Vết thương của Phùng Ngọc Kiếm còn chưa khỏe, Tống Dật Tương thế nào cũng không chịu để hắn hồi phủ, bắt hắn ở lại trấn quốc phủ.
Trấn quốc phu nhân lúc trước thấy Phùng Ngọc Kiếm nhất định là phồng mang trợn má, thế nhưng hiện tại bà không có nhiều phản ứng lắm, cùng lắm là lé mắt nhìn, thậm chí thi thoảng còn hỏi một câu “Thương thế của ngươi khá hơn chưa?”
Phùng Ngọc Kiếm lần đầu bị bà bỏi thì còn lấy làm kinh hãi. Tống Dật Tương ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói “Di mẫu ta không biết vì sao gần đây tính tình thay đổi, mà nô tỳ thấy bà cũng không giống như chuột thấy mèo nữa, nhất định là Dược sư nhúng tay vào.”
Phùng Ngọc Kiếm bởi vì trấn quốc phu nhân không phản đối hắn ở lại, bởi vậy cũng không ngại ngùng nữa. Vết thương mặc dù nhanh khỏi, thế nhưng vì là bị thương ở ngực nên nếu vận động mạnh sẽ mơ hồ thấy đau.
Vậy nên Tống Dật Tương giống như lúc trước, chạm cũng không chạm vào hắn, sợ tạc ái sẽ làm cho thương thế thêm nặng. Vì vậy hắn ngày đêm coi chừng, còn không ngừng bảo ngự y kê thuốc bổ cho Phùng Ngọc Kiếm hảo hảo điều dưỡng thân thể.
Ở được khoảng một tháng, công dụng của thuốc Dược sư kê thần tốc không gì sánh được, vết thương ở ngực Phùng Ngọc Kiếm đã khỏe, Tống Dật Tương không có lý do gì bắt hắn ở lại trấn quốc phủ nữa. (mà nhà anh cũng có phải ở đó đâu, anh về cung đê! o.O)
Đến Phùng Ngọc Kiếm cũng thấp giọng nói “Ta ở đây lâu quá rồi, chỉ sợ trong phủ có việc cần ta, không thể bảo phó tướng chạy tới trấn quốc phủ báo cáo được.”
Vì thế, Tống Dật Tương chẳng vì cái gì mà thở dài “Được rồi, ngày mai ta đưa ngươi về, lần trước ta nói với người trong phủ bệnh ngươi chưa khỏi, ở nhà di mẫu ta điều dưỡng, xem ra cũng không có lời đồn truyền ra, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều cái gì?”
Tống Dật Tương cười khổ “Chỉ có điều không biết có khi nào trong phủ có người loan tin ngươi muốn kết hôn với Giải Ngữ không.”
Phùng Ngọc Kiếm biết Tống Dật Tương đối với Giải Ngữ có một loại đố kị khôn kể, hắn bật cười, thuận miệng nói một câu “Ngươi muốn ta đem nàng đuổi ra khỏi phủ sao?”
“Đúng vậy, thật đúng ý ta.”
Tống Dật Tương vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Phùng Ngọc Kiếm liền trầm xuống. Hắn cầm tay Phùng Ngọc Kiếm, Phùng Ngọc Kiếm suýt nữa thì vùng ra, hắn mới hít sâu nói một hơi “Ta còn chưa nói xong, ý ta là nói Giải Ngữ cũng đẹp đẹp, trang nghiêm long trọng đưa nàng đi lấy chồng đi thôi, tránh khỏi nàng ở trong phủ thêm một ngày ta lại thêm một ngày ngủ không yên.”
“Ngươi nói cưới là cưới sao, nàng phải gả cho ai, ngươi muốn tùy tiện tìm một người tới lấy nàng hay sao?”
Phùng Ngọc Kiếm tuy rằng luôn ít nói, thế nhưng nhắc tới chuyện hạnh phúc của Giải Ngữ thì lại trở nên kích động. Tống Dật Tương che lại miệng hắn “Ngươi đem Giải Ngữ tới trấn quốc phủ đi!”
Phùng Ngọc Kiếm gạt tay Tống Dật Tương che miệng mình ra, càng không thể tưởng tượng nổi, nói “Ngươi có ý gì?”
