Tiểu Lưu bên kia gấp rút, Mao Thư Trần bên này cũng vô cùng vội vàng, hắn nghĩ mọi biện pháp làm cho chính mình khôi phục hình người, nếu không ở cái dạng này ngay cả nhà cũng không thể ra khỏi. Cố tình chó ngốc kia còn ở bên cạnh trêu đùa, làm cho hắn tâm phiền ý loạn, ngắt điện thoại xong liền vươn móng vuốt về phía Hà Trung Toàn, kết quả không giữ nổi cân bằng, phù phù một tiếng ngã sấp lên người Hà Trung Toàn, càng xấu hổ chính là, miệng hai người cư nhiên lại dán vào nhau. Mà con chó ngốc kia cư nhiên được đằng mũi lên đằng mặt, đầu lưỡi linh hoạt đặc biệt không biết xấu hổ dò xét tiến vào.
Con mèo quơ quào tứ chi, lại bị hai móng vuốt của con chó lớn trực tiếp đè xuống; đầu lưỡi cố gắng chống lại, lại bị con chó trực tiếp cuốn lấy; răng nanh cắn a cắn, ô… Răng mèo cùng răng chó thật sự không cùng một cấp bậc.
Mao Thư Trần sống đã vài trăm năm, nhưng vẫn là một con mèo ngây thơ trong sáng, chưa từng kéo tay mèo cái, cũng chưa từng liếm qua cái mũi của mèo đực nào, cuộc sống tình cảm vẫn như tờ giấy trắng, dĩ nhiên cũng chưa từng quấn quýt miệng lưỡi với loài động vật nào — hắn không biết có phải mọi người khi hôn đều như vậy hay không? Lúc hôn môi cảm giác trên người ấm áp, mềm mềm, cái đuôi không có sức lực đong đưa, móng vuốt cũng đánh mất tính nguy hiểm, chỉ cảm thấy chỗ gắn kết môi lưỡi có một luồng hơi ấm chậm rãi lan qua, truyền đi khắp cơ thể, cuối cùng tụ tập tại hạ phúc, loại cảm giác như nước sông đổ về biển này làm cho hắn thoải mái đến mức muốn rên rỉ ra tiếng…
—- không đúng!
Mao Thư Trần lúc này mới phát hiện, bản thân mình bất tri bất giác cùng Hà Trung Toàn đã biến thành hình người, hai người hiện tại toàn thân trần trụi nửa quỳ trên mặt đất, ôm nhau hôn không ngừng!
Liên tưởng đến dòng khí nóng của đối phương tiến vào cơ thể mình khi hôn môi, đầu óc thông minh của Mao Thư Trần vừa chuyển, rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra – bọn họ lần đầu tiên bởi vì ngoài ý muốn mà ‘hôn môi’, hai người quá mức kinh ngạc, cho nên trong lúc vô tình đem yêu khí tinh thuần của bản thân chuyển qua cho đối phương, mới làm cho yêu lực không thể sử dụng được. Mà hiện tại lại hôn môi, yêu lực từ trong cơ thể đối phương quay về chỗ cũ, dĩ nhiên có năng lực biến thân.
Mao Thư Trần nóng mặt, chân vừa nhấc liền đá vào chỗ ** của Hà Trung Toàn, Hà Trung Toàn khóc thét, buông miệng, ôm lấy JJ của mình nhảy tưng tưng.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà (này là đàn bà sao?)!” Hà Trung Toàn đau đến không nói được: “Hiện tại chúng ta đã biến về hình người không phải nên vui mừng hớn hở hay sao, để tôi hôn một cái, anh cũng không chết mà!”
Mao Thư Trần nắm tay thành nắm chùi miệng liên tục, nói: “Vô nghĩa, không phải tôi chết mà là anh chết!” Nói đến cũng là do Mao Thư Trần quá mức không được tự nhiên, lúc biến thành hình thú hắn có thể tự nhiên nhận sự chăm sóc của Hà Trung Toàn, để cho hắn liếm liếm, miệng dán miệng cũng không phải chuyện quá lớn, nhưng khi hắn biến trở lại thành hình người, cái gì cảm giác e thẹn tội ác ghê tởm đều trở lại, trong lúc nhất thời có chút không thể tin vừa rồi bản thân mình cùng hắn hôn nhau.
