn lạch cạch tới cạnh chân cô.
Cô tức giận nên giẫm đạp lên nó, cái lon bẹp dí đến đáng thương.
Bạch Lộ muốn khuyên cô thì đã thấy cô cười ha ha quay đầu sang: “Ngày xưa đều là khách hàng tha hồ chà đạp bà đây, hôm nay bà đây muốn chà đạp giày vò cái vỏ lon này cho hả giận!”
Cô cười sáng lạn đến như vậy, cứ như thật sự đã hả giận, nhưng Bạch Lộ không nói gì chỉ yên lặng nhìn cô.
Bởi vì trong ánh mắt cô có gì đó sáng lấp lánh lóe lên, giống như vì sao trên bầu trời.
Trình Lục Dương không phải người ngoài hành tinh đến từ vì sao, nhưng hiển nhiên anh đã mang đến vô số vì sao cho cuộc đời cô, đầu tiên là từng ngày từng ngày xán lạn như vì sao, sau đó là tâm trạng lấp lánh như vì sao, cuối cùng… cuối cùng đến ngày hôm nay, sáng long lanh lóe sáng, đâu đâu cũng toàn vì sao nhỏ.
***
Tần Chân nghỉ cả buổi tối, chỉ ở cùng Bạch Lộ, không đi xem mắt.
Sau khi Bạch Lộ đưa cô về nhà, nhìn cô ợ rượu ngã vào sô pha ca hát lung tung, nên đi vắt khăn mặt lau mặt cho cô.
Kết quả Tần Chân tưởng Bạch Lộ là Trình Lục Dương nên ôm cô ấy kêu cha gọi mẹ, câu nào câu nấy mắng Trình Lục Dương là tên khốn kiếp vô lương tâm, phụ lòng thiếu nữ, đã đẹp trai thế còn ra ngoài tùy ý dụ dỗ thiếu nữ vô tội, quả thực tội ác tày trời.
Bạch Lộ trợn trắng mắt, “Chị cả à, còn có thiếu nữ như cậu? Thiếu phụ (*) đến nơi rồi?”
[(*)từ chỉ phụ nữ có chồng]
Tần Chân một tay lau nước mắt, một tay lau nước mũi: “anh nói đi, vì sao anh không thích tôi?”
Bạch Lộ nói: “Bởi vì cậu không có cỡ 36D.”
Tần Chân lại bắt đầu gào khóc thảm thiết, nâng ngực mình sốt ruột hỏi: “thế thì tôi đi Hàn Quốc chỉnh sửa chẳng phải là xong?”
“Cậu có tiền dư dật ấy sao?”
Tần Chân khóc chết mất, quả nhiên là phong cách trước sau như một của Trình Lục Dương, giết người không thấy máu, chỉ chọc bằng dao nhỏ.
Bạch Lộ bị cô khiến cho dở khóc dở cười, cuối cùng lấy điện thoại của cô ra, tìm số của Trình Lục Dương, gọi đi trong tiếng khóc vang dội trời đất của Tần Chân.
Cô hỏi: “Là Trình Lục Dương sao?”
Trình Lục Dương sửng sốt, nhìn màn hình, là số của Tần Chân rồi, vì thế lễ phép hỏi câu: “Xin hỏi cô là?”
“Tôi là Bạch Lộ, bạn của Tần Chân.” Bạch Lộ tự giới thiệu, sau đó tạm dừng đại khái khoảng mười giây, để cho người đầu bên kia có cơ hội nghe rõ tiếng gào thét ở bên này, cuối cùng vô cùng vô cùng đau đớn nói, “Anh nghe thấy chưa?”
Trình Lục Dương quả nhiên giật sững mình: “Tần Chân cô ấy làm sao vậy?”
“Cô ấy không vui, uống quá chén.”
Trình Lục Dương đoán, “mẹ cô ấy lại ép cô ấy đi xem mắt?”
“Đâu chỉ thế, cả tuần nay ngày nào cũng xem mắt, tối nào cũng ăn tối với một người đàn ông khác nhau, béo gầy đều có, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ lắm!” Bạch Lộ nói bóng nói gió cho anh, “anh không có ý kiến gì sao? Thấy cô ấy bôn ba trên con đường tìm bạn đời vất vả như thế, anh chỉ đứng không phản ứng gì, không định giúp cô ấy à?”
