Sau khi vào phòng, tôi mang theo con mèo nhỏ rồi tuyên bố quyết định của mình, thuận tiện không chú ý đến vẻ mặt ngốc lăng của Junsu và sự ghét bỏ đối với con mèo nhỏ bẩn thỉu của Changmin, mà vẻ mặt đã tỉnh ngủ của Park Yoochun càng hoàn toàn không thèm để ý tới, chỉ nhanh chóng cởi giày rồi bước thẳng đến phòng tắm.
Đến khi tôi xả nước ấm ra, con mèo nhỏ thế nào cũng không chịu đi vào, tôi bắt lấy nó, muốn đem nó thảy vào nhưng lại bị nó giãy giụa rồi cào một phát trên tay tôi, làm tôi thiếu chút nữa nổi khùng mà chửi rủa.
“Mèo rất sợ nước… Cậu phải dịu dàng một chút.”
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài, sau đó chủ nhân của thanh âm đó bước tới tiếp nhận con mèo nhỏ đang hoảng sợ không ít trong tay tôi ra.
“Nga…”
“Nhìn cậu trên người đều ướt hết cả rồi, thay quần áo đi, nếu không sẽ cảm lạnh, tớ sẽ tắm cho nó.”
“Hì hì… Tớ biết Jaejoong là tốt nhất mà~” Tôi mặt mày hớn hở, sau đó chạy bình bịch đi thay quần áo.
Chờ đến khi Jaejoong ôm con mèo nhỏ ngay cả lông cũng được sấy khô từ phòng tắm đi ra, nó đã thơm phưng phức, cộng thêm cả người lông trắng sạch sẽ, Junsu thấy cũng ném điều khiển đi rồi bước lại gần:
“Oa —— Dễ thương quá đi!”
“Cho nó một cái tên đi…” Changmin nói.
“Được, đặt tên là gì đây?”
“Mèo.” Changmin đáp.
“Cái đồ không có óc tưởng tượng!” Jaejoong liếc nó một cái, “Hay gọi là… Meo Meo?”
“Thì hyung có óc tưởng tượng!” Changmin bất mãn nói.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói rằng:
“Gọi là Jung Joongie đi.”
“Không được!” Jaejoong là người thứ nhất? Kháng nghị? Tôi không chú ý đến bên cạnh có hai người khác đang phóng ánh mắt đầy xem thường, tiếp tục nói rằng:
“Hyung nhặt được mèo, hyung có quyền.”
Vì vậy, tôi cuối cùng cũng phát huy sự uy nghiêm một lần với tư cách là leader, tên của con mèo nhỏ cứ như vậy mà định xuống.
Buổi chiều, lúc Jaejoong sắp đi ra ngoài, tôi vẫn luôn chơi đùa với con mèo nhỏ, Jung Joongie thực sự rất đáng yêu.
Đến khi Jaejoong mặc áo khoác vào, tôi theo thói quen đứng lên tiễn cậu ấy ra khỏi cửa, thuận tiện đem mèo ôm vào trong lòng.
Khi tiễn cậu ấy xuống lầu, tôi đi theo phía sau cậu ấy, đột nhiên tâm tư chơi đùa nổi lên, đem con mèo nhỏ trắng ở trong lòng đặt sau gáy cậu ấy, Jaejoong quả nhiên hoảng sợ, cái cổ run lên, dưới chân là khoảng không —— cư nhiên té xuống cầu thang, đầu đâm ‘cốp’ vào bức tường phía dưới một cái, sau đó ngã xuống…
“Jae, Jaejoong!” Tôi chết lặng người, xảy ra chuyện này khiến tôi hoảng sợ vô cùng, tuy rằng chỉ còn có vài bậc thang, thế nhưng té xuống cũng không phải chuyện đùa, huống chi còn bị đụng đầu, tôi nhất thời tay chân luống cuống, trực tiếp nhảy xuống nâng đầu Jaejoong lên —— cậu ấy bất tỉnh rồi…
Tôi ôm Jaejoong chạy vội về ký túc xá, thuận tiện nhấc con mèo nhỏ đang co quắp trên mặt đất lên, mấy con còn lại thấy tình huống này lập tức cũng luống cuống tay chân, ba chân bốn cẳng đem Jaejoong đặt lên giường.
“Có nên gọi bác sĩ đến không? Không, hay là chúng ta đưa hyung ấy tới đó luôn đi!”
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Thế nào lại nghiêm trọng như vậy?!”
“Jaejoong hyung Jaejoong hyung, hyung tỉnh tỉnh!”
“Đừng lay cậu ấy!” Tôi tức giận, đẩy móng vuốt của Yoochun ra.