“Tính tình dì ta tuy không tốt, thế nhưng lòng bà thì rất tốt, nếu được bà để ý, nàng tuyệt đối sẽ được cưu mang tới cùng. Đưa Giải Ngữ tới đây, di mẫu ta nếu thích Giải Ngữ, thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, còn không giúp nào tìm một thân sự thật tốt sao? Hơn nữa, di mẫu ta quen biết rộng, kinh thành chuyện gì cũng biết, đến trong cung cũng tùy tiện ra vào, bà nếu thật sự muốn tìm một người tốt để chọn, ta thấy so với những đại nam nhân như chúng ta còn biết cách chọn người tốt hơn.”
Phùng Ngọc Kiếm sợ run một hồi, mới nghĩ tinh tế một chút. Giải Ngữ đã mười tám, như những cô nương trong nhà quyền thế khác đã xuất giá từ lâu. Đơn giản là vì nàng là con vợ lẽ, mẫu thân tư cách lại thấp hèn, tướng mạo nàng thì bình thường, vậy nên không gả được cho ai. Nếu thật có thể khiến trấn quốc phu nhân thích nàng, nói vậy nhất định sẽ dốc lòng vì việc hôn nhân của nàng.
“Thế nhưng về phía di mẫu ngươi…”
“Di trượng ta bận quốc sự, di mẫu ta cũng buồn chán, ta sẽ bảo Giải Ngữ tới bầu bạn với bà. Bà nếu không thích, với cá tính ngay thẳng của bà nhất định lập tức để nàng về võ trạng nguyên phủ, nếu bà thích, đối với Giải Ngữ chính là một chuyện tốt a.”
Phùng Ngọc Kiếm càng lúc càng nghĩ hắn nói quả thực có chút có lý. Mình là quan mới nhậm chức, ở kinh thành còn chưa hiểu rõ. Hơn nữa, bản thân lại chất phác, muốn tìm một thân sự tốt cho Giải Ngữ cũng là vấn đề khó khăn không nhỏ, hắn lại không muốn Giải Ngữ lúc trước đã chịu nhiều cực khổ như vậy sau này lại còn phải chịu thêm nữa, đương nhiên muốn nàng có thể được gả cho một nhà tốt.”
“Chúng ta cứ an bài như vậy?” Tống Dật Tương cẩn thận hỏi, hắn chưa từng cẩn thận giúp đỡ ai, giờ đối với Phùng Ngọc Kiếm có lúc vừa cưng chiều vừa sủng hạnh.
Trong lời nói của Tống Dật Tương đương nhiên cũng có chỗ đúng, Phùng Ngọc Kiếm gật đầu “Được rồi, vậy trước tiên cứ làm thế.”
“Vậy miệng vết thương ngươi đã lành rồi chứ?”
Phùng Ngọc Kiếm sửng sốt một chút, thành thật mở miệng “Ổn rồi, thuốc của Dược sư rất hiệu quả, từ lâu đã lành rồi.” (a, dại dột a: |)
Vừa nghe hắn nói thế, Tống Dật Tương bỗng đưa mặt tiến sát lại. Phùng Ngọc Kiếm hơi ngửa ra sau một chút, giật mình ấp úng nói “Ngươi… ngươi định làm gì?”
Trên mặt Tống Dật Tương hiện lên một vẻ tươi cười tuấn mỹ, nụ cười đó sáng lóa, hầu như đoạt mất trái tim người khác, khiến Phùng Ngọc Kiếm không nhịn được tim đập loạn lên.
Tống Dật Tương thấp giọng nói “Ngươi ở đây thêm một đêm nữa đi, đừng vội về, ngày mai ta sẽ về cùng ngươi.”
Nói còn chưa xong, lại càng ngồi tới gần hắn hơn. Hai người vốn đang ngồi trên giường bàn chuyện, hiện tại vừa tới gần, bàn tay còn đặt ở trên đùi Phùng Ngọc Kiếm xoa nhẹ, đó là ý gì, Phùng Ngọc Kiếm sao lại không hiểu.
Mặt hắn hầu như lập tức hồng lên “Ngươi… ngươi lần trước không phải nói cái gì mà ngươi không phải sắc ma háo sắc quá độ sao? Sao vết thương ta vừa lành ngươi đã…”
Tống Dật Tương nắm eo hắn, nói quả thực khiến Phùng Ngọc Kiếm sau này nhớ tới nhất định đỏ mặt. Hắn nhỏ giọng nói “Ta đối với người khác thì không, thế nhưng vừa nhìn thấy ngươi muốn không thành sắc ma cũng khó.”