Hắn chùi miệng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tiếp theo vươn nắm tay, tức giận đánh Hà Trung Toàn hai cái, lúc này mới bước từng bước nặng nề đi đến tủ quần áo đã đổ nát lấy ra hai bộ quần áo còn có thể mặc được mặc vào, vội vã đi về hướng bệnh viện. Ai ngờ còn chưa bước được hai bước, đùi của hắn đã bị người ta ôm lấy, hắn nhìn lại, chó ngốc kia cư nhiên đã mặc quần áo xong, chỉ là đang ôm lấy đùi hắn không cho đi!
“Anh làm cái gì vậy?” Mao Thư Trần trừng hắn.
“Thư… Bác sĩ Mao, thân thể anh bây giờ không thể một mình ra ngoài, tôi phải theo bên cạnh mới yên tâm!” Hà Trung Toàn bị bộ dáng bệnh hoạn của Mao Thư Trần hôm qua làm cho sợ hãi, trong lòng hạ quyết tâm trong khoảng thời gian nhất định phải gắt gao theo dõi hắn, không để hắn gặp nguy hiểm gì — bởi vì hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được việc phải trơ mắt nhìn Mao Thư Trần bệnh nặng không dậy nổi! Hắn cũng không muốn phải cảm nhận đau lòng một lần nữa!
Quái thật, loại tâm tình này rốt cuộc là chuyện gì?
=======
Đợi cho Mao Thư Trần cùng Hà Trung Toàn vội vã đuổi tới bệnh viện trực thuộc Đại học A đã là 20 phút sau, Tiểu Lưu được chẩn đoán là sỏi thận đang cùng Trưởng khoa Vương ở trong một gian phòng cấp cứu, không một y tá nào tới gần.
Tiểu Lưu đau đến nỗi toàn thân đều là mồ hôi, quần áo trên người đều đã bị mồ hôi làm cho ướt, tóc cũng ướt một mảng dính ở sau ót, ánh mắt nhắm chặt, trong miệng cắn một cái khăn ướt xếp lại, cả người căng cứng.
Loại bệnh như sỏi thận nếu bộc phát cấp tính thật sự sẽ đau đến mức lấy mạng người ta, hơn nữa bình thường Tiểu Lưu không chú ý bảo dưỡng ở phương diện này, cho đến hôm nay viên sỏi tích tụ bỗng nhiên vọt vào trong đường tiểu mới phát hiện chính mình bị bệnh, lúc ấy liền luống cuống.
Đột phát bệnh vốn khó giải quyết, Tiểu Lưu đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, đợi đến khi Trưởng khoa Vương đem y ôm đến phòng cấp cứu, lập tức liền hiện ra thân thể bán yêu, lỗ tai trắng tròn vo hiện ra, Trưởng khoa Vương càng nóng nảy, biết sẽ không thể tìm bác sĩ nào khác, vội vàng gọi điện thoại tới Mao Thư Trần.
Chờ khi Mao Thư Trần đuổi tới, chỉ thấy Tiểu Lưu cuộn tròn ngã trên giường bệnh, Trưởng khoa Vương lôi kéo tay y, vẻ mặt khẩn trương.
Mao Thư Trần vội vàng xông lên phía trước xem tình huống của Tiểu Lưu, chỉ thấy Tiểu Lưu toàn thân run rẩy, đã biết y rất đau. Hắn lại cởi quần Tiểu Lưu ra phát hiện tiểu JJ của y có chút không khống chế được, một chút nước tiểu màu đỏ nhạt dính vào phía trên đầu khất, đúng là triệu chứng tiểu ra máu.
Sỏi thận cấp tính phát tác nếu nghiêm trọng thậm chí có thể làm cho người bệnh lên cơn sốc ngất. Tiểu Lưu lại là bán yêu, tuy rằng so ra kém Mao Thư Trần cùng Hà Trung Toàn là hai con đại yêu tinh về độ dẻo dai kiên cường của cơ thể nhưng so với người bình thường tốt hơn không ít, đau đớn như thế cũng chưa làm cho y mất đi ý thức, chỉ có thể làm cho y bị tra tấn thật nghiêm trọng.