Trình Lục Dương hiểu ý, nói lời ít mà ý nhiều: “Tôi hiểu ý cô, phiền cô đưa điện thoại cho Tần Chân.”
Bạch Lộ vừa lòng, đưa di động cho Tần Chân, “Này, Trình Lục Dương!”
Tần Chân run lên, thật cẩn thận nâng cái di động, “A lô?”
Thì nghe thấy Trình Lục Dương ở đầu bên kia nói rất hợp tình hợp lý: “sao cô không nói cho tôi biết ngày nào cô cũng đi xem mắt? Lại để buồn phiền đến mức này, uống rượu có thể giải quyết vấn đề sao? Tần Chân, tôi phát hiện ra trước kia tôi nói cô đã quên đầu óc ở nhà thật ra là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng! Tôi căn bản không nên nói thế, bởi vì cô không chỉ không có đầu óc ở bên ngoài, mà kể cả ở nhà cũng không có!”
“……”
Trong không gian yên tĩnh, Trình Lục Dương thở dài, “Được rồi, đừng xem mắt nữa.”
Trái tim Tần Chân run rẩy, lay động giữa không trung, nương men say, cô mơ mơ màng màng nghĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này rốt cục nghĩ thông rồi, cho nên mới ngăn cản cô đi xem mắt?
Giây tiếp theo, Trình tiên sinh cuối cùng đã ‘nghĩ thông’ ở đầu điện thoại bên kia nói vô cùng nghiêm túc: “Mấy người mẹ cô giới thiệu sao mà vừa mắt được? Từ ngày mai, tôi sắp xếp việc xem mắt cho cô.”
Chúc Vân Chi vẫn luôn có bệnh cao huyết áp, lần này tranh cãi với Tần Chân một trận, huyết áp lên ầm ầm, không hạ ngay được nên đành phải nằm viện quan sát.
Khi Tần Chân đến, bà đang ăn cháo mà Tần Kiếm Phong mua từ căn tin bệnh viện, lúc nhìn thấy con gái ở cửa thì lập tức kích động mà ho sặc sụa.
Tần Chân chạy nhanh vào vuốt lưng cho bà, “Ăn chậm thôi!”
Chúc Vân Chi buông bát, mãi lâu sau mới nói câu: “Con đã đến rồi.”
Vẻ mặt hơi xấu hổ.
Tần Chân nhìn mái tóc đã bạc trắng không ít, còn có ánh mắt lộ vẻ già nua của bà mà hốc mắt cay cay. Cô không biết Chúc Vân Chi trở nên ngày một già hơn từ bao giờ, cứ như bà trong trí nhớ vẫn đứng mãi ở hình tượng người mẹ khỏe khoắn vô cùng, nhưng hôm nay trông thấy mới phát hiện tốc độ già nua của bà nhanh kinh người.
Cô còn nhớ rõ trước kia vì chút chuyện giữa con gái nên đánh nhau với đám bạn nhỏ tầng dưới, Chúc Vân Chi mua thức ăn về, thấy cô nhỏ gầy bị người đè trên mặt đất vừa cào vừa gãi, lập tức ném rau đi, xông lên kéo cô bé kia ra, dữ dằn làm ầm lên: “Gì đấy gì đấy! Sao mà đánh con gái tôi?”
Kết quả phụ huynh của cô bé kia nghe tiếng chạy tới ầm ĩ với Chúc Vân Chi một trận, Chúc Vân Chi cũng không phải là người dễ chọc, đã la lối lên thì không mấy người so được.
Tần Chân còn có thể nhớ rất rõ nét mặt và lời lẽ của mẹ khi đó bùm bùm như pháo trúc không cho phép người ta cãi lại.
Nhưng lúc này, mẹ đã già đi, chẳng biết từ khi nào nơi khóe mắt đã chằng chịt nếp nhăn, không thể phớt lờ.
Cô cầm tay Chúc Vân Chi dịu giọng nói: “Mẹ, hôm qua con không nên nổi nóng với mẹ.”