Phùng Ngọc Kiếm đến cổ cũng đỏ lên, lần trước ở trấn quốc phủ thân mật là bởi vì dược tính hồng sắc kỳ quái phát tác, bằng không ở chỗ không quen, lại là phủ đệ của di mẫu Tống Dật Tương mà thân mật hắn thực sự làm không được, vạn nhất bị người ta vào nhìn thấy, chẳng phải càng thêm khó xử sao.
“Không được, đây là phủ đệ của di mẫu ngươi, có bao nhiêu nô bộc đi lại bên ngoài… A!” Phùng Ngọc Kiếm nghẹn lời, bởi vì Tống Dật Tương khẽ cắn vành tai hắn, cảm giác ẩm nóng cùng nhau xông lên. Hắn đẩy ngực Tống Dật Tương ra, nói run run, chứng tỏ hắn cũng không phải là thờ ơ “Không được, tuyệt đối không được… Ta không muốn……”
“Không sao đâu, ai dám vào chứ, bọn họ cũng không phải không muốn sống nữa, biết ta ở đây còn dám xông vào.” Tống Dật Tương cầm bàn tay đang chống cự của hắn càng nghiêng sát lại gần, hầu như đè lên người hắn, khiến thân thể hắn thoáng chốc ấm lên.
Phùng Ngọc Kiếm vẫn tiếp tục đẩy ra, coi như còn rất không tình nguyện “Không được, tuyệt đối không được.”
Tống Dật Tương dỗ dành hắn “Ngọc Kiếm, ta sẽ không làm cái gì quá đáng đâu, ta chỉ muốn một chút là được rồi.” (O.o có ngu mới tin!)
Phùng Ngọc Kiếm mặt đỏ tới tận mang tai cố sức đẩy hắn ra, mặc kệ ác ma ngọt ngào dụ dỗ “Đã bảo là không được, dù là ta ngày mai hồi phủ cũng không được.”
Tống Dật Tương thay đổi vẻ mặt, lạnh lùng nói “Ngươi sợ bị Giải Ngữ biết dúng không? Lúc nàng chăm sóc ngươi đã sớm biết chuyện giữa chúng ta rồi.”
Phùng Ngọc Kiếm nghe hắn nói đầy vị ghen tuông, mới biết hắn đang ghen với Giải Ngữ.
Hắn chọc vào ngực Tống Dật Tương, lúc này quả thật nhịn không được muốn nở nụ cười “Ngươi làm gì vậy? Ta chỉ là hồi phủ, cũng không phải là đi cưới Giải Ngữ, ngươi trưng cái vẻ mặt đó ra cho ai xem a?”
Tống Dật Tương biết mình không nên vô duyên vô cớ ghen tuông như vậy, cũng biết Giải Ngữ là cô nương tốt. Thế nhưng vì nàng tốt nên mới sợ Phùng Ngọc Kiếm với nàng xứng đôi vô cùng.
“Ngươi không biết đâu, ta chỉ nghĩ tới ngươi hồi phủ sẽ cùng Giải Ngữ sớm tối bên nhau, ta liền… liền rất lo lắng.”
Thở ra một hơi, Tống Dật Tương không cách nào không phiền não, đạt được trái tim của Phùng Ngọc Kiếm đã đủ khó khăn rồi, nếu lại để hắn cùng Giải Ngữ ngày ngày ở chung không chừng trái tim Phùng Ngọc Kiếm sẽ lại hướng về phía Giải Ngữ.
Phùng Ngọc Kiếm nhìn hắn vẻ mặt lo lắng, tâm ý hắn thương mình quả thật không cần hoài nghi. Trong lòng thấy ấm áp dễ chịu, đến thân thể cũng phát nóng lên. Phùng Ngọc Kiếm biết Tống Dật Tương tâm tình bất an, chỉ là muốn ôm mình để vỗ về sự bất an, chứng minh rằng mình thuộc về hắn.
Phùng Ngọc Kiếm đem mặt tựa ở vai Tống Dật Tương, hít một hơi chậm rãi nhưng lại vừa muốn cười “Được rồi, một chút thôi đấy, ngày mai ta thực sự phải về phủ.”
Tống Dật Tương kinh ngạc chậm rãi cúi đầu nhìn hắn. Mặt Phùng Ngọc Kiếm đã như miếng vải đỏ.
“Nếu không nhanh một chút ta sẽ đổi ý.”
Chưa từng có ai bảo Tống Dật Tương không biết nắm lấy cơ hội cả. Hắn ôm lấy Phùng Ngọc Kiếm, buông bố liêm xuống, xuân ý nồng đậm lập tức từ trong phòng tràn ra, thật lâu không tiêu tan.