Phim X quang cho thấy viên sỏi trong cơ thể Tiểu Lưu đã đạt tới 1cm, hơn nữa bởi vì là cấp tính, cho nên không thể dùng liệu pháp trị liệu thông thường, phải tán sỏi ngay lập tức. Dưới sự trợ giúp của Trưởng khoa Vương, Mao Thư Trần giúp Tiểu Lưu vào thang máy đi lên khoa Tiết niệu, phòng bên cạnh có máy móc tạo xung điện để trị liệu sỏi thận.
Nhắc đến phương pháp trị sỏi thận thì có rất nhiều, nhưng viên sỏi với thể tích lớn thế này, hiện tại phổ biến dùng là phương pháp tiến hành dùng ‘sóng xung kích cho sỏi vỡ vụn ra’, đây là một loại lợi dụng phóng điện dưới nước cao áp tạo phản ứng nổ mạnh, phóng thích năng lượng thật lớn, sau đó trong nước sinh ra sóng xung kích siêu tốc. Loại sóng xung kích cường đại này trải qua quá trình tụ lại, đem lực lượng phân tán tập trung, nhắm vào viên sỏi trong cơ thể, đập nát viên sỏi, sau đó các mảnh vụn theo nước tiểu đi ra (đoạn này viết theo internet).
Chỉ là khi máy móc bắt đầu vận hành, biểu tình của Tiểu Lưu trở nên càng thêm thống khổ, toàn thân y run run, móng tay gắt gao nắm lấy bàn tay Trưởng khoa Vương ở bên cạnh, cả người tùy thời đều giống như phát sinh hư thoát.
Mao Thư Trần sửng sốt, lúc này mới đột nhiên nhận ra —- thân thể bán yêu so với người bình thường kiên cường dẻo dai hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể ngăn cản phóng xạ nhất định. Cho nên sóng xung kích của máy đánh tan sỏi đối với viên sỏi trong cơ thể Tiểu Lưu một chút tác dụng đều không có, tuy rằng khiến cho chấn động nhưng cũng không thể làm cho nó vỡ vụn, chỉ có thể gia tăng thống khổ cho Tiểu Lưu.
Hiện tại xem ra, con đường sử dụng sóng xung kích làm vụn sỏi là không thể thực hiện được.
Nhưng vẫn còn có một phương pháp thay thế, chính là dùng yêu lực để đánh vụn sỏi: Mao Thư Trần có thể ngưng tụ yêu lực trong cơ thể của chính mình thành một viên đạn yêu lực, đánh vào chỗ kết sỏi của Tiểu Lưu, làm cho viên sỏi bị đánh tan thành phấn, theo nước tiểu đi ra ngoài, nhưng việc này lại dẫn đến một vấn đề càng nghiêm trọng hơn —
—- Mao Thư Trần còn chưa tới giai đoạn có thể hội tụ yêu lực, yêu lực vừa phát ra cũng phải hình thành một vòng lớn cỡ nắm tay trẻ con, cứ như vậy, yêu lực của hắn không chỉ tác động lên chỗ kết sỏi trong niệu đạo của Tiểu Lưu, thậm chí còn có thể đem yêu lực phát sinh ở ba tấc phía dưới niệu đạo hoàn toàn đánh tan!
Tiểu Lưu là người cùng yêu kết hợp mà thành thân thể bán yêu, cho nên trời sinh cơ thể có một giao điểm giữa nhân hình và yêu hình. Mà cơ thể bán yêu tuy rằng tiện lợi, nhưng tùy theo đó mà khuyết điểm cũng có rất nhiều, yêu lực không tinh khiết, khó có thể ngưng kết đó là một trong số đó!
Yêu lực của yêu tinh ngưng kết ở đan điền, nhưng chỉ có rất ít yêu tinh có khả năng ngưng kết ra yêu đan, đại bộ phận yêu tinh đều chỉ có thể ngưng kết thành một vòng yêu lực ở phía bụng dưới mà thôi.
Đừng nhìn vòng yêu lực của Tiểu Lưu chỉ bằng một nắm tay, nhưng bán yêu thể lại có thể cô đọng ra nhiều như vậy đã rất không tồi. Từng yêu tinh đều phi thường quý trọng yêu lực của chính mình, nếu Mao Thư Trần hiện tại đánh tan yêu lực của y, liền đại biểu những cố gắng trong những năm gần đây của Tiểu Lưu đều đốt quách cho rồi.