Thật ra thì Chúc Vân Chi lại thấy xấu hổ, bà luôn am hiểu cất giọng giáo dục con cái, phương thức thân thiết thế này lại khiến bà không thích ứng được ngay, nên đành ho khan hai tiếng: “con về nhà bình an là tốt rồi, tối qua gọi điện cho con không được, mẹ và cha con rất lo lắng.”
“Lần sau con sẽ không thế nữa.” Tần Chân rất ngoan, biết sai liền sửa, “bây giờ mẹ còn có chỗ nào khó chịu không?”
“Không, con chịu nghe lời là mẹ khỏe rồi. Nhưng mẹ phải nói điều này, con đã lớn rồi, còn không lo lắng chuyện gia đình nữa, mẹ sợ tương lại con không tìm được người tử tế nữa!” Chúc Vân Chi lại hăng hái tận tình khuyên bảo cô: “cứ nghe mẹ nói đi, người mẹ giới thiệu cho con không chỉ có điều kiện rất tốt, nhân phẩm và điều kiện kinh tế đều ổn. Mẹ không ép con lấy chồng, nhưng dù thế nào khi có cơ hội thì cứ thử xem, không chừng có thể tìm được người chồng tốt?”
Tần Chân nghe bà nói cả tràng, cuối cùng mới cười khổ gật đầu, “Vâng, vâng!”
***
Toàn thế giới đều quan tâm chuyện chồng con của Tần Chân, từ ngày cô đồng ý, từ Chúc Vân Chi, cho tới hàng xóm, họ hàng trên dưới, không ai không tìm hiểu đối tượng cho cô, tìm kiếm nam thanh niên độc thân thích hợp.
Tần Chân gặp mặt hết người này đến người khác, cao thấp béo gầy, cuối cùng cảm nhận được cái gì gọi là lực lượng quần chúng nhân dân là vô cùng, công lực kéo tơ hồng của đoàn người quả thật quá tuyệt rồi, dù đào ba mét cũng có thể tìm đủ loại nam thanh niên độc thân vừa tuổi cho cô.
Cô cố ý ném Trình Lục Dương ra sau đầu, vùi mình vào cả đống cuộc hẹn hò không thấy mặt trời, ban ngày làm việc, buổi tối ăn cơm nói chuyện phiếm hẹn hò, nhưng dù người ngồi cạnh mình là ai, cô đều không có dấu hiệu rung động.
Khi Bạch Lộ và cô ra ngoài ăn vặt thì thấy cô không tập trung lắm, nhắc tới cuộc điện thoại hơn nửa đêm lần trước.
Tần Chân dừng một chút, mới nói: “Thật ra là bị thần kinh rồi, thích một người không ở cùng một thế giới với mình.”
“Ây, xem phim Hàn hả? Chẳng lẽ tên kia đến từ vì sao?” Bạch Lộ giễu cợt cô, “Đã thời đại nào rồi, lại còn cùng thế giới nữa, cả trái đất đều đang hát vang bài ‘the same song’, ai quan tâm cậu một thế giới hay là hai thế giới? Lừa và ngựa còn có thể sinh ra con la, các cậu có phải khác loài đâu, sao không tiến tới được?”
Nói tới đây, cô bỗng nhiên hiểu ra: “Mình nói này, cậu thích Trình Lục Dương rồi hả?”
Tần Chân giật mình, vội vàng nhìn xung quanh: “nói nhỏ tí thì chết chắc?”
Căng thẳng như bị chọc thủng suy nghĩ.
Bạch Lộ hỏi cô: “Tên kia có biết cậu bận đi xem mắt suốt không?”
Tần Chân buồn thiu chọc chọc hạt gạo trong bát, “Ai biết được.”
“Thế anh ta có biết cậu thích anh ta không?”
“Biết cái quái gì.”
“Này, chị cả à, mình nói này, cậu còn chưa tỏ tình đã định buông tay?” Bạch Lộ trợn trắng mắt, cốc một cái lên đầu cô: “chỉ từng này can đảm! Tốt xấu gì bị từ chối rồi hẵng từ bỏ chứ! Thật sự không được nữa thì bá vương ngạnh thượng cung, bảo anh ta chịu trách nhiệm!”