***
:”>
kết!!!!!!!!!!!!!!!!
Trấn quốc phu nhân lúc trước thấy Phùng Ngọc Kiếm nhất định là phồng mang trợn má, thế nhưng hiện tại bà không có nhiều phản ứng lắm, cùng lắm là lé mắt nhìn, thậm chí thi thoảng còn hỏi một câu “Thương thế của ngươi khá hơn chưa?”
Phùng Ngọc Kiếm lần đầu bị bà bỏi thì còn lấy làm kinh hãi. Tống Dật Tương ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói “Di mẫu ta không biết vì sao gần đây tính tình thay đổi, mà nô tỳ thấy bà cũng không giống như chuột thấy mèo nữa, nhất định là Dược sư nhúng tay vào.”
Phùng Ngọc Kiếm bởi vì trấn quốc phu nhân không phản đối hắn ở lại, bởi vậy cũng không ngại ngùng nữa. Vết thương mặc dù nhanh khỏi, thế nhưng vì là bị thương ở ngực nên nếu vận động mạnh sẽ mơ hồ thấy đau.
Vậy nên Tống Dật Tương giống như lúc trước, chạm cũng không chạm vào hắn, sợ tạc ái sẽ làm cho thương thế thêm nặng. Vì vậy hắn ngày đêm coi chừng, còn không ngừng bảo ngự y kê thuốc bổ cho Phùng Ngọc Kiếm hảo hảo điều dưỡng thân thể.
Ở được khoảng một tháng, công dụng của thuốc Dược sư kê thần tốc không gì sánh được, vết thương ở ngực Phùng Ngọc Kiếm đã khỏe, Tống Dật Tương không có lý do gì bắt hắn ở lại trấn quốc phủ nữa. (mà nhà anh cũng có phải ở đó đâu, anh về cung đê! o.O)
Đến Phùng Ngọc Kiếm cũng thấp giọng nói “Ta ở đây lâu quá rồi, chỉ sợ trong phủ có việc cần ta, không thể bảo phó tướng chạy tới trấn quốc phủ báo cáo được.”
Vì thế, Tống Dật Tương chẳng vì cái gì mà thở dài “Được rồi, ngày mai ta đưa ngươi về, lần trước ta nói với người trong phủ bệnh ngươi chưa khỏi, ở nhà di mẫu ta điều dưỡng, xem ra cũng không có lời đồn truyền ra, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều cái gì?”
Tống Dật Tương cười khổ “Chỉ có điều không biết có khi nào trong phủ có người loan tin ngươi muốn kết hôn với Giải Ngữ không.”
Phùng Ngọc Kiếm biết Tống Dật Tương đối với Giải Ngữ có một loại đố kị khôn kể, hắn bật cười, thuận miệng nói một câu “Ngươi muốn ta đem nàng đuổi ra khỏi phủ sao?”
“Đúng vậy, thật đúng ý ta.”
Tống Dật Tương vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Phùng Ngọc Kiếm liền trầm xuống. Hắn cầm tay Phùng Ngọc Kiếm, Phùng Ngọc Kiếm suýt nữa thì vùng ra, hắn mới hít sâu nói một hơi “Ta còn chưa nói xong, ý ta là nói Giải Ngữ cũng đẹp đẹp, trang nghiêm long trọng đưa nàng đi lấy chồng đi thôi, tránh khỏi nàng ở trong phủ thêm một ngày ta lại thêm một ngày ngủ không yên.”
“Ngươi nói cưới là cưới sao, nàng phải gả cho ai, ngươi muốn tùy tiện tìm một người tới lấy nàng hay sao?”
Phùng Ngọc Kiếm tuy rằng luôn ít nói, thế nhưng nhắc tới chuyện hạnh phúc của Giải Ngữ thì lại trở nên kích động. Tống Dật Tương che lại miệng hắn “Ngươi đem Giải Ngữ tới trấn quốc phủ đi!”
Phùng Ngọc Kiếm gạt tay Tống Dật Tương che miệng mình ra, càng không thể tưởng tượng nổi, nói “Ngươi có ý gì?”
“Tính tình dì ta tuy không tốt, thế nhưng lòng bà thì rất tốt, nếu được bà để ý, nàng tuyệt đối sẽ được cưu mang tới cùng. Đưa Giải Ngữ tới đây, di mẫu ta nếu thích Giải Ngữ, thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, còn không giúp nào tìm một thân sự thật tốt sao? Hơn nữa, di mẫu ta quen biết rộng, kinh thành chuyện gì cũng biết, đến trong cung cũng tùy tiện ra vào, bà nếu thật sự muốn tìm một người tốt để chọn, ta thấy so với những đại nam nhân như chúng ta còn biết cách chọn người tốt hơn.”