Mà nếu phải phẫu thuật, nguy hiểm đồng dạng rất lớn, kết sỏi niệu đạo nếu áp dụng phương pháp phẫu thuật lấy sỏi, khôi phục chậm cũng dễ dàng bị nhiễm khuẩn, quan trọng nhất là nếu làm phẫu thuật ít nhất cũng cần một giờ. Mà hiện tại Tiểu Lưu thống khổ đến thế, hoàn toàn không thể ức chế biến hóa thân thể, Mao Thư Trần tin rằng nếu hắn thực hiện phẫu thuật vượt quá 20 phút, Tiểu Lưu tuyệt đối không thể khống chế biến trở lại thành con chuột nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay.
Có ai có thể giúp một con chuột nhỏ lấy viên sỏi trong niệu đạo ra được chứ?!
Làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Mao Thư Trần gắt gao nắm tay thành nắm, răng cắn nát môi dưới, mày cau chặt. Hắn hung hăng đánh vào cái bàn kế bên bởi vì chính mình vô năng mà ảo não không thôi. Mà ngay sau đó, một tiếng nói vang lên phía sau hắn —
“Thư Trần, lúc này đừng ngại dựa vào tôi.”
Chỉ là Mao Thư Trần sứt đầu mẻ trán bị lời nói của Hà Trung Toàn làm cho tức giận đến sôi máu, hắn vừa quay đầu vừa mắng: “Ai cho anh gọi tôi là Thư Trần? Ai cần dựa vào…” Lời nói còn chưa dứt, đồng tử co rút nhanh chóng biến thành một đường thẳng hẹp dài, khuôn mặt kinh ngạc nhìn người phía sau.
Chỉ thấy bàn tay Hà Trung Toàn ngoại trừ ngón trỏ dựng thẳng lên trời, các ngón tay khác nhẹ nhàng nắm lại, mà ngay trên đầu ngón trỏ kia, một tia yêu lực mỏng manh như sợi tơ màu vàng chậm rãi đảo quanh đầu ngón.
“Thư Trần, chỉ cần anh hôn tôi một cái, đừng nói đánh tan một viên sỏi, đánh tan 2 quả trứng của con chuột nhỏ kia cũng không phải việc gì khó khăn nha…”
Con mèo quơ quào tứ chi, lại bị hai móng vuốt của con chó lớn trực tiếp đè xuống; đầu lưỡi cố gắng chống lại, lại bị con chó trực tiếp cuốn lấy; răng nanh cắn a cắn, ô… Răng mèo cùng răng chó thật sự không cùng một cấp bậc.
Mao Thư Trần sống đã vài trăm năm, nhưng vẫn là một con mèo ngây thơ trong sáng, chưa từng kéo tay mèo cái, cũng chưa từng liếm qua cái mũi của mèo đực nào, cuộc sống tình cảm vẫn như tờ giấy trắng, dĩ nhiên cũng chưa từng quấn quýt miệng lưỡi với loài động vật nào — hắn không biết có phải mọi người khi hôn đều như vậy hay không? Lúc hôn môi cảm giác trên người ấm áp, mềm mềm, cái đuôi không có sức lực đong đưa, móng vuốt cũng đánh mất tính nguy hiểm, chỉ cảm thấy chỗ gắn kết môi lưỡi có một luồng hơi ấm chậm rãi lan qua, truyền đi khắp cơ thể, cuối cùng tụ tập tại hạ phúc, loại cảm giác như nước sông đổ về biển này làm cho hắn thoải mái đến mức muốn rên rỉ ra tiếng…
—- không đúng!
Mao Thư Trần lúc này mới phát hiện, bản thân mình bất tri bất giác cùng Hà Trung Toàn đã biến thành hình người, hai người hiện tại toàn thân trần trụi nửa quỳ trên mặt đất, ôm nhau hôn không ngừng!