Bá Vương ngạnh thượng cung? Tần Chân đột nhiên nhớ ra một việc, híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Lộ, “Người đàn ông ở bên cạnh cậu hôm đó là ai?”
“Hả? Người đàn ông nào?” Bạch Lộ bắt đầu ấp úng vờ ngớ ngẩn: “đã bảo cậu rồi là tiếng TV!”
“Thôi đi!” Tần Chân rốt cục tìm được cơ hội nói sang chuyện khác, bắt rồi nói sang chuyện khác cơ hội, bắt đầu bám chặt lấy đề tài này, tra hỏi nghiêm khắc.
Nhưng mà chỉ có bản thân cô biết, một góc nào đó trong lòng vẫn luôn để ý tới Trình Lục Dương.
Đúng là cô nhát gan, không tự tin, tự ti đến nỗi không dám nói với anh chỉ một câu thích.
Giống như việc đối tượng xem mắt mà mẹ cô tìm cho cô đều cùng tầng lớp với cô, cô cũng ý thức được rất rõ khoảng cách giữa mình và Trình Lục Dương, một khoảng cách không phải chỉ cần dũng cảm là có thể vượt qua được.
Tối hôm đó, cô và Bạch Lộ ngồi trên ghế dài trong công viên nói chuyện phiếm, mỗi người một chai bia.
Bạch Lộ bộc trực, kể rõ sự tích kết hợp khó tin giữa mình và nam thần bỗng dưng lòi ra, thì ra nam thần kia chính là tên say khướt mà cô ấy túm nhầm khi thay Tần Chân đi quảng trường Vạn Đạt đón Trình Lục Dương.
Mà khi đến lượt Tần Chân, cô vừa cười vừa nêu vài ví dụ thực tế:
Tủ lạnh của Trình Lục Dương có một hộp dán kính hàng hiệu chứa thực phẩm nhập khẩu trị giá mấy trăm đồng, ví dụ như thịt bò Kobe ba trăm đồng một miếng, ví dụ như rau dưa đặc biệt theo mùa đắt gấp mười so với giá chợ, mà tủ lạnh của cô có túi nhựa chứa từng mớ từng mớ rau giá rẻ, rất nhiều là loại không còn tươi mà siêu thị bán hạ giá.
Trong tủ của Trình Lục Dương chứa chứa bánh bích quy và cà phê mới nguyên gói của nước ngoài, cà phê được nhập khẩu từ Việt Nam, I-ta-li-a, chocolate được chuyên chở bằng máy bay; mà trong tủ của cô chỉ có hai thứ: cơm và mì ăn liền — mỗi lần mua đủ năm gói, còn thể được khuyến mại thêm một gói, cực kỳ lợi.
À không, tính kỹ ra, trong tủ lạnh của cô thỉnh thoáng sẽ có món đồ thứ ba: rau cải muối ớt. Đó là thứ Trình Lục Dương liếc mắt một cái là sẽ chê bai ném đi.
Còn gì nữa?
Tủ quần áo của Trình Lục dương chứa đầy đồ âu, áo sơ mi có thương hiệu nổi tiếng được may theo số đo của anh, mà trong tủ quần áo của cô chỉ có năm bộ tổng tiền cũng không bằng cái khăn lụa trên cổ Bạch Lộ.
Cốc sữa bò mà Trình Lục Dương hở tí là mấy trăm, mà cái cốc của cô thì được tặng khi thường xuyên mua nước trái uống ở siêu thị.
Trình Lục Dương ra ngoài không ngồi Bingley thì ngồi xe taxi, mà cô chỉ có thể đi bộ hoặc ngồi xe buýt, thực đến mức phải ngồi xe taxi thì sẽ đau lòng cả đêm.
Bao khoảng cách ngăn cách giữa hai người –
“Cậu lại bảo mình tỏ tình?” Cô buồn cười hỏi Bạch Lộ, sau đó uống hết bia trong tay: “nhưng mình tự mình biết mình, anh ấy không đến từ sao, anh ấy còn xa hơn sao.”
Ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao, cô giống cô bé ngốc ngếch cất giọng gào thét: “Ngày mai lại là một ngày đẹp trời, anh chàng xem mắt ơi, phiền anh trông đẹp trai tí!”
Giọng to quá đến mức làm một đôi đang hôn nhau trong rừng phải giật mình, cho nên Tần Chân thật muốn đâm đầu chết trên ngực Bạch Lộ.
“Ấy ấy, cậu làm gì đấy? Cảnh cáo cậu không được bậy bạ nhá! Ngộ ngỡ đập cho B của mình thành –B thì mình có muốn khóc cũng không khóc được!” Bạch Lộ trợn trắng mắt, nhưng vẫn ngầm đồng ý hành vi điên rồ của cô, “gào đi gào đi, nửa đêm nửa hôm không ai quen biết cậu, thôi thì không cho phép cậu hạ thấp phẩm cách của mình.”
Tần Chân vẫn cười ha ha, lại bắt đầu ồn ào với bầu trời sao: “Cho tôi một anh chàng đẹp trai đi! Không cần đẹp đến trời đất kinh sợ quỷ thần khiếp vía, đẹp bằng một nửa Trình Lục Dương đã tốt rồi!”
Tốt nhất là độc mồm bằng một nửa anh, cẩn thận bằng một nửa anh, tuấn tú bằng một nửa anh, nóng nảy bằng một nửa anh.
Tốt nhất là ăn mặc lộng lẫy ra vào công ty, lúc bị người ta chỉ chỏ là bảnh chọe sẽ nổi giận, sẽ tự dưng giận dữ bảo người ta cút đi.
Tốt nhất là tự kỷ đến xưa nay chưa từng có, coi toàn bộ ánh mắt không hữu nghị của mọi người thành “bọn họ ghen ghét ông đây”, sau đó lại đàng hoàng sống cuộc sống của bản thân.
Tốt nhất……
Tốt nhất người kia là phiên bản của Trình Lục Dương, dù không bằng anh, ít nhất có thể để cô thấy bóng dáng anh.
Tần Chân ném mạnh lon bia vào thùng rác cách đó không xa, nhưng lại kém may mắn, cái lon đụng vào mép thùng ra rồi bắn ngược về, lăn lạch cạch tới cạnh chân cô.
Cô tức giận nên giẫm đạp lên nó, cái lon bẹp dí đến đáng thương.
Bạch Lộ muốn khuyên cô thì đã thấy cô cười ha ha quay đầu sang: “Ngày xưa đều là khách hàng tha hồ chà đạp bà đây, hôm nay bà đây muốn chà đạp giày vò cái vỏ lon này cho hả giận!”
Cô cười sáng lạn đến như vậy, cứ như thật sự đã hả giận, nhưng Bạch Lộ không nói gì chỉ yên lặng nhìn cô.
Bởi vì trong ánh mắt cô có gì đó sáng lấp lánh lóe lên, giống như vì sao trên bầu trời.
Trình Lục Dương không phải người ngoài hành tinh đến từ vì sao, nhưng hiển nhiên anh đã mang đến vô số vì sao cho cuộc đời cô, đầu tiên là từng ngày từng ngày xán lạn như vì sao, sau đó là tâm trạng lấp lánh như vì sao, cuối cùng… cuối cùng đến ngày hôm nay, sáng long lanh lóe sáng, đâu đâu cũng toàn vì sao nhỏ.
***
Tần Chân nghỉ cả buổi tối, chỉ ở cùng Bạch Lộ, không đi xem mắt.
Sau khi Bạch Lộ đưa cô về nhà, nhìn cô ợ rượu ngã vào sô pha ca hát lung tung, nên đi vắt khăn mặt lau mặt cho cô.
Kết quả Tần Chân tưởng Bạch Lộ là Trình Lục Dương nên ôm cô ấy kêu cha gọi mẹ, câu nào câu nấy mắng Trình Lục Dương là tên khốn kiếp vô lương tâm, phụ lòng thiếu nữ, đã đẹp trai thế còn ra ngoài tùy ý dụ dỗ thiếu nữ vô tội, quả thực tội ác tày trời.