Phùng Ngọc Kiếm sợ run một hồi, mới nghĩ tinh tế một chút. Giải Ngữ đã mười tám, như những cô nương trong nhà quyền thế khác đã xuất giá từ lâu. Đơn giản là vì nàng là con vợ lẽ, mẫu thân tư cách lại thấp hèn, tướng mạo nàng thì bình thường, vậy nên không gả được cho ai. Nếu thật có thể khiến trấn quốc phu nhân thích nàng, nói vậy nhất định sẽ dốc lòng vì việc hôn nhân của nàng.
“Thế nhưng về phía di mẫu ngươi…”
“Di trượng ta bận quốc sự, di mẫu ta cũng buồn chán, ta sẽ bảo Giải Ngữ tới bầu bạn với bà. Bà nếu không thích, với cá tính ngay thẳng của bà nhất định lập tức để nàng về võ trạng nguyên phủ, nếu bà thích, đối với Giải Ngữ chính là một chuyện tốt a.”
Phùng Ngọc Kiếm càng lúc càng nghĩ hắn nói quả thực có chút có lý. Mình là quan mới nhậm chức, ở kinh thành còn chưa hiểu rõ. Hơn nữa, bản thân lại chất phác, muốn tìm một thân sự tốt cho Giải Ngữ cũng là vấn đề khó khăn không nhỏ, hắn lại không muốn Giải Ngữ lúc trước đã chịu nhiều cực khổ như vậy sau này lại còn phải chịu thêm nữa, đương nhiên muốn nàng có thể được gả cho một nhà tốt.”
“Chúng ta cứ an bài như vậy?” Tống Dật Tương cẩn thận hỏi, hắn chưa từng cẩn thận giúp đỡ ai, giờ đối với Phùng Ngọc Kiếm có lúc vừa cưng chiều vừa sủng hạnh.
Trong lời nói của Tống Dật Tương đương nhiên cũng có chỗ đúng, Phùng Ngọc Kiếm gật đầu “Được rồi, vậy trước tiên cứ làm thế.”
“Vậy miệng vết thương ngươi đã lành rồi chứ?”
Phùng Ngọc Kiếm sửng sốt một chút, thành thật mở miệng “Ổn rồi, thuốc của Dược sư rất hiệu quả, từ lâu đã lành rồi.” (a, dại dột a: |)
Vừa nghe hắn nói thế, Tống Dật Tương bỗng đưa mặt tiến sát lại. Phùng Ngọc Kiếm hơi ngửa ra sau một chút, giật mình ấp úng nói “Ngươi… ngươi định làm gì?”
Trên mặt Tống Dật Tương hiện lên một vẻ tươi cười tuấn mỹ, nụ cười đó sáng lóa, hầu như đoạt mất trái tim người khác, khiến Phùng Ngọc Kiếm không nhịn được tim đập loạn lên.
Tống Dật Tương thấp giọng nói “Ngươi ở đây thêm một đêm nữa đi, đừng vội về, ngày mai ta sẽ về cùng ngươi.”
Nói còn chưa xong, lại càng ngồi tới gần hắn hơn. Hai người vốn đang ngồi trên giường bàn chuyện, hiện tại vừa tới gần, bàn tay còn đặt ở trên đùi Phùng Ngọc Kiếm xoa nhẹ, đó là ý gì, Phùng Ngọc Kiếm sao lại không hiểu.
Mặt hắn hầu như lập tức hồng lên “Ngươi… ngươi lần trước không phải nói cái gì mà ngươi không phải sắc ma háo sắc quá độ sao? Sao vết thương ta vừa lành ngươi đã…”
Tống Dật Tương nắm eo hắn, nói quả thực khiến Phùng Ngọc Kiếm sau này nhớ tới nhất định đỏ mặt. Hắn nhỏ giọng nói “Ta đối với người khác thì không, thế nhưng vừa nhìn thấy ngươi muốn không thành sắc ma cũng khó.”
Phùng Ngọc Kiếm đến cổ cũng đỏ lên, lần trước ở trấn quốc phủ thân mật là bởi vì dược tính hồng sắc kỳ quái phát tác, bằng không ở chỗ không quen, lại là phủ đệ của di mẫu Tống Dật Tương mà thân mật hắn thực sự làm không được, vạn nhất bị người ta vào nhìn thấy, chẳng phải càng thêm khó xử sao.