Liên tưởng đến dòng khí nóng của đối phương tiến vào cơ thể mình khi hôn môi, đầu óc thông minh của Mao Thư Trần vừa chuyển, rốt cuộc hiểu được chuyện gì xảy ra – bọn họ lần đầu tiên bởi vì ngoài ý muốn mà ‘hôn môi’, hai người quá mức kinh ngạc, cho nên trong lúc vô tình đem yêu khí tinh thuần của bản thân chuyển qua cho đối phương, mới làm cho yêu lực không thể sử dụng được. Mà hiện tại lại hôn môi, yêu lực từ trong cơ thể đối phương quay về chỗ cũ, dĩ nhiên có năng lực biến thân.
Mao Thư Trần nóng mặt, chân vừa nhấc liền đá vào chỗ ** của Hà Trung Toàn, Hà Trung Toàn khóc thét, buông miệng, ôm lấy JJ của mình nhảy tưng tưng.
“Độc nhất là lòng dạ đàn bà (này là đàn bà sao?)!” Hà Trung Toàn đau đến không nói được: “Hiện tại chúng ta đã biến về hình người không phải nên vui mừng hớn hở hay sao, để tôi hôn một cái, anh cũng không chết mà!”
Mao Thư Trần nắm tay thành nắm chùi miệng liên tục, nói: “Vô nghĩa, không phải tôi chết mà là anh chết!” Nói đến cũng là do Mao Thư Trần quá mức không được tự nhiên, lúc biến thành hình thú hắn có thể tự nhiên nhận sự chăm sóc của Hà Trung Toàn, để cho hắn liếm liếm, miệng dán miệng cũng không phải chuyện quá lớn, nhưng khi hắn biến trở lại thành hình người, cái gì cảm giác e thẹn tội ác ghê tởm đều trở lại, trong lúc nhất thời có chút không thể tin vừa rồi bản thân mình cùng hắn hôn nhau.
Hắn chùi miệng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tiếp theo vươn nắm tay, tức giận đánh Hà Trung Toàn hai cái, lúc này mới bước từng bước nặng nề đi đến tủ quần áo đã đổ nát lấy ra hai bộ quần áo còn có thể mặc được mặc vào, vội vã đi về hướng bệnh viện. Ai ngờ còn chưa bước được hai bước, đùi của hắn đã bị người ta ôm lấy, hắn nhìn lại, chó ngốc kia cư nhiên đã mặc quần áo xong, chỉ là đang ôm lấy đùi hắn không cho đi!
“Anh làm cái gì vậy?” Mao Thư Trần trừng hắn.
“Thư… Bác sĩ Mao, thân thể anh bây giờ không thể một mình ra ngoài, tôi phải theo bên cạnh mới yên tâm!” Hà Trung Toàn bị bộ dáng bệnh hoạn của Mao Thư Trần hôm qua làm cho sợ hãi, trong lòng hạ quyết tâm trong khoảng thời gian nhất định phải gắt gao theo dõi hắn, không để hắn gặp nguy hiểm gì — bởi vì hắn rốt cuộc không thể chịu đựng được việc phải trơ mắt nhìn Mao Thư Trần bệnh nặng không dậy nổi! Hắn cũng không muốn phải cảm nhận đau lòng một lần nữa!
Quái thật, loại tâm tình này rốt cuộc là chuyện gì?
=======
Đợi cho Mao Thư Trần cùng Hà Trung Toàn vội vã đuổi tới bệnh viện trực thuộc Đại học A đã là 20 phút sau, Tiểu Lưu được chẩn đoán là sỏi thận đang cùng Trưởng khoa Vương ở trong một gian phòng cấp cứu, không một y tá nào tới gần.
Tiểu Lưu đau đến nỗi toàn thân đều là mồ hôi, quần áo trên người đều đã bị mồ hôi làm cho ướt, tóc cũng ướt một mảng dính ở sau ót, ánh mắt nhắm chặt, trong miệng cắn một cái khăn ướt xếp lại, cả người căng cứng.
Loại bệnh như sỏi thận nếu bộc phát cấp tính thật sự sẽ đau đến mức lấy mạng người ta, hơn nữa bình thường Tiểu Lưu không chú ý bảo dưỡng ở phương diện này, cho đến hôm nay viên sỏi tích tụ bỗng nhiên vọt vào trong đường tiểu mới phát hiện chính mình bị bệnh, lúc ấy liền luống cuống.