Đúng lúc này, tôi nghe tiếng rên rỉ của Jaejoong trên giường, mọi người đồng thời đem ánh mắt xoay về phía cậu ấy, chỉ thấy Jaejoong chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn lướt qua chúng tôi một vòng, rồi… trực tiếp nhào đến người tôi.
“Jae, Jae, Jae…” Khuôn mặt tôi lập tức nóng bừng như lửa, thật sự là không quen cậu ấy nhiệt tình như vậy, tất nhiên không quen là không quen, nhưng tôi vẫn không chút khách khí mà ôm lấy thân thể yêu thương nhung nhớ ấy vào lòng.
“Meo ——” Người trong lòng mở miệng, tôi toàn thân cứng đờ trong nháy mắt.
Meo??
Bốn người trong phòng ăn mở hội nghị bàn tròn, cố gắng không chú ý đến người thanh niên đang nửa nằm trên ghế sofa liếm liếm móng vuốt của mình, không sai, là thanh niên….
Tôi nâng đầu rên rỉ, tôi đang nằm mơ… Chắn chắn là đang nằm mơ rồi… Mau tỉnh lại mau tỉnh lại đi.
“Jaejoong hyung, giống hệt một con mèo nga…” Junsu nói, “Chẳng lẽ là bởi vì đụng hỏng đầu cho nên… Trời ạ, chúng ta phải đi tìm quản lý, à không! Phải đi tìm bác sĩ.”
“Cậu bình tĩnh một chút đi.” Yoochun vươn tay xỉa xỉa vào đầu Junsu, mà chính nó cũng cau mày, “Không thể đi tìm bác sĩ được, nếu không ngày mai trên đầu trang của các tờ báo lớn sẽ có tin Hero Jaejoong nhóm Dong Bang Shin Ki từ cầu thang ngã xuống biến thành kẻ ngu si, em đảm bảo đến lúc đó chúng ta sẽ bị ba Lee Soo Man giết chết, thuận tiện đem Jaejoong quăng vào bệnh viện tâm thần an dưỡng.”
“Hyung ấy rốt cuộc làm sao lại bị té xuống cầu thang vậy?” Changmin bỗng nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt sắc nhọn bắn về phía tôi.
“Hyung dùng Jung Joongie doạ cậu ấy một chút, chân cậu ấy đạp vào khoảng không rồi té xuống dưới…” Tôi đối mắt với ánh mắt trách cứ của mọi người, nhất thời cũng phát hoả, “Không cần phải trừng hyung như vậy! Hyung so với ai khác đều cảm thấy hổ thẹn, khi đó thế nào con mẹ nó không phải là hyung té xuống chứ!”
“Yunho hyung đừng nóng giận, bọn em biết hyung không cố ý… cũng không trách hyung, bất quá em nghĩ em đại khái biết đã có chuyện gì xảy ra…” Changmin nói.
“Chuyện gì?”
“Lúc hyung ấy té xuống là bởi vì bị mèo hù doạ, sau đó đụng đầu, nói đơn giản là bởi vì bị kích động, cho nên khi hyung ấy tỉnh lại mới cho rằng chính mình là một con mèo.”
“… …Cái đó, có khả năng không?” Tôi hơi vặn vẹo mặt hỏi.
“Ngoại trừ điều này, không có giải thích khác.”
“Vậy làm sao mới có thể quay trở lại như cũ a?” Junsu hỏi.
“Thuận theo tự nhiên thôi…”
“Chúng ta nào có nhiều thời gian để thuận theo tự nhiên như vậy được, ba ngày sau chúng ta còn phải đi họp báo nữa!” Yoochun nói.
“Điều này… Nói không chừng đến lúc đó thì được rồi, dù sao quản lý cũng đã nghỉ phép, căn bản là không tìm được hyung ấy, vả lại Jaejoong hyung ngoại trừ có điểm giống mèo thì trách nhiệm cũng không thay đổi… Trong đầu ngay cả một thứ cũng không có… Hơn nữa ngoại trừ chờ, chúng ta cũng không có biện pháp khác.”
Chợt nhớ đến lúc được thông báo nói rằng có thể nghỉ ngơi một thời gian, quản lí đã tắt luôn nguồn của cái máy điện thoại rồi tháo hết pin ra, một bên hô to bố mày rốt cuộc cũng có thể cùng vợ đi tuần trăng mặt, một bên hoa chân múa tay vui sướng, hoàn toàn quên mất kì nghỉ chỉ có ba ngày. Hiện tại muốn liên hệ với hyung ấy… chỉ sợ là không có khả năng.