“Không được, đây là phủ đệ của di mẫu ngươi, có bao nhiêu nô bộc đi lại bên ngoài… A!” Phùng Ngọc Kiếm nghẹn lời, bởi vì Tống Dật Tương khẽ cắn vành tai hắn, cảm giác ẩm nóng cùng nhau xông lên. Hắn đẩy ngực Tống Dật Tương ra, nói run run, chứng tỏ hắn cũng không phải là thờ ơ “Không được, tuyệt đối không được… Ta không muốn……”
“Không sao đâu, ai dám vào chứ, bọn họ cũng không phải không muốn sống nữa, biết ta ở đây còn dám xông vào.” Tống Dật Tương cầm bàn tay đang chống cự của hắn càng nghiêng sát lại gần, hầu như đè lên người hắn, khiến thân thể hắn thoáng chốc ấm lên.
Phùng Ngọc Kiếm vẫn tiếp tục đẩy ra, coi như còn rất không tình nguyện “Không được, tuyệt đối không được.”
Tống Dật Tương dỗ dành hắn “Ngọc Kiếm, ta sẽ không làm cái gì quá đáng đâu, ta chỉ muốn một chút là được rồi.” (O.o có ngu mới tin!)
Phùng Ngọc Kiếm mặt đỏ tới tận mang tai cố sức đẩy hắn ra, mặc kệ ác ma ngọt ngào dụ dỗ “Đã bảo là không được, dù là ta ngày mai hồi phủ cũng không được.”
Tống Dật Tương thay đổi vẻ mặt, lạnh lùng nói “Ngươi sợ bị Giải Ngữ biết dúng không? Lúc nàng chăm sóc ngươi đã sớm biết chuyện giữa chúng ta rồi.”
Phùng Ngọc Kiếm nghe hắn nói đầy vị ghen tuông, mới biết hắn đang ghen với Giải Ngữ.
Hắn chọc vào ngực Tống Dật Tương, lúc này quả thật nhịn không được muốn nở nụ cười “Ngươi làm gì vậy? Ta chỉ là hồi phủ, cũng không phải là đi cưới Giải Ngữ, ngươi trưng cái vẻ mặt đó ra cho ai xem a?”
Tống Dật Tương biết mình không nên vô duyên vô cớ ghen tuông như vậy, cũng biết Giải Ngữ là cô nương tốt. Thế nhưng vì nàng tốt nên mới sợ Phùng Ngọc Kiếm với nàng xứng đôi vô cùng.
“Ngươi không biết đâu, ta chỉ nghĩ tới ngươi hồi phủ sẽ cùng Giải Ngữ sớm tối bên nhau, ta liền… liền rất lo lắng.”
Thở ra một hơi, Tống Dật Tương không cách nào không phiền não, đạt được trái tim của Phùng Ngọc Kiếm đã đủ khó khăn rồi, nếu lại để hắn cùng Giải Ngữ ngày ngày ở chung không chừng trái tim Phùng Ngọc Kiếm sẽ lại hướng về phía Giải Ngữ.
Phùng Ngọc Kiếm nhìn hắn vẻ mặt lo lắng, tâm ý hắn thương mình quả thật không cần hoài nghi. Trong lòng thấy ấm áp dễ chịu, đến thân thể cũng phát nóng lên. Phùng Ngọc Kiếm biết Tống Dật Tương tâm tình bất an, chỉ là muốn ôm mình để vỗ về sự bất an, chứng minh rằng mình thuộc về hắn.
Phùng Ngọc Kiếm đem mặt tựa ở vai Tống Dật Tương, hít một hơi chậm rãi nhưng lại vừa muốn cười “Được rồi, một chút thôi đấy, ngày mai ta thực sự phải về phủ.”
Tống Dật Tương kinh ngạc chậm rãi cúi đầu nhìn hắn. Mặt Phùng Ngọc Kiếm đã như miếng vải đỏ.
“Nếu không nhanh một chút ta sẽ đổi ý.”
Chưa từng có ai bảo Tống Dật Tương không biết nắm lấy cơ hội cả. Hắn ôm lấy Phùng Ngọc Kiếm, buông bố liêm xuống, xuân ý nồng đậm lập tức từ trong phòng tràn ra, thật lâu không tiêu tan.
***
:”>
kết!!!!!!!!!!!!!!!!