Đột phát bệnh vốn khó giải quyết, Tiểu Lưu đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, đợi đến khi Trưởng khoa Vương đem y ôm đến phòng cấp cứu, lập tức liền hiện ra thân thể bán yêu, lỗ tai trắng tròn vo hiện ra, Trưởng khoa Vương càng nóng nảy, biết sẽ không thể tìm bác sĩ nào khác, vội vàng gọi điện thoại tới Mao Thư Trần.
Chờ khi Mao Thư Trần đuổi tới, chỉ thấy Tiểu Lưu cuộn tròn ngã trên giường bệnh, Trưởng khoa Vương lôi kéo tay y, vẻ mặt khẩn trương.
Mao Thư Trần vội vàng xông lên phía trước xem tình huống của Tiểu Lưu, chỉ thấy Tiểu Lưu toàn thân run rẩy, đã biết y rất đau. Hắn lại cởi quần Tiểu Lưu ra phát hiện tiểu JJ của y có chút không khống chế được, một chút nước tiểu màu đỏ nhạt dính vào phía trên đầu khất, đúng là triệu chứng tiểu ra máu.
Sỏi thận cấp tính phát tác nếu nghiêm trọng thậm chí có thể làm cho người bệnh lên cơn sốc ngất. Tiểu Lưu lại là bán yêu, tuy rằng so ra kém Mao Thư Trần cùng Hà Trung Toàn là hai con đại yêu tinh về độ dẻo dai kiên cường của cơ thể nhưng so với người bình thường tốt hơn không ít, đau đớn như thế cũng chưa làm cho y mất đi ý thức, chỉ có thể làm cho y bị tra tấn thật nghiêm trọng.
Phim X quang cho thấy viên sỏi trong cơ thể Tiểu Lưu đã đạt tới 1cm, hơn nữa bởi vì là cấp tính, cho nên không thể dùng liệu pháp trị liệu thông thường, phải tán sỏi ngay lập tức. Dưới sự trợ giúp của Trưởng khoa Vương, Mao Thư Trần giúp Tiểu Lưu vào thang máy đi lên khoa Tiết niệu, phòng bên cạnh có máy móc tạo xung điện để trị liệu sỏi thận.
Nhắc đến phương pháp trị sỏi thận thì có rất nhiều, nhưng viên sỏi với thể tích lớn thế này, hiện tại phổ biến dùng là phương pháp tiến hành dùng ‘sóng xung kích cho sỏi vỡ vụn ra’, đây là một loại lợi dụng phóng điện dưới nước cao áp tạo phản ứng nổ mạnh, phóng thích năng lượng thật lớn, sau đó trong nước sinh ra sóng xung kích siêu tốc. Loại sóng xung kích cường đại này trải qua quá trình tụ lại, đem lực lượng phân tán tập trung, nhắm vào viên sỏi trong cơ thể, đập nát viên sỏi, sau đó các mảnh vụn theo nước tiểu đi ra (đoạn này viết theo internet).
Chỉ là khi máy móc bắt đầu vận hành, biểu tình của Tiểu Lưu trở nên càng thêm thống khổ, toàn thân y run run, móng tay gắt gao nắm lấy bàn tay Trưởng khoa Vương ở bên cạnh, cả người tùy thời đều giống như phát sinh hư thoát.
Mao Thư Trần sửng sốt, lúc này mới đột nhiên nhận ra —- thân thể bán yêu so với người bình thường kiên cường dẻo dai hơn rất nhiều, thậm chí còn có thể ngăn cản phóng xạ nhất định. Cho nên sóng xung kích của máy đánh tan sỏi đối với viên sỏi trong cơ thể Tiểu Lưu một chút tác dụng đều không có, tuy rằng khiến cho chấn động nhưng cũng không thể làm cho nó vỡ vụn, chỉ có thể gia tăng thống khổ cho Tiểu Lưu.
Hiện tại xem ra, con đường sử dụng sóng xung kích làm vụn sỏi là không thể thực hiện được.