Dường như, cũng chỉ có thể làm như vậy…
Tôi quay đầu nhìn về phía Kim đại miêu đang nằm trên ghế sofa híp híp mắt dùng mặt cọ tới cọ lui, thở dài một tiếng thật sâu.
Đến khi tôi xả nước ấm ra, con mèo nhỏ thế nào cũng không chịu đi vào, tôi bắt lấy nó, muốn đem nó thảy vào nhưng lại bị nó giãy giụa rồi cào một phát trên tay tôi, làm tôi thiếu chút nữa nổi khùng mà chửi rủa.
“Mèo rất sợ nước… Cậu phải dịu dàng một chút.”
Phía sau truyền đến một tiếng thở dài, sau đó chủ nhân của thanh âm đó bước tới tiếp nhận con mèo nhỏ đang hoảng sợ không ít trong tay tôi ra.
“Nga…”
“Nhìn cậu trên người đều ướt hết cả rồi, thay quần áo đi, nếu không sẽ cảm lạnh, tớ sẽ tắm cho nó.”
“Hì hì… Tớ biết Jaejoong là tốt nhất mà~” Tôi mặt mày hớn hở, sau đó chạy bình bịch đi thay quần áo.
Chờ đến khi Jaejoong ôm con mèo nhỏ ngay cả lông cũng được sấy khô từ phòng tắm đi ra, nó đã thơm phưng phức, cộng thêm cả người lông trắng sạch sẽ, Junsu thấy cũng ném điều khiển đi rồi bước lại gần:
“Oa —— Dễ thương quá đi!”
“Cho nó một cái tên đi…” Changmin nói.
“Được, đặt tên là gì đây?”
“Mèo.” Changmin đáp.
“Cái đồ không có óc tưởng tượng!” Jaejoong liếc nó một cái, “Hay gọi là… Meo Meo?”
“Thì hyung có óc tưởng tượng!” Changmin bất mãn nói.
Tôi suy nghĩ một chút, rồi nói rằng:
“Gọi là Jung Joongie đi.”
“Không được!” Jaejoong là người thứ nhất? Kháng nghị? Tôi không chú ý đến bên cạnh có hai người khác đang phóng ánh mắt đầy xem thường, tiếp tục nói rằng:
“Hyung nhặt được mèo, hyung có quyền.”
Vì vậy, tôi cuối cùng cũng phát huy sự uy nghiêm một lần với tư cách là leader, tên của con mèo nhỏ cứ như vậy mà định xuống.
Buổi chiều, lúc Jaejoong sắp đi ra ngoài, tôi vẫn luôn chơi đùa với con mèo nhỏ, Jung Joongie thực sự rất đáng yêu.
Đến khi Jaejoong mặc áo khoác vào, tôi theo thói quen đứng lên tiễn cậu ấy ra khỏi cửa, thuận tiện đem mèo ôm vào trong lòng.
Khi tiễn cậu ấy xuống lầu, tôi đi theo phía sau cậu ấy, đột nhiên tâm tư chơi đùa nổi lên, đem con mèo nhỏ trắng ở trong lòng đặt sau gáy cậu ấy, Jaejoong quả nhiên hoảng sợ, cái cổ run lên, dưới chân là khoảng không —— cư nhiên té xuống cầu thang, đầu đâm ‘cốp’ vào bức tường phía dưới một cái, sau đó ngã xuống…
“Jae, Jaejoong!” Tôi chết lặng người, xảy ra chuyện này khiến tôi hoảng sợ vô cùng, tuy rằng chỉ còn có vài bậc thang, thế nhưng té xuống cũng không phải chuyện đùa, huống chi còn bị đụng đầu, tôi nhất thời tay chân luống cuống, trực tiếp nhảy xuống nâng đầu Jaejoong lên —— cậu ấy bất tỉnh rồi…
Tôi ôm Jaejoong chạy vội về ký túc xá, thuận tiện nhấc con mèo nhỏ đang co quắp trên mặt đất lên, mấy con còn lại thấy tình huống này lập tức cũng luống cuống tay chân, ba chân bốn cẳng đem Jaejoong đặt lên giường.
“Có nên gọi bác sĩ đến không? Không, hay là chúng ta đưa hyung ấy tới đó luôn đi!”
“Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Thế nào lại nghiêm trọng như vậy?!”
“Jaejoong hyung Jaejoong hyung, hyung tỉnh tỉnh!”
“Đừng lay cậu ấy!” Tôi tức giận, đẩy móng vuốt của Yoochun ra.
Đúng lúc này, tôi nghe tiếng rên rỉ của Jaejoong trên giường, mọi người đồng thời đem ánh mắt xoay về phía cậu ấy, chỉ thấy Jaejoong chậm rãi mở mắt, sau đó nhìn lướt qua chúng tôi một vòng, rồi… trực tiếp nhào đến người tôi.