Bạch Lộ trợn trắng mắt, “Chị cả à, còn có thiếu nữ như cậu? Thiếu phụ (*) đến nơi rồi?”
[(*)từ chỉ phụ nữ có chồng]
Tần Chân một tay lau nước mắt, một tay lau nước mũi: “anh nói đi, vì sao anh không thích tôi?”
Bạch Lộ nói: “Bởi vì cậu không có cỡ 36D.”
Tần Chân lại bắt đầu gào khóc thảm thiết, nâng ngực mình sốt ruột hỏi: “thế thì tôi đi Hàn Quốc chỉnh sửa chẳng phải là xong?”
“Cậu có tiền dư dật ấy sao?”
Tần Chân khóc chết mất, quả nhiên là phong cách trước sau như một của Trình Lục Dương, giết người không thấy máu, chỉ chọc bằng dao nhỏ.
Bạch Lộ bị cô khiến cho dở khóc dở cười, cuối cùng lấy điện thoại của cô ra, tìm số của Trình Lục Dương, gọi đi trong tiếng khóc vang dội trời đất của Tần Chân.
Cô hỏi: “Là Trình Lục Dương sao?”
Trình Lục Dương sửng sốt, nhìn màn hình, là số của Tần Chân rồi, vì thế lễ phép hỏi câu: “Xin hỏi cô là?”
“Tôi là Bạch Lộ, bạn của Tần Chân.” Bạch Lộ tự giới thiệu, sau đó tạm dừng đại khái khoảng mười giây, để cho người đầu bên kia có cơ hội nghe rõ tiếng gào thét ở bên này, cuối cùng vô cùng vô cùng đau đớn nói, “Anh nghe thấy chưa?”
Trình Lục Dương quả nhiên giật sững mình: “Tần Chân cô ấy làm sao vậy?”
“Cô ấy không vui, uống quá chén.”
Trình Lục Dương đoán, “mẹ cô ấy lại ép cô ấy đi xem mắt?”
“Đâu chỉ thế, cả tuần nay ngày nào cũng xem mắt, tối nào cũng ăn tối với một người đàn ông khác nhau, béo gầy đều có, cuộc sống về đêm muôn màu muôn vẻ lắm!” Bạch Lộ nói bóng nói gió cho anh, “anh không có ý kiến gì sao? Thấy cô ấy bôn ba trên con đường tìm bạn đời vất vả như thế, anh chỉ đứng không phản ứng gì, không định giúp cô ấy à?”
Trình Lục Dương hiểu ý, nói lời ít mà ý nhiều: “Tôi hiểu ý cô, phiền cô đưa điện thoại cho Tần Chân.”
Bạch Lộ vừa lòng, đưa di động cho Tần Chân, “Này, Trình Lục Dương!”
Tần Chân run lên, thật cẩn thận nâng cái di động, “A lô?”
Thì nghe thấy Trình Lục Dương ở đầu bên kia nói rất hợp tình hợp lý: “sao cô không nói cho tôi biết ngày nào cô cũng đi xem mắt? Lại để buồn phiền đến mức này, uống rượu có thể giải quyết vấn đề sao? Tần Chân, tôi phát hiện ra trước kia tôi nói cô đã quên đầu óc ở nhà thật ra là một sai lầm vô cùng nghiêm trọng! Tôi căn bản không nên nói thế, bởi vì cô không chỉ không có đầu óc ở bên ngoài, mà kể cả ở nhà cũng không có!”
“……”
Trong không gian yên tĩnh, Trình Lục Dương thở dài, “Được rồi, đừng xem mắt nữa.”
Trái tim Tần Chân run rẩy, lay động giữa không trung, nương men say, cô mơ mơ màng màng nghĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này rốt cục nghĩ thông rồi, cho nên mới ngăn cản cô đi xem mắt?
Giây tiếp theo, Trình tiên sinh cuối cùng đã ‘nghĩ thông’ ở đầu điện thoại bên kia nói vô cùng nghiêm túc: “Mấy người mẹ cô giới thiệu sao mà vừa mắt được? Từ ngày mai, tôi sắp xếp việc xem mắt cho cô.”