Nhưng vẫn còn có một phương pháp thay thế, chính là dùng yêu lực để đánh vụn sỏi: Mao Thư Trần có thể ngưng tụ yêu lực trong cơ thể của chính mình thành một viên đạn yêu lực, đánh vào chỗ kết sỏi của Tiểu Lưu, làm cho viên sỏi bị đánh tan thành phấn, theo nước tiểu đi ra ngoài, nhưng việc này lại dẫn đến một vấn đề càng nghiêm trọng hơn —
—- Mao Thư Trần còn chưa tới giai đoạn có thể hội tụ yêu lực, yêu lực vừa phát ra cũng phải hình thành một vòng lớn cỡ nắm tay trẻ con, cứ như vậy, yêu lực của hắn không chỉ tác động lên chỗ kết sỏi trong niệu đạo của Tiểu Lưu, thậm chí còn có thể đem yêu lực phát sinh ở ba tấc phía dưới niệu đạo hoàn toàn đánh tan!
Tiểu Lưu là người cùng yêu kết hợp mà thành thân thể bán yêu, cho nên trời sinh cơ thể có một giao điểm giữa nhân hình và yêu hình. Mà cơ thể bán yêu tuy rằng tiện lợi, nhưng tùy theo đó mà khuyết điểm cũng có rất nhiều, yêu lực không tinh khiết, khó có thể ngưng kết đó là một trong số đó!
Yêu lực của yêu tinh ngưng kết ở đan điền, nhưng chỉ có rất ít yêu tinh có khả năng ngưng kết ra yêu đan, đại bộ phận yêu tinh đều chỉ có thể ngưng kết thành một vòng yêu lực ở phía bụng dưới mà thôi.
Đừng nhìn vòng yêu lực của Tiểu Lưu chỉ bằng một nắm tay, nhưng bán yêu thể lại có thể cô đọng ra nhiều như vậy đã rất không tồi. Từng yêu tinh đều phi thường quý trọng yêu lực của chính mình, nếu Mao Thư Trần hiện tại đánh tan yêu lực của y, liền đại biểu những cố gắng trong những năm gần đây của Tiểu Lưu đều đốt quách cho rồi.
Mà nếu phải phẫu thuật, nguy hiểm đồng dạng rất lớn, kết sỏi niệu đạo nếu áp dụng phương pháp phẫu thuật lấy sỏi, khôi phục chậm cũng dễ dàng bị nhiễm khuẩn, quan trọng nhất là nếu làm phẫu thuật ít nhất cũng cần một giờ. Mà hiện tại Tiểu Lưu thống khổ đến thế, hoàn toàn không thể ức chế biến hóa thân thể, Mao Thư Trần tin rằng nếu hắn thực hiện phẫu thuật vượt quá 20 phút, Tiểu Lưu tuyệt đối không thể khống chế biến trở lại thành con chuột nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay.
Có ai có thể giúp một con chuột nhỏ lấy viên sỏi trong niệu đạo ra được chứ?!
Làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Mao Thư Trần gắt gao nắm tay thành nắm, răng cắn nát môi dưới, mày cau chặt. Hắn hung hăng đánh vào cái bàn kế bên bởi vì chính mình vô năng mà ảo não không thôi. Mà ngay sau đó, một tiếng nói vang lên phía sau hắn —
“Thư Trần, lúc này đừng ngại dựa vào tôi.”
Chỉ là Mao Thư Trần sứt đầu mẻ trán bị lời nói của Hà Trung Toàn làm cho tức giận đến sôi máu, hắn vừa quay đầu vừa mắng: “Ai cho anh gọi tôi là Thư Trần? Ai cần dựa vào…” Lời nói còn chưa dứt, đồng tử co rút nhanh chóng biến thành một đường thẳng hẹp dài, khuôn mặt kinh ngạc nhìn người phía sau.
Chỉ thấy bàn tay Hà Trung Toàn ngoại trừ ngón trỏ dựng thẳng lên trời, các ngón tay khác nhẹ nhàng nắm lại, mà ngay trên đầu ngón trỏ kia, một tia yêu lực mỏng manh như sợi tơ màu vàng chậm rãi đảo quanh đầu ngón.
“Thư Trần, chỉ cần anh hôn tôi một cái, đừng nói đánh tan một viên sỏi, đánh tan 2 quả trứng của con chuột nhỏ kia cũng không phải việc gì khó khăn nha…”