“Jae, Jae, Jae…” Khuôn mặt tôi lập tức nóng bừng như lửa, thật sự là không quen cậu ấy nhiệt tình như vậy, tất nhiên không quen là không quen, nhưng tôi vẫn không chút khách khí mà ôm lấy thân thể yêu thương nhung nhớ ấy vào lòng.
“Meo ——” Người trong lòng mở miệng, tôi toàn thân cứng đờ trong nháy mắt.
Meo??
Bốn người trong phòng ăn mở hội nghị bàn tròn, cố gắng không chú ý đến người thanh niên đang nửa nằm trên ghế sofa liếm liếm móng vuốt của mình, không sai, là thanh niên….
Tôi nâng đầu rên rỉ, tôi đang nằm mơ… Chắn chắn là đang nằm mơ rồi… Mau tỉnh lại mau tỉnh lại đi.
“Jaejoong hyung, giống hệt một con mèo nga…” Junsu nói, “Chẳng lẽ là bởi vì đụng hỏng đầu cho nên… Trời ạ, chúng ta phải đi tìm quản lý, à không! Phải đi tìm bác sĩ.”
“Cậu bình tĩnh một chút đi.” Yoochun vươn tay xỉa xỉa vào đầu Junsu, mà chính nó cũng cau mày, “Không thể đi tìm bác sĩ được, nếu không ngày mai trên đầu trang của các tờ báo lớn sẽ có tin Hero Jaejoong nhóm Dong Bang Shin Ki từ cầu thang ngã xuống biến thành kẻ ngu si, em đảm bảo đến lúc đó chúng ta sẽ bị ba Lee Soo Man giết chết, thuận tiện đem Jaejoong quăng vào bệnh viện tâm thần an dưỡng.”
“Hyung ấy rốt cuộc làm sao lại bị té xuống cầu thang vậy?” Changmin bỗng nhiên mở miệng hỏi, ánh mắt sắc nhọn bắn về phía tôi.
“Hyung dùng Jung Joongie doạ cậu ấy một chút, chân cậu ấy đạp vào khoảng không rồi té xuống dưới…” Tôi đối mắt với ánh mắt trách cứ của mọi người, nhất thời cũng phát hoả, “Không cần phải trừng hyung như vậy! Hyung so với ai khác đều cảm thấy hổ thẹn, khi đó thế nào con mẹ nó không phải là hyung té xuống chứ!”
“Yunho hyung đừng nóng giận, bọn em biết hyung không cố ý… cũng không trách hyung, bất quá em nghĩ em đại khái biết đã có chuyện gì xảy ra…” Changmin nói.
“Chuyện gì?”
“Lúc hyung ấy té xuống là bởi vì bị mèo hù doạ, sau đó đụng đầu, nói đơn giản là bởi vì bị kích động, cho nên khi hyung ấy tỉnh lại mới cho rằng chính mình là một con mèo.”
“… …Cái đó, có khả năng không?” Tôi hơi vặn vẹo mặt hỏi.
“Ngoại trừ điều này, không có giải thích khác.”
“Vậy làm sao mới có thể quay trở lại như cũ a?” Junsu hỏi.
“Thuận theo tự nhiên thôi…”
“Chúng ta nào có nhiều thời gian để thuận theo tự nhiên như vậy được, ba ngày sau chúng ta còn phải đi họp báo nữa!” Yoochun nói.
“Điều này… Nói không chừng đến lúc đó thì được rồi, dù sao quản lý cũng đã nghỉ phép, căn bản là không tìm được hyung ấy, vả lại Jaejoong hyung ngoại trừ có điểm giống mèo thì trách nhiệm cũng không thay đổi… Trong đầu ngay cả một thứ cũng không có… Hơn nữa ngoại trừ chờ, chúng ta cũng không có biện pháp khác.”
Chợt nhớ đến lúc được thông báo nói rằng có thể nghỉ ngơi một thời gian, quản lí đã tắt luôn nguồn của cái máy điện thoại rồi tháo hết pin ra, một bên hô to bố mày rốt cuộc cũng có thể cùng vợ đi tuần trăng mặt, một bên hoa chân múa tay vui sướng, hoàn toàn quên mất kì nghỉ chỉ có ba ngày. Hiện tại muốn liên hệ với hyung ấy… chỉ sợ là không có khả năng.
Dường như, cũng chỉ có thể làm như vậy…
Tôi quay đầu nhìn về phía Kim đại miêu đang nằm trên ghế sofa híp híp mắt dùng mặt cọ tới cọ lui, thở dài một tiếng thật sâu.